Chu Dung Thành mặc thường phục, chỉ dẫn theo một thư ký của công ty vợ ông ta, hiển nhiên không phải tới làm việc công mà là bàn việc tư. Ông ta đứng ở cửa nghênh đón Kiều Dĩ Thương, hai người bắt tay, từ góc độ của tôi thì thấy rõ ràng Kiều Dĩ Thương càng hùng hổ hơn.
“Cục trưởng Chu, sao anh lại đích thân tới đây?”
Chu Dung Thành cười giao áo vest cho thư ký: “Chuyện bến tàu tôi vẫn đang tìm cơ hội hẹn gặp tổng giám đốc Kiều, chẳng qua mỗi lần đều bị từ chối, hình như thuộc hạ của tổng giám đốc Kiều rất không để mắt tới tôi.”
Kiều Dĩ Thương nhận thấy giọng điệu hỏi tội của Chu Dung Thành, ông ta khẽ nhíu mày, hỏi vệ sĩ đứng đằng sau: “Thằng nào mà không hiểu chuyện vậy? Người do cục trưởng Chu phái tới sao lại bị từ chối?”
Ông ta nói một câu đã phủi sạch quan hệ với mình. Lẽ ra nếu không có ông ta cho phép thì thuộc hạ sẽ không dám phất mặt Chu Dung Thành như vậy, mấy ông quan có thể ngáng chân khiến hàng của ông ta không thể ra vào, chắc là ý của Kiều Dĩ Thương, ông ta đang diễn kịch.
Thuộc hạ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Anh Thương, là em làm việc bất lực.”
“Phế vật!” Sắc mặt Kiều Dĩ Thương âm trầm giơ chân đá lên ngực anh ta, “rắc” một tiếng, hình như là xương cốt bị gãy. Thuộc hạ kêu thảm ngã trên mặt đất, thật lâu không thể đứng dậy được. Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm gương mặt đau đến vặn vẹo của thuộc hạ: “Nếu đã chán đi theo tôi, không muốn làm nữa thì cút đi. Ai chọc phiền phức cho tôi, tôi sẽ phế bỏ kẻ đó.”
Thuộc hạ cắn răng nặn ra một câu: “Cảm ơn anh Thương đã tha mạng.”
Kiều Dĩ Thương mời Chu Dung Thành vào phòng riêng: “Thuộc hạ không hiểu chuyện, ngay cả thể diện của cục trưởng Chu mà cũng dám phất, tôi nhất định sẽ răn dạy. Đêm nay tôi làm chủ, xem như bồi tội cho anh.”
Chu Dung Thành không ngờ ông ta lại ra tay hung ác đến thế, không nể tình vào sinh ra tử chút nào, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc. Người khôn khéo như ông ta đương nhiên nhìn thấu Kiều Dĩ Thương đang chơi lươn lẹo với ông ta, loại người hung ác độc địa như vậy, bọn cớm sợ nhất.
Vệ sĩ đỡ người đàn ông bị thương rời khỏi hành lang. Lúc đi ngang qua bên cạnh dấy lên một cơn gió, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi thơm hoa nhài. Chu Dung Thành nhíu mày, nhìn dấu vết trên áo sơ mi trắng của Kiều Dĩ Thương, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Chu Dung Thành chán ghét nước hoa, cho nên bình thường tôi không dám phun nước hoa, ngay cả dầu gội sữa tắm cũng chọn mùi nhạt nhất. Mà phụ nữ ở nơi này đều thơm đến gay mũi, chỉ hận không thể biến cả người phong tao mị cốt đều thành mùi thơm quyến rũ đàn ông, cho nên Chu Dung Thành lập tức đoán được trên áo của Kiều Dĩ Thương là mùi hoa sơn trà rất hiếm thấy. Ông ta đã ngửi mùi hương này trên người tôi hai năm.
Ông ta thả lỏng caravat, thử thăm dò: “Có phải tôi đã quấy rầy mộng đẹp của tổng giám đốc Kiều không?”
Kiều Dĩ Thương đút tay vào túi quần, nhướng mày: “Tôi không hiểu ý anh.”
