Vài giọt nước nóng bắn tung tóe trên cơ thể và mặt của tôi, nhưng mà cái nóng như thiêu đốt trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, dòng nước nóng hổi giội vào bức tường người nở nang rắn chắc, đem toàn bộ hơi nóng chặn lại, Chu Dung Thành một bộ quần áo cảnh sát màu đen trên người gần như trong chớp mắt đã lao đến trước mặt tôi.
Ánh mắt sắc nhọn của ông ta bức ép nhìn về Thẩm Quỳnh Tư đang hốt hoảng luống cuống, trên khuôn mặt bà ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, chiếc bình rỗng rơi xuống đất đồng thời một chút nước còn sót lại trong đó cũng bắn lên mắt cá chân của bà ta, mặt bà ta tái nhợt vì bỏng nhưng vẫn cố nhịn không dám la lên.
Y tá chạy đến đến sau khi nghe thấy tiếng động như bị thư ký của Chu Dung Thành chặn lại, bảo bọn họ đừng xen vào, ông ta đẩy những người y tá đó ra rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mẹ nó, thật sự quá nực cười, nếu số phận của tôi cũng chính là làm bồ nhí thì tôi nhận, đàn ông bằng lòng cưới tôi, móc tiền ra mua con trong bụng tôi, nhưng tôi không phải là bồ nhí, chỉ còn một bước nữa thì sẽ làm vợ cả, nhưng hết lần này đến lần khác không sống được yên ổn, suýt chút nữa thì bị bà ta xử một phát.
Người giúp việc lao đến bên giường tạt nước lạnh vào vùng da bị bỏng và sưng đỏ lên của tôi, tôi đè tay cô ta lại nháy mắt lắc đầu một cái, đây là một điều tốt, không thể để nó nhanh tiêu như vậy được, không chịu chút khổ da thịt thì sao có thể trở nên hơn người được.
Chu Dung Thành kiểm tra không thấy chảy máu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, ông ta nắm lấy cánh tay tôi rồi vuốt ve những vết bị bỏng mà phồng rộp, ông ta thương tiếc nhất chính là những nốt đỏ gần đuôi mắt trên mặt tôi, rất sợ để lại sẹo, còn hỏi tôi bị thương có nghiêm trọng không.
Nhìn đáy mắt căng thẳng của ông ta, nếu như gương mặt này của tôi bị hủy rồi thì chỉ sợ Thẩm Quỳnh Tư cũng không còn đường sống, không chỉ vì ông ta yêu thích vẻ mặt xinh đẹp này của tôi, mà còn vì tôi còn quá trẻ, một cô gái mới chỉ hai mươi mốt tuổi đã bị mất đi vẻ bề ngoài thì chẳng khác gì mất đi cả cuộc đời, từ đây về sau cuộc sống u ám bị người ta chán ghét mà vứt bỏ.
Nhưng mà tôi sẽ không hận đến nỗi mà dùng sắc đẹp của mình để thắng bà ta, Chu Dung Thành sẽ chỉ thương xót tôi trong chốc lát, sẽ không thương xót tôi cả đời, kết quả của tôi cũng không thoát khỏi bị thay thế.
Sắc đẹp quá quan trọng rồi, tiêu chuẩn tình yêu của đàn ông đối với phụ nữ chính là si mê, mà những người phụ nữ được si mê đều là những người phụ nữ xinh đẹp, những người phụ nữ có dáng dấp bình thường chỉ có thể tình yêu bình thường nhất, muốn đùa bỡn đàn ông ở trong tay thì gương mặt và trí tuệ một thứ cũng không thể thiếu.
Nước nóng chảy dọc theo mép của bộ đồng phục cảnh sát nhỏ xuống làm ướt ga trải giường màu trắng, may mà nước nóng không đủ thấm vào bộ đồng phục cảnh sát vừa dày vừa nặng để làm bỏng ông ta, nếu như ông ta mặc quần áo ở nhà thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Trên mặt tôi không có chút nào tức giận, càng không khóc, giả vờ đáng thương hay giả vờ rộng lượng, đó đều là những việc mà Bạch liên hoa mới làm, những tên nhà giàu mới nổi mới bị lừa, loại quan lớn như Chu Dung Thành thì sẽ không.
Tôi liếc nhìn Thẩm Quỳnh Tư đang run rẩy trong làn nước lộn xộn: “Nếu như có người chọc đến tôi tôi sẽ không tha cho người đó. Nếu như không phải nể mặt Chu Tiệp tôi sẽ không buông tha cho chị, chị làm tổn thương tôi tôi giết chị là tự vệ, Dung Thành sẽ nở mày nở mặt an táng táng chị, anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi an toàn, tôi không lỗ. Nhưng mà Chu Tiệp vô tội, người ngoài chỉ biết nó chỉ có thể bảo vệ mẹ mình là chị.”
