Sắc Dụ

Chương 130 - Mất con

Trước Sau

break
Cảm giác đau đớn như bóp nghẹt, như cắt da cắt thịt dồn dập trong bụng tôi, tôi cảm thấy có một luồng nhiệt nóng chảy ra, từ từ chảy xuống đùi trong, tôi cố gắng hết sức đạp mạnh vào cánh cửa và bức tường, nhưng bà giúp việc hoàn toàn không nghe thấy một chút tiếng động nhỏ nào, hồi lâu sau cũng không thấy lên.

Tôi ôm bụng bắt buộc bản thân mình lồm cồm bò ra khỏi phòng, nhúc nhích được đến đầu cầu thang liền tháo một chiếc giày ném xuống dưới, vang lên một tiếng phốc, bà giúp việc nghe được từ trong nhà bếp thò đầu ra, khi bà ấy nhìn thấy tôi nằm thở thoi thóp dưới đất vội hét lớn rồi lao lên tầng hai.

Hai vệ sĩ từ trong phòng khách tầng một chạy ra, mấy ngày trước Chu Dung Thành thuê hai cảnh sát vũ trang đã nghỉ hưu chuyên phụ trách an toàn cho tôi, nhưng hôm nay Thảo Vi có bà giúp việc nên tôi không đưa theo vệ sĩ không ngờ đến lại xảy ra chuyện, không biết có phải ý trời hay không.

Bà giúp việc đưa ngón tay vào bộ phận riêng tư của tôi, khi bà ấy rút tay ra nhìn thấy có vết đỏ tươi dính trên đó, giọng nói trở lên sợ hãi: “Gay rồi, cô chủ Trình chảy máu rồi!”

Mọi người vây quanh tôi đều hoảng loạn, Chu Dung Thành làm gì cũng là người có thủ đoạn độc ác tàn nhẫn, tôi xảy ra chuyện thì bọn họ cũng sẽ gặp họa.

Vệ sĩ lấy điện thoại di động liên hệ với bệnh viện phụ sản gần nhất kêu đội ngũ y tế tốt nhất chuẩn bị phẫu thuật tránh sảy thai, một người khác ôm tôi lên lấy chăn bông do bà giúp việc đưa qua rồi quấn lên người tôi, nhanh chóng lao xuống lầu.

Bà giúp việc vừa chạy băng băng vừa nắm tay tôi, nhắc nhở tôi thư giãn hít thở, không được cắn vào đầu lưỡi, không được ngủ.

Trước đây tôi không có kinh nghiệm mang thai nên tôi không biết gì về điều này, bà ấy nói cái gì thì tôi làm cái đó, nhưng dù vậy cơn đau vẫn càng ngày càng tồi tệ hơn, giống như có một thanh sắt rất lớn khuấy trộn trong đó, không ngừng đánh vào tôi, sao vài phút đồng hồ cả người tôi đều giống như bị rửa qua nước, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi.

Vệ sĩ lái xe phi nhanh trên đường tiếng còi chói tai vang lên khiến người đi đường hoảng sợ vội tránh đi nhường đường cho chúng tôi, anh chàng vệ sĩ run tay cào hỏng hai chiếc xe ô tô Mercedes-Benz đang dừng ven đường, chủ xe bị lật theo quán tính, chửi thề vài câu rồi đứng dậy đuổi theo vài phút, vệ sĩ ngồi trong ghế phụ thò đầu ra lớn tiếng nói: “Xe của cục trưởng Chu sở công an thành phố, đến ba tòa nhà liên tiếp của trang viên Thanh Dịch đòi bồi thường!”

Bụng đau giống như kiểu tình yêu chín nông một sâu, nhẹ vài nhát, nặng một nhát, tôi bị dày vò trên ghế rêи ɾỉ kêu gào thảm thiết, bà giúp việc thấy tôi mặt mày tái mét liền khóc lóc hỏi vệ sĩ có cần nhanh chóng thông báo có cục trưởng Chu, vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì ai có thể đứng ra chịu trách nhiệm được.

Vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho ông ấy, tôi chỉ kịp nghe thấy ông ấy đang họp, chuyện cá nhân thì đừng quấy rầy ông ấy.

