Lăng Thận ôm vai em, sốt ruột hỏi: Thế nào? Có phải làm em đau rồi không?
Anh, Tưởng Viễn Chu vì sao phải đối xử với em như vậy?
Lăng Thận nhẹ nhàng ôm em vào lòng, Còn vì cái gì nữa? Còn không phải vì, thằng đàn ông này không yêu em?
Lăng Thời Ngâm vùi đầu vào trước ngực Lăng Thận, không khỏi nức nở ra tiếng: Nhưng em cứ cho rằng... cứ cho rằng... anh ấy sớm hay muộn sẽ có ngày thấy những điều tốt ở em, sẽ quý trọng em. Ngay vừa rồi em còn nghĩ tới đây khuyên anh dùm anh ấy. Em thật sự không ngờ anh ấy sẽ đối xử với em như vậy.
Em nói đi, rốt cuộc em có ngốc không?
Đúng vậy, em nên nhìn rõ những chuyện này từ sớm. Lăng Thời Ngâm nhắm mắt lại, đau đớn gần muốn chết.
---
Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài. Ra tới ngoài rồi, cô rút tay khỏi tay anh.
Tôi không ngờ anh có thể nghĩ ra cách như vậy.
Sao vậy? Thay Lăng Thời Ngâm bênh vực kẻ yếu à?
Đừng có nực cười, tôi bất bình thay cô ta làm gì?
Xem ra, với Hứa Tình Thâm, mặc cho Lăng Thời Ngâm bề ngoài hòa khí với cô cỡ nào, cô vẫn cảm thấy anh em nhà họ Lăng là cá mè một lứa.
Xe Lão Bạch để ở ngoài, tài xế của Tưởng Viễn Chu cũng canh giữ trong xe. Bước ra ngoài, thấy bọn họ, Hứa Tình Thâm mím môi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Pháo hoa trên trời tỏa ra xán lạn, Hứa Tình Thâm hơi nheo mắt lại: Thật sự xin lỗi!
Cái gì? Tưởng Viễn Chu hỏi khẽ.
Vì chuyện của tôi mà kéo theo một đống người như vậy, họ đều không thể về nhà ăn Tết.
Tưởng Viễn Chu nhìn sang những người đang đứng xung quanh, đè thấp tiếng nói: Tôi sẽ đền bù cho bọn họ.
Rất nhiều chuyện đền bù cũng không xong chuyện, người nhà họ cần họ ở bên.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hơi trầm xuống, nhìn khuôn mặt Hứa Tình Thâm không chớp mắt.
---
Phó Kinh Sênh từ trong phòng đọc sách đi ra, sau đó xuống lầu, đi ra ngoài, vẻ mặt tập trung. Phó Lưu Âm đuổi theo ra.
Anh, trên đường chú ý đó!
Được, chờ anh về. Phó Kinh Sênh bước nhanh đi ra ngoài. Đi tới cửa, vệ sĩ đi tới ngăn anh ta lại: Anh Phó, anh đi đâu vậy ạ?
Có việc.
Vì chuyện của chị Phó ạ? Vừa rồi anh Tưởng đã điện thoại tới, bảo anh không cần lo lắng, người an toàn rồi.
Đôi mày kiếm của Phó Kinh Sênh nhíu lại: Tưởng Viễn Chu?
Vâng, chị Phó bị Lăng Thận đưa đi nhưng bây giờ an toàn rồi, anh yên tâm.
Người đàn ông sắc mặt lạnh lùng: Nếu như vậy thì khi nào cô ấy về?
Chắc nhanh thôi ạ.
Vẻ mặt Phó Kinh Sênh khó coi không ít, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, lại toàn dựa vào Tưởng Viễn Chu mới thoát được hiểm cảnh, anh ta cảm giác mình bị tát mạnh vào mặt. Vệ sĩ thấy anh ta đứng im bất động, tiếp tục nói: Anh Phó, anh ngàn vạn không được tùy ý ra cửa. Tên Lăng Thận này tâm tư giảo hoạt, rất có khả năng sẽ lại đến Bảo Lệ Cư Thượng nữa.
Khóe miệng Phó Kinh Sênh miễn cưỡng động đậy. Tôi biết.
Lúc quay bước chầm chậm đi vào nhà, anh ta lấy di động ra gọi cho Hứa Tình Thâm, lần này không như trước đó nữa, máy nhanh chóng được kết nối.
Tình Thâm! Người đàn ông không khỏi giậm chân, giọng nói cấp bách. Em không sao chứ?
Em không sao, em sẽ lập tức về nhà.
Phó Kinh Sênh thở phào nhẹ nhõm. Không sao thì tốt.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, nghe Hứa Tình Thâm nói chuyện điện thoại với người bên kia. Anh nhắm mắt lại, trời đã tối, anh không khỏi thấy mỏi mệt, hơn nữa còn đói kinh khủng.
