Hứa Tình Thâm không chịu được, đau đớn kêu lên thành tiếng, cô gập người xuống, cánh tay lại bị Tưởng Viễn Chu nâng lên.
Người đàn ông kéo một chiếc ghế gấp khác ngồi vào chỗ trước gót chân cô, anh lấy bông băng ra, nhúng vào nước khử trùng xử lý vết thương cho cô.
Hứa Tình Thâm đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bàn tay run rẩy.
“Không phải như thế, để em tự làm được không?”
Tưởng Viễn Chu đặt bông băng trên vết thương của cô.
“Thế nào, có làm sai đâu?”
Anh ra sức ấn xuống, Hứa Tình Thâm cố hết sức rụt tay lại.
“Trên người còn chỗ nào nữa không?”
“Không, không có.”
Trên miếng bông dính vết máu, vết thương của Hứa Tình Thâm không nghiêm trọng lắm, đều là bị thương ngoài da, Tưởng Viễn Chu xử lý xong nhìn về phía cô, hỏi: “Đói không?”
Cô nóng ruột như lửa đốt, nào còn có tâm trạng đâu mà nghĩ tới chuyện no đói nhỏ nhoi này.
“Không đói.”
“Gần như là một ngày một đêm không ăn gì, em lại có thể không đói bụng?”
“Tưởng Viễn Chu, chúng ta có thể không đem tính mạng của người khác ra nói đùa được không? Phương Thành ngã xuống từ nơi cao như vậy…”
Chiếc rèm của lều vải bị vén lên, ánh sáng yếu ớt phía sau theo vào trong, Lão Bạch khẽ đáp: “Tưởng tiên sinh, có gì phân phó?”
“Mang chút thức ăn tới cho cô ấy.”
“Vâng.”
“Em nói em không thấy đói!”
Tưởng Viễn Chu dựa nửa người trên về phía sau, thân thể áp sát trong lưng ghế, nhìn ở góc độ như vậy lại càng thấy rõ vẻ lo lắng trên mặt khuôn mặt anh.
“Tương tiên sinh, chỉ có mỳ tôm và một chút lương khô.”
“Đưa cô ấy.”
Lão Bạch đặt một hộp vào trong tay Hứa Tình Thâm, đưa một hộp khác cho Tưởng Viễn Chu.
“Từ hôm qua tới giờ ngài cũng chưa ăn gì.”
“Đưa cả hai hộp cho cô ấy.”
Lão Bạch nghe vậy, đặt xuống chiếc ghế bên cạnh.
Hứa Tình Thâm ôm hộp mỳ, Lão Bạch đi ra, cô mở nắp, rõ ràng là đói bụng đến nỗi gần như là bụng dính vào lưng, nhưng khi nghĩ tới hình ảnh Phương Thành đau đớn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cô không nuốt nổi.
“Em không muốn ăn.”
“Sao hả? Lo lắng tới nỗi ngay cả tính mạng của mình cũng không cần?”
“Không phải anh có nói rất nhiều người bị thương sao? Để em đi ra ngoài, em đi cứu người.”
“Em thực sự cho rằng mình là một bác sĩ đa tài sao, không thể thiếu em được? Hứa Tình Thâm, em theo anh mấy tháng rồi, có phải anh quá nuông chiều em nên em đã quên bản thân mình là ai rồi sao?”
Lời nói của anh rõ ràng là hàm chứa vẻ châm chọc, Hứa Tình Thâm vốn là một người nhạy cảm, suy nghĩ của cô quay mòng mòng.
“Em không cứu Phương Thành nữa, được chưa? Anh chỉ định bác sĩ khác tới, chỉ coi anh ấy là một người bị thương bình thường thôi, không được sao?”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên, khẽ nở một nụ cười nhưng giọng nói lại trở nên lạnh lùng u ám.
“Hứa Tình Thâm, trong thời gian hai người bị vùi lấp hơn một ngày đã làm những gì? Hắn có ôm em, có hôn em hay không? Hay là còn làm chuyện gì đó vượt quá giới hạn khác nữa?”
“Không có!” Hứa Tình Thâm khẽ kêu lên.
“Phương Thành không hề ôm em?”
Hứa Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại.
“Thật sự không có.”
“Vậy ăn đi.”
“Ăn xong rồi anh sẽ để em đi ra ngoài sao?”
“Ăn trước đi rồi hãy nói.”
