Tôi rút tay áo bệnh nhân ra khỏi tay y tá, hỏi cô ấy còn phải ở đây bao lâu, cô ấy nói ba đến năm ngày.
Một y tá khác đưa một cái khay cho cô ấy, tôi liếc mắt một cái, trông thấy kim tiêm và thuốc nước: “Đây là dùng để giữ thai à?”
Cô ấy đưa hướng dẫn sử dụng của bình thuốc nước cho tôi, tôi nhận lấy đọc cẩn thận: “Đây là thuốc giữ thai nhập khẩu từ Đức, giá rất là đắt, đại khái phải tầm tám con số. Mỗi ngày cô phải tiêm một lần, bởi vì thân thể của cô…”
Cô ấy nói tới đây, muốn nói lại thôi, trên mặt có vài phần xấu hổ.
Trước đó tôi uống nhiều thuốc tránh thai, đều uống mỗi khi quan hệ với Chu Dung Thành, bởi vì ông ta làʍ t̠ìиɦ không mang bao, vì bỏ qua bước này nên tôi mới phải uống. Tuy rằng ông ta chưa từng nói là không thể mang thai, nhưng mấy quan lớn đã có vợ này thì tôi cũng không dám dễ dàng tính kế ông ta.
Nửa năm nay ông ta có tỏ thái độ, nói bóng nói gió tôi không cần làm những chuyện tổn hại đến thân thể. Tôi cũng hiểu rằng ông ta không tính ngăn cản tôi mang thai, lúc này mới hoàn toàn bỏ thuốc tránh thai. Mỗi lần bắn vào tôi còn cố ý ưỡn mông lên, ánh mắt trông ngóng sẽ trúng thưởng.
nɠɵạı trừ phụ nữ vô cùng tham làm giàu, đa số người thứ ba không phải vì muốn bức ép đàn ông bỏ vợ mới mang thai, mà vì mang thai mới muốn có danh phận. Một nửa vì vinh hoa phú quý của mình, một nửa cũng vì khối thịt trong bụng mình.
Lợi dụng không đúng, nhưng phụ nữ hư cũng là người, cô ấy cũng không muốn để con của mình là con ngoài giá thú. Đối với giới nhà giàu mà nói, con nối dòng chính thống có được những thứ mà con ngoài giá thú mơ cũng chẳng có được.
Nhưng mà trước khi quen Chu Dung Thành, tôi cơ bản không dùng thuốc. Có rất nhiều kim chủ để tâm, chỉ sở mình không nhịn xuống được bắn vào sinh ra đứa nhỏ. Tôi cũng là người có tiếng trong cái giới này, nên chỉ cần là đại gia khôn khéo cũng đều sợ chôn trong tay tôi, luôn dùng bao cao su, thậm chí còn bao tận hai lớp, phòng ngừa tôi mang thai.
Thật ra bọn họ suy nghĩ nhiều rồi. Bọn họ muốn kết hôn với tôi thì tôi cũng không đồng ý. Tôi không muốn gả cho mấy ông già rồi quãng đời còn lại mỗi ngày đều phải nhìn gương mặt có nếp nhăn.
Nếu là đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thì hôn vài lần, sờ vái cái thì không đến một phút đồng hồ đã có thể cứng, nhưng mấy lão già đó thì mười phút cũng chẳng cứng được, mệt đến độ cả người tôi đều chảy mồ hôi. Trên giường không phải để hưởng thụ sao, rõ ràng là đang làm cu li mà. Nếu cứng rồi cắm vào thì rất nhanh lại mềm, xoa nắn kích tình vài lần khiến cảm giác hứng thú cũng chẳng còn nữa.
Mấy ông già đã hơn sáu mươi tuổi không thể thỏa mãn phụ nữ đã trải qua mây mưa biết bao nhiêu lần như chúng tôi. Người đã xấu không nói, còn chẳng đối xử tốt, chúng tôi cũng chẳng khác gì mấy bà góa phụ. Biết đâu một ngày nào đó họ bất ngờ chết trên giường người tình, tôi sẽ thành góa phụ đích thực, đến lúc đó con cái cũng bị đuổi đi, đến cái rắm cũng chẳng cho được.
Các chị em trong cái giới này bôn ba nhiều năm, cuối cùng tất cả lại thành công dã tràng. Trong hộp đêm có một cô gái trẻ tuổi tên Bảo Em, cậu được một ông già ở Áo Môn. Ông già kia đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể thì sắp xuống mồ tới nơi rồi, nhưng là rất có tiền, xếp hạng thuộc top mười đại gia ở Áo Môn.