Phó Kinh Sênh nói chuyện điện thoại xong sau thì vào nhà, cô gái nhìn thấy anh ta quay vào liền vội đứng dậy.
Anh!
Chị dâu em sẽ về ngay thôi, không có việc gì cả.
Vậy là tốt rồi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe chạy vào Bảo Lệ Cư Thượng, tài xế nhìn về phía trước.
Tưởng tiên sinh, hình như có gì không ổn ạ.
Làm sao vậy?
Phía trước bị chặn rồi.
Hứa Tình Thâm không khỏi giật mình: Không thể nào, đã vào tới đây rồi, sao lại bị chặn?
Tài xế chạy thêm mấy mét nữa, sau đó chợt phanh lại. Hứa Tình Thâm nhìn thấy phía trước đầy xe dồn cục, đông nghẹt; cả người đi bộ nếu muốn đi tới còn khó chứ đừng nói xe ở đàng sau muốn tiến lên. Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, Tưởng Viễn Chu cũng xuống xe theo.
Cô bước nhanh về phía trước, lại bị mấy người trên xe kia cản lại.
Nơi này không được đi.
Vì sao?
Không vì gì cả.
Hứa Tình Thâm nhíu mày. Đàng trước là nhà tôi, tôi phải về nhà.
Không được!
Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh Hứa Tình Thâm, thuận tay kéo cô ra sau mình. Bọn bay cũng là người của Lăng Thận?
Hóa ra là Tưởng tiên sinh.
Nói đi, lần này lại làm gì đây?
Lăng tiên sinh căn dặn, nếu người trong kia không chịu đi ra, thì cũng sẽ không cho ra ngoài.
Các người thật quá đáng, dựa vào cái gì mà như vậy?
Còn nữa, người bên ngoài cũng không thể vào, ai cũng không được.
Hứa Tình Thâm cắn răng, cười lạnh, nói: Thật là coi trời bằng vung.
Gã đàn ông kia hình như vẫn thèm để ý, gã nhìn Tưởng Viễn Chu: Tưởng tiên sinh, còn một câu Lăng tiên sinh bảo tôi phải chuyển tới anh.
Câu gì?
Anh có thể đem người đi, cũng có thể phái người bảo vệ Bảo Lệ Cư Thượng, nhưng người của nhà họ Lăng ở đây nhiều như vậy, nếu anh thật sự muốn ở đây giải quyết xong xuôi từng chuyện một, thì năm nay anh đừng nghĩ sẽ có thể trôi qua yên ổn.
Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn về phía trước, một ý niệm đột nhiên nổi lên trong lòng. Vẻ mặt anh vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn sang gương mặt đầy vẻ phẫn nộ của Hứa Tình Thâm.
Chuyện này, tôi cũng không có cách.
Tôi cũng không tin đã tới cửa nhà rồi còn không vào được. Hứa Tình Thâm nhấc chân, lại thấy đám người trên mấy chiếc xe khác đều bước xuống. Cô thầm giật mình, bên trong từng chiếc xe đều ngồi đầy người, cứ thế thành mấy hàng dài. Lăng Thận rốt cuộc đã phái bao nhiêu người tới đây?
Tên này điên! Thật điên rồi!
Bên ngoài trời lạnh khủng khiếp, gió cũng bắt đầu thổi vù vù. Khuôn mặt Hứa Tình Thâm đau rát, như bị hàng ngàn mũi dao nhỏ vô tình cắt nát. Lão Bạch từ sau tiến lên, khẽ thở hồng hộc: Tưởng tiên sinh, không nhất định phải làm ầm ĩ ở đây chứ ạ? Dù có đuổi hết bọn này đi, chúng ta cũng sẽ phải điều không ít người tới, hôm nay lại là giao thừa...
Đúng vậy, người đi theo Tưởng Viễn Chu thật vất vả lắm mới chờ được một ngày đoàn viên như hôm nay. Mới vừa nãy, ở trên xe, cả tài xế cũng nhận được điện thoại thúc giục của người nhà.
Những chuyện còn lại ngày mai rồi nói sau, chúng ta đi!
Đi? Hứa Tình Thâm nhíu mày. Đi đâu?
Vậy em muốn ở đây chờ đến sáng?
Hứa Tình Thâm nhìn bốn phía, đường chính đã bị chặn; không sao, hai bên đều được trồng cây xanh...
Người đàn ông đứng liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô.
Có vài anh em thích mát mẻ, toàn trốn dưới mấy cây đại thụ đánh bài, mọi người nếu không tin có thể xông vào một lần.
Hứa Tình Thâm cảm giác những lời chửi tục sắp bị mình mắng ra, cô nghiến chặt răng, cố gắng nuốt những chữ đó trở về.
