Tôi vào lại trong xe, chỉ cho cậu cảnh sát đến chỗ bệnh viện cảnh sát cách viện kiểm sát không xa, nơi chỉ thấy mái nhà của bệnh viện. "Tin tức mà các cậu đã tiết lộ cho các băng nhóm là Dung Thành đang ở bệnh viện công an chứ không phải là bệnh viện cảnh sát vũ trang, đúng không.”
Cậu cảnh sát hình sự nói đúng vậy: “Bệnh viện công an này gần Viện kiểm sát, tòa án và cục khu Linh Điền, do đó có thể nhanh chóng cấp cứu những đồng chí bị thương nặng. Thường thì cả cán bộ và cấp dưới của ba cơ quan chính đều được đưa đến bệnh viện công an để điều trị. Cục trưởng Chu lần này có hai phiên bản, đối với đối thủ thì không thể không thừa nhận ông ấy bị thương nặng, đối với người của mình thì chỉ nói là cảm cúm thông thường, hiện tại ngoài trừ kiểm sát trưởng Mạnh thì việc này chưa hề bị lộ ra.”
Tôi gật đầu: “Kiều Dĩ Thương và đàn em xã hội đen đều nghĩ rằng Dung Thành đang ở đây, lại vừa hay tôi xuất hiện thì càng đáng tin hơn rồi, nhưng mà có người đang theo dõi tôi, không lâu nữa sẽ bị lộ thôi giờ đây chỉ có thể mong ông ấy mau chóng khỏe lại.”
Cậu cảnh sát ngơ ngác, hỏi tôi là ai.
Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, tôi hỏi có phải Thẩm Quỳnh Tư cũng đang ở bệnh viện Cảnh sát vũ trang.
Cậu cảnh sát nói là do cục trưởng Chu sắp xếp, từ bệnh viện nhân dân chuyển đến bệnh viện cảnh sát vũ trang.
Tôi đại khái đoán rằng Kiều Dĩ Thương vì muốn làm cho bản thân trong sạch, tránh đầu ngọn gió, đây là hai bệnh viện lớn của quốc gia do công an và cảnh sát vũ trang trực tiếp điều khiển, ông ta và thuộc hạ đều không thể vào được, ông ta đoán là Chu Dung Thành được chữa trị bệnh viện công an, cục trưởng cục thành phố mà đương nhiên là phải được chữa trị ở cơ sở tốt nhất chứ, mà bệnh viện công an hiện đại hơn bệnh viện cảnh sát vũ trang nhiều, nhưng tôi lại xuất hiện ở cả hai bệnh viện, ông ta chắc sẽ nghi ngờ cả hai nơi.
Ông ta mới nói rằng ân ái ở đây rất phấn khích, là để thăm dò xem thử phản ứng của tôi. Quả thực lúc đó tôi hơi ngạc nhiên, nhưng đối mặt với ôngg ta tôi phải dùng đến 120 phần tinh thần, làm ra dáng vẻ thẹn quá hóa giận để phản ứng lại sự thăm dò của ông ta, nhưng không hiệu quả, ông ta biết mánh khóe của tôi,càng nguy hiểm tôi càng tỏ ra bình tĩnh để bưng tai bịt mắt người khác.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, tôi chỉ cần lộ ra một chút ngạc nhiên thì ván cờ này sẽ không thể tiếp tục chơi được nữa. Khi Kim Đại ám sát Chu Dung Thành, hậu quả sẽ được tính trên đầu Kiều Dĩ Thương, ông ta bị buộc lên Lương Sơn thì không thể không ra tay được, tai họa của Chu Dung Thành chỉ vừa mới bắt đầu, không diệt sạch đám người này ông ấy thề sẽ không từ bỏ.
Trong nơi bí mật, ánh mắt của Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm vào tôi, ông ta vẫn chưa nắm bắt được hành tung của Chu Dung Thành và vài người khác qua sự xuất hiện của tôi, lúc nào ông ta muốn chọc ghẹo tôi đều sẽ lái xe qua rồi chặn đường tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. May mà tôi không nói với Chu Dung Thành bí mật kinh thiên động địa rằng sòng bạc ở Hoa Chướng chính là thị trường buôn bán ma túy. Một khi cục thành phố đã hành động thì tôi là người duy nhất đã từng vào đó, chắc chắn là tôi phản bội ông ta, tôi phạm phải giới hạn cuối cùng của ông ta một cách trắng trợn như thế, bóp chặt đường sống của ông ta thì cho dù ông ta có hứng thú với tôi hay cùng tôi liên quan đến một đứa trẻ chết yểu thì ông ta cũng sẽ không buông tha cho tôi.
