Cánh môi dưới của Tưởng Viễn Chu hơi rướn lên, khăn lông trắng lướt qua mở ra từng đương cong rắn rỏi lạnh lẽo nơi gò má.
“Vậy em nói xem, quan hệ thế nào?”
“Giống như mối quan hệ giữa ba em và mẹ em đấy.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ dừng lại.
“Từ đâu nhìn ra được?”
Tiểu Linh rất rất không ưa anh, bởi vì anh quá hung dữ, hơn nữa còn đối với Phương Thành thấy chết mà không cứu. Tưởng Viễn Chu thấy con bé vẫn còn nhỏ, không chừng cũng không thể hiểu rõ yêu thích là thế nào, anh thay đổi cách hỏi.
“Vậy chị và anh Phương khi ở trong hang động, có từng ôm nhau không?”
“Có nha.”
Đầu mày Hứa Tình Thâm nhíu lại.
“Tiểu Linh, em nói năng bậy bạ gì đó?”
Con bé hếch mặt lên, ý là muốn nói, để cho anh trai này tức chết đi.
Tưởng Viễn Chu ném chiếc khăn rơi bộp vào trước ngực Hứa Tình Thâm, anh xoay người bước nhanh rời khỏi đó.
Sắc mặt Lão Bạch cũng trở nên khó coi.
“Cô Hứa, nếu không phải vì cô, Tưởng tiên sinh sẽ không đến đây, cũng chẳng lãng phí người ở đây canh cửa, nếu cô muốn cứu Phương Thành, cô nên đợi Tưởng tiên sinh bớt giận đã.”
Hứa Tình Thâm khẽ nghiến răng, Tiểu Linh ngơ ngác nhìn mấy bóng lưng rời đi, con bé không nghĩ tới nó có thể chọc giận được Tưởng Viễn Chu.
“Chị…”
Hứa Tình Thâm xoa xoa đầu con bé.
“Em nhanh chóng trở về đi.”
“Vậy còn chị?”
Đầu mũi chân Hứa Tình Thâm lui ra bên ngoài một bước.
“Chị không sao.” Cô cần phải trở lại lều, đột nhiên nghĩ đến một việc.
“Tiểu Linh.”
Con bé nhìn về phía cô: “Dạ.”
“Em quen Phương Thành thế nào? Tại sao anh ấy lại tài trợ cho em đi học?”
“Em cũng không rõ lắm, sau khi mẹ đi rồi, trong nhà càng thêm khó khăn, em nghỉ học nửa năm, sau đó ba em nói có một người hảo tâm giúp nhà em…” Tiểu Linh đến gần Hứa Tình Thâm, giọng nói vô cùng nhỏ: “Đây là lần đầu tiên em gặp anh Phương. Hôm đó anh ấy và a ba nói chuyện, em loáng thoáng nghe được vài câu, nói rằng mẹ do uống thuốc mà chết…”
“Uống thuốc? Thuốc gì?” Hứa Tình Thâm vội hỏi.
Tiểu Linh lắc lắc đầu: “Không biết, em chỉ nhớ mẹ vẫn luôn có bệnh, sau đó đến bệnh viện lớn đổi thuốc mới, không lâu sau thì mất.”
Bàn tay nhỏ bé đang buông thõng của Hứa Tình Thâm không khỏi nắm chặt lại, chóp mũi rịn mồ hôi lạnh, cô mơ hồ nhớ rằng mẹ Phương cũng chết không rõ ràng như thế này.
“Chị à, em đi gặp anh Phương một chút xem sao đã, chị đợi tin em.”
“Được.”
Hứa Tình Thâm đứng một chỗ, Tưởng Viễn Chu vẫn chưa đi xa lắm, hình bóng anh khi ẩn khi hiện trong mắt cô, Hứa Tình Thâm nhắm chặt mắt, xoay người trở lại trong lều.
Vài tảng đá trên núi vẫn còn đang lăn xuống, có tảng cao quá nửa người, Lão Bạch lo lắng lên tiếng: “Tưởng tiên sinh, đường tạm thời bị niêm phong, nhóm bác sĩ của Tinh Cảng và đội cứu hộ có thể ở lại, ngài và cô Hứa về trước đi.”
“Đội cứu hộ làm việc thế nào?”
“Chính quyền địa phương cũng đã cho một đội cứu hộ đến, nhân công vậy là đủ rồi.”
Tưởng Viễn Chu khoanh hai tay trước ngực, nhìn một hòn đá từ trên sườn dốc lăn xuống, vòng quanh một đường rồi dừng lại bên chân anh.
“Để đồ và người ở lại đây, có thể giúp được việc gì thì giúp việc đó, cậu để ý xem đường xuống núi khi nào có thể thông.”
“Vâng.”
Hứa Tình Thâm ở trong lều, buổi trưa, Lão Bạch cho người mang nước và thức ăn đến.