Tưởng tiên sinh? Lão Bạch ở bên đề nghị. Hay tôi cho Tiểu Sinh về trước ạ? Cậu ấy mới vừa nói chuyện với bạn gái, mấy hôm trước có nói bạn gái sẽ ăn Tết cùng mình, còn muốn đi xem nhẫn...
Tiểu Sinh chính là tài xế riêng của Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch quay lại nhìn: Bảo cậu ấy về trước đi, xe để tôi lái.
Hứa Tình Thâm nghe vậy thì rũ mắt. Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, ai cũng không dám tự tiện đứng ra. Cô nắm tay lại, xoay người im lặng ngồi vào trong xe lại. Tài xế thần sắc đang nhảy nhót, chờ Tưởng Viễn Chu ngồi vào rồi lập tức hỏi: Tưởng tiên sinh, đi đâu ạ?
Tưởng Viễn Chu nói một chỗ. Hứa Tình Thâm không để ý, tài xế đánh xe đi ra ngoài. Người đàn ông thấy cô ngồi dựa vào trong ghế nội không động đậy, thuận miệng nói giỡn: Ngày mai chờ cảnh sát giao thông đi làm, gọi điện thoại nói bọn họ cho xe kéo tới đây.
Anh nói xem, Lăng Thận sao có thể như vậy chứ?
Tưởng Viễn Chu biết cô tức giận nên nói vậy nhưng anh thật sự không giấu được sự kích động trong nội tâm mình.
Cái thói tùy hứng từ nhỏ, em thấy ai có thể quản được hắn!
Những việc này hắn làm đều là phạm pháp.
Phải, chẳng ai phạm tội thay hắn ta cả.
Hứa Tình Thâm tức giận, tay để lên trán. Tức chết tôi!
Tết nhất đáng để em nổi giận vậy à?
Không cho người vào, không cho người ra, ý là muốn vây người chết trong Bảo Lệ Cư Thượng đó!
Tưởng Viễn Chu an ủi cô: Hắn vừa bị tôi cho ăn hụt nên mới thẹn quá hóa giận. Hắn mà phá toàn bộ khu nhà này, ngày mai chắc chắn sẽ có người làm ầm ĩ, nhà họ Lăng cũng sợ có chuyện. Thế nên, qua đêm nay sẽ không có việc gì đâu.
Nhưng bọn chúng đêm nay không cho tôi về nhà!
Tưởng Viễn Chu nghe vậy trong lòng nhảy nhót vô cùng, nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài, anh phải làm ra vẻ điềm tĩnh tự nhiên.
Bây giờ vẫn phải để em chịu thiệt thòi rồi. Nếu hai bên đều giáp mặt, toàn bộ người trong Bảo Lệ Cư Thượng đừng nghĩ tới chuyện có một năm vui vẻ.
Hứa Tình Thâm nghe vậy thấy cũng phải. Phó Lưu Âm mất tích hai năm, bây giờ gian khổ lắm mới trở về được, Phó Kinh Sênh nhất định muốn được cùng con bé yên ổn đón năm mới. Cô và anh ta đã từng đón giao thừa với nhau, nhìn cảnh Phó Kinh Sênh dâng hương cho cha mẹ, bây giờ đứa em gái khó khăn lắm mới tìm được, anh ta chắc chắn muốn nói cho cha mẹ một tiếng.
Hứa Tình Thâm lại nhăn mày lần nữa, vậy còn cô đi đâu đón Tết đây? Không đến mức phải về nhà họ Hứa chứ?
Vậy chi bằng cô khỏi ăn bữa cơm tất niên này đi!
Hay là... tìm Tống Giai Giai?
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, giờ này Tống Giai Giai cũng đã ăn Tết lâu rồi. Trước khi tan ca cô đã điện thoại chúc Tết, Tống Giai Giai nói nhà cô ấy đang chuẩn bị cơm.
Tưởng Viễn Chu thấy cô như vậy, không kìm được mà thấp giọng hỏi: Sao mà lắc đầu?
Anh cho tôi xuống ở bên đường đi, tôi có mang theo tiền.
Nhưng em phải nói thật với tôi em định đi đâu?
Hứa Tình Thâm khuôn mặt đầy nét ung dung, cười cười: Chẳng lẽ đêm nay khách sạn đóng cửa hết? Tôi tìm chỗ nào xa hoa, gọi một người một bàn, rồi tới phòng tổng thống, cuộc sống tạm bợ không cần phải có không khí gia đình.
Em mà chịu bỏ đống tiền như vậy?
Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: Không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tôi đưa em tới một chỗ.
Hứa Tình Thâm nắm chặt đôi tay, giọng điệu cũng có chút khác thường không thể đè nén được, chính cô cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Anh lo cho tôi làm gì, ngày như hôm nay anh nên về với con.
