Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 161 - Ngang Ngược Đưa Cô Đi!

Trước Sau

break
Editor: Dế Mèn

Bác sĩ Hứa, bọn tôi chỉ tiện đường đưa cô về nhà thôi.

Hứa Tình Thâm thông minh, liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra manh mối chuyện này, chỉ e là muốn đưa cô về Bảo Lệ Cư Thượng rồi dùng cô để đổi lấy sự xuất hiện của Phó Lưu Âm đúng không?

Cô lạnh mặt, bả vai bị tên đàn ông phía sau đẩy nhẹ.

Đi thôi!

Hứa Tình Thâm buộc lòng phải đi, bị bắt ngồi vào trong xe.

Tên đàn ông ngồi vào cạnh cô, đóng cửa xe. Xe từ từ chạy ra khỏi Viện Y học Thụy Tân, ra tới bên ngoài, xe thuận lợi hòa vào dòng xe cộ. Hứa Tình Thâm sốt ruột đến độ khuôn mắt phát hoảng, trong đầu lúc này chợt nhảy ra một bóng người, nhưng cô biết, không phải lần nào cô cũng được may mắn, người kia cũng không phải lần nào cũng xuất hiện kịp lúc.

---

Bệnh viện Tinh Cảng.

Duệ Duệ cũng mau chóng có báo cáo kiểm tra sức khỏe, may chỉ là cảm mạo. Bác sĩ pha thuốc với nước cho uống, nói không cần phải lo lắng.

Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ đi ra khỏi bệnh viện. Trời đã tối, Lăng Thời Ngâm kín đáo xem đồng hồ, lúc này chắc chắn Lăng Thận đã đem Hứa Tình Thâm đi. Cô ta không biết anh mình sẽ đi thẳng tới Bảo Lệ Cư Thượng, hay bắt Phó Kinh Sênh đem cô gái kia mang ra ngoài trao đổi.

Nhưng có một điều Lăng Thời Ngâm có thể khẳng định, bất luận giữa hai người đó thế nào, Tưởng Viễn Chu cũng sẽ được biết đầu tiên.

Nhưng anh đã bị chậm một bước, mà vì do Duệ Duệ sinh bệnh, Duệ Duệ lại là do Lăng Thời Ngâm đưa đến bệnh viện. Điểm mấu chốt nhất chính là, Lăng Thận là anh cô ta, quan hệ giữa hai bên thân thiết như thế, Tưởng Viễn Chu có thể không nghi ngờ đến cô ta ư?

Dĩ nhiên, người đầu tiên anh khẳng định sẽ chính là cô ta.

Xe Tưởng Viễn Chu đậu trước cửa, tài xế đi xuống mở cửa xe. Anh nhìn Lăng Thời Ngâm đứng đàng sau.

Cô lái xe tới sao?

Vâng!

Vậy tốt. Nói xong, Tưởng Viễn Chu ngồi vào ghế sau, hiển nhiên không có ý muốn Lăng Thời Ngâm cùng về Cửu Long Thương. Bảo mẫu nhìn cô ta, sau đó cũng đi theo Tưởng Viễn Chu ngồi vào xe.

Lăng Thời Ngâm không cam lòng, cô ta đứng ở cổng bệnh viện cửa, lẻ loi. Cô ta khom lưng nói: Viễn Chu, tối nay cho em ở với Duệ Duệ được không? Tết năm ngoái con cũng ở cùng em, em không thể không có thằng bé.

Tối nay là mùng mấy? Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ.

Cô ta giật mình, cảm thấy thật lỳ lạ khi anh hỏi vậy.

Giao thừa ạ.

Thứ mấy trong tuần?

Thứ... thứ ba.

Tưởng Viễn Chu gật đầu, sau đó thong thả ung dung nói: Cho nên nó vẫn là một ngày bình thường, mặt trời vẫn sẽ xuống núi, người bận rộn vẫn phải đi làm, cô đừng coi nó là đêm giao thừa là được.

Lăng Thời Ngâm hơi nuốt cổ họng. Cô ta tất nhiên biết Tưởng Viễn Chu đang qua loa cho có lệ với mình.

Nhưng em nhớ Duệ Duệ.

Ngoài nhớ Duệ Duệ, cô còn muốn thế nào nữa?

Viễn Chu, em chỉ muốn ở cạnh con một lúc cũng không được sao?

Tưởng Viễn Chu ôm con vào lòng, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói: Trời trông không còn sớm, đừng để người nhà cô lo lắng, về đi!

