Khoảnh khắc tôi và Chu Dung Thành nhìn nhau dường như hồn bay phách lạc, ánh mắt ông quá hung dữ, rất sâu không thể thăm dò được, ánh mắt như muốn nhìn thấu tim gan tôi.
Cả người tôi cứng đờ, lưng áp sát vào cửa,dường như vừa trải qua một trận mưa lớn như trút nước, váy áo ướt sũng.
Nếu Thẩm Quỳnh Tư thực sự nắm được bí mật giữa tôi và Kiều Dĩ Thương, bà ta đã nói cho Chu Dung Thành rồi thì lẽ ra ông ấy đã phát điên từ lâu sẽ không từ bỏ bản thân để bảo vệ tôi trong thời khắc sinh tử. Sự khoan dung của người chồng đối với những nút thắt thầm kín của vợ sẽ bằng không, với một người quyền lực như Chu Dung Thành thậm chí còn tiêu cực hơn. Nếu ông ấy không bắn chết tôi thì cũng phải đánh tôi sống dở chết dở, chứ không thể vẫn chiều chuộng tôi y như trước đây.
Rốt cuộc là Thẩm Quỳnh Tư đang nói dối hay là cô ấy đang lừa dối tôi? Nếu cô ấy lừa tôi thì làm thế nào lại biết chi tiết như vậy, trước đây mỗi lần đi tìm Kiều Dĩ Thương tôi đều rất thận trọng, trước này đều không dẫn theo người của mình, cho dù cô ta muốn mua chuộc con chó con mèo bên cạnh tôi cũng không có.
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu, tôi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nỗi tuyệt vọng và đau đớn long trời lở đất, cả đời này tôi không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ chuyện này bị vạch trần trước thiên hạ, phải đối mặt với ánh mắt sụp đổ, đau buồn, phẫn nộ của Chu Dung Thành càng không dám nghĩ đến việc vì chuyện này mà đánh mất ông, tôi đánh cược tất cả vào ông, đặt cược vào cuộc hôn nhân này, tôi thực sự không nỡ thua.
Ông ấy nhìn tôi thật lâu qua trong bầu không khí im lặng và trong suốt, và sự hoảng sợ, tái nhợt và run rẩy của tôi đều rơi vào ánh mắt sâu thẳm của ông ấy.
Ông khẽ nở một nụ cười: “Sao lại bị dọa thành ra như này vậy, bên ngoài ầm ĩ gì vậy."
Tôi hít hai hơi thật sâu, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không quá bối rối: “Thẩm Quỳnh Tư làm ầm lên muốn vào thăm anh, còn cào mấy cô y tá.”
Chu Dung Thành nói đây cũng không phải là chuyện gì to tác, sao lại không cho cô ấy vào.
nɠɵạı trừ chuyện với Kiều Dĩ Thương thì tôi đã kể nguyên văn mọi chuyện cho ông ấy, đặc biệt là phần liên quan đến Thẩm Quỳnh Tư định lợi dụng Chu Lâm, tấm lòng yêu thương con trai của ông lập tức rơi vào trầm lặng, một lúc sau ông mới nói cô ấy đã không biết ăn năn hối lỗi như thế thì sau này sẽ để người giúp việc chăm sóc cô ấy, khỏi phải đến đây quấy rầy.
Lòng bàn chân mềm nhũn đi, chân như đi trên mây, mọi thứ trước mắt lúc thì nhìn rất rõ ràng lúc thì lại mơ hồ, bình thường đi vài bước thôi cũng lắc lư phải nửa phút mới đi xong, tôi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, Chu Dung Thành vô cùng cưng nựng đưa tay ra sờ mặt tôi, ông nói tôi gầy đi rồi.
Bàn tay tôi và bàn tay ông đan vào nhau, mùi khói thuốc lá từ đầu ngón tay ông đã không còn nữa, chỉ còn lại mùi thuốc nước và mùi cơ thể về ông khiến tôi cảm thấy rất an toàn.
“Hà Linh San, anh không muốn em mỗi ngày đều vất vả như vậy nhưng nếu một ngày không nhìn thấy em, anh sẽ cảm thấy rất vắng vẻ và nhớ mong. Em nói xem giữa thương xót và nhớ mong thì anh nên bỏ cái nào.”