Tưởng Viễn Chu đương nhiên nhớ Duệ Duệ. Lão Bạch nhìn sắc mặt người đàn ông qua kính chiếu hậu, sau đó chêm vào một câu đúng lúc: Tưởng tiên sinh không cần lo lắng ạ. Tâm trạng Duệ Duệ rất vui vẻ, tôi vừa mới gọi điện thoại, bảo mẫu nói cậu bé uống thuốc xong, cũng hết sốt rồi ạ.
Người đàn ông đáp nhỏ, có chút không nghe được. Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy ở trong xe thoải mái, ấm áp không chịu được.
Anh dẫn tôi đi đâu?
Tới sẽ biết.
Xe tiếp tục phi nhanh về phía trước, rất nhanh đã tới nơi. Tưởng Viễn Chu nói với Hứa Tình Thâm.
Xuống xe đi.
Không chạy vào sao?
Người và xe phân luồng, chỉ có thể đi bộ.
Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra, Tưởng Viễn Chu nói với hai người ngồi trước: Hôm nay các cậu vất vả rồi, mau mau về đi.
Cám ơn Tưởng tiên sinh.
Người đàn ông nhìn tài xế: Đưa bạn gái đi mua nhẫn, đừng để khó coi quá, cô ấy nhìn trúng cái nào thì cứ mua, tiền nhẫn cứ tính vào tôi.
Cái này không được ạ...
Tưởng Viễn Chu cười cười: Cậu sợ người ta cảm thấy cậu không có thành ý? Không sao, cậu đừng nói cho cô ấy là được.
Lão Bạch vỗ vỗ vai tài xế: Diễm phúc không ít! Lại còn là cái bánh từ trên trời rớt xuống, từ chối làm gì chứ! Suy nghĩ mua một cái kim cương thật bự đi! Không bõ công để người khác phải ghen tỵ.
Đúng vậy! Tưởng Viễn Chu đón lời. Lão Bạch, cậu cũng đã nỗ lực rồi. Nhưng ghen tỵ với người khác chẳng có gì tốt, nhẫn này cũng không phải cậu đeo.
Lão Bạch cứng họng, thấy Tưởng Viễn Chu định bước xuống xe, lúc này anh ấy mới rầu rĩ nói: Tưởng tiên sinh, lúc nãy trên xe tôi đã gọi tới Đắc Nguyệt Lâu đặt cho ngài một phần ăn, một lát nữa sẽ đưa tới đây.
Làm việc không tệ, sau này cậu với bà xã mà đeo nhẫn, tôi bao. Tưởng Viễn Chu nói xong đi ra ngoài, lại còn vỗ nhẹ lên cửa xe.
Khóe miệng anh ý cười không giấu được, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Tình Thâm đang đứng đằng trước, thân hình mảnh mai hòa vào bóng đêm. Vóc dáng này đâu chỉ đơn giản hấp dẫn lung linh như vậy, yết hầu của anh khẽ động, sau đó anh bước nhanh tới.
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn anh. Rốt cuộc chỗ này là chỗ nào?
Không có ấn tượng sao?
Cô lắc đầu: Không có.
Tưởng Viễn Chu dẫn đầu đi vào. Cô quan sát xung quanh, tết nhất cũng không có ai dạo quanh đây, cô chỉ có thể đi theo.
Hứa Tình Thâm đi tới, ngẩng đầu nhìn, cây cối xanh tươi, lại mơ hồ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, như đã từng tới, càng bước gần thêm một bước, trong người lại càng vui vẻ thoải mái.
Đi tới một tòa biệt thự gần một hồ nước, Tưởng Viễn Chu mang theo chìa khóa, Hứa Tình Thâm thấy anh mở cửa ra, đi vào huyền quan. Tưởng Viễn Chu mở tủ giầy ra, lấy ra hai đôi dép lê, một đôi kiểu nam, một đôi kiểu nữ.
Hứa Tình Thâm đổi dép, lại nhịn không được mà nói: Tôi đi dép này, người kia sẽ không để ý chứ?
Để ý gì?
Hứa Tình Thâm hơi cúi đầu: Anh thật đúng là nhà địa chủ có thằng con ngốc mà, sao nơi nào cũng có nhà vậy?
Chỗ này em đã tới, em quên đấy.
Cô ngẩn người, chút ngờ vực cứ như thế đã bị dăm ba câu của Tưởng Viễn Chu đánh tan. Cô cảm thấy quen thuộc, hóa ra là bởi vì cô đã từng tới đây. Thế nhưng, lúc trước cô chỉ mới đi xem nhà nên cũng không để lâu trong lòng.
Anh mua?
Phải.
Hứa Tình Thâm đôi tay không được tự nhiên mà đan vào nhau.
Anh mua cũng không được gì, không thấy lãng phí?
Ai nói với em không được? Mai này dùng còn được.
Đứng trong căn nhà to như vậy, Hứa Tình Thâm không dám nhìn cách trang hoàng và bài trí bốn mặt.
Vậy anh đêm nay là muốn cho tôi mượn chỗ này để ở.