Tôi kiêu ngạo, ngang ngược ông ta đều có thể cười trừ cho qua, coi như là tôi bướng bỉnh, nhưng nếu tôi muốn chạy đến giết chết ông ta thì ông ta còn khoan dung với tôi không.
Tôi nói với cậu cảnh sát bảo đội trưởng Vương và đội trưởng Trịnh mấy ngày này nếu có thời gian thì hãy đến bệnh viện công an một chuyến, mang theo một chút hoa quả, quà tặng, đi cố định một tầng lầu,ở lại một lúc rồi hẵng ra và đừng tới bệnh viện cảnh sát vũ trang.
Cậu cảnh sát biết tôi muốn tạo hiện dấu hiệu giả, cậu ấy hỏi tôi đã bố trí cảnh sát đặc nhiệm phục kích chưa.
Tôi nói trong vòng năm ngày, nhất định sẽ có tay sai đến sinh sự, đến lúc đó chúng ta tóm cổ cả bọn.
Khi xe rời khỏi Viện kiểm sát thành phố, chiếc Rolls Royce của Kiều Dĩ Thương vẫn đậu ở đó. Dường như đang tính toán điều gì đó, tôi và ông ta đi ngang qua nhau, cả hai nhìn qua cửa kính xe, đều không nhìn rõ mặt đối phương nhưng tôi có cảm giác rằng ánh mắt ông ta kiên định nhìn về phía bệnh viện công an.
Nếu tôi đã tập trung chơi trò mưu mô thì Kiều Dĩ Thương với tôi cũng chỉ là đối thủ không phân thắng bại, ông ta không thể đề phòng những lời nói dối của tôi. Tôi sẽ diễn kịch, trong tình cảnh bản thân không thể kiểm soát có thể tùy cơ ứng biến chặn lại sự thăm dò của ông ta, đối mặt với Kiều Dĩ Thương-ông trùm băng đảng xã hội đen, tôi vẫn như bình thường không xem trọng.
Tôi không rõ bản thân sẽ trở thành đòn chí mạng của Kiều Dĩ Thương để đánh bại Chu Dung Thành hay là đồng xu của Chu Dung Thành đánh bại Kiều Dĩ Thương, sự việc đã đến hôm nay thì cứ coi như sống chết có số, để xem ai có bản lĩnh hơn.
Cậu cảnh sát dừng xe ở cổng Bệnh viện Cảnh sát Vũ trang, xung quanh là xe cộ, sau khi xuống xe tôi cố ý hét lên: “Thẩm Quỳnh Tư ngày nào cũng làm loạn đòi đi thăm Dung Thành, bà ta thấy tôi dễ bắt nạt sao? Tôi thật sự đã chịu đủ rồi, nếu không phải vì anh ấy không đến được thì quỷ cũng chẳng thích nhìn vẻ mặt hèn hạ của bà ta.”
Cậu cảnh sát đóng cửa xe: “Bà chủ hết lòng thực hiện nghĩa vụ thay cục trưởng Chu, đây chính là phong thái của cô.”
Tôi cười khẩy: “Tôi thật sự muốn bà ta chết đi.”
Tôi quay người bước vào tòa phòng bệnh của bệnh viện, sau khi đóng cửa lại, rất ăn ý lách mình trốn sau cửa sổ, một chiếc xe việt dã màu đen cách xe chúng tôi không xa đột nhiên chớp đèn, lái thẳng ra khỏi bãi đậu xe, tôi vội vàng liếc nhìn. Người đàn ông ở vị trí lái xe trông rất giống Hoàng Mao, bạn tâm giao của Kiều Dĩ Thương.
Tôi chỉ vào chiếc xe việt dã vẫn chưa lăn vào dòng xe: “Đó là…” Tôi liếʍ môi dưới: “Đó là người của Kim Đại.”
Cậu cảnh sát không biết Hoàng Mao nhưng tôi nói gì cậu ta đều tin, cậu ta vô cùng kinh ngạc: “Bà chủ… cô đúng là liệu sự như thần.”
Con người sống trên thế giới này, muốn leo lên cao không phải đều dựa vào cung tâm kế sao? Điều này càng đúng hơn đối với phụ nữ, phụ nữ mà không có thủ đoạn thì không thể leo lên nổi, nếu thực sự được nâng đỡ lên thì cũng sẽ ngã xuống thịt nát xương tan.
