Người phụ nữ này toàn thân đầy máu tươi là Thẩm Quỳnh Tư.
Mà bà ta chính là lễ vật mà chính miệng Kiều Dĩ Thương nói tặng cho tôi.
Cảnh máu me tôi đã thấy rất nhiều, mấy người mẫu trẻ và cô chủ thường xuyên khi vào thuê phòng thì còn vui vẻ, nhưng đến khi đi ra ngoài thì toàn thân đầy thương tích, cơ thể đẫm máu của Thẩm Quỳnh Tư mới có thể khiến tôi chấn động nhất, bởi vì bà ta và những người kia không giống nhau, bà ta là người thật sự uy hiếp cuộc sống của tôi, có cừu hận không đội trời chung, tôi nhìn dáng vẻ thê thảm không nỡ nhìn của bà ta, vừa tiết hận, lại cảm thấy rất kinh khủng.
Bảo mẫu bò dậy từ trên người bà ta, thấy vết máu trên quần áo mình, bị làm cho sợ hãi đến mức nhảy dựng tại chỗ, tôi trái lại tĩnh táo hơn một chút, đẩy ra bảo mẫu ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay xem xét hơi thở của Thẩm Quỳnh Tư, xác định bầ ta còn sống, mới lớn tiếng ra lệnh gọi xe cứu thương.
Nếu như bà ta chết rồi, sẽ liên lụy cho Chu Dung Thành, đè chuyện này xuống, dù bà ta không chết cũng không thể trơ mắt nhìn một mạng người cứ như vậy xong.
Hai hộ vệ đặt Thẩm Quỳnh Tư ở trên giường phòng khách, bảo mẫu cho gọi điện thoại Chu Dung Thành mời ông ấy trở lại, đúng lúc ông ấy đi qua gần đây để chuẩn bị đi nɠɵạı giao, thế nên chạy tới rất nhanh.
Tôi nhìn qua cửa sổ sát đất thấy từ Chu Dung Thành trong xe cảnh sát tới, phía sau ông ấy còn có bốn gã cảnh sát hình sự và một gã đàn ông cầm hòm thuốc nghiệm thi đi theo, toàn bộ mặc cảnh phục đi nhanh vào, Chu Dung Thành vừa vào cửa cũng không có trực tiếp nhìn qua Thẩm Quỳnh Tư, mà ánh mắt lại dừng trên hình ảnh tái nhợt đang sợ hãi của tôi, ông ấy chạy thẳng qua chỗ tôi, ôm tôi vào lòng.
Ông ấy nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, dịu dàng hỏi tôi bị hù dọa rồi sao.
Cảnh sát hình sự chuyển Thẩm Quỳnh Tư từ phòng khách ra, bảo mẫu thay quần áo cho bà ta, lau bớt vết vết máu, da thịt bà ta toàn là những vết thương dữ tợn bị xé toạc, mơ hồ có thể thấy xương trắng bên trong, Chu Dung Thành thấy một màn này cũng không đành lòng, ông ấy quay đầu ra, hỏi người nghiệm thi có thể nhìn ra hung khí gì tạo thành không.
Nghiệm thi nói gì hung khí cũng có, dao găm, roi da, kìm nhổ đinh, toàn là công cụ có thể hành hạ người nhưng cũng đến mức chết ngay tức khắc, nên có thể tìm được dấu vết.
Ông ta tháo bao tay ra giọng nghiêm trọng nói: “Bà Thẩm sợ rằng là thương tật cả đời. Hung thủ là người trong nghề, ít nhất đã giết không dưới trăm người, xuống tay chính xác lại tàn nhẫn, cách lục phủ ngũ tạng một tấc, những chỗ khác cách xương ba tấc, ngoài việc không ảnh hưởng tới tính mạng, sống được thì đã may mắn lắm rồi."
Tôi nghe mà sợ hãi nổi da gà, mấy lời đồn đều nói Kiều Dĩ Thương tàn nhẫn giết người không thấy máu, ông ta không dễ ra tay, nhưng một khi ra tay không chết thì cũng tàn phế, bị ông ta hành hạ đừng nói chỉ mặt xác nhận ông ta, ngay cả tên ông ta cũng không nghe được, có thể thấy ông ta tàn bạo hung ác như thế nào.
Xe cứu thương 20 phút sau mới chạy tới, Chu Dung Thành dặn dò hộ vệ chăm sóc tôi kỹ càng, còn trang bị đầy đủ đạn và súng lục, sau đó cùng hộ sĩ đưa Thẩm Quỳnh Tư đi bệnh viện.
Sau chuyện này tôi liên tiếp gặp ác mộng vào buổi tối, mơ thấy đứa trẻ tới trách tôi, Thẩm Quỳnh Tư cũng đang chất vấn tôi, tại sao lại khiến Kiều Dĩ Thương hãm hại bà ta, tôi giải thích thế nào cũng không được, thường xuyên từ một thân mồ hôi lạnh mà tỉnh lại.
Sau bảy ngày cấp cứu Thẩm Quỳnh Tư mới hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua là vẫn hôn mê như cũ, đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, cục thành phố bên kia lại im lặng không một tiếng động, thật giống như là cứ cho qua như vậy.
Không cho qua cũng không được, người không tỉnh lại, dấu vết cũng không còn lưu lại, hoài nghi người nào thì phải lấy ra chứng cứ chính xác thuyết phục, đối với dân chúng tay không tấc sắt cũng vậy, huống chi là ông chùm xã hội đen Kiều Dĩ Thương nắm trong tay thế lực tỉnh Quảng Đà, không nắm chắc mà mời ông ta đến cục thành phố ra toà, lập tức là đại họa rồi.