Hi vọng cuối cùng của Lăng Thời Ngâm bị đánh nát. Cô ta cũng thật là tìm ngược mà, có một số việc rõ ràng đã đoán được kết quả, lại càng muốn thử một lần.

Bàn tay cô ta đưa về phía chiếc ví, chiếc di động vẫn im lặng nằm đó. Chưa có sự phân phó của Tưởng Viễn Chu nên tài xế vẫn chưa khởi động xe. Lăng Thời Ngâm lấy di động ra, bước lùi ra sau, sau đó đưa di động lên tai.

Thấy cô ta lùi lại, Tưởng Viễn Chu nói với tài xế: Lái xe!

Vâng.

Anh, sao vậy? Giọng Lăng Thời Ngâm truyền ra ngoài một chút.

Cái gì? Anh đừng làm em sợ. Anh, anh không ở nhà ăn Tết sao?

Không được, em không đồng ý... Cô ta vô tội!

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng. Tưởng Viễn Chu đưa mắt nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhíu mày nói: Chậm lại!

Tài xế vội dừng lái. Lăng Thời Ngâm mau chóng trắng bệch: Anh, đừng lại vì chị Cảnh Nhân mà làm chuyện sai trái được không? Chị ấy cũng không hy vọng anh trở nên như vậy, những người khác vô tội......

Anh! Đầu dây bên kia hình như đã cúp máy. Lăng Thời Ngâm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào di động. Cô ta không nghĩ gì nhiều, quay nhanh lại xe: Viễn Chu, chị Hứa khả năng gặp phiền toái rồi.

Tưởng Viễn Chu vừa định nói thì di động của anh liền reo. Anh nhanh chóng nhấn nút nghe: Alo?

Tiếng nói chuyện ở đầu dây bên kia cũng vội vội vàng vàng, nói là nãy giờ vẫn ở bãi đậu xe chờ Hứa Tình Thâm, khả năng là lúc đi toilet, xe của Hứa Tình Thâm thật ra vẫn luôn đậu ở đó cho tới giờ cô tan ca. Người canh chừng ở đó vừa tới phòng khám để hỏi, lại mới biết Hứa Tình Thâm đã ra về từ lâu rồi.

Tưởng Viễn Chu ngắt cuộc trò chuyện, ánh mắt lạnh thấu xương bắn về phía Lăng Thời Ngâm. Cái nhìn trân trân đó đáng sợ tới mức cô ta run hết cả người, cô ta vội vàng mở miệng: Chắc chắn là anh em. Anh em ở trong điện thoại nói sẽ dùng chị Hứa đi đổi Phó Lưu Âm. Em không muốn anh ấy phạm thêm lỗi lầm nữa, Viễn Chu, vậy bây giờ phải làm sao đây?

Lên xe!

Được. Lăng Thời Ngâm lập tức ra cửa xe ngồi vào. Máy sưởi trong xe làm tay cô ta được khôi phục cảm giác, cô ta nhìn Tưởng Viễn Chu.

Chị Hứa nhất định sẽ không sao. Anh em nói anh ấy không vào được Bảo Lệ Cư Thượng, chỉ có thể nghĩ tới cách này, nhưng em bắt anh ấy không được gây thương tổn cho chị Hứa...

Nếu hắn đã dám làm chuyện như vậy, còn nói sẽ không gây thương tổn? Tưởng Viễn Chu lạnh lùng hỏi lại một câu.

Lăng Thời Ngâm khẽ nuốt xuống nước miếng, muốn biến mình thành kẻ đứng ngoài cuộc. Cũng thật trùng hợp, cô ta mới vừa nói với Tưởng Viễn Chu, liền nhận được điện thoại của anh mình phía bên kia.

Anh cô đưa người đi đâu? Định tới thẳng Bảo Lệ Cư Thượng hay ở nhà họ Lăng?

Để em hỏi một chút. Lăng Thời Ngâm lấy di động ra, nối máy với số Lăng Thận. Cô ta đè thấp giọng, nói: Mọi người đừng lên tiếng, tôi không muốn bị anh ấy biết tôi đang giúp mọi người.

Trên khuôn mặt Tưởng Viễn Chu không có chút nào thay đổi. Bảo mẫu nghe lời, nhưng thật ra cũng phải nín thở tập trung, cũng cảm thấy Lăng Thời Ngâm thật là tốt bụng.

Lúc Lăng Thận được nối máy, hắn đang đi từ trên lầu xuống.

Alo.

Anh, anh đem Hứa Tình Thâm đi đâu rồi?