Người đàn ông cười cười: Đêm nay giao thừa thì khác, không thể ở khách sạn.
Mới mấy tiếng trước, rõ ràng anh không phải nói như vậy với Lăng Thời Ngâm.
Vậy anh không cần phải lo cho tôi, anh đi đi!
Tưởng Viễn Chu đi đến trước mặt cô. Tôi đưa em lên lầu xem.
Không cần! Hứa Tình Thâm hơi lắc đầu. Tôi không có hứng thú với nhà của người khác, cũng không cần thiết phải tham quan. Hơn nữa, tôi cũng không có tâm tư đó.
Cô nắm chặt túi xách của mình. Tôi gọi điện thoại đã.
---
Bên ngoài Bảo Lệ Cư Thượng động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Phó Kinh Sênh cũng biết. Hứa Tình Thâm nói với anh ta mình không thể về nhà được, giọng nói Phó Kinh Sênh lộ vẻ khẩn trương: Vậy bây giờ em ở đâu?
Ở... Tưởng Viễn Chu thu xếp cho em một chỗ để em ở tạm một đêm.
Cô không muốn gạt Phó Kinh Sênh nên thành thật nói với anh ta. Phó Kinh Sênh cũng biết cô có chừng mực. Vả lại, trước mắt, anh ta bị nhốt ở Bảo Lệ Cư Thượng, cũng không có cách mang Hứa Tình Thâm về nhà.
Tiếc thật, anh đã hy vọng một nhà chúng ta có thể yên bình đón một năm tốt lành.
Gương mặt Hứa Tình Thâm khẽ giãn ra: Không sao, tương lai còn dài mà.
Lâm Lâm ngoan lắm, đang chơi với Âm Âm, em đừng lo cho con bé.
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu. Tốt lắm.
Cô ngắt máy, xoay người lại thấy Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha, gói thuốc và bật lửa đặt chồng lên nhau để ở trên bàn trà. Hứa Tình Thâm bước hai bước qua đó.
Đói thật đấy!
Vẻ mặt người đàn ông có vẻ cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Đợi lát nữa sẽ có người đưa cơm lại đây.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống đối diện với anh, mặt đầy vẻ mỏi mệt. Tưởng Viễn Chu hơi ngẩng mắt lên.
Nếu không em lên lầu tắm rửa cái đi, tôi thấy em rất mệt.
Phòng tắm ở đâu?
Tôi dẫn em đi.
Hứa Tình Thâm vội mở miệng: Không cần, tôi tự tìm được, anh chờ người ta đưa cơm đi.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy chỉ có thể ngồi xuống lại. Hứa Tình Thâm cầm túi bước nhanh lên lầu. Lầu hai có tới mấy cái phòng, cô đẩy đại cửa một phòng đi vào, bên trong trống hoác, chẳng có gì.
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, dọc theo hành lang mà đi tiếp. Đi tới phòng ngủ chính trước mặt, cô không kìm được mà vặn nắm cửa đi vào, lúc này mới có cảm giác đây là nơi có người sống và sinh hoạt. Hứa Tình Thâm không có quần áo để thay. Cô đi tới bên giường, liếc mắt nhìn, lại cảm thấy trong căn phòng này có gì đó kỳ lạ, cụ thể là gì thì cô không nói được.
Cô quan sát tỉ mỉ mới bừng tỉnh.
Hóa ra là bởi vì nội thất căn phòng quá chi đầy đủ.
Trên tủ đầu giường hai bên giường, mỗi bên để một ly nước, còn có đèn bàn, khung hình trang trí, chẳng qua bên trong đang để không. Hứa Tình Thâm lại gần hơn, kéo một ngăn kéo ra, bên trong nhét vài quyển sách. Cô chăm chú nhìn kỹ, sau đó vội đóng lại, hóa ra là sách y học.
Hứa Tình Thâm ngồi ở mép giường, tim không kìm chế được mà nhanh hơn. Nơi này rõ ràng không có một chút hơi thở nhịp sống, nhưng tại sao thứ gì cũng có?
Cô không dám tưởng tượng sâu thêm, sau một lúc, Hứa Tình Thâm đứng dậy đi tới phòng thay quần áo. Lúc tay cô mở cánh cửa ra, trong mắt Hứa Tình Thâm tràn ngập các sắc thái mãnh liệt.
Trước khi bước vào cô đã chuẩn bị tinh thần, không ngờ cảnh tượng lại đến thế; thế nên, khi cánh cửa mở rộng ra, áo quần đập vào mắt, cô đã giật mình kinh ngạc. Ánh mắt quét sang phía bên cạnh, một tủ giày đẹp đẽ tinh xảo kê hết một nửa bờ tường. Từng đôi giày được bày biện ngay ngắn, phía trên toàn bộ là giày cao gót trong khi hai hàng dưới là giày đế bằng.