Mãi cho đến buổi chiều, Tưởng Viễn Chu mới vào lại trong lều, tay anh cầm theo một bộ quân áo sạch sẽ.
“Thay ra.”
Quần áo bên ngoài của cô phủ đầy bùn đất, sau khi khô dính lại trên người, vừa nặng lại vừa hôi tanh, Tưởng Viễn Chu thấy cô không nhúc nhích.
“Không muốn về đúng không?”
“Đi ngay bây giờ sao?”
“Chẳng lẽ em định để tên họ Phương kia ở đây chờ chết?”
Hứa Tình Thâm bận rộn cởi áo khoác xuống, Tưởng Viễn Chu giữ áo lông cho cô, cô xoay lưng lại, quần áo bên trong cũng cởi ra nốt.
Người đàn ông đứng sau lưng cô, mắt không chớp chăm chú ngắm nhìn động tác của cô, Hứa Tình Thâm thay quần áo xong theo gót Tưởng Viễn Chu ra khỏi lều.
Bốn cậu thanh niên trẻ tuổi mang băng ca thô sơ đứng bên ngoài, Phương Thành nằm bên trên, không hề cử động.
Hứa Tình Thâm thấy chân anh không được thẳng, trên tay, vết thương rõ ràng chưa được xử lý, cô vội vã muốn bước đến, bả vai lại bị Tưởng Viễn Chu giữ chặt lại.
“Anh ấy bị gãy chân, chẳng lẽ lại cứ để như thế đi về?”
Đây chính là định để cho người sống đau đến chết mà.
“Em có ý kiến?” Bàn tay người đàn ông dùng sức, đẩy Hứa Tình Thâm đi sang bên cạnh.
“Nếu em không nhìn nổi, anh có thể để cậu ta ở lại đây.”
Sau khi Tưởng Viễn Chu ném nốt câu nói tiếp theo, sải bước rời khỏi.
Đồi núi ở thôn Huyền Nhai là hiểm trở nhất, cho dù không có đất lở, xe cũng không thể vào được. Đường đi vốn đã gồ ghề bây giờ càng thêm nguy hiểm khó khăn hơn, Phương Thành bị thương không nhẹ, nằm trên băng ca gần như nói không ra tiếng.
Người Tưởng Viễn Chu đã cao chân lại dài, thể lực thì lại tốt, còn có Lão Bạch theo bên cạnh chăm sóc anh, sau hai giờ đi đường núi, vẫn không trông thấy xe của bọn họ, Hứa Tình Thâm thật khó tưởng tượng đội cứu hộ đã đem những vật tư to cồng kềnh kia vào trong núi như thế nào.
“Tưởng tiên sinh, có muốn đợi cô Hứa một chút không?”
Tưởng Viễn Chu ngoảnh đầu nhìn lại, Hứa Tình Thâm mệt mỏi gần như không chịu nổi nữa, cơ thể vừa đi vừa lảo đảo. Anh cũng không dừng lại làm chuyện dư thừa, tiếp tục đi về phía trước.Lại hơn một giờ nữa, đưa mắt nhìn lúc này mới có một đường núi trải dài, mười mấy chiếc xe dừng tại một khoảnh đất rộng, bên cạnh có một quán cơm, người theo sau Lão Bạch đều đã đuổi kịp đến. Tưởng Viễn Chu ngồi trước bàn ăn đơn sơ, Hứa Tình Thâm không nói lời nào ngồi đối diện anh.
Thức ăn được bưng lên rất nhanh, Tưởng Viễn Chu khẽ cầm đôi đũa, hai ngày nay mọi người đều chưa được ăn một bữa tử tế, hai tay Hứa Tình Thâm cầm chén, Phương Thành được đặt bên ngoài, không ai quan tâm đến anh ấy.
Cô dè dặt cầm đôi đũa, định đứng dậy.
Tưởng Viễn Chu không ngẩng đầu lên: “Đi đâu?”
Hứa Tình Thâm cũng chẳng giấu diếm: “Em mang cho Phương Thành chén cơm.”
“Trên người có mang tiền không?”
Hứa Tình Thâm sờ sờ túi tiền, mới nghĩ đến mình vừa thay quần áo khác. Tưởng Viễn Chu gắp một miếng trứng chiên đặt vào trong chén của Hứa Tình Thâm.
“Bản thân còn ăn của người khác, dựa vào cái gì mà đưa cơm cho cậu ta?”
Mặt cô lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm chặt chén cơm, Lão Bạch ngồi bên cạnh hơi ngước đầu lên, không hề xen vào câu nào.
“Được rồi, Tưởng tiên sinh, bữa cơm này ghi nợ được không? Đợi sau khi trở về em liền trả anh.”
Tưởng Viễn Chu đột nhiên quăng đôi đũa lên bàn, giọng nói trong trẻo mà như ghim vào tai.
“Sống gửi nhà người thì nên có thái độ của người ở nhờ, Hứa Tình Thâm, chẳng lẽ muốn anh dạy em phải làm như thế nào?”