Cục phó Mã không chỉ một lần thắc mắc mục đích của đối phương là gì, nếu như nhắm vào Chu Dung Thành, tại sao vợ Kim Đại cũng gặp họa rồi.
Chu Dung Thành không nói tiếng nào, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông ấy cũng không thể nói là vợ trước muốn làm hại người vợ hiện tại của ông, mua người bên cạnh động tay chân vào thức ăn, làm hại đến đứa bé cũng không còn.
Tôi cũng vậy không rõ là ông ấy có đoán được bởi vì Kiều Dĩ Thương thay tôi trả thù mới ra tay hay không, với tài trí và tỉ mỉ của Chu Dung Thành, chỉ cần vừa nghĩ đến phương diện này, chẳng may đến cuối cùng ngay cả thân thế đứa bé cũng đào rồi.
May là hai người bọn họ không hòa hợp, Chu Dung Thành muốn giết chết Kiều Dĩ Thương, Kiều Dĩ Thương cũng không đội trời chung ông ấy, Thẩm Quỳnh Tư gặp chuyện không may phần lớn ông ấy cảm thấy Kiều Dĩ Thương đang thị uy với mình, cũng trước sau như một thương yêu bảo hộ tôi, tôi cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoảng thời gian tôi nghỉ ngơi này vợ phó thị trưởng có hẹn tôi vài lần, nói là phố Nam mới mở một quán, hỏi tôi có muốn đi qua nhìn một chút hay không, mấy lần tôi đều kiếm cớ, cuối cùng làm bà ta rõ ràng có chút bất mãn, tôi khôi phục một chút vội vàng liên lạc bà ta, hỏi bà còn muốn đi không. Bà ta rất hứng khởi nói khuya hôm nay liền có thời gian.
Phó thị trưởng mặc dù là quan chức lớn, ông ta có thể chịu trách nhiệm toàn bộ đặc khu tài chính, ở ủy hội rất có quyền lực, phương diện cảnh sát không có thực quyền, Chu Dung Thành mới là lão đại, mỗi ngày đều lắc lư ở mấy nơi này, có tôi ở đây dù xảy ra chuyện cũng có thể bảo vệ bà ta.
Tôi để cho tài xế đưa tôi đến cửa hội quán kia, xe vợ phó thị trưởng liền dừng ở trong góc, tôi xuống xe nhìn xung quanh một chút, xác định không ai để ý mới đi tới đón bà ta, trên xe không chỉ có một người, còn có một gã đàn ông cơ bắp, để râu mép có vẻ già, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, dù sao cũng không còn nhỏ.
Vợ phó thị trưởng đeo kính đen, cười híp mắt đẩy cửa xe ra kêu người đàn ông kia xuống xe, tài xế cũng xuống tới, bà ta đẩy gã đàn ông kia tới bên cạnh tôi, nói cho tôi biết đem anh ấy theo, một lát đi vào đăng ký.
Người đàn ông kia ngược lại là rất lớn mật, tôi còn chưa nói gì anh ta đã chủ động ôm tôi, tôi quát lớn một tiếng đẩy anh ta ra, nhưng thấy vợ phó thị trưởng tựa vào trong ngực tài xế, một màn này làm tôi mờ mịt vô cùng, bà ta cũng không giải thích, kéo tài xế đi ở phía trước, kêu cho tôi đuổi sát theo sau.
Bốn người đi vào cánh cửa pha lê tráng lệ, phía trước bàn tiếp tân cũng không ai khai báo là độc thân, toàn bộ đều có một nam một nữ, lại không ngừng đánh giá gương mặt của người khác giới đi ngang qua, đều là người nói giọng phương Bắc hoặc là khẩu âm Lạng Giang, gần như không có người địa phương.
Đăng ký xong nam nữ cầm lấy thẻ trên tay giao cho tên phục vụ thang lầu, ông ta dẫn lên lầu hai, những người đàn ông đang xếp hàng chờ đợi khi phát hiện ra tôi, ánh mắt liền tham lam đảo trên người tôi dạo chơi, người phụ nữ bên cạnh bọn họ cũng không tức giận, còn giúp xoi mói.
Gã đàn ông cách tôi gần nhất còn huýt sáo, ánh mắt người phụ nữ bên cạnh gã thoáng nhìn, cười nói cô ta không thể làm được, chồng cô quá mãnh liệt, ả sợ rằng chịu không nổi. Người đàn ông ôm bả vai cô ta nói: “Bảo bối, em ngay cả hán tử Mông Cổ cũng có thể làm, này coi là cái gì đâu."
Người phụ nữ mắng gã một chút, ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông đằng sau tôi, hình như rất hài lòng, còn vứt mị nhãn qua.
Giờ tôi mới hiểu được mấy cặp nam nữ ở nơi này cũng không phải là khách quen và cô chủ, mà là vợ chồng, vợ chồng hàng thật giá thật, đây là một câu lạc bộ trao đổi vợ.
Người đàn ông coi trọng vợ của người nào, rồi nói chuyện với đối phương, đối phương nếu như cũng coi trọng vợ của mình, liền trao đổi thành công, ở đây cung cấp các loại đa͙σ cụ tình thú, giường, ghế salon, thậm chí phòng tắm, bất kỳ nào cũng có thể yêu.
Vợ phó thị trưởng dĩ nhiên không dám đem phó thị trưởng đến, nếu vậy là đang tìm cái chết, cho nên bà ta tìm tài xế và người đàn ông kia giả mạo vợ chồng đi vào đây chơi.