Tôi tội lỗi đến mức không dám nhìn ông, tôi luôn cảm thấy trong lời nói của ông có điều gì đó, hoàn toàn không phải nói về chuyện đó, mà là nói về chuyện tôi sợ nhất, tôi lập tức gục đầu vào trong vòng tay của ông ấy để che đi bộ dạng bối rối của mình. Ông ấy nghĩ rằng tôi đang làm nũng, vài tiếng cười vang lên trên phía đỉnh đầu tôi: “Càng ngày càng trẻ con. Sau này anh không ở đây, em như này làm sao mà được.”
Tôi hỏi anh tại sao anh lại không ở đây
Ông luồn ngón tay vào mái tóc bồng bềnh của tôi, cùng với chuyển động của ngón tay ông, một mùi hương hoa trà tươi mát tràn ngập trong không khí.
“Anh sắp già rồi. Anh hơn em mười tám tuổi. Anh không thể đi cùng em đến hết cuộc đời. Anh luôn phải đi trước một bước."
Cảnh sinh tự lại một lần nữa ùa về trong ký ức tôi, tôi ôm chặt eo ông: “Anh là người tốt, người tốt có thể sống lâu trăm tuổi, anh sẽ sống lâu hơn em, sau khi em chết sẽ gặp quả báo, sẽ bị Diêm Vương róc thịt lột da.”
Tôi vừa nói vừa cảm thấy buồn cười, ông cúi xuống hôn lên đỉnh đầu tôi: “Anh không cho phép em tự chà đạp mình, em chưa nghe nói yêu quái sống ngàn năm sao, em là một cô yêu quái nhỏ?”
Tôi hơi uể oải nhìn chằm chằm vào hàng cúc trắng trên áo của ông: “Ngàn năm là quá dài, Dung Thành, em không tham lam như vậy, em chỉ cần năm mươi năm, em chỉ cần sống cùng anh năm mươi năm, và trong năm mươi năm đó chúng ta luôn yêu thương lẫn nhau, không có hiểu lầm hay tai họa gì hết, thời khắc đến thì chúng ta sẽ cùng đi với nhau, anh đừng bỏ em ở lại.”
Tôi dùng lực nắm chặt vạt áo ông, ông ấy cảm nhận được sự hoảng sợ của tôi, dịu dàng nói.
Y tá vốn định đi vào tiêm thuốc cho Chu Dung Thành nhưng nhìn thấy chúng tôi đang ôm nhau qua cửa kính, cô ấy cũng ngại làm phiền nên đứng ở ngoài cửa nói với cậu cảnh sát đặc nhiệm mấy câu rồi tiện để quầy y tá tìm cô ấy sau đó xoay người rời đi.
Sự dịu dàng và chiều chuộng của Chu Dung Thành đã mang lại cho tôi một chút can đảm, và tôi ngập ngừng dò hỏi ông ấy: “Thẩm Quỳnh Tư nói với em, khi chị ấy tỉnh lại anh luôn ở bên chị ấy.”
Ông “ừm” một tiếng: “Anh ở bên cô ấy hai ngày, sau khi cô ấy thoát khỏi cơn nguy kịch anh liền giao cho bảo mẫu chăm sóc lo liệu. Sau khi tỉnh táo, cô ấy đã nói rất nhiều với anh, lại còn lấy Lâm Lâm ra thề, mỗi chữ cô ấy nói ra đều rất thành thật, không hề bịa đặt.”
Tôi lạnh sống lưng, da đầu gần như tê dại, suýt chút nữa ngã ra khỏi người ông rơi xuống đất.
“Cô ấy nói gì vậy.”
Chu Dung Thành hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, giọng điệu của ông ấy rất bình thản, không hề nghe ra sự tức giận hay vui mừng: “Nói rằng ba của con em là người khác, không phải anh, còn vài chuyện khác nữa.”
Khoảnh khắc đó, tai tôi gần như không nghe thấy gì, trước mặt là một bầu trời tối om, một đường hầm dài ngoằn ngoèo, phía trước không có đường, phía sau bị chôn vùi và phía trên còn bị rỉ nước, hoặc là bị chôn sống hoặc là bị dìm chết.
Một bàn tay vô hình bóp lấy cổ tôi, nó cứ ung dung thản nhiên càng lúc càng bóp chặt, nó không chịu buông tha cho tôi, khiến tôi vùng vẫy theo bản năng, nhưng càng vùng vẫy thì nó càng trở nên tuyệt vọng và đau đớn.