Hứa Tình Thâm ghé tới, nhìn số giày, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Cô đi sang dãy tủ quần áo, thấy kích cỡ cũng giống.
Đặt số đo giày và quần áo vào cạnh nhau, điều này đã cho Hứa Tình Thâm biết, quần áo và đồ vật này đều thuộc về một người phụ nữ. Tầm mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống trên ngăn kéo, tay cô mở ra xem thì thấy còn có cả nội y.
Cô nhìn số đo áo ngực, trong lòng càng thêm xác định.
Nếu kích cỡ giày và quần áo còn có thể nói là trùng hợp, vậy áo ngực 36D thì sao?
Hứa Tình Thâm cảm thấy hô hấp mình nghẹt trong cổ họng, cơn đau trong ngực từng đợt từng đợt lan tràn ra bên ngoài.
Sau khi bị người của Lăng Thận mang đi, dọc đường đi Hứa Tình Thâm luôn hồi hộp, trên người sẽ có cảm giác dính dấp của mồ hôi. Cô thầm thở hắt ra, cầm đại một bộ quần áo.
Trong phòng tắm cũng có đầy đủ mọi thứ. Tắm rửa xong, sấy khô tóc xong cô quay về phòng lại. Hứa Tình Thâm đi tới bàn trang điểm, nhìn thấy trên mặt bàn bày đầy các chai, lọ.
Dưới lầu đã có người đưa cơm tới, còn giúp bày biện ra bàn. Lúc Hứa Tình Thâm xuống lầu, Tưởng Viễn Chu đang ngồi trước bàn ăn.
Cô thấy các món ngon mỹ vị bày cả một bàn. Dạ dày đã kháng nghị từ lâu, Hứa Tình Thâm vội kéo ghế ra ngồi xuống.
Tưởng Viễn Chu khui chai vang đỏ, định rót cho cô, Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: Tôi không uống.
Uống một ly đi, khó có dịp, huống hồ đây là rượu ngon.
Tưởng Viễn Chu nói xong liền rót cho mình chừng gần nửa ly. Anh khẽ lắc ly rượu, sau đó đưa miệng ly đến bên môi. Hứa Tình Thâm không biết anh uống hay không uống, nhưng màu đỏ của rượu thấm lên cánh môi người đàn ông.
Đầu lưỡi của Tưởng Viễn Chu chạm vào hương vị độc đáo của rượu vang, sau anh lại đặt ly xuống.
Tưởng Viễn Chu để chai vang đỏ lại trên bàn, Đúng là không uống nhưng tôi lại thích rượu. Đây là lần thứ hai thử rượu thay em. Ngụm rượu này nhấp vào miệng thật ra cũng thể hội đủ được hương vị chân chính của nó.
Anh không cần như vậy, uống chút rượu thôi mà! Chỉ cần không uống say không hại thân là được.
Hứa Tình Thâm cúi đầu, vừa nói vừa gắp đồ ăn, phía đối diện mãi vẫn không nghe thấy tiếng nói chuyện của người đàn ông.
Cơm ăn được một nửa, bàn tay Hứa Tình Thâm ấn vào cổ, ánh mắt hơi ngẩng lên, nhìn về phía người đàn ông.
Tưởng Viễn Chu, lúc không còn tôi anh đón Tết với ai?
Một mình.
Anh không trở về nhà họ Tưởng, về tình thì có thể bỏ qua; nhưng anh đâu cần đến mức không ở cùng Lăng Thời Ngâm chứ, chẳng lẽ con cái chỉ có thể đi theo ba hoặc mẹ?
TưởngViễn Chu thay đổi sắc mặt: Năm trước có ở cùng.
Vậy cũng không được.
Tưởng Viễn Chu hướng ánh mắt lên khuôn mặt cô. Nhưng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bữa cơm tất niên.
Tưởng Viễn Chu không kìm được, muốn tranh cãi cho rõ ràng.
Với tôi mà nói, đó chỉ là một bữa cơm tối bình thường.
Vậy sao anh bảo tôi hôm nay không thể đón giao thừa ở khách sạn?
Em thì không giống.
Hứa Tình Thâm khóe miệng dâng lên: Thôi được, anh có lý nhất.
Trong phòng không còn ai khác, thân phận hai người lại khiến người ta ngại ngùng, Hứa Tình Thâm không ăn mấy miếng liền cảm thấy no.
Tí nữa anh về đi.
Tại sao luôn đuổi tôi?
Tôi không thấy tự nhiên!
Vì sao không thấy tự nhiên?
Hứa Tình Thâm cảm thấy Tưởng Viễn Chu có đôi khi cũng gây rối rất vô cớ, cô mím chặt môi không nói.
Sau một lúc lâu, hai người cũng ăn không còn bao nhiêu. Tưởng Viễn Chu đứng dậy, lấy một hộp pháo hoa ra.