Không phải đã nói những chuyện sau đó không quan hệ tới em sao? Lăng Thận đi xuống bậc thang, tiếng nói chuyện thật nhẹ, Tưởng Viễn Chu ngồi cạnh cũng không nghe được. Lăng Thời Ngâm khẩn trương dùng tay che điện thoại: Anh, em xin anh, đừng xằng bậy được không hả?

Anh, anh muốn đưa người tới thẳng Bảo Lệ Cư Thượng sao?

Không, bên kia toàn đều là người của Tưởng Viễn Chu, anh chỉ e rất khó vào. Anh sẽ lập tức gọi cho Phó Kinh Sênh, anh sẽ hỏi hắn xem muốn vợ hay em gái.

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay nhỏ: Ý của anh là đưa chị ta về nhà sao?

Phải. Lăng Thận đi vào phòng khách, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm ngoài sân. Thời Ngâm, chuyện này không liên quan tới em. Vì để khỏi liên luỵ tới mình, em không nên liên hệ với anh.

Anh đã làm liên luỵ tới em rồi. Anh mang Hứa Tình Thâm đi như vậy, Viễn Chu nhất định sẽ trách em. Anh, anh thả chị Hứa đi, với lại Phó Kinh Sênh cũng sẽ nhất định không chịu lấy em hắn ra mà đổi người đâu! Lăng Thận bước mấy bước ra ngoài.

Thời Ngâm, em làm sao vậy?

Sợ hắn lại nói gì đó sẽ bị Tưởng Viễn Chu nghe được, Lăng Thời Ngâm vội khuyên nhủ: Anh, em chỉ không muốn anh tiếp tục sai lầm.

Được rồi, đã nói không cần em lo.

Bên kia truyền đến tiếng điện thoại bị ngắt máy. Lăng Thời Ngâm nhìn nhìn, sau đó nôn nóng nhìn sang Tưởng Viễn Chu.

Anh ấy nói sẽ đưa chị Hứa về chỗ anh ấy trước, sau đó bắt Phó Kinh Sênh đưa em gái đi đổi người.

Tưởng Viễn Chu cười lạnh: Tôi đây cũng phải đi xem trò hay.

Tưởng tiên sinh, tới nhà họ Lăng ạ?

Tưởng Viễn Chu dựa người ra sau, che khuất dáng vẻ u ám lạnh lẽo đang dâng lên. Lăng Thời Ngâm có chút khẩn trương mà siết hai tay lại. Xe chưa chạy được bao lâu thì Tưởng Viễn Chu gọi cho Lão Bạch, bảo anh ấy chờ ở một chỗ cách nhà Lăng Thận không xa.

---

Hứa Tình Thâm bị đưa tới nhà họ Lăng, tên đàn ông đi xuống mở cửa xe cho cô. Cô nhìn nơi ở trước mặt: Đây không giống Bảo Lệ Cư Thượng đâu!

Bác sĩ Hứa, vào uống tách trà trước đi, đợi lát nữa sẽ có người tới đón cô.

Hứa Tình Thâm nhấc chân đi về phía trước. Lăng Thận tự mình mở cửa, gã đàn ông cười khẽ, nói: Hứa Tình Thâm, lại gặp mặt rồi!

Ngày nào anh cũng giám sát cả nhà bọn tôi, chúng ta hẳn là mỗi ngày đều gặp mặt chứ nhỉ?

Đang đêm giao thừa mà lại cô đến nơi này, cô sẽ không trách tôi chứ?

Vậy anh có thể thả tôi về sao?

Lăng Thận khóe miệng giãn ra, đợi Hứa Tình Thâm đi vào rồi, hắn đóng cửa lại, Cô nói xem?

Hứa Tình Thâm nhìn về phía phòng ăn tiếp khách rộng lớn là thế, bốn bề quạnh quẽ.

Không ngờ anh Lăng là người có tiền như vậy, đón Tết mà cũng không dính tới khói lửa phàm tục nha!

Tôi đang đợi Cảnh Nhân về, sau đó tôi sẽ cho cô ấy một bữa tối có nến.

Hứa Tình Thâm cảm thấy con người này biến thái, nhưng cũng không dám chọc giận hắn, sợ hắn sẽ làm ra chuyện khác người gì đó.

Lăng Thận bảo cô tới ghế sô pha ngồi, sau đó cầm lấy di động bên cạnh. Hứa Tình Thâm nhìn xung quanh vô cùng cẩn thận. Có chị giúp việc đi tới, pha cho cô tách trà.

Alo... Hứa Tình Thâm dựng tai nghe Lăng Thận nói chuyện, hẳn là đầu dây điện thoại bên kia đã có người bắt máy.