Bảo Em nghĩ rằng mình sắp thành phượng hoàng rồi, hoành hành đến mức đầu lúc nào cũng ngẩng cao kiêu ngao, tên tuổi vô cùng vang dội, hơn nữa còn vì không hiểu chuyện mà đắc tội không ít người. Nhưng mà cô ta sắp được gả vào nhà giàu sang nên tất cả mọi người cũng nén giận mà không phản ứng lại cô ta. Sau đó ông già khốn kia xã giao với mấy vị khách nước ngoài ở câu lạc bộ đêm, coi trọng một cô em người Bỉ mà đối phương mang đến, bởi vì hút hắc ín mà bất ngờ chết.
Trong nhà nói là đột nhiên tử vong, bà cả đã sớm ly dị chiếm lại được vị trí, đuổi Bảo Em ra khỏi khu nhà cấp cao, chẳng những không đưa một đồng tiền mà cũng chẳng đưa lại những châu báu mà ông già khốn kia đã từng mua cho cô ta. Bảo Em tức quá nên đi ra ngoài nói ông ta chơi gái nên mới chết, đứa con của ông già khốn kiếp đó tìm người đánh hội đồng cô ta, đánh đến mức hủy dung, ai cũng không biết sau đó cô ta đã đi đâu.
Cho nên chỉ cần là đàn ông vượt qua sáu mươi tuổi, chúng tôi đều chỉ lấy tiền, tuyệt đối không cần cho danh phận. Trừ khi người đó thật sự có tiền như Lý Gia Thành, tùy tay vung là hơn mấy tỷ thì có gả cho ông ta cũng phải quỳ mà xin co được.
Nhưng khẩu vị của Lý Gia Thành không phải cô gái trẻ tuổi. Mỹ nữ tri kỷ của ông ta là nữ tổng giám đốc, chính khách nữ của Hương Cảng. Hơn nữa không ít gái trẻ bên Hương Cảng nói Lý Gia Thành thích phụ nữ đã kết hôn, ông ta không muốn người độc thân. Phụ nữ đã kết hôn thì sẽ mang theo con bên mình, chẳng qua như quan hệ giao dịch với ông ta thôi, có đi ra ngoài chơi bời vài lần cũng chẳng quấy phá nhau. Mà độc thân thì phải đối mặt với nhiều tên theo đuổi, rất khó không xoay chuyển tâm tư, ngời ta cũng không muốn động đến lúc rắc rối nhiều.
Tôi nhìn nhìn xung quanh, thấy người đi lại cũng không nhiều, tôi gọi y tá đến gần tôi, tôi xoay người nhìn cô ấy: “Khi nào thì tôi mới có thể xét nghiệm ADN?”
Y tá sửng sốt, cô ấy đẩy mắt kính từ cánh mũi lên: “Cô Chu, tôi không hiểu ý của cô.”
“Trước khi đứa bé sinh ra thì tôi có thể kiểm tra huyết thống của nó và cha nó không?”
Y tá nghe tôi hỏi như vậy thì biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng quái dị: “Ý của cô là đâm thủng nước ối sao?”
Tôi nói tôi không có kinh nghiệm, nhờ cô ấy giới thiệu nghe một chút.
“Chính là sau bốn tháng khi cái thai đã vững vàng thì tùy lúc có thể phá nước ối lấy một ít ra, sau đó dùng máu hoặc tóc của người mà cô đang nghi ngờ là bố đứa bé để kiểm tra quan hệ huyết thống. Nhưng mà làm cái này sẽ gây tổn thương đến cơ thể mẹ, cô thật sự tính làm ư?”
Tôi hít sâu một hơi, thở mạnh ra: “Nếu tôi làm thì có thể giữ bí mật được không?”
Cô ấy nói đương nhiên, tự bản thân sẽ giữ bí mật.
“Công an cũng không tra được đến ư?”
Giọng nói của cô ấy có chút chần chừ: “Chuyện này tôi không rõ ràng lắm. Tư pháp của bệnh viện có lẽ cũng thuộc một trong mấy cái đó, tùy vào việc cô lựa chọn phương thức nào nữa.”
Tôi nói cảm ơn với cô ấy, xoay người đi về phòng bệnh. Sau khi đi vài bước, tôi bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, dừng bước chân lại, quay đầu vươn tay chạm vào ngực áo cô ấy. Cô ấy hoảng sợ, tôi cầm bảng tên màu vàng bên cạnh vuốt ve hai lần: “Hoài Minh. Tên rất êm tai, cô hẳn rất hiền lành nhỉ.”