Đi, chúng ta ra ngoài sân.
Làm gì?
Lúc người ta đưa cơm tới có tặng kèm. Tết nhất, thế nào cũng phải hợp với tình hình một chút!
Hứa Tình Thâm ăn mặc đơn bạc, không muốn đi ra ngoài.
Tôi cũng không phải con nít, không thích vậy.
Đi!
Tưởng Viễn Chu nói, đứng dậy kéo tay Hứa Tình Thâm, cô bị anh túm lôi ra ngoài. Vừa ra bên ngoài, gió lạnh gào rít thổi vào cổ áo cô. Hứa Tình Thâm lạnh đến run người. Tưởng Viễn Chu thấy thế liền cởi áo trên người ra, khoác lên vai cô.
Cô đi theo cạnh anh, Tưởng Viễn Chu nhét cây pháo bông đã châm lửa vào tay Hứa Tình Thâm. Cô trông như chưa từng chơi trò này, khuôn mặt nhỏ vù kìm nén mà đỏ bừng, không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu.
Sẽ không bị phỏng chứ?
Tưởng Viễn Chu cảm thấy buồn cười: Không đâu, em sợ cái gì!
Ai da! Nhìn ánh lửa lập loè lách tách trong tay, Hứa Tình Thâm nhảy bắn lên.
Tay tôi còn phải cầm dao giải phẫu đao đó, bị bắn phải thì sao đây? Tưởng Viễn Chu, mau lấy nó đi!
Tưởng Viễn Chu thầm nghĩ, người có thời thơ ấu thiếu thốn, trò chơi thế này sẽ chưa từng được chơi. Đừng nhắc tới Hứa Tình Thâm, loại pháo hoa cầm tay này, ngay cả trẻ con ba, bốn tuổi đều dám cầm chạy khắp nơi.
Nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, người đàn ông vừa đau lòng vừa muốn cười. Cuối cùng pháo cũng cháy xong hết, Hứa Tình Thâm liền ném phắt xuống đất như ném củ khoai nóng. Cô phủi phủi tay, xoay người định vào nhà.
Tưởng Viễn Chu lập tức cản đường cô đi. Anh vòng ra sau Hứa Tình Thâm rồi bất thình lình dang hai tay ôm cô vào trong ngực. Anh nhét vào tay cô mấy cây nữa, Hứa Tình Thâm sợ tới mức không dám cầm.
Tưởng Viễn Chu dọa cô: Em mà không cầm tôi sẽ làm phỏng tay em đấy!
Cô vội nắm chặt lấy.
Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay cô, sau đó nâng lên, còn vẽ một hình tròn vào giữa không trung. Pháo hoa chiếu sáng ngời khuôn mặt nhỏ của Hứa Tình Thâm. Lúc mới đầu cô vẫn còn khẩn trương, người cũng căng cứng. Tưởng Viễn Chu ở bên tai cô nói: Cái này cũng không phải lửa, càng không làm phỏng tay được.
Nhưng tôi vẫn sợ.
Sợ cái gì, nếu phỏng thì tôi phỏng trước.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy màn đêm bị một mảng ánh sáng rẽ ra, sắc mặt cô hơi thay đổi, khóe mắt điểm xuyết ý cười. Tưởng Viễn Chu cầm tay cô, hợp hai chùm pháo bông lại với nhau.
Tiếng tí tách truyền vào tai Hứa Tình Thâm. Từ chỗ hai chùm pháo hoa tiếp hợp, Tưởng Viễn Chu rẽ pháo hoa ra làm hai bên, sau đó kéo xuống chút nữa...
Hứa Tình Thâm nhìn thấy vừa rồi Tưởng Viễn Chu rõ ràng vẽ một hình trái tim, cô không khỏi ngẩn người. Tưởng Viễn Chu cầm cổ tay cô tiếp tục vẽ, Hứa Tình Thâm vội giãy ra.
Không chơi nữa.
Người đàn ông không nói câu nào, cũng không buông cô ra. Hai người cứ như thể đang đánh cược, nhưng sức lực của cô chung quy không thắng được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Viễn Chu lấy tay cô, vẽ ra một trái tim giữa trời đêm.
Anh làm không biết mệt. Hai mắt Hứa Tình Thâm bị ánh sáng chiếu vào làm đau, cô nheo mắt lại. Cây pháo hoa cũng nhanh chóng bị đốt hết, trong không khí tràn ngập mùi pháo. Hứa Tình Thâm thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi cô cảm thấy mỗi một khắc mỗi một giây trôi qua đều đang nghiền áp thần kinh mình. Cô muốn rút tay về.
Đốt xong rồi về phòng đi! Lạnh quá!
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, hai tay thu lại, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
Còn lạnh không?
Hứa Tình Thâm ngạc nhiên hoảng hốt: Đừng như vậy!
Tôi chỉ sưởi ấm giúp em thôi.