Phó Kinh Sênh, là tao.

Lăng Thận đi qua lại trước mặt cô. Hứa Tình Thâm nhìn khóe miệng nham hiểm thâm độc của tên đàn ông khẽ động đậy mấy cái.

Không ngờ là tao đúng không? Tao chỉ muốn hỏi mày một câu, vợ mày về nhà chưa?

Phó Kinh Sênh nhìn căn bếp, Phó Lưu Âm và người giúp việc đang bận rộn cho bữa tối lát nữa, nhăn trán: Mày làm gì cô ấy rồi?

Yên tâm đi, cả Tưởng Viễn Chu cũng sẽ sốt ruột cho cô ta nữa. Tao sẽ không gây cho cô ta chút thương tổn nào. Tao chỉ muốn hỏi xem, trong lòng mày, em mày quan trọng, hay là vợ quan trọng?

Lăng Thận, mày đừng có xằng bậy!

Tao cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Nói thẳng luôn đi, bảo em mày tới đổi lấy Hứa Tình Thâm.

Nằm mơ đi!

Nằm mơ? Lăng Thận tỏ ra giật mình. Tao không nghe lầm chứ, đây chính là vợ mày, mẹ của con gái mày.

Phó Kinh Sênh đi mấy bước đến trước cửa sổ sát đất, trong lồng ngực đang bị một đôi tay hung hăng xé rách.

Lăng Thận, mày đây là đang tự tìm đường chết.

Được, tự tìm đường chết? Mày nói chuyện ngạo mạn quá rồi đó!

Hứa Tình Thâm nghe thế đột nhiên đứng dậy đi tới, muốn cướp di động của Lăng Thận: Mặc kệ em, hắn không dám làm gì em đâu Phó Kinh Sênh! Không cần bận tâm tới em!!!!

Lăng Thận nghiêng người né, sau đó hơi nhếch miệng lên: Nghe thấy giọng cô ta không? Tao không lừa mày.

Lăng Thận!

Người đàn ông nâng ngón trỏ lên để bên miệng: Suỵt! Nhỏ chút! Tao cho mày mười phút suy nghĩ. Từ Bảo Lệ Cư Thượng tới đây cũng nửa giờ xe nhỉ? Vậy được... Tao cho mày một giờ, đến lúc đó, nếu không thấy mày với em mày, mày cũng đừng trách tao làm gì Hứa Tình Thâm.

Lăng Thận nói xong chủ động cắt đứt cuộc trò chuyện. Hắn nhìn Hứa Tình Thâm.

Cô đoán xem, một tiếng nữa kết quả sẽ thế nào?

Hứa Tình Thâm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: Thằng điên!

Cứ mắng, tao không sao cả. Lăng Thận nhìn về phía trước. Còn 58 phút. Làm sao bây giờ, tao rất mong chờ! Muốn đi xem phòng của Cảnh Nhân không? Tao đã bố trí nó vô cùng đẹp, chờ sau khi cô ấy quay về, tao không bao giờ cất giấu cô ấy nữa

Hứa Tình Thâm ngồi xuống chỗ cũ, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, hai tay đan chặt vào nhau, mười ngón tay đều khẽ run.

---

Tài xế theo lời của Tưởng Viễn Chu chạy xe về hướng nhà họ Lăng, trước đó dọc đường sẽ gặp Lão Bạch. Xe dừng lại ở bên đường, Lăng Thời Ngâm thấy Lão Bạch đang bước tới.

Tưởng tiên sinh!

Tưởng Viễn Chu giao Duệ Duệ cho bảo mẫu, sau đó nói với Lăng Thời Ngâm: Các người xuống xe, ngồi xe Lão Bạch về Cửu Long Thương trước.

Lăng Thời Ngâm cả kinh: Em đi với anh.

Không cần, đi xuống đi!

Nhưng anh ấy dù sao cũng là anh trai em, em có thể khuyên anh ấy...

Tưởng Viễn Chu lạnh mặt, lúc này một khắc một giây với anh mà nói đều là mạng của Hứa Tình Thâm, không thể chậm trễ nữa.

Đi thôi!

Lão Bạch mở cửa xe ra: Cô Lăng, mời!

Lăng Thời Ngâm bất đắc dĩ bước xuống, bảo mẫu bế Duệ Duệ đi tới xe Lão Bạch. Tưởng Viễn Chu ngoắc tay với người đàn ông bên ngoài cửa sổ. Lão Bạch vội nghiêng người qua.

Tưởng tiên sinh có gì căn dặn ạ?