“Tôi có thấy mùi thơm trên người tổng giám đốc Kiều rất quen thuộc, người phụ nữ tôi quen thích dùng mùi thơm này.” Lúc nói chuyện, ánh mắt sắc bén của ông ta lướt qua bên cạnh Kiều Dĩ Thương, nhìn về phòng riêng mà tôi đang nấp. Tôi lập tức lùi về sau tránh né, không dám thở mạnh. Kiều Dĩ Thương lặng lẽ dời bước che khuất: “Nói đúng hơn một nửa. Tôi vừa thắng được không ít tiền ở sòng bài, nếu không phải thuộc hạ báo với tôi là cục trưởng Chu đại giá quang lâm thì tối nay tôi đã thắng được một ngân hàng rồi.”
Vẻ mặt ông ta lưu manh: “Cần tôi dẫn cục trưởng Chu xuống dưới đã ghiền không?”
Chu Dung Thành từ chối, nói mình không may mắn cho lắm, không am hiểu mấy thứ này.
“Nếu thật chơi thì tôi còn có thể để cục trưởng Chu thua sao?”
Chu Dung Thành cũng không muốn chiếm tiện nghi. Một năm công ty vợ ông ta kiếm được tiền có thể hù chết người, gần tỷ đồng trong mắt ông ta cũng chẳng là gì, trong lòng ông ta chỉ quan tâm tới mùi hương trên người Kiều Dĩ Thương, sắc mặt rất khó xem.
“Hôm khác đi, tôi nhận ý tốt của tổng giám đốc Kiều.”
Ông ta và Kiều Dĩ Thương cùng nhau vào phòng riêng. Gã tóc vàng cầm một tấm thẻ, kêu thuộc hạ tới hội sở Nam Giang chọn hai mươi hoa khôi tới đây, hỏi thăm xem cục trưởng Chu thích khẩu vị thế nào. Nói xong hắn ta xoay người lại, phát hiện tôi đang đứng ở cửa, hắn ta ngẩn ra, thấy được Kiều Dĩ Thương rất thích tôi, vừa rồi lại bất kính với tôi, hơi hoảng sợ bỏ chạy.
Tôi ra ngoài, trốn ở vách tường giữa hai phòng riêng, từ vị trí này có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trong phòng. Tôi sợ Kiều Dĩ Thương sẽ khai tên mình, ông ta không có gì mà kiêng kỵ, cho dù ngủ tình nhân của Chu Dung Thành thì ông ta biết cũng sẽ chỉ nhân nhượng cho khỏi phiền, dù gì tôi cũng không phải là vợ của ông ta, ông ta phải bận tâm danh dự của mình, tuyệt đối không gây chuyện.
Họ ngồi xuống, trừ uống rượu không nói lời nào, hình như hai người đang so đấu định lực. Khi khui tới chai rượu thứ hai, Chu Dung Thành không ngăn cản, hiển nhiên ông ta uống không lại Kiều Dĩ Thương, chủ động hỏi điều kiện của bến tàu còn tính không? Nghe vậy, Kiều Dĩ Thương đặt ly rượu xuống, ngón tay móc chiếc nhẫn xoay qua xoay lại: “Cục trưởng Chu, kêu cớm mắt nhắm mắt mở cho qua là điều kiện mười ngày trước của tôi, bây giờ đã trôi qua lâu rồi, tôi cũng muốn thêm điều kiện.”
Sắc mặt Chu Dung Thành âm trầm: “Vậy à? Tổng giám đốc Kiều không hài lòng với sự nhượng bộ của tôi sao?”
Kiều Dĩ Thương im lặng đè một phát, chiếc nhẫn lại rơi vào ngón cái: “Hai con chó ghẻ Ma Tùng với Phó Bình gần đây cứ bám theo tôi mãi, làm ăn ở Quảng Đà không dễ chút nào, đồng nghiệp đều chặn đường tôi, chưa chắc hàng hóa đã đến cửa kiểm soát thì có lẽ tôi đã xui xẻo rồi, cho nên lợi thế giao dịch của cục trưởng Chu vẫn còn thiếu một chút.”