Tôi sợ chết, càng không muốn bản thân thảm hại vậy nên chỉ có thể mỗi ngày mở mắt đều so tài với ông trời, kẻ cản tôi sẽ chết, người theo tôi cũng chưa chắc sẽ sống.
Tôi quay người đi thẳng vào thang máy, gió từ hành lang thổi vào mặt, làm vạt váy tung lên.
Kiều Dĩ Thương hôm nay không nên đến tìm tôi, đây là một sai lầm và thất bại hiếm hoi trong hành động của ông ấy, trừ khi ông ấy thực sự nhớ tôi, bất chấp tất cả chỉ vì muốn gặp tôi.
Tôi lên đến tầng mười bốn, bước ra khỏi cửa thang máy, trước cửa phòng bệnh của Chu Dung Thành có chút hỗn loạn, bốn năm y tá đang chặn một người phụ nữ. Người phụ nữ hét khản cổ cố gắng vùng ra, hét lớn ông ấy là chồng tôi, tôi đế xem ôngấy bị làm sao!
Cảnh sát đặc nhiệm canh cửa biết bà ta là vợ cũ của cục trưởng Chu, nên không dám động vào chỉ đứng chặn ở ngoài cửa, chặn đường bà ta đi vào.
Một cô y tá nhìn thấy thấy tôi liền vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ nói bà Chu đến rồi, cánh tay và má của họ đều bị trầy xước với dấu móng tay, mũ y tá cũng bị xé ra, thở hổn hển, có hơi nhếch nhác.
Sau khi y tá tản ra hai bên, lộ ra Thẩm Quỳnh Tư đang bị vây ở giữa, bà ta mặc bộ áo bệnh nhân màu xanh trắng, đứng khập khiễng, vẻ mặt vô cùng thê thảm, người gầy yếu đến mức không còn ra hình người nữa.
Một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo và tự phụ như bà ta đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế cố sống cố chết giữ lấy nhưng cuối cùng thì vẫn là một phượng hoàng phóng khoáng bị nhổ trụi lông, bà ta đã gần như biến dạng rồi, bà ta căm ghét sự ngăn cản và ánh mắt coi thường của người khác, càng căm ghét hơn những người đã đứng về phía tôi, biểu cảm giận dữ phẫn nộ của bà ta bùng nổ đến cực điểm khi nhìn thấy tôi đến.
“Hà Linh Sơn, con điếm này, rốt cuộc mày cho chúng nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà tại sao chúng nó đều muốn tâng bốc mày, làm chó săn của mày.”
Tôi dừng bước và đứng ở đó, ánh nắng trắng xóa trên đỉnh đầu tỏa ra hơi nóng, nóng đến mức như sắp bỏng da đầu: “đa͙σ lý “thắng làm vua, thua làm giặc” chị không hiểu sao?”
Bà ta hét lên rồi lao đến túm lấy cổ áo tôi, lớn tiếng hỏi tôi tại sao không cho phép Lâm Lâm vào thăm bà ta, bà ta đã năn nỉ người giúp việc rất nhiều lần rồi, tại sao vẫn chưa vừa lòng.
Đôi mắt bà ta đỏ hoe, chỉ hận là không thể giết, xé xác tôi ngay tại chỗ: “Mày bắt Lâm Lâm giấu đi rồi đúng không ? Lâm Lâm là con của tao, mày dựa vào đâu là ngăn cản mẹ con tao đoàn tụ, nó lớn lên trong vòng tay tao, mày đã làm được cái gì? Ngoài phá hoại tình cảm của ba mẹ nó, hủy hoại tuổi thơ của nó thì mày đã làm những gì! Mày mau trả con lại cho tao.”
Thấy vậy, y tá và cảnh sát đặc nhiệm lao vào kéo cô ấy ra để cứu tôi, thân hình cô ta gầy yếu như con gà con, bị trực tiếp trói buộc cho dù có điên cuồng chống cự cũng không thể thoát ra khỏi nhiều người như thế.
Tôi từ trên cao nhìn xuống bà ta, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn uất, tôi ra hiệu cho họ buông tay ra, cảnh sát đặc nhiệm nói “Bà Chu…”, tôi không quan tâm, vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình nên họ cùng đành phải buông Thẩm Quỳnh Tư ra.
Bà ta vấp ngã một lần cũng có chút khôn ra, không đòi xé xác tôi ra nữa, tôi hỏi bà ta gặp Chu Lâm làm gì, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói để cho nó xem bộ dạng như này của mẹ nó là vì ai, để cho nó biết bộ mặt thật của mày.