Bà giúp việc khẩn trương đến mức hai mắt đỏ ửng: “Không thể lo được nhiều như vậy, nhà ai mà chẳng có tình huống khẩn cấp, là sự an nguy của cô và con quan trọng hay là một hội nghị quan trọng? Cuộc họp có thể họp lại, con cái chẳng may mất rồi thì cũng không còn con nữa.”

Vệ sĩ lại gọi điện thoại cho Chu Dung Thành, nhưng không có ai nhấc máy, anh ta lại gọi cho thư ký, trong khi gọi, số điện thoại của Chu Dung Thành đột nhiên gọi lại, anh ta vừa quay đầu kiểm tra tình trạng của tôi vừa thận trọng báo cáo với Chu Dung Thành: “Bà chủ chảy máu, hiện đang trên đường đến bệnh viện phụ sản trung ương.”

Sau một giây im lặng bên đó đột nhiên vang lên tiếng chuyển ghế và tiếng xì xầm bàn luận xôn xao, tôi nghe thấy có người hét lên rằng cuộc họp của cục trưởng Chu vẫn chưa kết thúc! Tôi dùng lực đẩy người lên muốn biết đã xảy ra chuyện gì, vệ sĩ nói với bên đó xong anh ta đưa điện thoại qua, bà giúp việc cầm điện thoại đặt vào tai tôi.

Trong điện thoại là tiếng giày da giẫm trên đất vang dội, Chu Dung Thành gọi tên tôi như cơn gió mạnh thoảng qua, tôi đáp một tiếng, nước mắt không tự chủ rơi ra khỏi hốc mắt, lúc này mọi sự mềm yếu và suy sụp của tôi như vỡ òa, tôi vừa khóc vừa nói sợ không giữ được con, ông ấy vừa chạy xuống lầu vừa an ủi tôi, nói tôi sẽ không làm sao, ông ấy tuyệt đối không cho phép tôi xảy ra chuyện.

Tôi nghe thấy sự run rẩy của ông ấy, người mà cho dù mưa bom lửa đạn lao qua trước mặt cũng không biến sắc như ông ấy cũng có chút hoảng loạn.

Máu tươi không ngừng chảy, kèm theo những cơn đau ngày càng dữ dội kịch liệt khiến tôi thấy tuyệt vọng với cuộc sống này, tôi không thể tưởng tượng trên thế giới này lại có những sự đau đớn như vậy, dường như có thể xé nát một người.

Chiếc xe lao thẳng vào bãi đỗ xe của bệnh viện, vệ sỹ mở cửa xe phía bên tôi, đỡ tôi xuống băng qua từng dòng xe cộ và dòng người đông đúc, nhân viên y tế từ lúc nhận được thông tin đã nhanh chóng chuẩn bị phòng mổ rồi đứng chờ bên ngoài cao ốc khu cấp cứu của bệnh viện.



Vệ sĩ kéo một cô ý tá: “Đây là vợ của cục trưởng Chu sở công an thành phố.”

Y tá sửng sốt, cô ấy phản ứng lại nhanh chóng gật đầu: “Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ đứa bé.”

Trên mặt vệ sĩ lộ ra vẻ hung ác: “Tối nhất là cả hai đều không có chuyện gì, nếu vạn nhất thì bà chủ cũng không thể có gì bất chắc.”

Y tá nói đã hiểu, vệ sĩ liền bỏ tay cô ấy ra, cô ấy hỏi về nhóm máu của tôi tôi đến ngân hàng máu lấy ba túi huyết tương dự phòng, cửa phòng phẫu thuật ngay lập tức đóng lại.

Ánh sáng trắng chói lóa lắc lư trên đầu tôi, quả ra sức nóng thiêu đốt lạ thường và đáng sợ, tôi được tiêm một mũi thuốc mê, những bóng người mặc áo trắng trước mặt không ngừng lắc lư, càng ngày càng mờ, các công cụ va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, chẳng mấy chốc tôi vô thức chìm vào bóng tối.

Tôi mơ một giấc mơ đang lênh đênh trên biển.

Đây là một cơn ác mộng, trong cơn ác mộng đó tôi rất cô đơn và hoảng sợ.