Chu Dung Thành có thể lợi dụng chức vụ của mình để bật đèn xanh cho Kiều Dĩ Thương đã khiến tôi rất kinh ngạc. Một khi ông ta bước ra một bước này có nghĩa là gần như tham nhũng, ông ta không còn là vị quan không có nhược điểm, sẽ bị kéo xuống ngựa bất cứ lúc nào. Kiều Dĩ Thương làm giao dịch với ông ta, chắc chắn đã hỏi thăm chuyện của ông ta. Ông ta chẳng những không thu tay lại kịp thời mà còn muốn ép thêm, người trong xã hội đen quả nhiên ngông cuồng.
“Điều kiện lúc này của tổng giám đốc Kiều là gì?”
Kiều Dĩ Thương nở nụ cười đầy ẩn ý, khiến người ta thấy mà sợ hãi: “Không vội, cục trưởng Chu, chúng ta từ từ nói sau, uống rượu trước.”
Chu Dung Thành không lên tiếng, bình tĩnh tiếp nhận ly rượu của ông ta. Cửa thang máy mở ra, một đám ŧıểυ thư ăn diện xinh đẹp ùa ra, gã tóc vàng không biết từ nơi nào nhảy ra, ngậm thuốc lá kêu họ đứng yên, thò tay soát người từng người một. Có một ŧıểυ thư thấy thế muốn chạy, bị tóc vàng lôi lại, ŧıểυ thư sợ hãi giãy dụa la ó, động tác quá kịch liệt nên một gói bột rơi ra từ qυầи ɭóŧ, vệ sĩ lập tức đè cô ta lại.
Tóc vàng đóng cửa phòng lại, cười lạnh nói: “Con kỹ nữ thối, mày muốn đối phó với anh Thương hả?”
Tú bà đi theo sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Chao ôi bà nội, tôi cũng không có lỗi với cô mà, cô tìm chết thì đừng lôi tôi theo, bên trong là nhân vật nào? Đó là ông chủ Kiều với cục trưởng Chu, đại gia như vậy mà cô cũng dám gài bẫy, hội sở có thể chôn sống cô!”
ŧıểυ thư lập tức quỳ xuống, nhất thời khóc òa lên: “Không phải là thuốc hại người, mà là kích dục. Tôi đầu óc hồ đồ, muốn đi theo anh Kiều, ông chủ tha cho tôi đi.”
ŧıểυ thư dập đầu thật mạnh, tiếng động khiến người ta nghe sởn gai ốc. Gã tóc vàng là loại người liếʍ máu trên lưỡi dao, hoàn toàn không có lòng trắc ẩn. Hắn ta chỉ muốn bảo vệ Kiều Dĩ Thương không bị kẻ khác gài bẫy, có người gài bẫy ông ta, bất kể là nặng hay nhẹ thì hắn ta đều sẽ không buông tha. Tóc vàng kêu hai vệ sĩ tới, hất cằm chỉ vào đối diện: “Giải quyết đi.”
Vệ sĩ thô lỗ kéo ŧıểυ thư vào bóng tối, tú bà sợ ảnh hưởng tới mình nên không dám van xin. Đám ŧıểυ thư khác sợ tới mức tụ tập một chỗ không dám lên tiếng, không bao lâu đã truyền ra tiếng phụ nữ kêu la thảm thiết. Tóc vàng nhổ một cục đờm lên mặt đất: “Chặn miệng lại, đừng kinh động anh Thương.”
Vệ sĩ bịt miệng ŧıểυ thư lại, trong bóng tối chỉ còn lại tiếng nức nở thảm thiết cùng tiếng đế giày ma sát với mặt đất.
ŧıểυ thư rất xấu xa, ăn mòn trái tim, xương cốt của đàn ông như quỷ hút máu, nhưng ŧıểυ thư còn rất thảm, địa vị của họ còn không bằng cả cave hạng sang, treo biển mười lần cũng không bằng một bữa ăn bên ngoài, lò đốt vàng vàng son lộng lẫy chính là địa ngục không có ánh mặt trời của họ. Tôi biết kiếm được loại tiền này khó cỡ nào, ngẫm lại lúc trước tôi không từ thủ đoạn để được thượng vị, thực sự không đành lòng. Tôi vẫy tay gọi tóc vàng, hắn ta thấy tôi kêu thì hỏi chuyện gì, tôi bảo thả cô ta ra. Tóc vàng ngẩn người: “Cô quen à?”