Trong một lúc, tôi đã quên ngẩng đầu lên để phản bác, quần áo của ông ấy che khuất khuôn mặt tôi, lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của ông ấy xoa lưng tôi, tôi không biết là ông ấy đang chạm vào cơ thể tôi hay là tóc tôi, ông ấy yêu đến mức không nỡ rời ta. Mỗi lần chạm vào đều vô cùng dịu dàng, giống như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật có một không hai trên thế giới.
Ông ấy cảm thấy sự run rẩy và cứng đờ của tôi, ông ấy dùng một tay nâng mặt tôi lên , trong đôi mắt đầy sợ hãi của tôi là khuôn mặt dịu dàng và tao nhã của ông ấy.
“Có phải là rất thú vị không.”
Tôi khó khăn nuốt nước bọt: “Cô ấy nói dối.”
Ông ấy hỏi tôi cô ấy nói dối ở điểm nào.
“Đứa trẻ là con của anh, em chỉ làm chuyện đó với anh.”
Ông ấy im lặng không nói, tôi cảm thấy mình đã cạn kiệt dũng khí lớn nhất đời mình. Trong vài chục giây dài đằng đẵng, ông và tôi đối diện nhau, ánh mắt chạm nhau, hòa vào một. Một lúc lâu sau ông cuối cùng cũng nở một nụ cười thật tươi, buông bàn tay đang nâng cằm tôi ra, rồi lại đưa lên mặt tôi, lưu luyến bằng đủ mọi cách.
“Cô ấy đã trải qua một trận đòn dã man như vậy, có lẽ tinh thần không tỉnh táo, anh sẽ không tin cô ấy đâu. Từ nay về sau trên thế gian này, anh sẽ chỉ tin mình em, người phụ nữ của anh.”
Sống mũi tôi cảm thấy cay cay, tôi cảm thấy sự khó chịu và hối lỗi khó tả, tôi vùi mặt sâu vào trong lòng ông, tôi hỏi ông ấy rằng em thật sự xứng đáng được ông đối xử tốt như vậy sao.
Giọng ông đầy bất lực: “Sau này không được phép hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như thế nữa, nếu em không xứng đáng thì còn ai xứng đáng.”
Tôi gật đầu lia lịa, tôi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt, vì sợ cọ vào người ông, sẽ bị ông phát hiện là tôi đã khóc.
Thông minh quá ắt sẽ tổn thương, mối tình đậm sâu thường không kéo dài.
Có rất ít người đàn ông nhìn xa trông rộng hơn Chu Dung Thành. Ông ấy bị sự quyến rũ của tôi làm cho mờ mắt, sẵn sàng bỏ ngoài tai mọi điều tiếng, coi mọi thứ là hãm hại vu khống kiềm chế trí thông minh và sự đa nghi của mình chỉ để tin duy nhất mình tôi.
Tôi biết không có bí mật nào là mãi mãi, rồi sẽ có một ngày ông ấy phát hiện ra rằng tôi hoàn toàn không xứng đáng.
Tối hôm sau khi tôi đến tìm Mạnh Duy Tới, công tố viên của viện kiểm sát thành phố đã gửi lệnh khám xét đến bệnh viện, ông ta liên tục xin lỗi tôi, nói rằng thật sự không dễ phê duyệt bên phía Triệu Long, vì mong tôi thứ lỗi vì đã làm khó tôi.
Tôi vốn định xử lý Kim Đại, việc Chu Dung Thành bị ám sát cũng là do con quỷ Kim Đại làm, anh ta là do Triệu Long dẫn từ Nam Ninh đến, xử lý được anh ta cũng đồng nghĩa với việc tát vào mặt Triệu Long, anh ta cũng sẽ mất đi một phần nhưng nếu một khi Triệu Long đã hành động thì Kiều Dĩ Thương cũng bị liên lụy, tạm thời tôi vẫn chưa có khả năng để giết chết anh ta, lại càng chưa có sự chuẩn bị kỹ càng.
Tôi vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc, nó lại là một gốc rễ lớn mạnh, nếu không thể chạm thì đừng có chạm mà nếu có thể chạm thì cũng chẳng đến lượt tôi.
