Tay cầm súng của tôi như bị thiêu đốt, tựa như đang bắt lửa, trước mắt sương mù dày đặc, trong sương mù tôi thấy được gương mặt của Chu Dung Thành, ông ấy không còn ôn nhu nữa, mà đang rất tức giận, ông ấy đứng cách tôi rất xa, tất cả đều trở nên mơ hồ, chỉ có ông ấy là khắc sâu rõ ràng trong mắt của tôi mà thôi.
Ông ấy chất vấn tôi tại sao phản bội ông ấy, lấy một đứa con hoang lừa gạt tình cảm của ông ấy.
Tôi gào khóc nói không có, tôi thật sự không biết.
Tôi lao về về phía ông ấy, tới bên cạnh ông ấy, tôi cố gắng ôm ông ấy, nhưng ông ấy lại không chút lưu tình đẩy tôi ra, ông ấy nói ông ấy hận tôi, đời này ông cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa.
Ông ấy xoay người đi vào đám lửa đó, dù tôi có van xin như thế nào cũng không chịu đi ra ngoài, tôi không đi vào được, quanh quẩn bên ngoài biển lửa, bóng dáng ông ấy như ẩn như hiện, cho đến khi ông ấy ôm một người phụ nữ khác vào lòng.
Tôi tựa như chim sợ cành cong, hét khàn cả giọng kêu lên, Kiều Dĩ Thương ôm chặt tôi, ông ta ôm xiết tôi đến mức hít thở không thông, sau đó tôi từ từ trong tình cảnh đó mà tỉnh táo lại.
Ông ta có vô số cơ hội thừa dịp tôi thất thần cướp đi súng trong tay tôi, nhưng ông ta cũng không làm, ông ta tùy ý tôi chĩa súng vào ấn đường ông ta, đem sinh mệnh của mình giao phó cho một người mất trí như tôi đây.
Tôi bị hơi thở nồng đậm trên người ông ấy bao trùm, hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp ông ta.
Hồ nước khô cạn, những ngôi sao không còn tỏa sáng, tất cả đều không còn ánh sáng nào cả, không có màu sắc, mọi thứ trở nên mờ nhạt.
Ông ta tàn ác, bộc lộ tài năng của mình, nhưng cũng vô cùng càn rỡ, khoa trương.
Ông ta tự phụ, đẹp trai, lịch sự, đứng ở đó liền có thể câu đi hồn phách của tất cả mọi người.
Tất cả tựa như một giấc mộng, tựa như một âm mưu.
Tôi biết rõ ông ta đang hấp dẫn tôi đi sai đường, phản bội Chu Dung Thành, nhưng tôi vẫn đang lạc đường rơi vào trong xoáy nước đó, hãm sâu, không cách nào tự kiềm chế.
Ông ta im lặng không nói, dáng vẻ kích động dữ tợn của tôi ở trong mắt của ông ta càng lớn hơn, hình ảnh như ngừng lại.
Sau một lúc lâu ông ta nói: “Tôi cũng muốn hỏi cô câu này, tại sao cô câu dẫn tôi."
"Tôi không có! Cho tới bây giờ tôi cũng không có! Nếu như anh không lấy những súng ống đạn dược kia đi, khiến cho Chu Dung Thành bị hãm hại rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng, căn bản tôi sẽ không đi tìm anh, chúng ta cũng sẽ không đến cục diện ngày hôm nay."
"Nhưng tôi lại cho rằng đây chính là câu dẫn, không có ai có thức ăn ngon đến miệng mà không muốn thử, đã ăn vào cảm thấy vị rất ngon, liền muốn ăn nữa."
Những lời này của ông ta làm tất cả giãy dụa và giải thích của tôi cũng không còn ý nghĩa gì nữa, tôi há hốc miệng thở dốc, súng rơi khỏi đầu ngón tay, ông ta kéo lấy tay của tôi, ôm tôi vào trong ngực.
Nước mắt chảy dọc theo gương mặt xuống cằm, tích thành từng hạt từng hạt lớn, như đang thiêu đốt tay ông ta từng chút một. Ông ta tức giận khóc, càng là tức giận vì sự kháng cự của tôi, ông ta nhéo ở cổ tôi, khống chế thân thể đang run rẩy kịch của tôi, tôi cảm giác vô cùng mệt mỏi khi nằm trong lòng bàn tay ông ta, như bị chia năm xẻ bảy, bị hủy hoại không toàn thây.