Tưởng Viễn Chu đè thấp giọng, ở bên tai anh ấy dặn mấy câu. Lão Bạch không khỏi gật đầu: Vâng.

Hai chiếc xe lần lượt đường ai nấy đi, hướng về hướng khác nhau mà đi. Xe chạy vào cửa sau nhà họ Lăng, tài xế phanh lại, bánh xe vững vàng lăn qua mặt đường, sau đó dừng lại rất chuẩn.

---

Bảo Lệ Cư Thượng.

Phó Lưu Âm từ bếp đi ra, hỏi: Anh, sao chị dâu còn chưa về ạ?

Người đàn ông đứng ở kia, tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa đỏ sắp ăn tới ngón tay người đàn ông. Phó Lưu Âm đi tới.

Mấy người kia ở ngoài cũng đã rất vất vả, đợi lát nữa bảo bọn họ vào cùng ăn cơm tối đi!

Âm Âm, em cứ ở nhà đợi, anh phải đi ra ngoài một chuyến.

Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã sớm bao phủ từng cảnh vật trước mắt, cô ấy có chút lo lắng đề phòng.

Anh phải ra ngoài? Đi đâu? Còn chị dâu thì sao? Hôm nay là giao thừa, chị ấy không thể nào tăng ca chứ?

Phó Kinh Sênh không muốn cô ấy lo lắng sợ hãi: Chị dâu em đi trung tâm mua sắm mua đồ, anh đi đón cô ấy.

Vẻ nặng nề giăng trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái. Anh, anh đừng gạt em, em biết hết.

Người đàn ông nhìn cô ấy, tầm mắt Phó Lưu Âm đối diện với anh ta. Chị dâu biết người trong nhà đều đang đợi mình, sao chị ấy có thể còn đi tới trung tâm mua sắm? Rốt cuộc chị ấy bị sao vậy?

Phó Kinh Sênh đưa tay sờ sờ đầu cô. Âm Âm, em và Tình Thâm đều là người thân của anh, anh không thể để ai trong các em phải chịu thương tổn.

Có phải có liên quan tới Lăng Thận không?

Không phải.

Đôi môi mím chặt của Phó Tình Thâm hơi hé ra. Anh, cứ tiếp tục như vậy không phải cách, em...

Anh ta đoán được cô ấy muốn nói cái gì, liền lạnh giọng nói ngắt lời: Được rồi, không được nói bậy!

---

Nhà họ Lăng.

Sau khi xuống xe, Tưởng Viễn Chu đi thẳng về phía trước, tới cửa có kẻ ngăn lại. Tưởng Viễn Chu nhìn.

Chủ anh còn không dám cản tôi, lá gan cao tới trời rồi hả?

Gã đàn ông duỗi cánh tay ra lại bị Tưởng Viễn Chu gạt ra, nghênh ngang đi vào. Bọn người kia chỉ dám đi theo sau anh, dù trong người đều có dao, nhưng chẳng tên nào dám rút ra, đây chính là pho tượng Phật ở Đông Thành, không thể đụng vào được. Tưởng Viễn Chu mở cửa đi vào, từng đợt tiếng nói chuyện trong phòng khách truyền tới tai anh.

Nếu không phải các người trăm phương nghìn kế cản trở, tôi và Cảnh Nhân đã sớm...

Tưởng Viễn Chu bước từng bước vào, tiếng nói chuyện cũng rõ hơn một chút.

Cô ấy đã sớm là người của tôi, tôi bảo các người trả cô ấy lại cho tôi cũng đâu quá phận chứ?

Lăng Thận, tôi thấy anh thật sự bị chứng hoang tưởng rồi.

Giọng nữ này Tưởng Viễn Chu đã quen thuộc; có điều, thấy cô vẫn có thể tự tin mười phần mà châm chọc kẻ khác như vậy, anh cũng thấy yên tâm nhiều.

Tôi cảm thấy con người anh chắc chắn không tin vào báo ứng!

Đúng vậy, tôi không tin...

Vậy anh có sợ báo ứng này rơi xuống trên đầu người nhà anh?

Lăng Thận cười cười: Tôi cũng không sợ.

Nhất định đã có người nói anh thật sự vô sỉ nhỉ?

Tưởng Viễn Chu khóe mắt đuôi mày tô đầy ý cười, rồi đáp lời: Vị Lăng tiên sinh này hẳn là đã nghe hai chữ đó mà lớn lên.

Hứa Tình Thâm chợt ngoái đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn từ không xa đang bước đến, mắt cô sáng lên, khói mù trong đáy mắt tan biến.