Tôi cười khinh bỉ: “Chu Lâm còn chưa được tám tuổi. Chj làm mẹ mà không bảo vệ nó, không giấu đi sự tàn nhẫn của thế giới người lớn mà lại còn định khơi dậy ý nghĩ thù hận trong nó, khiến nó sống trong sự phẫn nộ và thù hận, chị đâu có xứng đáng làm mẹ. Còn người hủy hoại tuổi thơ của nó không phải là tôi mà là chị. Nếu không phải chị âm thầm cấu kết với Tống Huy Hoàng thì chưa chắc Chu Dung Thành ly hôn với chị. Chị tự làm tự chịu đừng có đặt nhân quả lên đầu tôi.”
“Tao có như thế nào cũng không đến lượt mày dạy bảo, đó là con trai của tao, dù tao có làm gì thì mày cũng không có tư cách kiểm soát.”
Tôi phủi những nếp nhăn trên áo vừa bị bà ta nắm, trên đó có mùi thuốc khử trùng. Cô y tá rất tinh mắt lấy ra một chiếc khăn giấy rất thơm đưa cho tôi, tôi cầm lấy và lau sạch.
“Dung Thành với tư cách là một người bà, sau khi chị xảy ra chuyện ông ấy muốn bảo vệ Chu Lâm nên đã gửi thằng bé sang nhà bạn ở Hải Châu rồi, vài ngày nữa sẽ về. Chu Lâm bây giờ chưa biết gì, chưa biết bà mẹ nó đều suýt bị tiễn đến suối vàng, đả kích này không thể cho thằng bé biết. Chị hận tôi, tôi cũng hận chị, nhưng đứa trẻ vô tội, tôi sẽ coi như mọi việc đã rồi, tôi sẽ chăm sóc và yêu thương thằng bé.”
Thẩm Quỳnh Tư không hề cảm kích mà còn khinh bỉ tôi: “Đừng giả tạo nữa, đừng vẽ lên tên tuổi cho mình, con tao tao tự nuôi, mày là cái thứ gì? Mày cũng xứng! Mày bị ông trời trừng phạt không sinh được con nên mày muốn lấy thứ có sẵn à?”
Bà ta không nhắc đến thì vẫn còn có thể tha thứ nhưng đã nhắc đến rồi tôi lập tức tức sôi máu, tôi giơ ví da trong tay đánh mạnh vào mặt bà ta, cúc khóa bạch kim đập vào sống mũi, hất đầu bà ta ra sau. Bà ta trong chốc lát không kịp phản ứng lại mãi cho đến khi vết thương rỉ máu, miệng nếm được vị tanh của máu, bà ta mới giận dữ hỏi tôi dựa vào đâu mà đánh bà ta.
Tôi biết đứa trẻ không phải là con của Chu Dung Thành, nó không nên tồn tại trên cuộc đời này, một khi nó được sinh ra, cả hai mẹ con chúng tôi đều không có được cái kết có hậu, Kiều Dĩ Thương sẽ điên lên, cướp bóc và san bằng mọi thứ.
Nhưng nếu có tiễn thằng bé đi thì cũng nên là tôi đích thân làm chứ, Thẩm Quỳnh Tư bà ta cũng chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi, có tư cách gì để giết hại máu mủ của tôi chứ.
“Tại sao chị có kết cục như ngày hôm nay thì chính chị là người rõ nhất.”
Đôi mắt đỏ rực của Thẩm Quỳnh Tử ánh lên sự châm chọc: “Tại sao cô vẫn trách tôi, không phải cô nên cảm ơn tôi sao? Cô bây giờ vẫn có thể làm bà Chu là vì đứa trẻ đó không còn nữa, nếu như có đứa trẻ đó tôi e là đến mạng cô cũng chẳng còn.”
Trong lòng có một trận chấn động, tôi bình tĩnh siết chặt nắm đấm, bà ta lau máu trên sống mũi, lòng bàn tay dính đầy máu: "Hà Linh San, cô có mưu kế, cũng có trí tuệ nhưng cô không đủ lớn mạnh để có thể lừa dối, đổi trắng thay đen trước nhiều người thông minh như vậy đâu, cô tưởng tôi không biết sao?”
Trong lời nói của Thẩm Quỳnh Tư có giấu đao, tôi đã nghe ra rồi, cơ thể bất giác run lên, tôi cố gắng nghiến răng giữ thăng bằng, tôi vẫy tay ra hiệu cho mọi người rời đi, hai cảnh sát đặc nhiệm cũng tránh ra một góc cách đó hơn mười mét. Tôi hỏi nhỏ bà ta: “Chị đã biết những gì?”