Quả nhiên không ngoài dự tính, vào đêm muộn ngày thứ ba bệnh viện công an bị gây rối. Một vài tên tay sai mua chuộc công nhân dọn dẹp, cải trang thành nhân viên bảo vệ trà trộn vào khoa tiếp nhận bệnh nhân nội trú, xuất hiện ở tầng mà đội trưởng Vương và đội trưởng Trịnh đã ra vào và đã bị cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục phục kích bắt ngay tại chỗ.
Hoàn cảnh này không thể đưa lên giam giữ ở cục cảnh sát. Thư ký của Chu Dung Thành theo lời dặn dò của tôi đã đưa họ đến một quán bar mà chị Bối có cổ phần. Những cô gái kiếm được nhiều tiền nhất trong quán bar đều là gái của chị ấy. Họ chỉ bán rượu, một đêm có thể bán được mấy thùng rượu Remy Martin trị giá mấy nghìn đô la mỹ. Bề ngoài thì vô cùng tuyệt vời, chị ấy thâu tóm một nửa thị trường, ông chủ cũng không dễ đắc tội với chị ấy. Ai lại có thù oán với tiền cơ chứ, chị ấy đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhốt những tên tay sai này dưới tầng hầm nơi dùng để dạy dỗ những cô gái không nghe lời.
Vào lúc hơn hai giờ sáng, dưới sự hộ tống của các vệ sĩ tôi vội vàng đến đó. Năm sáu kẻ tra tấn đang bức cung. Vừa bước vào mùi của căn phòng đã xộc lên. Có bốn người đàn ông nằm xuống trước mặt tôi. Quần áo của họ cũng rách nát, máu me be bét, nền đất rất ướt, đi giày vẫn cảm thấy lạnh buốt, kẻ tra tấn nói rằng đám côn đồ này đã ngất xỉu nhiều lần nên dội nước đá vào người rồi tiếp tục đánh.
Mấy tên tay sai miệng cứng đờ đến mức không cạy ra được, chỉ nói đúng một câu như kiểu mày bắn chết tao đi.
Những tên chó săn táo tợn này đều là tay sai trong tổ chức xã hội đen, nói trắng ra là bọn chúng là thứ một khi đã ném ra ngoài thì cũng chẳng có ý định nhặt lại. Người thì bị khống chế, người thì sớm đã được tên trùm sắp xếp xong xuôi rồi, chính là một lòng một dạ làm việc chứ không phải là loại người bị dọa một tí là đã khai hết ra.
Các vệ sĩ bê một chiếc ghế đến, lau sạch bụi cho tôi ngồi. Tôi ngồi xuống lấy tay nghịch nghịch mái tóc dài, ra vẻ quyến rũ, uể oải tựa lưng vào ghế: “Kín miệng gớm nhỉ, đúng là nam tử hán."
Tên tay sai bị đánh đến mức nôn ra máu, nó lại bắn trúng vào chân tôi: “Cô không phải là cô gái trẻ đẹp của Chu Thành Dung sao?
Tôi mỉm cười gác một chân lên đặt lên, làn da trắng như tuyết vòng tạo thành vòng cung mảnh mai, rất tươi tắn đầy cám dỗ trước những người đàn ông cao lớn thô kệch trong căn phòng này.
Hắn ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Đều đã nghe nói cục trưởng cục công an lấy một cô bồ nhí lẳng lơ, thật kinh ngạc, hóa ra anh ta vẫn là một tên cứng đầu cứng cổ, gì cũng dám làm, cô giam giữ anh em chúng tôi ở đây và tự dùng cách tra tấn riêng, trong khi chồng cô là người thi hành pháp luật, khốn nạn, cô cũng to gan phết đấy."
Tôi mỉm cười: “Người như nào thì xử như thế, các người dùng cách hèn hạ thì tôi cùng ăn miếng trả miếng. Sao, ai là người sai bọn mày đến đây, có nói không?"
Người đàn ông cười khinh bỉ: “Nói cái con mẹ mày!”
Tôi từ tốn cầm lấy một chai nước: “Đánh tiếp đi, đánh mạnh vào, đã ăn cơm no rồi đúng không, xem chúng như bao cát mà luyện tay, chỉ cần không đánh chết là được.”