Tưởng Viễn Chu!

Người đàn ông nhìn cô: Đừng kích động vậy chứ!

Sao mày tới được đây? Lăng Thận cả khuôn mặt biến sắc, hắn ngẩng tầm mắt nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông ngồi hẳn xuống cạnh Hứa Tình Thâm.

Tôi tới đón người.

Tưởng Viễn Chu, mày cho nơi tao sống là nơi nào chứ?

Vậy cậu xem tôi là gì? Tôi đã nói với cậu, cậu lăn lộn thế nào với nhà họ Phó là chuyện của cậu, nhưng cậu không được phép chĩa mũi dùi vào Hứa Tình Thâm, sao cậu lại không chịu nghe?

Lăng Thận đè nén khẩu khí, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người.

Mày nghĩ tao sẽ cho mày đưa Hứa Tình Thâm đi?

Đương nhiên cậu sẽ không cho, nhưng cậu cũng không cản được tôi.

Hứa Tình Thâm yên lặng ngồi bên cạnh, nghe người đàn ông này và Lăng Thận đàm phán. Trong lòng cô không hề hoảng loạn, cũng không phải căng thẳng nữa, hệt như tới một quán cà phê, nếu có chút nhạc cùng một ly cà phê mà nói, hiệu quả lại càng tốt.

Đây là nhà tao.

Phải.

Tưởng Viễn Chu mày lợi hại thì đã sao? Tao không tin hôm nay mày có thể đưa người phụ nữ này an toàn ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu nhìn thẳng vào Lăng Thận ngồi đối diện.

Mày muốn dùng Hứa Tình Thâm đổi lấy em gái Phó Kinh Sênh?

Dù mày biết thì cũng chẳng sao. Tưởng Viễn Chu, chuyện này cũng chẳng gây trở ngại gì cho mày. Tao có thể cam đoan với mày là, tao sẽ không làm tổn thương Hứa Tình Thâm.

Vậy nếu Phó Kinh Sênh không chịu trao đổi thì sao?

Lăng Thận nghe vậy cười cười: Tao đây hỏi mày, Tưởng Viễn Chu, nếu đổi lại là mày, mày chịu không?

Khóe mắt Hứa Tình Thâm liếc sang người đàn ông bên cạnh. Tưởng Viễn Chu ngón tay để trên đầu gối.

Câu này mày hỏi sai người rồi, tao không có em gái, nhưng tao thật sự muốn hỏi mày một câu, nếu là mày, mày đồng ý đổi sao?

Lăng Thận không để tâm lắm.

Chuyện này có vẻ đâu liên quan tới tao nhỉ?

Sao không liên quan, tao muốn đưa Hứa Tình Thâm đi, mày không chịu thì tao phải lấy vài thứ tới trao đổi với mày rồi.

Nếu thật vậy thì đúng là không có cửa đâu.

Em gái mày thì sao? Cũng không được à?

Tai Hứa Tình Thâm hơi ong ong, cho rằng mình nghe lầm; Lăng Thận còn phản ứng lại hơn cô: Mày lặp lại lần nữa?

Dùng Lăng Thời Ngâm đổi lấy Hứa Tình Thâm, chịu không?

A! Đang giỡn gì vậy?

Tưởng Viễn Chu đột nhiên sa sầm nét mặt, đúng là trở mặt còn nhanh lật sách: Tao đã bao giờ đùa giỡn với mày như vậy?

Gương mặt Lăng Thận co rúm lại, sắc mặt so với Tưởng Viễn Chu không tốt hơn chút nào.

Thời Ngâm là gì của mày, trong lòng mày rõ ràng nhất. Mày dựa vào cái gì mà dùng con bé để đổi lấy Hứa Tình Thâm?

Tao rất rõ Lăng Thời Ngâm là em ruột mày, nếu mày thương cô ta sẽ không mong cô ta bị kẹp giữa chúng ta mà khó xử chứ?

Lăng Thận khóe miệng căng cứng, ánh mắt nhìn Tưởng Viễn Chu gần như có thể phun ra lửa.

---

Lão Bạch đưa bảo mẫu và Duệ Duệ về Cửu Long Thương xong, thấy Lăng Thời Ngâm cũng đang định xuống xe, Lão Bạch trầm giọng nói: Cô Lăng, cô vẫn chưa thể đi được, chúng ta đi qua nhà họ Lăng xem đi.

Tới chỗ anh tôi sao?

Phải.

Lăng Thời Ngâm vội vàng gật đầu: Được.