Tôi nói dối là trông quen mắt. Tóc vàng chống nạnh trầm tư hồi lâu mới kêu vệ sĩ dừng lại, ŧıểυ thư kia trần trụi bò ra từ cầu thang, trên người tràn đầy vết cấu bầm tím, còn thảm hơn cả bị hiếp tập thể. Tóc vàng nhìn thoáng qua tú bà: “Cô này đã lên tiếng, tha cho cô ta lần này, về sau đừng chơi mưu mẹo trước mặt ông. Thân phận như anh Thương mà kỹ nữ có thể đi theo sao?”
Tú bà cúi đầu khom lưng nói nhớ kỹ. Tóc vàng ra hiệu cho ŧıểυ thư khác cùng vào phòng riêng. Vệ sĩ đẩy cửa ra, dưới ánh sáng tối mờ, thoáng chốc trong phòng riêng đã đứng đầy những cô gái nóng bỏng xinh đẹp, quyến rũ đa tình. Kiều Dĩ Thương híp mắt hút thuốc, quan sát đám ŧıểυ thư, Chu Dung Thành làm quan nên có cái giá, rất dè dặt trước mặt sắc đẹp.
“Vừa rồi bên ngoài ồn ào cái gì?”
Tóc vàng nói có ŧıểυ thư không hiểu chuyện, răn dạy một trận.
Kiều Dĩ Thương phun ra một hơi thuốc: “Cục trưởng Chu có để mắt tới ai không?”
Chu Dung Thành im lặng không nói, tú bà sợ đơn hàng lần này bay mất nên lập tức cười nịnh nọt: “Cục trưởng Chu, đây là hoa khôi đẹp nhất hội sở Nam Giang, lần trước ngài tới họ còn chưa ăn diện xong, tối nay không thiếu một ai hết, bao nhiêu khách hàng đều mê họ tới mức thần hồn điên đảo.”
Bà ta lôi ra một người cao gầy nhất trong đám: “Phàm là khách hàng nào từng ghé qua Thiên Thượng Nhân Gian ở thủ đô thì đều nói với tôi rằng hoa khôi Lương Hải Lan nơi đó còn không xinh đẹp bằng biển vàng nhà tôi, ngài có muốn bật đèn lên nhìn kỹ không?”
Kiều Dĩ Thương kêu người phụ nữ đó ngẩng đầu lên. Người phụ nữ rất nghe lời, để lộ ra cả gương mặt, đúng là xứng với danh hiệu hoa khôi, cũng không biết có phải là “Quan Nhất Tình” kia hay không. Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm cô ta một lát, rướn người dụi tàn thuốc vào gạt tàn: “Giữ lại hầu hạ cục trưởng Chu.”
Ông ta lại chỉ vào một cô gái mới vào cửa rất ít bắt mắt, kêu cô ta ngồi bên cạnh mình. Tóc vàng lấy mấy tệp tiền giấy trong cặp đen ném xuống dưới chân tú bà: “Chia cho những người không được chọn, để lại hai người ít nhất là mấy trăm triệu, sáng sớm mai bà tới đây kết toán.”
Theo lý mà nói thì không được chọn sẽ không có một xu nào, cùng lắm là cho chút tiền xe. Được danh tác như vậy, tú bà vui vẻ không ngậm được mồm, nhặt tiền lên luôn mồm cảm ơn, dẫn theo một đám gái rời khỏi phòng riêng. Hai hoa khôi ở lại ngồi bên cạnh Kiều Dĩ Thương với Chu Dung Thành, cầm dưa hấu muốn đút cho Kiều Dĩ Thương. Ông ta không ăn, nhìn chằm chằm mặt người phụ nữ một hồi lâu: “Kỹ năng miệng có được không?”
Người phụ nữ cười quyến rũ đấm lên ngực ông ta: “Anh Kiều hư quá, mới tới đã vội vã như thế rồi, đương nhiên em làm được chứ.”
Kiều Dĩ Thương kéo khóa quần, đẩy cô ta lên đùi mình. Người phụ nữ ghé vào giữa háng ông ta, hoảng sợ: “Chà, bảo bối của anh Kiều còn cứng à.”