“Bảo vệ? Lúc chị tính kế làm hại tôi sao không nghĩ tới chuyện bảo vệ, Lâm Lâm bây giờ đi học cũng không dám, đây không phải đều do cô gây ra sao?”
Tôi nhìn chằm chằm bà ta bằng đôi mắt đầy giận giữ và oán giận: “Nếu như muốn để người ta không biết thì bản thân đừng có làm, tôi chưa từng nghĩ sẽ che giấu những chuyện độc ác mà tôi đã làm trên đời này, chị lại muốn lừa tiền của chồng mình, lại muốn cùng người tình bay nhảy, còn muốn thần không biết quỷ không hay, những chuyện tốt đẹp trên đời này đều bị chị chiếm hết rồi thì những người phụ nữ khác sẽ cam lòng sao.”
Thẩm Quỳnh Tư không cùng tôi tranh luận, bà ta biết khéo ăn khéo nói, còn biết đổi trắng thay đen, bà ta không phải là đối thủ, bà ta đưa ánh mắt bi thương đau buồn về phía Chu Dung Thành trước mặt tôi: “Lúc sáng em gọi điện cho anh nói với anh giáo viên của Lâm Lâm muốn gặp anh, anh nói Hà Linh San có thai rồi. Vào lúc đó em không hề nghĩ tới bản thân mình, em đang nghĩ con của chúng ta liệu có trở thành một sự tồn tại bị khinh thường.”
Đôi mắt bà ta không chớp, bên trong hiện lên một tầng sương mù, rất nhanh ngưng tụ lại dọc theo khóe mắt rơi xuống: “Chúng ta đã quen biết mười năm, kết hôn chín năm, thực sự em vẫn không thể hiểu rõ anh rốt cuộc yêu quyền hay yêu tiền, thậm chí là sắc đẹp? Lúc không ngủ được em nghĩ một người vợ không biết cái gì về chồng mình rốt cuộc đáng thương như thế nào.”
Chu Dung Thành mím môi cởi đồng phục cảnh sát ẩm ướt ra, áo sơ mi xanh bên trong cũng bị ướt một mảng, ông ta tiện tay vắt lên đầu giường, vô cùng bất lực nhíu mi tâm: “Cuộc hôn nhân này đi đến ngày hôm nay chúng ta đều có lỗi, anh đã nói sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho em, nhưng em lại mở mồm đòi công ty, nhưng nếu mà em chịu lùi một bước anh cũng sẽ không từ chối.”
Thẩm Quỳnh Tư ngẩng đầu nhìn ông ta: “nɠɵạı trừ công ty ra em muốn cái gì anh cũng sẽ đưa sao?”
Chu Dung Thành nói đều được.
“Em không muốn ly hôn, có được không?”
Ở trong phòng bệnh đột nhiên im bặt, tôi căng thẳng đến mức siết chặt nắm đấm, nếu như Thẩm Quỳnh Tư lại được bỏ qua khỏi tất cả, tôi thực sự không thể giữ lại bà ta được, giữ lại kẻ thù thì chính là tự diệt bản thân, bà ta không hề thương xót ra tay với tôi, nếu tôi nhượng bộ nữa thì sẽ điên mất.
Chu Dung Thành nhìn chằm chằm vào bãi nước đang dần dần nguội đi, không biết nhớ lại cái gì, ông ta đột nhiên nói: “Anh nhớ mấy năm trước em không giống như vậy.”
Câu nói này của ông ta làm cho cơ thể Thẩm Quỳnh Tư run lên, không có sức lực ngã xuống ghế, bà ta nói phải, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng có chút lay động, giống như đang nhìn chồng của mình mình, lại giống như nhìn phía xa xăm nào ngoài cửa sổ.
“Nếu như thực tế cho em làm một người vợ dịu dàng xinh đẹp, ai lại bằng lòng đi nɠɵạı tình chứ, ai lại bằng lòng biến thành một người tồi tệ chứ. Em cũng không muốn, anh mỗi lần về nhà càng ngày càng ít đi, ngoài Lâm Lâm ra anh gần như không nói với em lời gì, anh thà ngồi cầm hồ sơ vụ án xem cũng không thèm nhìn em một cái, em không phải một bà lão sắp chết, em là một người phụ nữ ba mươi tám tuổi. Em cũng muốn có tình cảm mãnh liệt, em khát khao được an ủi, những thứ này đều sai sao?”
Bà ta vừa khóc vừa đánh vào ngực mình: “Em muốn chồng mình ở bên cạnh chứ em không phải là ở bên cạnh một người phụ nữ xen vào cuộc hôn nhân của em, em muốn một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau, em bằng lòng vì chồng em đến chết cũng nhân từ tốt bụng, nhưng vì sao mà em phải để bản thân tủi thân? Em tủi thân rồi thì chồng em sẽ về nhà sao?”