Cửa xe lại được đóng lại, Lão Bạch tự mình lái xe. Lăng Thời Ngâm không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh tôi rất thương tôi, anh ấy sẽ không làm tổn thương chị Hứa.

Lão Bạch cười cười, không biết như thế nào câu trước và câu sau có thể đặt cạnh nhau như vậy.

Tôi không lo. Tưởng tiên sinh đã tới đó, cô Hứa nhất định sẽ không có việc gì.

Lăng Thời Ngâm khẽ cắn khóe miệng: Tôi sợ Viễn Chu sẽ cho rằng chuyện này tôi cũng có liên quan...

Cô Lăng lo lắng nhiều rồi ạ.

Xe lao nhanh về phía trước. Lăng Thời Ngâm nhìn phía bên ngoài cửa sổ. Trên bầu trời Đông Thành, đủ loại kiểu dáng pháo hoa đã bay lên. Một số gia đình đã ăn cơm tất niên sớm, lúc này đang bắt đầu những hoạt động tiếp theo.

Chóp mũi cô ta chua xót, lại không hiểu vì cái gì mà từng ấy năm tới nay, mình luôn kiên định vững vàng nhưng trước sau vẫn không đợi được người mà mình luôn tâm niệm?

Đi vào cổng nhà họ Lăng, Lão Bạch cho xe dừng lại. Lăng Thời Ngâm định mở cửa xe thì phát hiện cửa xe đã bị khóa.

Lão Bạch?

Cô Lăng, hãy chờ.

Còn chờ gì nữa? Lăng Thời Ngâm khó hiểu hỏi.

Sẽ xong ngay thôi.

Qua chừng năm, sáu phút sau, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy phía trước có xe chạy tới, hơn nữa không phải chỉ một chiếc. Lão Bạch mở cửa xe, Mờicô Lăng!

Lăng Thời Ngâm bước xuống, nhìn phía trước mắt, mỗi chiếc xe có trên dưới mấy người đàn ông. Lão Bạch dẫn cô vào trong. Người canh giữ trước cửa nhà họ Lăng thấy bọn họ thì không chịu cho vào. Lăng Thời Ngâm thấp giọng nói: Cả tôi cũng không được vào?

Cô Lăng...

Lão Bạch nhìn mấy người phía sau, ra hiệu. Không cho đối phương cơ hội ngăn cản, bọn họ vọt thẳng vào.

Bước chân Lăng Thời Ngâm không khỏi chậm lại, mơ hồ cảm thấy có điều không thích hợp. Lão Bạch ở phía trước chờ cô một lúc.

Cô Lăng, sao vậy ạ?

Tôi vào khuyên anh tôi là được rồi. Lão Bạch, anh vì sao phải mang nhiều người như vậy?

Tôi nhất thiết phải đảm bảo an toàn của Tưởng tiên sinh.

Lăng Thời Ngâm sắc mặt thả lỏng hơn: Yên tâm đi, có tôi ở đây, anh tôi sẽ không làm gì Viễn Chu và chị Hứa đâu.

Lão Bạch nở nụ cười nhạt nhưng ý vị thâm sâu, anh ấy đi thẳng về phía trước, Lăng Thời Ngâm cũng đi theo sau.

Trong phòng khách, tiếng Tưởng Viễn Chu không kiêu ngạo không nịnh hót, mang theo cảm giác ưu việt bẩm sinh, cả những lúc đàm phán cũng đều ở thế cao hơn người ta một cái đầu.

Tôi vẫn giữ câu nói kia, Lăng Thời Ngâm đổi lấy Hứa Tình Thâm, chịu, hay là không chịu?

Phía chỗ trước cửa phòng khách truyền đến tiếng động, Lão Bạch dẫn đầu đi vào. Lăng Thận nhìn thấy Lăng Thời Ngâm sau lưng anh ấy thì vội đứng dậy.

Thời Ngâm!

Anh! Lăng Thời Ngâm muốn bước nhanh tới, Lão Bạch lại giơ tay ngăn cô ta lại.

Cô Lăng, đợi đã.

Sao vậy?

Hai người đàn ông cao lớn từ sau đi vào, Lão Bạch lùi lại. Hai người kia mỗi người giữ một bên vai Lăng Thời Ngâm, lực mạnh phi thường, quặt tay cô ta ra sau lưng.

Lăng Thời Ngâm kêu lên đau đớn: Làm gì vậy?

Tưởng Viễn Chu, thả em tao ra! Lăng Thận sốt ruột, rất muốn đi lại. Tưởng Viễn Chu từ đâu đó móc ra gói thuốc, gõ chiếc bật lửa ánh bạc lên gói thuốc.