Tôi đang ở trong một con hẻm dài và sâu, dù đi thế nào cũng không thấy bờ bến, lúc đầu tôi đang ôm một đứa trẻ, đứa bé mỉm cười trong lòng tôi, tôi ôm chặt lấy nó, đột nhiên Kiều Dĩ Thương xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho rằng ông ta đến cứu tôi đi, nên tôi đã lao về phía ông ta, khi tôi đến bên cạnh ông ta, ông ta đẩy tôi ra rồi giật đứa trẻ trong tay tôi.

Nụ cười trên gương mặt đứa trẻ lập tức biến thành tiếng khóc, tiếng khóc xé lòng truyền đến trong con hẻm sâu chết chóc, mỗi một âm thanh phát ra đều khiến cho tôi lòng đau như cắt.

Kiều Dĩ Thương không cho phép đứa trẻ khóc, ông ta dùng bàn tay rộng rãi che mũi và miệng của đứa trẻ, tiếng khóc đột ngột dừng lại, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào.

Tôi run lên vì sợ hãi, tôi nhìn thấy mặt đứa trẻ ở dưới lòng bàn tay đã tái nhợt, có thể chết ngạt bất cứ lúc nào, tôi vội vàng quỳ xuống cầu xin ông ta đừng làm như vậy, hãy trả đứa bé lại cho tôi, ông ta cười lạnh nói đứa trẻ này và ông ta không có quan hệ gì làm sao ông ta phải cho nó một con đường sống. Ông ta muốn tôi mang thai con của ông ta, đứa bé không phải con của ông ta nên nó không thể sống.

Tôi sợ hãi tỉnh dậy, không khí im lặng như một thung lũng, có ánh sáng chiếu vào tôi, thế giới bên ngoài mí mắt của tôi rất tươi sáng, tôi cảm thấy bụng mình bằng phẳng, bên trong trống không, tôi muốn sờ một chút xem có phải đứa trẻ đã không còn nữa rồi không, nhưng bất luận có cử động ngón tay thế nào thì cánh tay của tôi cũng không nhấc lên được, nặng nề rơi trên chăn, giống như bị điểm huyệt.

Tôi không biết qua bao lâu cuối cùng tôi cũng có chút sức lực mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, bức tranh thủy mặc màu trắng, mây mù bồng bềnh, một vài khuôn mặt dừng trước mặt tôi sương mù lượn lờ tản dần đi, mọi thứ trở lên rõ ràng.

Nơi gần tôi nhất, tay được một người đàn ông nắm lấy, lòng bàn tay rộng rãi ấm áp có chút thô ráp nhưng là sự thô ráp mà tôi rất quen thuộc.

Bà giúp việc vô cùng vui vẻ nói với y tá bà chủ đã tỉnh rồi, Chu Dung Thành thành cúi người hôn lên trán tôi, trong giọng điệu tràn đầy vui mừng: “Em bình an là tốt rồi.”

“Đứa bé thì sao. Còn không?”

Tôi nhìn thẳng vào mặt ông ta, không bỏ qua một chút biểu cảm và dao động nào, ông ta rất im lặng, đặt ngón tay lạnh ngắt của tôi lên miệng ông ấy, tôi đã đoán được kết quả rồi, nỗi đau thấu tim đó ngay lập tức dồn dập và lan tỏa khắp cơ thể tôi, tôi hét lên thất thanh, xin lỗi ông ấy hết lần này đến lần khác, cầu xin ông ấy tha thứ cho tôi.



Đau khổ và phiền muộn rơi trên đổng tử thất thần của tôi, Chu Dung Thành ôm tôi vào lòng, ông ấy nói không trách tôi, là ông ấy đã không chăm sóc tốt cho tôi.

Giọng tôi run run kêu những người khác trong phòng bệnh đi ra ngoài, khi cánh cửa ảm đạm đóng lại, tôi không kìm được sự tuyệt vọng và suy sụp trong lòng, úp mặt vào vòng tay của Chu Dung Thành khóc lóc thảm thiết.

Ông ấy từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, ôm tôi rất chặt như muốn dụi tôi vào người ông ấy như vậy mới có thể chữa lành vết thương mất con của tôi.

Tôi dùng tay áo để chặn tiếng khóc phát ra trong miệng, cho dù có sụp xuống tôi cũng vẫn phải cố nhẫn nhịn nén nó xuống, tôi biết rất rõ trong hai năm này đã đắc tội bao nhiêu người, có bao nhiêu người đang đứng về phe vợ đầu Thẩm Quỳnh Tư, có bao nhiêu tình nhân nhỏ xung quanh tôi đều đang đợi xem chuyện cười, tôi nhất định phải phấn chấn lên, không cho bất cứ ai có cơ hội chế giễu mình.