Bà ta siết chặt những ngón tay nhợt nhạt thành nắm đấm: “Nếu như không thể, vậy vì sao em phải một lòng với anh? Em không có được an ủi thì em không thể tìm người đàn ông khác cho em sao. Em thừa nhận lúc đầu xem trọng địa vị của anh, anh tốt hơn anh ta quá nhiều, tương lai của anh ta mịt mù như vậy, anh đã là công an trưởng, em muốn có một cuộc sống tốt hơn là sai sao? Vì sao Hà Linh San mưu mô thì được còn em mưu mô thì lại đáng chết, đàn ông không yêu người phụ nữ đó thì cô ấy dù sống cũng là sai sao?”
Chu Dung Thành nhìn bà ta mà không nói, Thẩm Quỳnh Tư nói yêu Tống Huy Hoàng, nhưng anh ta không thể cho bà ta những gì bà ta muốn, sau đó bà ta tiếp cận ông ta, khi kết hôn thì yêu ông, ông ta lại không cho bà ta cái bà ta muốn, đây chính là báo ứng của bà ta.
Còn hàng nghìn người phụ nữ đáng thương, đều có chuyện bất hạnh của mình, vợ chồng quay lưng với nhau cũng không có gì là sai chỉ là bao năm trời lạnh nhạt bạc đãi với người đã từng nương tựa lẫn nhau.
Thẩm Quỳnh Tư thừa sức đánh lại tôi, nhưng bà ta không có kiên nhẫn, càng không nên dùng sự đáng thương để có thể khiến chồng về trở thành sự đáng ghét của bản thân.
Giây phút từ khi bà ta bước vào cánh cửa muốn cùng tôi ngọc nát đá tan thì đã không có khả năng quay lại.
Tôi biết bà ta đang đánh một ván bài tình yêu đau khổ, tôi đương nhiên sẽ không cho bà ta cơ hội này, hôm nay sẽ để mọi thứ trở thành cát bụi.
Tôi nhíu mày kêu lên một tiếng, vuốt ve vết đỏ trên khóe mắt, khắp mặt tràn đầy mong chờ hỏi Chu Dung Thành: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Chu Dung Thành liếc nhìn một cái phát hiện còn so hơn so với lúc nãy, tiếc nuối cơ thể bé nhỏ. Động tác và sự trầm lặng trên gương mặt ông ta biến mất vô cùng sạch sẽ, cau mày hỏi Thẩm Quỳnh Tư: “Con của em là đứa trẻ, còn của Hà Linh San thì không phải sao, nếu như cô ấy làm vậy với Lâm Lâm, em có tức giận như cô ấy không. Em nói cô ấy tồi tệ, ít nhất cô ấy không có ý định làm hại con của em.”
Thẩm Quỳnh Tư mấp máy môi, nhưng không hề nói ra chữ nào.
Tôi chẳng hề biến sắc, bình tĩnh bỏ tay khỏi vết bỏng nơi đuôi mắt, tiêm liều thuốc mạnh cuối cùng vào người, nói: “Chị Thẩm, Chu Tiệp vĩnh viễn là con cả của nhà họ Chu. Địa vị của nó không một ai có thể lay động được. Đứa con của tôi cùng lắm chỉ là một đứa con riêng không thể thông báo cho toàn thiên hạ. Dù tôi có đắc ý, có phong cảnh đến đâu cũng không thể cho nó một thân phận danh chính ngôn thuận được.Có khi ngay cả sổ hộ khẩu nó cũng không được viết tên vào, tại sao chị không buông tha cho nó chứ?"
Chu Dung Thanh nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, sau đó ông ta đứng lên, rời khỏi giường, thong thả lại gần Thẩm Quỳnh Tư. Ông ta đứng trước mặt bà ta một hồi lâu, mới nói: “Anh sẽ nuôi dưỡng Tiệp, cũng sẽ chu cấp cho em thật tốt. Nếu em cần anh giúp, anh sẽ không từ chối, em muốn cái gì, anh sẽ cố gắng hết sức đáp ứng cho em."
Hai con mắt Thẩm Quỳnh Tư hằn lên tia máu, hai con ngươi co lại, nước mắt lăn trên má bà ta không nhiều lắm, là một người phụ nữ dù khóc cũng rất gọn gàng. Tóc mái che đi hai gò má bà ta, khiến bà ta càng thêm nhợt nhạt gầy yếu. Bà ta cười lạnh một tiếng: "Em đồng ý ly hôn, nhưng với hai điều kiện."
Bà ta vươn một ngón tay, cực kỳ kiên định chỉ vào mặt tôi: "Anh có thể cưới ả, nhưng không được tổ chức hôn lễ. Tương lai, công ty sẽ do Chu Tiệp kế thừa, đứa con của ả không được chia bất cứ thứ gì."