Cô ấy nói cũng chỉ bình thường thôi.
“Biết thân phận của tôi không?”
Cô ấy gật đầu, nói cô là vợ của cục trưởng Chu, tôi nhếch môi cười: “Về sau có chuyện gì mà tôi có thể làm được thì có thể đến tìm tôi giúp đỡ.”
Cô ấy vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm ơn với tôi. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy, không nói gì, ánh mắt hơi âm trầm một chút. Cô ấy lập tức hiểu được ý tứ của tôi, cúi đầu, thanh âm bị đè ép đến mức rất thấp: “Bà Chu không hỏi gì tôi cả, chỉ là tìm tôi để hiểu thêm về tình huống của thai nhi, là một người mẹ có trách nhiệm với đứa con của mình.”
Tôi rất vừa lòng buông bảng tên của cô ấy ra: “Y tá Minh nhất định có tương lai sáng lạn.”
Tôi trở lại phòng bệnh, nằm trên giường truyền dịch. Bảo mẫu cũng đang mua hoa quả và điểm tâm trở về. Bà ấy ngồi ở bên giường đút tôi ăn, kể cho tôi nghe ở đại sảnh có người nhà ai đang tranh cãi ầm ĩ, kéo biểu ngữ đến yêu cầu đưa ra phán quyết, là một đám đàn ba chanh chua không có dạy dỗ đến làm ầm.
Tôi cầm một miếng bánh đậu đỏ không đường ăn, không chút để ý nói: “Người nhà lo lắng cho người bệnh, làm ầm lên thì cũng có thể lý giải được.”
“Mấu chốt là bản thân sản phụ đã có vấn đề. Trong thời gian cô ấy mang thai thì chồng cô ấy… Cô ấy tích tụ bực tức trong người, lại phải chịu cảnh khó sinh, tuy rằng đã cật lực cứu giúp rồi nhưng bác sĩ thì cũng là người, có thể cứu được quỷ hồn mà Diêm Vương đã muốn lấy đi sao?”
Thân thể tôi run lên: “Khó sinh mà chết?”
Bảo mẫu nói ừ, cô gái đó chết rất thảm, vết dao trên bụng còn chưa khâu xong. Người nhà nghe nói sản phụ một xác hai mạng, chết ngay ở trên bàn mổ, lập tức xông vào đòi bồi thường. Đáng thương cho thi thể bị phơi bên ngoài, đã có vài bác sĩ bị đánh rồi.
Miêu tả về luyện ngục này khiến tôi sợ đến mức mặt trắng bệch, bánh ngọt trong tay cũng rơi xuống đất. Bảo mẫu ý thức được tôi bảy tháng nữa tôi cũng sẽ sinh, bà ấy lập tức đánh lên hai tay mình: “Loại chuyện ngoài ý muốn này mười nghìn sản phụ mới có một người. Cô có mệnh phú quý trường thọ, có người phù trợ, nhất định hai mẹ con có thể bình an.”
Răng tôi run cầm cập, hai hàm chạm liên tục vào nhau, phát ra mấy tiếng cạch cạch vang lên: “Sinh con có đau không?”
Bảo mẫu nói cũng hơi đau một chút, nhưng sau khi sinh xong thì cảm thấy cái gì cũng đáng giá.
Trần Khiết nói khi sinh cô ấy đã gào khóc rất to. Thật ra cô ấy không cảm thấy quá đau, khi sinh con cô ấy cảm giác giống như đánh một cái rắm vậy, cả quá trình đều nhanh đến bất ngờ. Nhưng cô ấy cố ý không ngăn mình kêu to, để cho người đàn ông của cô ấy nghe thấy, để người đó biết cô ấy vì sinh con cho người đó mà thảm thiết như thế nào.
Phụ nữ có tốt cũng có xấu. Phụ nữ xấu ngay cả lúc tử vong cũng đều chỉ diễn trò, nghĩ xem nên làm cách nào để bảo vệ cuộc sống tốt đẹp của mình.
Kiều Dĩ Thương nói tôi chưa hư hoàn toàn, còn có thể cứu được. Ít nhất tôi rất sợ chết, chết thì cái gì cũng chẳng có. Tiền tài, đàn ông, tình yêu, cái gì cũng chưa có.
Tôi nói cho bảo mẫu rằng khi tôi sinh con muốn đi bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất. Bà ấy cười nói đó là đương nhiên, cục trưởng Chu có quyền thế như vậy, chẳng lẽ còn tìm nơi không tốt sao?
Bà ấy còn chưa nói dứt lời, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị một người từ bên ngoài một bước đá văng ra. Lực đá không lớn, nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với dùng tay đẩy. Tôi nhìn ánh sáng màu trắng chói mắt ở ngoài hành lang, thật lâu mới nhìn rõ người phụ nữ ngoài kia là Thẩm Quỳnh Tư.
Bà ta mặc một bộ đồ trắng, biểu cảm trên mặt hơi tối tăm. Bảo mẫu thấy là bà ta thì lập tức hô lên phu nhân, thật nhạy bén nhìn ra ngoài thăm dò, xác định chỉ có một mình bà ta thì mới thả lỏng cảnh giác mời bà ta ngồi xuống.
Thẩm Quỳnh Tư không ngồi xuống, bà ta nhìn chằm chằm chiếc bụng ở trong đồ bệnh nhân của tôi: “Nhanh như vậy đã có tin tức tốt. Hà Linh San, một bước này cô tính kế thật chuẩn đó.”
Tôi nhíu mày nhìn bà ta. Bà ta khiến tôi cảm thấy rất không đúng. Tuyệt vọng của phụ nữ có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt, cũng có thể nhìn ra từ làn da. Người phụ nữ sống bần cùng thì làn da vàng như nến, gương mặt ảm đạm như mây đen che mờ ánh sáng. Người phụ nữ sống trong cảnh bị tình cảm tra tấn thì làn da tái nhợt, không có màu máu, giống như tờ giấy dễ thổi bay.
Mà bà ta lại tái nhợt, ảm đạm như muốn đồng quy vu tận.
Tôi nói tôi không tính kế, tất cả đều là ngoài ý muốn.
Bà ta cười lạnh hỏi tôi rằng, cô dám nói cô chưa bao giờ lừa gạt, chưa bao giờ mưu tính không.
Tôi nói có hay không thì cũng không cần thiết phải nói cho chị.
Bà ta cười âm trầm, đứng tại chỗ xoay vài vòng, hỏi tôi rằng hôm nay cô ta mặc quần áo đẹp không.
Lông mày tôi nhăn thật chặt, nụ cười tươi của bà ta nháy mắt thu lại: “Đây là đồ tang tôi cố ý chọn.”
Bảo mẫu quá sợ hãi. Bà ấy nói bà chủ, cô đang nói gì vậy, đây là điềm rất xấu.
Thẩm Quỳnh Tư cắn răng trừng mắt. Dáng người bà ta rất nhỏ, nhưng khi tức giận thì lực rất lớn, vậy mà có thể đẩy bảo mẫu ra, khiến bảo mẫu ngã sấp xuống cách mấy mét.
Thẩm Quỳnh Tư nhân lúc này đánh tới tôi, tôi theo bản năng bảo vệ bụng, thân thể nghiêng sang một bên tránh bàn tay bà ta đánh xuống: “Chị điên rồi? Chu Dung Thành rất quý trọng đứa bé này, nếu nó có gì ngoài ý muốn thì chị nên đền mạng cho nó đi!”
Bà ta cười lạnh nói nếu đứa bé này sinh ra, con của bà ta sẽ mất đi sự cưng chiều của ba, bà ta đương nhiên không thể lưu nó lại. Bà ta muốn giúp con mình có cuộc sống an ổn, có trả giá thì cũng không nuối tiếc.
“Tôi sẽ chăm sóc Chu Tiệp thật tốt. Chị ly hôn với Dung Thành, bất kể anh ấy đưa cho chị tài sản khổng lồ thế nào thì tôi cũng sẽ không ngăn cản. Đường đẹp thì chị không muốn đi, chị lại cứ muốn đi đường cùng.”
Thẩm Quỳnh Tư căn bản không để ý tới tôi. Bà ta lấy bình nước trên tủ đầu giường xuống hắt lên người tôi. Đó là nước sôi bảo mẫu mới lấy về, đàn ông trưởng thành còn chẳng đỡ được, đừng có nói là đổ trực tiếp từ trên đầu xuống. Tôi và con tôi không chắc có thể sống toàn bộ.
Tôi sợ hãi nhấc chăn lên muốn che, bảo mẫu cũng ra sức bò lên từ mặt đất, lớn tiếng gọi y tá. Cái nút của bình đã bị đẩy ra do tác dụng của nhiệt, tôi căn bản không còn chỗ tránh né. Khói trắng của dòng nước thoát ra từ trong miệng bình, tôi cảm giác một luồng khí nóng đang bao phủ lấy mình, cả mặt cả người đều như lửa.