Ông ta bóp cằm tôi, cực kỳ hung ác: “Con mẹ nó chứ những người phụ nữ tôi đã chơi qua, chưa bao giờ lưu lại."
Ông ta tiến tới gần tôi, tôi thấy được từ trong con cô của ông ta hình ảnh tái nhợt và luống cuống của chính mình.
"Cô nói cho tôi biết tại sao, thời điểm tôi ở bên cô làm sao ngay cả thời gian mang bao cũng không có, còn không phải bởi vì cô quá chặt, quá nhiều nước, làm cho tôi muốn cắm vào ngay lập tức, muốn nhanh chóng hòa cùng một thể với cô không phải sao sao."
Ánh mắt của ông ta dời xuống trên môi của tôi: “Cô có biết hình ảnh cô trần như nhộng tách ra hai chân câu người tới mức nào sao, cô biết khi cô được tôi làm đến cao trào gọi tên tôi, tôi hận không thể lập tức hòa cùng một thể với cô, nó tựa như một cái nam châm, mỗi một lần tôi đi vào, cũng muốn vĩnh viễn ở bên trong cô mà thôi."
Thân thể của tôi vì thở dốc mà rung động kịch liệt, ông ta hé miệng ngậm môi tôi, hút tôi vào trong miệng ông ta, tôi nghe được tiếng nước ông ta mυ"ŧ đầu lưỡi tôi, nụ hôn này vô cùng cuồng dã, gần như muốn nuốt cả người tôi vào bụng ông ta.
Lòng bàn tay ông ta giữ cái ót của tôi lại, không cho tôi né tránh, tôi nếm được vị thuốc lá còn lưu lại trên đầu lưỡi ông ta, ông ta cuốn tôi vào trong miệng, tùy ý càn rỡ, tôi không biết đầu lưỡi ông ta rốt cuộc dài bao nhiêu, linh hoạt như thế nào, ông ta đâm đến cổ họng khiến tôi phát ra một tiếng nức nở.
Cho đến khi miệng tôi đã không còn có thể tiết ra chất lỏng để ông ta uống, đầu lưỡi ông ta mới lui ra ngoài, bàn tay ấm áp nâng mặt tôi lên: “Chúng ta còn có thể có đứa trẻ."
"Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không!"
Tôi đẩy Kiều Dĩ Thương ra, bổ nhào ra phía trước mặt, nhấn nút mở khóa, ông ta không có ngăn cản tôi, tôi lảo đảo lao ra khỏi chiếc xe, những lời nói hạ lưu cũng có thể là thật lòng kia cứ như một cơn ác mộng quấn chặt lấy tôi, quấn lấy tôi không chừa một kẻ hở.
Chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, đầu gối bị va đập đau nhức, chẳng qua những đau đớn kia so với rung động và bối rối trong lòng tôi đều không đáng kể, tôi gắng gượng bò dậy, giống như người chạy thời trốn chiến loạn, dốc hết toàn lực thoát khỏi tầm mắt của ông ta.
Tôi nghe thấy phía sau hộ vệ kêu anh Thương, Kiều Dĩ Thương lại nói để cho tôi đi.
Tôi liều lĩnh xông vào làn xe tấp nập trên đường phố, một chiếc taxi thổi kèn dừng ở trước mặt tôi, tôi leo lên kéo chặt cửa xe, sợ Kiều Dĩ Thương lại đột nhiên xuất hiện kéo tôi đi.
Con đường này rất dài, tôi nhìn chằm chằm cảnh đêm bị bỏ lại phía sau ngoài cửa sổ, nước mắt vừa mới ngừng lại từ một tiếng kêu tê tâm liệt phế mà gào khóc.
Đời tôi đã có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng cũng có quá nhiều vực thẳm là do chính mình cam tâm tình nguyện nhảy xuống, Kiều Dĩ Thương tựa như bờ cát ôn hòa nở rộ đẹp đẽ, tôi như đang ngồi trên một con thuyền tan hoang đang trong cảnh sóng to gió lớn mà tìm được đường sống trong chỗ chết, liền thấy ông ta là cảnh sắc tốt đẹp hấp dẫn như vậy.
Tôi kìm lòng không đậu hái xuống rồi, mới biết ông ta có gai, còn có độc, là thứ mà tôi căn bản không thể đụng vào.
Tôi ôm mặt khóc nức nở, dùng hết tất cả khí lực trong thân thể mà khóc.
Nhanh chóng về đến biệt thự thì nước mắt rốt cuộc cũng ngừng rơi, tài xế đưa cho tôi một túi giấy, anh ta hỏi tôi có phải thất tình hay không, tôi ngẩn người, hỏi anh ta nhìn tôi giống như vậy lắm à.
Anh ta cười nói phụ nữ trẻ tuổi không phải là bởi vì đàn ông mới có thể thương tâm như vậy sao, ba mẹ qua đời cũng không thấy khóc lợi hại như thế.
Tôi nói tôi không có thất tình, nếu như tôi lại phạm sai lầm, có lẽ tôi sẽ đánh mất cả cuộc hôn nhân của mính.
Anh ta nhìn tôi qua kính chiếu hậu liếc mắt một cái, nói không phải là như nhau sao.
Tôi không nói gì, anh ta cũng không để ý nói vậy cũng không sao, vợ xinh đẹp như vậy, người chồng kia chắc chắn sẽ bằng lòng chịu đựng thôi, suy cho cùng cưới được người vợ xinh đẹp cũng không phải dễ dàng gì, cãi nhau một chút sau đó làm lành là tốt rồi.
Tôi bị anh ta chọc cười: “Anh thật sự thấy vậy sao."
"Vợ của tôi cũng như thế, trước khi cô ấy gả cho tôi thì làm ở hộp đêm, từng có rất nhiều đàn ông, cô ấy thấy tôi thành thật mà theo tôi, mặc dù quá khứ của cô ấy ám muội, nhưng đồng nghiệp của tôi rất hâm mộ tôi, một tài xế thuê cưới được vợ đẹp như thế, còn có cái gì chưa đủ sao."
Đèn neon sặc sỡ phản chiếu trên mặt tôi, như chiếu xuống một tấm lưới đủ mọi sắc màu. Một người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông quyền thế, như vậy đã là có được vũ khí tha thứ lớn nhất của xã hội.
Xe dừng lại ở ngoài đầu phố khu dân cư, tôi không để anh ta lái vào, anh ta nhìn thoáng qua nơi này, trên mặt vô cùng kinh ngạc, anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của tôi cũng thay đổi.
Tôi trả tiền sau đó đi vào khu dân cư, đi nhanh đến cánh cửa biệt thự liền ngửi được một mùi lạ đập vào mặt, hơn nữa càng đến gần đình viện mùi càng nồng hơn, giống như là vị mặn của nước biển, nhưng cũng không phải là nước biển, càng giống máu hơn.
Tôi đứng ở ngoài cửa sắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh đèn bên trong cửa sổ, không biết là ảo giác hay là do bảo mẫu đổi đèn, tối nay đặc biệt trắng đến mức nhợt nhạt.
Tôi gọi dì Diệp, trừ tiếng chim hót và máy bay ầm ầm bay qua đỉnh đầu, thì không ai đáp lại.
Tôi đẩy cánh cửa ra, lại phát hiện không có khóa, trong bóng tối tôi sờ soạng đi tới, mùi máu tươi đậm đặc khiến tôi buồn nôn, tôi đang muốn lấy điện thoại di động ra nhìn rốt cuộc là cái gì, khóe mắt liếc về phía dưới tàng cây bên phải có một bóng đen, không phải là bóng của tôi, cũng không phải là tán cây, đang cử động giãy dụa, phát ra tiếng ma sát.
Tôi cho là mèo hoang leo tường từ sau núi bò vào, khi tôi đến gần mới thấy rõ một người đang nằm co rúc, mới phản ứng lại bịt tai mình lại thét chói tai, tiếng hét của tôi kinh động đến bảo mẫu và hộ vệ, bọn họ từ bên trong lao ra, chạy thẳng về phía tôi, bảo mẫu không có để ý dưới chân, bị cơ thể đầy máu kia làm trật chân té ngã, va đập vào phía trên người.
Hộ vệ lập tức móc ra đèn pin chiếu sáng, bọn họ cảnh tượng thấy trước mắt mặt liền biến sắc, nhanh chóng bảo vệ xung quanh mà bao quanh tôi lại, mắt chăm chú nhìn vào bóng người tối như mực có thể đang ẩn núp dưới lùm cây.
Đó là người toàn là máu bị đánh đến mức mình đầy thương tích máu tươi đầm đìa, trên người không có một chỗ nào tốt, quần áo xốc xếch đầu tóc rối bời, không biết đã trải qua tình huống cực kỳ bi thảm như thế nào.
Bà ta gục trên mặt đất, hấp hối gọi cứu mạng, âm thanh kia vào trong tai tôi, làm tôi suýt nữa đứng không vững ngã ngồi dưới đất.