Khi tôi ra lệnh xong, kẻ tra tấn và đám vệ sĩ như phát điên lên, trong phòng là tiếng kêu la thảm thiết không ngớt khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Chẳng mấy chốc hai tên tay sai không chịu nổi sự tra tấn đến mức trợn mắt ngất xỉu, xương sườn ở ngực đã bị đánh toác da toác thịt, có thể thấy được một nửa xương trắng, hai tên còn lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ gái điếm độc ác."
Tôi mỉm cười dùng quạt quạt hai má: “Độc ác sao? Ở đây ta nói ra lời này, một khi đã rơi vào tay Hà Linh San tao đây, mồm miệng có kín thế nào cũng phải mở ra cho tao, tao không chỉ biết mỗi đánh để hành hạ người khác đâu.”
Tôi cho kẻ tra tấn tiếp tục, đánh tới tấp vào đầu, khi nào thì da đầu rời ra thì dừng.
Lúc này, một viên cảnh sát hình sự của cục thành phố chạy đến quán bar, thông qua sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tìm được tầng hầm và đưa cho tôi một tập tư liệu. Cậu ta ghé vào tai tôi nói việc tra tấn này cảnh sát không tiện xen vào nên cậu ta sẽ đi luôn.
Sau khi cậu ta rời đi, tôi mở hồ sơ vụ án ra xem, lập tức mỉm cười, tôi giơ một bức ảnh chụp ra trước mặt tên tay sai cứng đầu: “Vương Mãnh phải không? Biệt hiệu Sáu Trái hả?”
Mặt hắn ta lấm lem bùn và máu, nghiến răng nghiến lợi không nói gì, nhưng khi nhìn thấy người trong ảnh, vẻ mặt của hắn ta đột nhiên thay đổi.
Tôi xúc động nói: "Đứa con gái mười ba tuổi của anh thật sự rất xinh đẹp và dễ thương. Anh có biết ở Phong Nguyệt có một loại phụ nữ được gọi là “rau sạch” không? Một thân thể trong trắng mới có thể khiến một người đàn ông trở nên thú tính. Không những bán được giá hời mà biết đâu con anh sẽ tiếp cận được với nhân vật tai to mặt lớn, làm cho anh được rạng dang với tổ tiên.”
Mặt Vương Mãnh trở nên cứng đờ, cánh tay chống xuống đất, khó khăn bò dậy được và nhìn tôi chằm chằm: “Cô có ý gì?”
Tôi đập mạnh tấm ảnh vào mặt hắn ta: “Biết gì thì nói ra cho tôi, nếu không tôi sẽ cho anh tận mắt chứng kiến con gái mình làm “rau sạch” bị người ta sỉ nhục như thế nào."
“Mày dám động vào con gái tao, tao có là ma cũng sẽ giết chết mày!”
Tôi lớn tiếng cười nhạo: “Mày làm người mà trong mắt tao mày không bằng một con chó. Mày làm ma cũng không bằng cái rắm. Con gái mày mới mười ba tuổi thôi, sẽ chết trên giường sao? Những kẻ súc vật ở Phong Nguyệt chơi điên cuồng thế nào chắc mày cũng thấy rồi nhỉ!”
Vương Mãnh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của con gái, cả người mềm nhũn ra: “Ám sát Chu Dung Thành, rồi đến bệnh viện không ngừng truy giết ông ta, tất cả đều là do anh Kim sai bảo, nhưng vẫn có người đứng sau anh ấy, chỉ cần giết người, việc dọn dẹp là việc của người đứng sau.”
Tôi bất giác nắm chặt tay: “Kẻ đứng sau là ai?"
“Là anh Thương, vào đêm hôm Chu Dung Thành xảy ra chuyện, anh Kim bị đánh, dù đối phương đeo mặt nạ nhưng tôi nhận ra là anh Thương, anh ấy ra tay vừa ác vừa kiên định. Không phải là ai hết ngoài anh ấy. Anh ấy nói rằng nếu cô xảy ra chuyện, anh ấy sẽ giết cả nhà anh Kim. Lần này chúng tôi đi đến bệnh viện, anh Kim đã đặc biệt dặn dò nếu gặp được cô thì bắt cóc giao cho anh Thương, anh Thương đã nói từ trước rằng không cần biết Chu Dung Thành sống chết thế nào nhưng không được động vào cô, anh ấy muốn cô.”