Tôi dần dần ngừng nức nở trong sự mệt mỏi cực độ, thư ký của Chu Dung Thành bước vào phòng với hai bát cháo và đồ ăn kèm, anh ta đặt nó trên đầu giường, đưa giải thích phẫu thuật từ phòng y tá đến trước mặt Chu Dung Thành: “Trong quá trình nạo thai đã bị chảy máu nghiêm trọng , tổn thương đến thành tử ©υиɠ, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi ba đến năm ngày, tôi đã tìm viện trưởng sắp xếp người chăm sóc tốt nhất, ngoài ra…”

Anh ta dừng lại, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc vừa nguôi ngoai của tôi, liền chỉ vào cửa muốn ra ngoài nói chuyện, tôi hỏi anh ta có chuyện gì mà tôi không thể nghe được, Chu Dung Thành nhẹ giọng dỗ dành, ông ấy nói thư ký nói ở đây.

Thư ký đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi đã hỏi qua Tống Thảo Vi, cô ta biết bà chủ xảy ra chuyện, liền giải thích sự tình lúc đó, xác nhận là đối tác ban đầu của Triệu Long đánh ŧıểυ tam nên bà chủ bị liên lụy, lúc đó tình hình cấp bách, lại thêm bị đẩy ngã, va chạm dẫn đến sinh non.”

“Chỉ là như vậy thôi sao?” Tôi trợn tròn hai mắt nhìn thư ký: “Lúc cô ta đẩy tôi, tôi rất thận trọng dùng cánh tay chống đỡ bản thân, đây không phải điểm chí mạng nhất, làm sao thai nhi ba tháng lại yếu đuối như vậy.”

Thư ký ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chu Dung Thành, trầm ngâm nói: “Tôi cũng đã hỏi bác sĩ, còn có nhân tố khác, nhưng cụ thể là gì tạm thời vẫn đang sắp xếp người kiểm tra thức ăn của bà chủ, bao gồm cả sữa tắm bà chủ từng dùng, sợi quần áo, đều thông qua bà giúp việc đưa cho bộ phận kiểm tra.”

“Không ai được phép động tay vào.” Chu Dung Thành trầm giọng nói: “Ai cũng không được động vào đồ mang đi xét nghiệm, cậu tự tay cầm đi.”

Thư ký gật đầu, rời khỏi phòng, tôi thở hổn hển và run rẩy trong lòng ông ấy, trong lòng Chu Dung Thành rất đau khổ như tôi vậy mà vẫn nhẫn nhịn, ông ấy ôm mặt tôi, bắt tôi nhìn vào mắt ông ấy, con ngươi của ông ấy cũng đỏ như máu, sự đau buồn không kém gì tôi.

“Hà Linh San, chúng ta vẫn sẽ có con nữa, anh đảm bảo với em, chúng ta lập tức sẽ có. Em hãy phấn chấn lên.”

Tôi biết rồi sẽ có con nữa, cũng biết Chu Dung Thành sẽ không vì tôi sảy thai mà bỏ rơi tôi, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ không bị dao động, nhưng nỗi đau cắt da cắt thịt làm sao có thể bình yên vô sự được.

Tôi khao khát mong chờ ngày đứa bé ra đời, tưởng tượng về dáng vẻ của nó, chờ đợi tiếng khóc đầu tiên của nó.

Tôi không cần đứa bé ổn định vị trí của mình, tôi chỉ cần nó là niềm vui trong cuộc sống của tôi với Chu Dung Thành.

Nó là máu mủ của chúng tôi, là món quà trong sáng và sạch sẽ nhất mà ông trời ban cho tôi sau khi trải qua cuộc đời hèn mọn dơ bẩn.

Tôi đã thận trọng hết mức có thể, vẫn không thể trốn thoát, rốt cuộc vẫn là tai họa do mình gây ra, nhân quả báo ứng, gặp phải tình cảnh bi đát.

Tôi nắm cổ tay Chu Dung Thành, ông ấy cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi, ông ấy hứa bằng mọi giá sẽ cho đứa trẻ một kết quả thỏa đáng.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc