Muốn biết một người đàn ông có yêu mình hay không, chỉ cần xem anh ta làm chuyện ân ái có hết lòng hay không là biết, nếu tình cảm sâu đậm thì sẽ không từ chối, không qua loa, không yên ả từ đầu đến cuối, sau khi kết thúc sẽ không lập tức dứt ra rồi rời đi, mà nên run rẩy, mãi không biết chán, gầm gừ, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Tối nay, Chu Dung Thành gần như làm tôi sướиɠ như sắp phát điên. Tôi nghĩ rằng sẽ không có bất kì người đàn ông lại sẵn sàng gạt đi địa vị cao quý của mình, bỏ ra sức lực như thế để lấy lòng một người phụ nữ. Những người quyền quý thường rất ghét những người phụ nữ không còn trong trắng, mọi thứ dơ bẩn và những điều tôi đã trải qua, Chu Dung Thành thậm chí còn biết rõ hơn tôi, nhưng ông ấy chưa bao giờ ghét bỏ tôi, chỉ cần tôi muốn, ông ấy sẽ không bao giờ từ chối.
Tôi không mảnh vải che thân ôm chặt lấy ông ấy, giống như một con ma cà rồng, tham lam hít lấy mùi của cơ thể ông ấy.
Tôi hỏi ông ấy đã từng làm điều đó cho Thẩm Quỳnh Tư chưa.
Ông ấy nhìn xuống tôi rồi nói: “Các ông chồng hiếm khi làm những việc như vậy cho vợ mình.”
Tôi cười tít mắt: “Ai da, cục trưởng Chu này, đang cõng em mà còn nhắc đến chuyện lấy người khác làm vợ sao, em là kẻ giả mạo vậy nên mới đồng ý đó."
Ông ấy thích thú trước cái nhìn hung hăng của tôi: “Em không phải là yêu tinh sao? Làm sao có thể đối xử với yêu tinh như người phụ nữ bình thường được. "
Trong bóng tối, cơ ngực trần của ông ấy cực kỳ gợi cảm và quyến rũ: "Anh phải biết ơn đấy, đối xử với em tốt một chút, đừng có ngày nào cũng ức hiếp em đấy, biết chưa?"
“Ai ức hiếp em cơ?”
Tôi cười lớn rồi rúc vào lòng ông, cuốn lấy ông, đè lên người ông, hơi thở gấp gáp của ông ấy phả vào đỉnh đầu tôi, ánh trăng mờ ảo, những tia sáng mơ màng, tôi thấy như mình đang ở dưới biển, nơi đó có một tòa lâu đài và tất cả những gì tốt đẹp nhất ở đây trong khoảnh khắc này đều thuộc về tôi.
“Dung Thành, em có phải là nɠɵạı lệ của cuộc đời anh không?”
Ông ấy nói phải.
Tôi hỏi ông ấy, bất cứ khi nào cho dù em có làm gì sai thì anh cũng sẽ không thay đổi chứ.
Ông ấy hôn lên trán tôi rồi nói: “Sẽ không thay đổi."
Mấy ngày sau, Chu Dung Thành ngày đêm bận rộn, về nhà cũng chỉ cùng tôi ăn một bữa cơm rồi vội vàng rời đi, thư kí nói rằng cục thành phố đang thụ lý một vụ án lớn, buôn lậu bảo vật quốc gia có trị giá hàng trăm tỷ đồng, địa điểm là ở bến tàu Linh Điền, đã điều tra ra được dấu vết nhưng vẫn chưa có tuyến đường chính xác và thời gian giao dịch.
Các bảo vật quốc gia này đều là tượng Phật và bình sứ, được lưu truyền từ thời nhà Minh và nhà Thanh, chúng luôn nằm trong viện bảo tàng của nước Áo. Sau hàng loạt cuộc đàm phán và đấu giá ở tỉnh Quảng Đà, cuối cùng những bảo vật quốc gia này cũng không được chuộc lại. Tuy nhiên, thế lực ở nhiều nơi đều đã có chủ ý mua lô hàng bảo vật này, trong số đó có thế lực của tỉnh Quảng Đà.
Cục thành phố nhận được tin nặc danh rằng hàng hóa đó xuất hiện ở vùng đặc khu biên giới, người nắm giữ là một băng nhóm xã hội đen, hiện vẫn chưa rõ tin tức cụ thể, tuy nhiên với tư cách là cục trưởng cục thành phố, Chu Dung Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua vụ án kinh thiên động địa này, nhóm chuyên án liền lập thành ba tổ, bí mật mở rộng điều tra, thề rằng chưa phá được án quyết không nghỉ ngơi.
Thế nên tôi cũng không dám làm phiền ông ấy, chỉ ở nhà chuyên tâm dưỡng thai. Thảo Vi đã hẹn tôi hai lần nhưng tôi đều từ chối. Nhưng bọn họ đã chơi là không có giới hạn, tôi cũng không chịu được kích động, kết quả là Thảo Vi đã lái xe đến tận cửa nhà tôi, chặn tôi lại và nói với tôi rằng có một nhà hàng mới mở, đồ ăn siêu ngon, đặc biệt có một set ăn dành cho bà bầu và muốn đưa tôi đi ăn thử.
Cô ấy đi đến rất hào nhoáng, hai vệ sĩ và một chiếc Rolls-Royce, cả người toàn ngọc ngà châu báu suýt chút nữa làm mù mắt tôi luôn, cô ấy cười tít mắt đi đến quấn lấy tôi: “Tôi không thể hòa hợp được với các chị em khác được, đều tại con điếm già Lâm Bảo Bối làm hỏng tiếng tăm của tôi, đợi khi nào chị ta rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ xử chị ta."
Cô ấy kéo tôi ra ngoài đi ra chỗ xe hơi rồi nói: “Tôi sẽ mua đồ cho con cô, hôm nay tôi sẽ bao hết, chỉ cần đi cùng tôi là sẽ không bị thiệt đâu."
Tôi ở nhà cũng thấy hơi buồn chán, cô ấy đã đến tận nhà rồi, tôi cũng không còn cách nào từ chối, đành cùng cô ấy đi lên phố giải sầu.
Trên đường đi, cô ấy ngồi cạnh tôi trang điểm, tôi do dự một lúc rồi hỏi cô ấy, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy đi gấp thế.
Thảo Vi đặt son môi xuống và nhìn vào gương nhếch nhếch môi: “Có một người phụ nữ gọi điện cho tôi, làm tôi một phen sợ hết hồn. Tôi tưởng anh Vĩ “ăn vụng” , kết quả là không phải. Anh ấy ở bên ngoài uống say quá, cô gái tiếp rượu gọi bảo tôi ra đón anh ấy về, nên hôm đấy chẳng có chuyện gì cả.”
Sự tin tưởng của Thảo Vi dành cho anh Vĩ thật sự làm tôi bất ngờ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần nhưng vẫn không nói ra sự thật cho cô ấy. Là một người ngoài cuộc, tôi không tiện xen vào cuộc sống tình cảm của cô ấy, hơn nữa tôi cũng chả được lợi lộc gì mà cô ấy cũng chưa chắc đã tin.
Khi xe dừng ở ngã tư trên một con đường đi bộ phố tài chính, Thảo Vi đỡ tôi xuống rồi chỉ vào một tiệm váy cưới ở đầu phố: “Trước tiên cùng tôi đi xem váy cưới nhé, sau đó chúng ta sẽ đi ăn, ăn xong tôi sẽ mua cho cô một chiếc khóa vàng, bảo bối nhỏ bé trong bụng cô, tôi đã dự định rồi, sau này chúng ta sẽ kết thông gia.”
Tôi ghét bỏ lườm cô ấy: “Cô nghĩ hay thật đấy, việc này tôi không quyết được, đây là máu mủ nhà họ Chu, sau khi làm cán bộ rồi, cô tưởng muốn kết là kết được à?”
"Ơ ơ, đến mức đấy à, không phải chỉ là con cán bộ thôi sao, con tôi là con xã hội đen đấy, ngầu hơn cô nhiều."
Tôi bị cô ấy chọc cho cười lớn, cô ấy kéo tôi đi đến trước tiệm váy cưới, chỉ vào một chiếc váy cưới dài trưng bày trong tủ kính và thích thú nói: “Mấy hôm trước tôi đi ngang qua đây đã nhìn trúng bộ váy cưới đó, sau khi về nhà bàn bạc với anh Vĩ, anh ấy bảo tôi cứ mua nó trước đi rồi đến ngày kết hôn quyết định sau.”
Khi nghe hai từ “kết hôn” được thốt ra từ miệng Thảo Vi, tôi cảm thấy rất xót xa. Trên đời này, chuyện nực cười nhất chính là khi tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ có mình bạn là đang nằm mơ, bạn vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói dối, thực tại không thể nào thoát ra.
Tôi nói với cô ấy rằng vội gì chứ, đã suy nghĩ kĩ chưa, đừng vì một phút nông nổi mà sau này hối hận.
Vẻ mặt Thảo Vi trầm xuống, cô ấy buông cánh tay tôi ra: “Hà Linh San, ý cô là sao? Tôi tìm được bến đỗ nên cô không vui à? Cô đã được gả cho cục trưởng Chu làm vợ chính thức rồi, còn điều chưa hài lòng nữa. Tôi đã từng ngăn cản cô chưa? Nhìn tôi sống tốt cô không chịu được à."
“Nếu mà nhìn cô sống tốt tôi không chịu được ấy, thì vụ sở trưởng Tiền lần đó tôi đã không cứu cô, khéo bây giờ cô vẫn còn đang trong tù đấy, lúc đấy thì cô còn có cơ hội đeo nhẫn vàng nhẫn bạc sao?”
Thảo Vi cười nhạt nói ý của cô là gì, anh Vĩ là đại ca xã hội đen, anh ấy có tiền có quyền, tôi còn cần phải tìm hiểu gì sao? Anh ấy đối xử tệ với người khác cũng chẳng liên quan gì đến tôi, chỉ cần đối tốt với tôi là được.
Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì có một luồng gió đột nhiên thổi qua tai tôi, như có một thứ gì đó nặng nề lướt qua, hất tóc tôi lên đằng trước, che kín hai mắt. Trong khoảnh khắc tiếp theo tôi nghe thấy một tiếng “bốp” giòn giã, Thảo Vi thảm thiết kêu lên, lấy tay che mặt trái rồi lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, sau đó dần dần có phản ứng lại, sâu trong ánh mắt một đốm lửa giận dữ càng ngày càng bùng cháy.
Trong cơn hoảng loạn, tôi vén hết tóc đang rủ xuống mặt để nhìn rõ xem ai là người tấn công cô ấy, cầm đầu là một người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt dẫn theo một đám đàn ông lực lưỡng bao vây quanh Thảo Vi. Tất nhiên, tôi cũng xuất hiện cùng với cô ấy.
Sắc mặt bọn họ vô cùng dữ tợn, hai đôi chân run rẩy đứng nguyên vị trí, một trận chiến sắp bắt đầu.
Thảo Vi buông bàn tay đang che má, cô ấy ngẩng mặt lên và tức giận nói với người phụ nữ là tại sao lại đánh mình, người đàn bà đanh đá này từ đâu tới, không biết cô ấy là ai sao.
Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy, nhỏ nhắn của người phụ nữ đó, nếu như không lộ ra những vết nhăn sau gáy cho thấy bà ấy tầm 40 tuổi thì thì trông bà ấy thực sự như một cô gái tuổi đôi mươi, thân hình được chăm sóc rất tốt, vẫn còn mãi vẻ thướt tha.
Tôi thấy người phụ nữ này rất quen, tôi vô thức tiến lên phía trước hai bước, định nhìn mặt bà ấy. Người vệ sĩ nhận ra liền đưa tay đẩy tôi ra và bảo tôi đừng động đậy, sau khi nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó tôi vô cùng bất ngờ, là người vợ mà anh Kim đã dẫn đi cùng trong buổi đấu giá.
Người phụ nữ nhìn khuôn mặt thảm hại, sưng đỏ của Thảo Vi. Trong giọng nói của bà ấy có phần lạnh lùng: “Tôi biết cô là ai nhưng cô có biết tôi là ai không?"
"Là bà già quản lý sao? Hôm nay bà đánh tôi, tôi sẽ cho bà chết không có chỗ chôn. "
Người phụ nữ đó cười lớn: “Khẩu khí lớn đấy, cô là cái thể loại gì mà có thể to mồm như vậy."
Thảo Vi nói bà bây giờ biết sợ đi vẫn còn kịp đấy, giờ để tôi tát bà hai cái, quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ để cho bà bình an trở về.
Vệ sĩ bên cạnh cô cũng cười mỉa mai, người đàn ông dẫn đầu nói: “Trước mặt chị dâu chúng tôi, một kẻ ŧıểυ tam như cô mà cũng dám láo xược sao?”
Thảo Vi bỗng ngơ ngác, cô chau mày nói cái gì chị dâu ư?
Người đàn ông với vẻ mặt khó chịu nói anh Kim là đại ca của chúng tôi.
Tôi rất muốn qua đó kéo Thảo Vi rời khỏi đây, đây là khu vực của kẻ đa͙σ chích, cô ấy đã quá hồ đồ rồi, vẫn chưa nhìn ra tình cảnh này là đang muốn dằn mặt cô, chính thất chặn tình nhân trên đường, liệu có thể nhận được món hời không?
Thảo Vi vừa tức giận vừa sợ lại, cô ấy lớn tiếng hét lên: “Bà nói bậy, anh Vĩ chưa từng kết hôn thì lấy đâu ra vợ cơ chứ!"
Người phụ nữ cười khẩy: “Đàn ông tán gái thì có lời nói dối nào không bịa ra được. Anh ta chẳng có lời thật lòng nào với cô cả, anh ta không chỉ có một người vợ mà còn có hai đứa con rồi.”
Sắc mặt Thảo Vi hoàn toàn thay đổi, cô ấy chỉ vào bộ mặt hung ác của người phụ nữ đó và nói rằng bà đừng có gây chia rẽ, có phải bà yêu anh Vĩ nên mới muốn cướp anh đi! Tôi sẽ không cho bà cơ hội đó đâu! Anh ấy sắp làm đám cưới với tôi rồi, nên anh ấy sẽ không thích bà đâu, đồ gái già hết thời.
Sau khi chửi bới, cô ấy quay người hướng về người vệ sĩ ở chỗ đậu xe ban nãy hét to, trước khi tên vệ sĩ lao vào hỏi Thảo Vi đã xảy ra chuyện gì thì ánh mắt hắn chạm phải dáng vẻ của người phụ nữ đó, ngay lập tức ấp a ấp úng kêu lên một tiếng “Chị dâu.”
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Thảo Vi, cả người cô sững sờ, thật lâu mới mở to mắt hỏi: “Cậu gọi là gì cơ?”
Người vệ sĩ cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy: “Đây là… chị dâu.”
Thảo Vi sốc nặng, cả người suýt nữa ngã xuống đất, người phụ nữ đó không nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng thèm phí lời, bà ấy liếc mắt nhìn vệ sĩ một cái, đám người đó liền xúm lại đè Thảo Vi xuống xé quần áo của cô ấy, trong nháy mắt, chiếc váy ngoài của cô ấy đã bị cởi ra làm lộ ra áo lót màu tím và qυầи ɭóŧ.
Thảo Vi đánh không lại đám đàn ông lực lưỡng đó, bị làm nhục, cô ấy liên tục kêu gào thảm thiết, hai tay không kịp phản kháng, hai tên vệ sĩ hoàn toàn không dám can thiệp vào, cúi đầu đứng ở phía sau, vô cùng kiêng nể trước chính thất của anh Kim.
Hơn nữa dù cảnh tưởng có hỗn loạn đến mức độ nào, xung quanh có bao nhiêu người nhìn thì người phụ nữ đó từ đầu đến cuối chưa hề nói dừng lại, để kệ cho đám vệ sĩ đè lên người Thảo Vi lột bỏ áo ngực, liên tục tát vào mặt cô, bóp ngực, thậm chí còn lột cả qυầи ɭóŧ của cô ấy như muốn cưỡng hiếp cô ấy trên đường.
Tôi không dám đi qua đó vật lộn với đám người ấy, đứa trẻ trong bụng tôi cũng không thể là đối thủ, trong tình huống này bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, cho dù là em gái ruột của tôi thì tôi cũng chỉ có thể đừng nhìn, cứ bảo vệ an nguy của bản thân rồi bàn tiếp.
Thảo Vi đã bị lột sạch quần áo, cô ấy đưa tay về phía tôi, hét to tên tôi,bảo tôi cứu cô ấy, gọi người đến cứu cô ấy, tôi đột nhiên hoàn hồn, vội vàng rút điện thoại ra nhưng chưa kịp bấm số thì người phụ nữ đó đưa tay ra đẩy mạnh, ngay lập tức cơ thể tôi chao đảo rồi ngã về phía cầu thang.
Trong khoảnh khắc trước khi ngã xuống đất, theo bản năng tôi lấy tay giữ bụng, tiếp đất bằng lưng nhưng lần này ngã không hề nhẹ, tôi nằm dưới đất sắc mặt trắng bệch một lúc lâu.
Những người đang đứng xem không một ai dám can ngăn, trơ mắt nhìn đám vệ sĩ cởi quần muốn xâm phạm cô ấy, có một nam thanh niên đã đỡ tôi dậy, tôi cảm ơn rồi xông đến phía sau người phụ nữ đó rồi hét lên: “Tôi là Hà Linh San.”
Người phụ nữ đó sững sờ, bà ấy quay người lại, lúc này mới nhìn kĩ khuôn mặt tôi, khi bà ấy nhận ra tôi quả nhiên là người phụ nữ đầy sức hấp dẫn đã đi cùng Chu Dung Thanh đêm hôm đó, sắc mặt thay đổi có chút khó coi.
Tôi cười khẩy nói: "Bà Kim, tôi tôn trọng bản lĩnh của chồng bà nhưng trên địa bàn của chồng tôi, bà cũng không thể ngang nhiên làm chuyện phạm pháp được, coi thường quyền lực của anh ấy thì chồng bà sẽ phải sống trong đặc khu cùng với Kiều Dĩ Thương và Triệu Long đấy, đã đắc tội thì anh ta có chịu trừng phạt gì thì tình hình chung đều vì trọng đa͙σ lí, bà không phải là không hiểu.”
Bà ta chau mày do dự, tôi nói tôi đếm đến ba, nếu họ không dừng lại thì tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để kết thúc chuyện hôm nay.
Tôi vừa đếm đến hai, người phụ nữ đó liền giơ cánh tay lên, người vệ sĩ đang đè lên người Thảo Vi nhìn thấy, lập tức đứng lên ngăn những người khác lại, bà ta nhìn Thảo Vi trên người đã đầy thương tích, không nói một lời nào, dẫn đám người đó rời khỏi hiện trường.
Tôi nghe thấy tiếng xe ô tô sau lưng lần lượt rời đi, tôi thở dài thườn thượt, tôi vội vàng lao đến đỡ Thảo Vi dậy, cô ấy thậm chí còn không có sức để nói, người cô ấy mềm nhũn dựa vào lòng tôi, mặt cắt không còn một giọt máu, không còn nhan sắc vốn có của cô ấy.
Lúc này, tôi cảm thấy bụng nóng ran và đau nhói, không dám chậm trễ, tôi giao Thảo Vi cho vệ sĩ, bảo họ đưa cô ấy đến bệnh viện, Thảo Vi nắm lấy tay tôi một lúc lâu rồi mới buông ra. Tôi nói với vệ sĩ đợi khi nào anh Kim về thì bảo anh ta gọi điện cho tôi, người vệ sĩ hơi bối rối nói: "E rằng trong hai ngày tới, anh Kim chưa thể về, cho dù cô Tống có bị đánh thì cũng chỉ có chúng tôi chăm lo nhưng vừa làm loạn nên như thế, sợ rằng chị dâu không thả người.”
Tôi cười nhạt nói đây là chuyện của các cậu, kết quả mà tôi muốn là nếu không gọi điện thoại cho tôi thì tôi sẽ có cách giải quyết riêng.
Tôi bắt taxi trở về biệt thự, cả người lơ lửng trên mây, không còn chút sức lực, tưởng rằng trận chiến ác liệt vừa rồi làm tổn thương thai nhi, nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đỡ nhưng không ngờ rằng càng ngày càng đau.
Tôi nhìn bà giúp việc đang nấu ăn trong bếp, khó khăn bước lên cầu thang, vừa đẩy cửa ra mọi thứ trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, trên trán và sau lưng toát mồ hôi lạnh, hai chân cũng mềm nhũn đi, không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.