Hứa Tình Thâm cầm chiếc dĩa nhựa lên ăn, mỳ tôm đã được cho nước, nhưng cô không để ý được nhiều như vậy, vớt một miếng to đưa lên miệng, Tưởng Viễn Chu nhìn cô ăn như hổ đói, bóng dáng trong ánh mắt trở nên mờ nhạt.
Cô ăn sạch hết mỳ, Hứa Tình Thâm cầm lấy hộp mỳ đặt trên ghế lên, những lời Lão Bạch nói vừa nãy cô đều nghe thấy.
“Anh cũng mau ăn đi.”
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch (Black Obsidian) lộ ra một cảm giác xa cách rất rõ ràng.
Bỗng nhiên anh hất tay một cái, khiến hộp mỳ rơi vãi tung tóe trên mặt đất.
“Phương Thành không hề chạm vào em, lời nói dối như vậy mà em cũng dám nói với tôi à!”
Hai tay Hứa Tình Thâm vẫn còn đưa giữa không trung, Tưởng Viễn Chu từ từ đứng dậy, nhìn cô chằm chằm từ trên cao, Hứa Tình Thâm mấp máy đôi môi khô nứt: “Em có thể đi ra ngoài sao?”
“Có thể, đợi tới khi có người tới đưa chúng ta quay về Đông Thành.”
Tưởng Viễn Chu bỏ lại một câu, sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.
Hứa Tình Thâm cuống quýt đuổi theo, đến cửa lều, cô nghe thấy Tưởng Viễn Chu đang dặn dò Lão Bạch: “Hãy coi chừng, không cho cô ấy ra ngoài.”
Đang nói chuyện, bỗng một bóng dáng nhỏ bé chạy tót tới trước mặt mấy người.
“Chị Hứa!”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lướt qua gò má non nớt của Tiểu Linh, Hứa Tình Thâm đứng ở cửa lều, cô bé liếc nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.
“Chị ơi, liệu anh Phương có bị chết hay không?”
“Em nhìn thấy anh ấy rồi sao?”
“Vâng… ” Tiểu Linh giơ cánh tay lên lau hai mắt.
“Em và a ba đưa anh ấy về nhà, nhưng em không biết làm thế nào, hình như chân anh ấy bị thương, rất đau.”
Tiểu Linh tiến lên đứng ở trước mặt Hứa Tình Thâm, nói với Tưởng Viễn Chu: “Anh làm gì mà hung dữ như vậy?”
“Đây chuyện giữa anh và chị đây.”
Tiểu Linh dang hai tay ra, tư thế của một người bảo vệ che chở, cô bé chăm chú liếc nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Anh một điểm cũng không tốt bằng anh Phương, anh là người xấu.”
Hứa Tình Thâm đưa tay đặt trên vai cô bé, khẽ véo nhẹ một cái.
“Tiểu Linh, đừng nói bậy.”
Nơi cổ họng Tưởng Viễn Chu toát ra cảm giác khó chịu, đang từ từ dâng lên như thiêu đốt. Lúc này mặt trời mới bắt đầu nhô lên, núi rừng sau cơn thảm họa bị đất đá trôi tàn phá bừa bãi như dần dần được hồi sinh trong những ánh nắng ấm áp.
Lúc này Hứa Tình Thâm mới nhìn thấy rõ Tưởng Viễn Chu.
Chiếc áo khoác màu đen vẫn còn dính đầy bùn đất, trên mặt, trên người, trên đùi không chỗ nào may mắn tránh khỏi, trên giưa hàng lông mày vẫn còn dính bùn đất màu vàng, chắc là lấy tay lau qua, tạo nên một vệt bẩn thật dài.
“Tưởng tiên sinh, để em đi ra ngoài đi.”
“Chị…” Tiểu Linh nghiêng đầu qua nhìn cô. “Anh Phương lo cho chị, cứ hỏi chị thế nào.”
Hứa Tình Thâm nói đã biết, ý bảo cô bé đừng nhiều lời nữa. “Tiểu Linh, chính phủ phái tới tổ chữa bệnh hẳn là cũng đến rồi, em mau đi tìm a ba đi.”
“A ba tới rồi, nhưng người tới đây quá ít, đều ở đây cấp cứu tại hiện trường mà.”
Tiểu Linh cánh tay buông gầy yếu xuống, xoay người kéo tay của Hứa Tình Thâm.