Bàn tay cô không cẩn thận chạm phải tay Tưởng Viễn Chu, phát hiện làn da anh lạnh lẽo.
Anh cũng lạnh hết rồi, mau về phòng!
Vậy em xem Đêm Hội Đón Xuân với tôi!
Anh quê mùa vậy sao hả?
Tùy em nói sao cũng được. Tưởng Viễn Chu chỉ không muốn cô sau khi vào nhà xong liền đi lên lầu ngủ.
Vào trước đã!
Được. Tưởng Viễn Chu khẽ buông tay ra, Hứa Tình Thâm xoay người bước nhanh về nhà.
Tưởng Viễn Chu vào phòng khách, mở TV ra, sau đó đi qua túm Hứa Tình Thâm đến trước sô pha.
Ngồi đã!
Anh sau đó vào bếp pha hai tách trà, để một tách xuống trước mặt Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm nghĩ đến Lâm Lâm nên có chút thất thần, cũng không biết tiểu phẩm trên TV đang nói về nội dung gì. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống cạnh cô, xem TV.
Cũng đã trễ thế này, cũng không biết Duệ Duệ đã ngủ chưa, nét mặt Tưởng Viễn Chu lộ vẻ lo âu: Em cứ xem đi, tôi đi gọi điện thoại.
Hứa Tình Thâm liếc thấy Tưởng Viễn Chu đứng dậy, anh đi dép lê ra ngoài nhà. Tay cô sờ vào trong, cũng chuẩn bị gọi một cú điện thoại về nhà. Hứa Tình Thâm đi đến trước cửa sổ sát đất, qua tấm cửa thủy tinh sạch láng có thể thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng bên ngoài. Tầm mắt cô quay xuống trên di động, bấm gọi dãy số của Phó Kinh Sênh .
Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt cuối cùng cũng thả lỏng.
Duệ Duệ đã ngủ, đã hết sốt, có bảo mẫu chăm thằng bé ngủ cùng. Trong lòng Tưởng Viễn Chu vẫn luôn lo lắng cho đứa con này. Khóe miệng người đàn ông hơi giãn ra, quay người vào nhà.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tưởng Viễn Chu nghe thấy tiếng nói chuyện của Hứa Tình Thâm từ chỗ không xa đó vọng tới.
Lâm Lâm ngoan không nào? Tối ăn cái gì rồi?
Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: Mẹ ở ngoài, năm nay không thể đón năm mới với bảo bối rồi. Bảo bối, xin lỗi con nhiều nha, ngày mai về nhà mẹ sẽ mua đồ chơi cho con được không?
Đầu dây bên kia nhất định là Phó Kinh Sênh đang nói chuyện, cũng không biết nói gì mà Hứa Tình Thâm vui vẻ cười nói: Lâm Lâm, con còn lấy lì xì nữa sao, kiếm tiền nữa à?
Trễ thế này rồi, em cứ tưởng con bé ngủ rồi chứ!
Hứa Tình Thâm dựa vào cửa sổ sát đất: Em ở đây khá tốt, cũng vừa ăn cơm tối xong. Bọn ở trước cổng đã rút chưa?
Vẫn chưa, đúng không? Không sao, bọn chúng thích uống gió Tây Bắc, vậy cứ để bọn chúng uống, ngày mai sẽ nói sau.
Bảo bối, mẹ cũng nhớ con, ngày mai mẹ về ngay.
Lâm Lâm còn chưa biết nói, mấy cái đó khẳng định đều là Phó Kinh Sênh nói lại. Tưởng Viễn Chu đứng tại chỗ, một tay cắm trong túi.
Giữa anh và Hứa Tình Thâm rốt cuộc không còn như cũ.
Bọn họ ngoài việc đã chia tay, mỗi người còn có người phải bận tâm. Tưởng Viễn Chu có thể nói là vẫn độc thân, nhưng Duệ Duệ, đứa con này thì sao? Anh không thể nào bỏ mặc.
Hứa Tình Thâm cúp điện thoại, trong lòng vẫn còn hơi khó chịu, chung quy vì Lâm Lâm không ở cạnh mình. Cô xoay người, nhìn lại lại thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng ở kia.
Gọi xong rồi?
Ừ.
Hứa Tình Thâm đi đến trước bàn trà, để di động lên mặt bàn. Cô ngồi trước TV, tâm tình bình tĩnh lại không ít.
Tưởng Viễn Chu bước tới. Hứa Tình Thâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.
Đêm yên tĩnh thoải mái thế này đã lâu rồi chưa từng có, mà hai người bọn họ chẳng ai biết chuyện sắp xảy ra vào ngày mai sẽ làm điên đảo hoàn toàn con đường sau này của họ. Ít nhất kể từ ngày mai, sự an tĩnh đã lâu mới có như đêm nay sẽ bị đánh vỡ hoàn toàn.