Bà ta nói ra từng chữ từng chữ: “Đứa con đã sảy của cô chính là đứa con hoang không phải chính tông.”
“Bùm” một tiếng, tôi cảm giác như đầu mình sắp nổ tung, sắc mặt tôi bỗng tái nhợt đi, đôi mắt của bà ta lúc này thật đáng sợ.
Bà ta cười độc ác: “Chu Dung Thành cưới một con điếm không theo chuẩn mực đa͙σ đức của người phụ nữ, đừng lấy cô đã từng để làm cái cớ, sau khi cô theo ông ta thì cô sẽ an phận, trong sạch sao? Khi tôi ở nhà tù dưới tầng hầm, Kiều Dĩ Thương đã nói hết với tôi rồi.”
Bà ta hé đôi môi tím tái nói: “Anh ta tra tấn tôi bằng những đòn tra tấn dã man nhất, kim tiêm, mũi khoan điện, vôi, phân của những người ăn mày trên đường phố, tất cả những thứ cô không thể nghĩ đến, tôi đã đều nếm trải qua. Tôi hỏi anh ta tại sao lại hận tôi như thế, cô đoán xem anh ta nói gì.”
Tôi đứng lùi về phía sau nửa bước, bà ta bật cười lớn: “Cô đi hỏi anh ta đi, tôi đã nói hết với Dung Thành rồi, khi tôi tỉnh lại anh ấy đã ở bên cạnh giường, tôi đã kể nguyên văn rồi không sót một chữ.”
Tôi hơi ngộp thở.
Miệng và mũi dường như đều không thể thở nổi.
Bà ta không ngừng cười lớn, cười đến tôi sởn cả tóc gáy, tôi lớn tiếng áp chế bà ta: “Chị đừng hòng gạt tôi, tấm lòng tôi chung thủy không thay đổi, thẳng thắn vô tư, không thể chỉ vì lời phỉ báng của chị là có thể phủ nhận, xóa bỏ tất cả, nếu Dung Thành tin những lời nói nhảm của chị thì tôi cũng sẽ không đứng ở đây.”
Vẻ mặt đắc thắng của bà ta bị áp đảo bởi câu nói cuối cùng của tôi, khàn cổ hét lớn đầy tức giận, rõ ràng anh ấy biết rõ tất cả nhưng vẫn giữ cô lại, tại sao anh ấy lại khoan dùng hết mực với cô như thế, anh ấy kiêu ngạo như thế sao có thể làm được chứ!
Bà ta bỗng bùng lên ngọn lửa ghen tuông lao về phía tôi, tôi đưa tay ra chống cự, bà ta không cắn tôi mà nhìn chằm chằm vào tôi rồi ép sát vào mặt tôi: "Cô dám thề độc không? Nếu cô và Kiều Dĩ Thương có gì đó thì cả đời này cô sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, chết cô độc một mình, người mà cô yêu nhất sẽ chết oan chết uổng.”
Tôi cứng đờ người, nói lời thề độc sao.
Tôi không tin thần thánh ma quỷ, nhưng cũng không phải là tôi hoàn toàn không sợ hãi, cái giá phải trả của lời thề độc này quá nặng, tôi trả không nổi.
“Tại sao tôi phải thề độc nguyền rủa chính chồng mình, làm như thế thật là nhàm chán.”
“Vì cô không dám.” Bà ta từng bước từng bước áp sát tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: “Trong lòng cô có quỷ dữ, cô có thể giấu giếm cả bầu trời xanh rộng lớn sao?”
Tôi suýt bị bà ta đè ngã, giơ tay đẩy mạnh bà ta ra, nhân lúc bà ta đang vướng mắc, tôi nói với cảnh sát đặc nhiệm đứng cách đó không xa, đưa bà ta đi, đừng bao giờ cho phép bà ta đặt chân lên tầng này.
Tôi hoảng sợ chạy vào phòng, đóng cửa lại dựa vào tường thở hổn hển, Kiều Dĩ Thương sẽ không nói, anh ta tuyệt đối sẽ không nói, tôi ở bên cạnh Chu Dung Thành, ông ta đã vạch trần bí mật này để ép tôi chết.
Chu Dung Thành.
Tôi chợt nghĩ đến ông, tôi ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh, ông không ngủ, đang ngồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bộ dạng nhợt nhạt và run rẩy của tôi.