Bây giờ tao có thể đưa Hứa Tình Thâm đi rồi?

Lăng Thời Ngâm cong eo, nghe anh nói vậy thì khó tin nhìn về phía Tưởng Viễn Chu: Viễn Chu, anh... Anh đây là có ý gì?

Tưởng Viễn Chu không liếc cô ta tới một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lăng Thận. Lăng Thận nhìn đăm đăm dáng vẻ của Lăng Thời Ngâm, hắn quát Lão Bạch: Thả em tao ra trước!

Lão Bạch không chút dao động, ngó lơ.

Lăng Thời Ngâm vùng vẫy mấy cái, nhưng tay đối phương sức lực lớn như thế, cô ta chẳng những tránh không thoát được mà còn đau muốn chết.

Viễn Chu, em đến đây cũng là để khuyên anh em, anh vì cái gì mà đối xử với em như vậy?

Tưởng Viễn Chu châm thuốc, lúc này mới liếc sang nhìn Lăng Thời Ngâm: Cô khuyên thì có ích sao? Nếu có ích thì hắn cũng không mang người tới đây.

Em có thể từ từ nói chuyện mà!

Được rồi! Tưởng Viễn Chu không muốn nghe, rít mạnh điếu thuốc, sau đó nhìn về phía Lăng Thận: Bây giờ tao mang Hứa Tình Thâm đi, không phản đối chứ?

Tao cũng không tin, mày vì con đàn bà này mà...

Tưởng Viễn Chu đảo mắt qua, hai người đang giữ vai Lăng Thời Ngâm lại dùng sức. Lăng Thời Ngâm nghiêng ngả người về trước, cảm giác cánh tay muốn trật khớp tới nơi.

Aaaa!!!!

Trái tim bị nỗi chua xót vô tận nuốt hết, Lăng Thời Ngâm mắt đỏ đục ngầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thảm bại, cặp mắt vô thần nhìn mấy người trước mặt.

Lăng Thận đau lòng không thôi, dù sao cũng là đứa em gái hắn dõi theo từng ngày từ nhỏ tới lớn: Dừng tay!

Người đàn ông hút xong điếu thuốc, thấy trên bàn trà có cái gạt tàn, anh đứng dậy dụi thuốc. Tưởng Viễn Chu không ngồi xuống lại.

Mày yên tâm đi, tao cũng sẽ không làm tổn thương Thời Ngâm. Chỉ là, nếu mày không đồng ý tao mang Hứa Tình Thâm đi thì cô ta phải đón giao thừa một mình ở một nơi hẻo lánh.

Tưởng Viễn Chu! Lăng Thận nghiến răng nghiến lợi. Tâm mày quá độc, quá độc!

Thật vậy à? Tưởng Viễn Chu nở nụ cười khinh miệt. Nếu không độc ác sao chơi với mày được?

Thời Ngâm tốt xấu cũng sinh cho mày đứa con trai! Mày làm như vậy có suy xét tới cảm nhận của nó không?

Khóe mắt Tưởng Viễn Chu quét về phía Hứa Tình Thâm vẫn đang ngồi đó, anh đưa bàn tay ra với cô.

Thấy trà ở đây ngon lắm sao, còn muốn tách nữa?

Hứa Tình Thâm không nói một tiếng, cũng đã lấy lại tinh thần. Thấy Tưởng Viễn Chu duỗi tay ra, cô nhìn anh em nhà họ Lăng sau đó đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh. Anh nắm chặt lấy một cách vô cùng tự nhiên, Hứa Tình Thâm đứng lên. Tưởng Viễn Chu quét mắt sang Lăng Thận: Chịu trao đổi rồi chứ? Chúng tôi đi đây!

Khóe mắt Lăng Thời Ngâm chảy ra giọt trong suốt. Nhìn Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay Hứa Tình Thâm đi ra ngoài, cô ta ngâm than một tiếng, đau đến bật khóc. Lăng Thận thấy thế liền bước tới, đẩy mạnh người đàn ông đứng cạnh đó ra: Xéo!

Thời Ngâm, không sao chứ?

Trong mắt Lăng Thời Ngâm chỉ có hai bóng dáng vừa rời đi, người đàn ông kia từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn mình một cái, anh cứ như vậy đi rồi, trong không khí còn mùi thuốc Tưởng Viễn Chu vẫn hay hút. Lăng Thời Ngâm đau khóc thành tiếng; tiếng đóng cửa đồng thời truyền vào tai cô ta.
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc