Vẻ mặt Hứa Tình Thâm trong khoảnh khắc tệ đi hẳn, đối phương ngông nghênh tự đắc, giống như Hứa Tình Thâm bị cô ta bắt gian tại trận vậy.
Cô có biết khái niệm kẻ thứ ba không? Hứa Tình Thâm nhíu mày.
Sao lại không biết được? Người phụ nữ cười khẩy, Lăng Thời Ngâm kẹt chính giữa, tựa như rất khó khăn: Bớt ầm ĩ một chút được không? Có phải cậu vẫn còn phải đi gặp bác sĩ đúng không?
Thời Ngâm, không phải là cậu sợ chị ta chứ?
Không phải. Lăng Thời Ngâm kéo cô bạn lại đằng sau, mặt mang chút vui vẻ nhìn về phía Hứa Tình Thâm: Chị Hứa, ngại quá, chị đến khám bệnh, hay là đến thăm bạn vậy?
Nếu tôi không có việc gì, nhất định tôi sẽ không chạy đến nơi này.
Thời Ngâm, cậu nhìn chị ta một chút xem đây là thái độ gì thế? Cậu còn khách sáo với chị ta làm gì?
Hứa Tình Thâm bước được hai bước về phía trước, giọng nói của cô gái kia lại cất lên: Cậu đấy, cậu phải đề phòng một tí, phòng chị ta quay lại quyến rũ Tưởng Viễn Chu, nếu không Đông Thành có nhiều bệnh viện như vậy, cần gì phải chạy đến Tinh Cảng? Có một số người có tố chất riêng của kẻ thứ ba đấy!
Hứa Tình Thâm dừng bước, thỉnh thoảng bên cạnh có người đi qua, vài ánh mắt khác thường nhìn lại, rồi hấp tấp đi vào trong bệnh viện. Đối với người khác, xem ra khi lọt vào tai đều cho rằng đó là sự thật rồi.
Cô cười lạnh, xoay người nhìn về hai người kia.
Cô cũng nói cô hiểu khái niệm kẻ thứ ba, còn túm lấy tôi không buông làm gì? Vậy cô Lăng và Tưởng Viễn Chu có giấy chứng nhận kết hôn rồi à?
Đó là điều đương nhiên! Người phụ nữ bám chặt cánh tay của Lăng Thời Ngâm: Lời này của cô thật thú vị, cô muốn chứng minh cái quái gì thế?
Vậy đến cục dân chính kiểm tra một chút, xem họ có quan hệ vợ chồng hay không, nếu cô Lăng không phải vợ của Tưởng Viễn Chu, vậy thì có chuyện hay để xem rồi.
Hứa Tình Thâm nói xong câu đó, bước nhanh rời đi, cô bạn của Lăng Thời Ngâm đuổi theo hai bước: Cô quay lại đây cho tôi!
Lăng Thời Ngâm run lẩy bẩy một chỗ, bị người bên cạnh nắm chặt lấy, Hứa Tình Thâm chắc chắn thế này, tám phần là bởi vì Tưởng Viễn Chu đã nói với chị ta điều gì đó.
Người phụ nữ trơ mắt nhìn Hứa Tình Thâm lên xe, cô ta tức giận đến mức giậm giật chân, giày cao gót đạp trên mặt đất cứng chắc: Đùa kiểu gì vậy, lại còn nói cậu và Tưởng Viễn Chu không có giấy chứng nhận kết hôn, Thời Ngâm, cậu nói một chút xem...
Lăng Thời Ngâm lấy lại tinh thần, cố nặn ra nụ cười: Chị ta cố tình chọc giận chúng ta, cậu còn cho rằng đó là thật à?
Mình giận thay cho cậu thôi, rõ ràng là bà Tưởng, lại bị người khác nói như vậy.
Trời ạ... Lăng Thời Ngâm cười nói: Đạo lý không ăn được nho chê nho chua, cậu còn không hiểu ư?
Cũng phải. Cô bạn lúc này mới nén cơn giận: Chua chết cô ta đi!
Khi ấy lúc cô ta đưa Duệ Duệ về lại Đông Thành, những người bạn bên cạnh đều hoảng hốt, không ai biết được tại sao cô còn nhỏ tuổi như vậy lại sinh con.
Sau này, Lăng Thời Ngâm hẹn họ ra ngoài, nói đứa bé là con của Tưởng Viễn Chu, cũng đã đăng ký hôn, chỉ là do cái chết bất ngờ của dì nhỏ Tưởng Viễn Chu, anh vô cùng đau lòng, cho nên tạm thời không cử hành hôn lễ.
Đương nhiên mọi người đều tin, hơn nữa Duệ Duệ cũng đã lớn như vậy, người khác nhìn vào, có con có giấy đăng ký hôn, đó chính là bà Tưởng.
Lăng Thời Ngâm dẫn theo cô bạn vào trong, khoảnh khắc bước lên bậc thềm, chân đã run rẩy.
Thái độ của Hứa Tình Thâm rõ ràng như vậy, cô ta dùng ánh mắt tựa như đang xem một vở hài kịch nhìn cô, cô là mẹ của Duệ Duệ, nhưng Tưởng Viễn Chu không hề bảo vệ cô, anh nói với Hứa Tình Thâm bọn họ không có quan hệ gì, nhưng chẳng hề bận tâm đến sự lúng túng của Lăng Thời Ngâm.
Anh không xem việc cô sinh con ra gì, cho nên Hứa Tình Thâm cũng xem cô như trò cười. Bàn tay Lăng Thời Ngâm siết chặt, ngón tay được cắt tỉa gọn gàng ghim vào lòng bàn tay, đau nhói, nhưng cô vẫn nắm chặt không buông.
Đưa bạn gái đi khám bác sĩ xong, sau đó Lăng Thời Ngâm đến nhà Lăng Thận.
Lăng Thận có chút bất an hỏi: Gần đây Tưởng Viễn Chu làm gì?
Em cũng không biết, rất hiếm khi thấy anh ấy.
Chuyện của Cục trưởng Đổng, hẳn là xem như qua rồi.
Lăng Thời Ngâm vẫn có phần không yên tâm: Bắt ông ta đổ hết tất cả trách nhiệm lên nhà họ Vạn, không biết Tưởng Viễn Chu có tin không nữa.
Cho dù cậu ta không thật sự tin tưởng, nhưng xưởng dược đúng là của nhà họ Vạn.
Lăng Thời Ngâm giật mình thảng thốt: Nhà họ Vạn?
Đúng vậy. Lăng Thận nuốt một hớp nước, sau đó bắt chân lên: Cho nên thay vì Tưởng Viễn Chu hoài nghi chúng ta vô căn cứ, còn không bằng tin lời cục trưởng Đổng. Xưởng dược là của nhà họ Vạn, nhà họ Vạn có động cơ nhiều hơn chúng ta.
Như vậy là tốt nhất. Lăng Thời Ngâm tựa vào ghế sô pha: Anh, anh làm nhiều chuyện như vậy, cũng bởi vì em, cám ơn anh.
Cảm ơn cái gì, em là em gái anh.
Lăng Thời Ngâm ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống khung ảnh bên cạnh điện thoại, cả một ngôi biệt thự trống rỗng, không có chút hơi người nào, lọt vào trong mắt Lăng Thời Ngâm, khó tránh khỏi xót xa.
Anh, chị Cảnh Nhân ra đi nhiều năm như vậy rồi, ba mẹ muốn anh đi xem mắt, nhưng anh lúc nào cũng từ chối. Anh, cho dù anh thật sự không quên được chị ấy, nhưng cuộc sống của anh vẫn phải tiếp tục mà.
Dường như Lăng Thận không hề muốn nghe đến cái tên ấy, bàn tay chống lên trán: Được rồi, cuộc đời anh, anh biết sắp xếp thế nào.
Anh, mọi người đều muốn anh sống tốt.
Hai bàn tay Lăng Thận đan chéo, khuỷu tay chống lên đùi: Tai nạn xe cộ năm ấy nặng như vậy, cô ấy chết không toàn thây, anh còn có thể sống thoải mái, sống tốt được ư?
Anh...
Được rồi, em sống tốt cuộc sống của em là được, về đi thôi.
Hai anh em nói thêm vài câu, không bao lâu sau Lăng Thời Ngâm rời khỏi ngay.
Trên gác xép.
Cô gái đứng bên cửa sổ, thật ra các song cửa đều bị bịt kín, căn bản không nhìn thấy bên ngoài.
Giây phút Lăng Thận mở khóa cửa bước vào, liếc nhìn qua, trông thấy cô gái đang dựa vào vách tường, không chớp mắt nhìn anh.
Anh đóng cửa lại, sau đó đôi chân dài nhấc lên bước vào trong, cô gái vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, Lăng Thận ngồi xuống mép giường, sau đó ngoắc ngoắc tay với cô.
Trên mắt cá chân của cô buộc sợi xích rất dài, ngoằn ngoèo trên sàn nhà, nhưng vẫn có thể đảm bảo cho cô thoải mái đi lại trong căn phòng này.
Lăng Thận thấy cô vẫn không động đậy, anh đi đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo tủ dưới cùng, cầm lấy một chiếc kèn harmonica ra.
Cô gái nghe thấy tên biến thái này bắt đầu thổi một khúc nhạc, điệu buồn thê lương trầm bổng, tựa như ai đó đang khóc. Cô lặng yên tựa vào vách tường, đợi đến sau khi Lăng Thận thổi xong, cô mới cất nhấc chân lên đi qua.
Dây xích phát ra âm thanh va chạm với mặt đất, cô ngồi xuống bên cạnh Lăng Thận, ánh mắt anh rơi trên sợi xích kia.
Trước đây, anh chỉ biết cô vốn có sẵn tính chống trả, nhưng không biết cô còn có vài ngón đòn, Lăng Thận muốn chế ngự cô cũng không khó, nhưng đôi lúc khi anh không ở nhà, một ngày ba bữa đều do người giúp việc mang lên, vì để phòng cô chạy trốn, anh đã buộc sợi xích sắt này lên cô.
Tôi vừa nghe thấy tiếng xe hơi.
Ừm. Lăng Thận nằm dài trên giường: Em gái tôi đến.
Tôi không có la lớn.
Tôi biết.
Người con gái dè dặt nhìn người đàn ông: Anh có thể đừng trói tôi lại hay không?
Lăng Thận không trả lời, hai người đối mắt nhìn nhau, đột nhiên Lăng Thận mở miệng: Cảnh Nhân.
Cô gái vô cùng kiên định lắc đầu một cái: Tôi không phải Cảnh Nhân.
Lăng Thận vươn tay kéo cô đến trước người: Vậy em là ai?
Trong đầu tôi có rất nhiều ký ức, tất cả đều lẫn lộn, có đôi khi tỉnh táo, cô đôi khi hỗn loạn cực kỳ. Nhưng tôi biết rõ, nếu như anh vẫn tiếp tục giam cầm tôi thế này, nhất định tôi sẽ chịu không nổi...
Lăng Thận bất chấp cô có chịu thừa nhận hay không, chỉ cần anh ta nhìn thấy cô là được: Tôi sẽ không thả em đi.
Tôi biết. Cô gái dường như đã thỏa hiệp: Anh có thể nói cho tôi biết, tôi đến đây bao lâu rồi không?
Hai năm.
Cả trường học... tôi cũng không được quay về phải không?
Lăng Thận không lên tiếng, người con gái nghĩ đến hơn bảy trăm ngày này, cô đã trải qua cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời như vậy, cô hận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ nuốt hận vào trong. Cô vốn vẫn còn đang đi học, có kế hoạch cho cuộc đời của mình, còn có rất nhiều bạn bè để vui đùa náo nhiệt. Cô còn có anh trai... Cho dù, quan hệ của cô và anh trai có phần căng thẳng, nhưng họ là người thân nương tựa lẫn nhau, ánh mắt người con gái bắt đầu cay cay.
Anh không thả tôi đi, vậy anh cho tôi đi gặp bác sĩ được không?
Lăng Thận nghe vậy, không khỏi ngồi thẳng người dậy: Em khó chịu chỗ nào?
Anh kéo cô qua, động tác mạnh bạo, một tay vén áo của cô lên kiểm tra. Người con gái cảm thấy làn da mát lạnh, vội túm chặt vạt áo của mình: Tôi muốn khám khoa tâm thần.
Người đàn ông khẽ buông tay, dán mắt chăm chú nhìn cô: Khoa tâm thần?
Đúng, anh nói tôi là Cảnh Nhân, vậy được, sau này tôi sẽ là cô ấy. Nhưng tôi không muốn điên điên khùng khùng, anh chữa bệnh cho tôi xong, anh nói cho tôi biết dáng vẻ của Cảnh Nhân thế nào, tôi học cô ấy, tất cả tôi đều nghe theo anh, được không?
Ánh mắt Lăng Thận tập trung khóa chặt khuôn mặt của cô: Em học theo cô ấy?
Ừm, cô ấy thích mặc kiểu quần áo nào, tôi sẽ mặc thành cô ấy, bao gồm cả cách nói chuyện, tôi cũng có thể học. Tôi không muốn cứ bị nhốt cả đời thế này, tôi là con gái, tôi cũng muốn ra thế giới bên ngoài, tôi muốn mặc quần áo đẹp, muốn xinh đẹp, cầu xin anh, tôi thật sự nghĩ thông rồi, chỉ cần anh cho tôi đi khám bệnh, là anh có thể quang minh chính đại để tôi ra ngoài gặp người khác.
Lăng Thận chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, lúc đầu nhìn trúng cô, chẳng qua bởi vì dáng vẻ của cô quá giống Cảnh Nhân, khi ấy, anh khổ sở hơn bây giờ rất nhiều, tâm tình khó mà xoa dịu, anh đã nghĩ đến mỗi ngày sẽ ngắm nhìn khuôn mặt người con gái này, để bản thân mình dễ chịu hơn một chút.
Nhưng câu cô vừa nói, lại chạm phải nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
Lăng Thận đứng thoắt dậy, người con gái cho rằng anh không đồng ý, cô vội vàng đưa tay nắm lấy quần anh: Van xin anh.
Đợi ở đây, tôi trở lại ngay.
Người con gái nghe vậy, ngoan ngoãn nới lỏng tay.
Cô nhìn bóng lưng Lăng Thận đi ra đến cửa, sau đó xuống lầu, cánh cửa vẫn không hề đóng, vẻ yếu đuối đáng thương trong mắt cô vơi đi nhiều, không lâu lắm, tiếng bước chân của người đàn ông lại vang lên.
Người con gái vội ngồi xuống giường, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lăng Thận bước vào phòng, cầm một cái đầm ngắn trong tay, anh bước vài bước đến trước mặt người con gái: Đi thay.
Cô dè dặt cầm lấy, sau đó định bụng sẽ vào phòng tắm thay, Lăng Thận nằm lên giường, một chân đặt sát mép giường: Thay tại đây.
Ngón tay cầm quần áo của người con gái siết chặt, sau đó ngoan ngoãn cởi áo ngủ, bên trong cô vẫn còn quần áo bó sát, cô khoác chiếc đầm Lăng Thận đưa cho cô bên ngoài.
Cổ áo nạm một vòng, cho nên hơi nằng nặng, cánh tay người con gái thò ra, nhưng khóa kéo phía sau khó cài, Lăng Thận ngắm nhìn gần như xuất thần. Cô thử vài lần vẫn không được, người đàn ông đứng dậy, giúp cô kéo lại.
Đây là anh mua dựa trên size của Cảnh Nhân, chỉ là còn chưa kịp đưa đi, cô đã xảy ra chuyện.
Lăng Thận đến trước mặt người con gái, ánh mắt từ trên khuôn mặt cô, từng tấc một dời xuống, hiện tại chiếc đầm ngắn cũn cỡn khoác trên người cô, tựa như đã được cân đo đong đếm vậy, vừa khít, vô cùng tôn dáng, lộ ra bên ngoài chiếc váy là đôi chân nhỏ trắng nõn mê người.
Lăng Thận nhìn đến mê mẩn, cô bé trước mặt cùng với vị hôn thê bị tai nạn trước đây, chồng lấp lên nhau, cô dường như chân chân chính chính trở thành Diệp Cảnh Nhân.
Lăng Thận run rẩy vươn tay ra, một tay siết cô vào ngực, mặc dù cô bài xích, nhưng lại không hề giãy dụa.
Người đàn ông càng ông càng chặt, hận không thể trực tiếp dung nhập cô vào cơ thể mình: Cảnh Nhân, cuối cùng em cũng về rồi phải không?
Người con gái do dự, đặt tay vào thắt lưng anh.
Cổ cô có chút ẩm ướt lành lạnh, Lăng Thận ôm ghì lấy cô, cằm cô tựa lên bả vai anh, cô cảm nhận được cả người anh ta đều phát run.
Lăng Thận vô cùng kích động, hai tay ôm chặt, miệng không ngừng gọi tên một người phụ nữ khác.
Ánh mắt người con gái rơi vào nơi xa trống rỗng, đối với cô mà nói, chỉ có ra khỏi căn phòng này, cô mới thể có có cơ hội giành được tự do một lần nữa.
Lăng Thận ôm lấy cô, bắt đầu hôn lên cổ, sau đó nụ hôn nóng rực rơi xuống gương mặt, anh muốn hôn lên cánh môi cô, cô nhanh chóng xoay khuôn mặt sang hướng khác: Anh định tiếp tục giam giữ tôi như thế này sao?
Tôi không muốn em rời khỏi tôi.
Tôi sẽ không rời khỏi anh, nhưng anh có thể đừng giữ rịt tôi bên người được không? Diệp Cảnh Nhân nhất định là một người phụ nữ cao quý khí chất lại thanh nhã, anh nhìn tôi đi, khi tôi điên điên khùng khùng, có giống không?
Người đàn ông buông cô ra, lùi bước về sau, đột nhiên kéo cô đến trước gương trang điểm.
Người con gái hiểu ý anh, cô ngồi xuống, quệt cho mình một lớp phấn, sau đó thoa son môi, vẽ mày.
Lăng Thận giật mình nhìn chằm chằm người con gái trong gương, quá giống, thật giống như người kia sống lại vậy.
Bàn tay anh đè trên đầu vai người con gái, kích động không thôi, tựa như báu vật quý giá nhất đã mất nay tìm lại được: Đúng vậy, sau này em là Cảnh Nhân, là người của tôi.
Người con gái nghe vậy, trong lòng có chút lơi lỏng: Cho nên, nhất định anh phải chữa khỏi bệnh của tôi.
Lăng Thận đứng sau lưng cô, thật ra anh vẫn chưa xác định, cô thật sự bị điên hay là giả: Nếu tâm tình em không ổn định, tại sao còn đi học?
Anh tôi bắt tôi nhất định phải hoàn tất việc học, mẹ tôi có bệnh về mặt tinh thần, tôi cũng từng đến gặp bác sĩ, không được xem là nghiêm trọng, nhưng về sau càng lúc càng nặng, là bởi vì tôi mất đi tự do, trong đầu lúc nào cũng nghĩ vớ nghĩ vẩn... Người con gái nói đến đây, lấy tay đè lên trán, sau đó khẽ gõ hai cái.
Lăng Thận thấy vậy, kéo tay cô: Nếu em dám gạt tôi...
Tôi không dám. Người con gái nhìn vào người đàn ông trong gương: Tôi sợ phòng giam này, tôi không muốn bị nhốt nữa...
Dường như Lăng Thận đang cân nhắc, nếu quả thật anh muốn cô biến thành Diệp Cảnh Nhân giữ lại bên mình, nhất định cô không thể là kẻ điên.
---
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hôm nay là ngày nghỉ của Hứa Tình Thâm, cô mặc đồ bộ ở nhà xuống lầu, Phó Kinh Sênh biết cô vất vả lắm mới có một ngày được ở nhà, sáng sớm sau khi Lâm Lâm thức dậy, Phó Kinh Sênh đã ôm con bé xuống, nói là để cô ngủ thêm một chút.
Bước xuống lầu, Hứa Tình Thâm còn chưa nhìn thấy Lâm Lâm, đã trông thấy Phó Kinh Sênh đứng bên cửa sổ.
Người đàn ông tựa vai lên cửa sổ, một cánh cửa sổ bật mở, cơ thể cao ngất, ngón tay kẹp điếu thuốc.
Hứa Tình Thâm biết, gần đây anh vì chuyện tìm kiếm em gái nên tâm tình không được tốt, từ sau khi có Lâm Lâm, rất ít khi anh hút thuốc, hoặc là hút trong thư phòng. Hứa Tình Thâm bước sang: Sao vậy? Không vui à?
Phó Kinh Sênh quay đầu lại nhìn cô: Dậy rồi?
Ừm.
Người đàn ông dập tắt nửa điếu thuốc còn lại: Hôm nay muốn đưa Lâm Lâm ra ngoài không?
Muốn, lâu lắm rồi không đưa con bé đi, cho nó đến Du Nhạc Viên chơi một chút.
Phó Kinh Sênh khẽ cúi đầu: Vậy đợi lát nữa em đưa con đến trước, tối nay anh đến tìm mọi người.
Được. Hứa Tình Thâm thấy sắc mặt anh không được tốt: Phía bên em gái anh, vẫn chưa có tin tức sao?
Phó Kinh Sênh khẽ lắc đầu: Thời gian dài như vậy, mỗi lần hi vọng trở về càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Đừng nóng vội, nhất định có thể tìm được mà. Hứa Tình Thâm vươn tay đặt lên vai Phó Kinh Sênh, ánh mắt người đàn ông dời xuống, dần đến khuôn mặt Hứa Tình Thâm, đáy lòng vốn trống trải bỗng chốc trở nên ấm áp: Có những lời này của em, anh cảm thấy rất an lòng.
Hứa Tình Thâm nhoẻn miệng cười: Em đưa Lâm Lâm ra ngoài, sau khi đến nơi sẽ xác định vị trí cho anh.
Ừm.
Phó Kinh Sênh nhìn Hứa Tình Thâm ra ngoài, anh thích cô như thế này, càng thích cô chủ động báo cáo hành tung cho anh, cảm giác ấy, tựa như anh đã thật sự là chồng của cô vậy.
Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm ra ngoài, cô lái xe, hôm nay không phải cuối tuần, cho nên sẽ không có quá đông người ở Du Nhạc Viên kia.
Ôm Lâm Lâm đến cửa hàng bách hóa, khu trò chơi ở phía sau quả nhiên không có quá nhiều người, Hứa Tình Thâm mỉm cười, sau khi đi vào thả Lâm Lâm vào trong biển bóng.
Con bé thích nhất là chơi đùa với những quả bóng đủ màu sắc này, Hứa Tình Thâm ngồi bên cạnh, nhìn con gái cầm một trái bóng sau đó quăng đi, rồi lại nhặt lên, quăng quăng nhặt nhặt, chơi rất hào hứng.
Cách đó không xa, còn có một bé trai đang chơi một mình, Hứa Tình Thâm rút di động định bụng chụp ảnh cho Lâm Lâm, liền trông thấy thằng bé đi về phía Lâm Lâm, bước chân giữa biển bóng chông chênh, gần như phải bò mới đến được.
Lâm Lâm cầm một trái banh màu xanh nhạt, đưa gần đến miệng định ngậm, Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn lại: Lâm Lâm, bẩn đấy, không được ngậm.
Bé trai sang đến nơi, một phát giành mất quả bóng từ trong tay Lâm Lâm.
Lâm Lâm ngẩn người, ngay sau đó miệng dẩu ra gần như sắp khóc, cậu nhóc vội vàng trả bóng lại cho Lâm Lâm.
Đôi mắt hồng hồng của Lâm Lâm đảo một vòng, cái miệng nhỏ xíu bắt đầu run run, sau khi nguýt một cái, lặng lẽ cầm lại.
Hứa Tình Thâm nhìn thấy thì phì cười: Lâm Lâm, nói cảm ơn đi nào.
Lại nghĩ, Lâm Lâm ngoại trừ ba ba, ma ma ra thì dường như chưa từng nói thêm từ nào khác, cậu bé ngồi khom xuống, bàn tay phấn khích không ngừng hẩy hẩy bóng, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, đột nhiên cảm thấy gương mặt này có phần quen thuộc, ánh mắt cô tỉ tỉ đánh giá khuôn mặt đứa trẻ này, trong nháy mắt dường như nhớ đến ai đó.
Hứa Tình Thâm vội vàng nhìn xung quanh một chút, không tệ, không hề có bóng dáng của Tưởng Viễn Chu.
Cô theo bản năng muốn mang Lâm Lâm đi, Hứa Tình Thâm ngồi lại chỗ cũ, hai chân chìm trong biển banh, cô vỗ vỗ tay với con gái: Lâm Lâm, chúng ta qua bên kia chơi được không?
Lâm Lâm ậm ừ hai tiếng, vẻ mặt không tình nguyện, cầm quả bóng xoay người định đi, Hứa Tình Thâm ôm ngay lấy con bé: Bảo bối ngoan lắm, bên kia cũng có trò chơi, chúng ta đi cưỡi ngựa gỗ được không nào?
Lâm Lâm cúi gằm mặt lộ vẻ kháng nghị, lúc này, người phụ nữ trẻ ngồi không xa Hứa Tình Thâm mấy đi đến: Để con bé ở đây chơi một chút đi, con bé thích bên này mà.
Hứa Tình Thâm nhìn cô ta, sau đó lại nhìn về phía Duệ Duệ: Đây... đây là con cô?
Không, đây là cậu chủ của tôi đấy.
Ờ, rất đáng yêu.
Hứa Tình Thâm ôm lấy Lâm Lâm, cô không biết Tưởng Viễn Chu có đến hay không, hoặc có thể, đứa bé đi cùng với mẹ nó, hai người đó, Hứa Tình Thâm đều không muốn gặp.
Cơ thể nho nhỏ của thằng bé dựa vào Hứa Tình Thâm, cô nhìn xuống thì trông thấy cậu nhóc đang ngước mặt lên cười với cô, trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi xao động.
Lâm Lâm bi bô đòi xuống, Hứa Tình Thâm không thể làm gì khác hơn đành thả con bé lại trong biển bóng.
Cô xem, con trẻ chơi cùng nhau, vui biết bao nhiêu.
Chắc chắn người bảo mẫu này đến làm sau khi có Duệ Duệ, cho nên mặc dù chị có ở trong Cửu Long Thương, cũng không thể nhận ra Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm cười có chút mất tự nhiên, bảo mẫu cùng cô ngồi xuống, Hứa Tình Thâm sờ đầu: Chỉ có một mình chị đưa bé ra ngoài thôi sao?
Không phải, bây giờ ông chủ đang rảnh, cũng đi cùng chúng tôi.
Ông chủ?
Hứa Tình Thâm hốt hoảng, còn không phải Tưởng Viễn Chu ư?
Cô không còn muốn ở lại nơi này nữa, Hứa Tình Thâm đứng dậy đi đến kéo Lâm Lâm, bàn tay vừa chạm đến Lâm Lâm, phía sau đã vang lên một âm thanh quen thuộc: Định đi gấp như vậy?
Động tác của Hứa Tình Thâm cứng đờ, thẳng người lên một chút. Bảo mẫu ở bên cạnh đứng dậy nói: Tưởng tiên sinh.
Tưởng Viễn Chu đưa đồ vừa mua xong cho bảo mẫu, Lâm Lâm và Duệ Duệ cùng đi về phía trước vài bước, chơi rất hăng say.
Tưởng Viễn Chu kéo Hứa Tình Thâm qua, cô đứng không vững, trực tiếp ngồi bệt xuống. Cánh tay Hứa Tình Thâm rụt lại, Tưởng Viễn Chu ngồi xuống bên cạnh cô, cô tằng hắng: Tưởng tiên sinh rất biết chăm con nhỉ, một ông bố tốt.
Người đàn ông cụp mi xuống, hai tay bắt chéo: Tôi rất ít đưa con ra ngoài.
Vậy sau này anh cần dành thêm chút thời gian ở bên cạnh con đi, thằng bé rất cần có người làm bạn.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống khuôn mặt cô: Chuyện của Đinh Nguyệt, em cũng biết rồi phải không.
Ừm. Hứa Tình Thâm mím chặt cánh môi đang run rẩy: Cảm ơn.
Không cần phải cảm ơn, em đã mời cơm rồi.
Ánh mắt cô lại dời về phía trước, nhìn thấy Lâm Lâm ngã sấp xuống, Hứa Tình Thâm vẫn chưa đi đến, con bé đã ở trong biển bóng ngọ nguậy muốn đứng lên, Duệ Duệ ở một bên thò bàn tay nhỏ xíu ra nắm lấy con bé, nhưng cả người cũng ngã vào theo.
Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ, cô liếc qua người đàn ông bên cạnh, nụ cười vừa nở, chua xót trong lòng đã từng dòng chảy ra.
Cô dẫn theo con của cô, anh dẫn theo con của anh, vô tình chạm mặt trong khu trò chơi, hốc mắt Hứa Tình Thâm hơi nóng, Lâm Lâm cười khanh khách, vô cùng vui vẻ, con bé mở miệng gọi: Mẹ, mẹ...
Hứa Tình Thâm nói với con bé: Lâm Lâm, tự đứng lên nào.
Trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như Tưởng Viễn Chu biết Lâm Lâm là con gái anh, anh có thể sẽ đi đếm ôm lấy con bé không?
Duệ Duệ bò lồm cồm vài cái vẫn không đứng dậy nổi, cũng bắt đầu ré lên: Ba ba!
Hứa Tình Thâm bị cách xưng hô này làm cho giật nảy mình, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tưởng Viễn Chu, đôi mắt bị cuốn vào nhau, Hứa Tình Thâm tâm tình phức tạp nhìn sang nơi khác.
Mấy ngày nay, không đến Tinh Cảng à?
Ừm, Nguyệt Nguyệt hồi phục rất tốt, hơn nữa chuyện khó giải quyết nhất cũng đã giải quyết được rồi. Hứa Tình Thâm cố hết sức làm cho giọng nói mình bình thản: Tôi tan ca rất muộn, nên không đến.
Tưởng Viễn Chu nhìn Duệ Duệ vô cùng chật vật mới bò dậy được, sau khi đứng vững, lại kéo Lâm Lâm dậy khỏi biển bóng, anh mắt của anh dừng lại trên người hai đứa trẻ, trong lòng nảy sinh ý nghĩ, nếu như hai đứa bé này đều là con của anh, đều do anh và vợ mình sinh ra, vậy thì thật là tốt phải không?
Khi Phó Kinh Sênh đến Du Nhạc Viên, anh đứng ở cửa, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng Hứa Tình Thâm.
Anh thay giày định đi vào, ánh mắt lại rơi sang bên cạnh Hứa Tình Thâm, trong mắt người đàn ông hơi lộ ra một tia nham hiểm, sau đó sắc mặt không thay đổi đi về phía trước.
Lâm Lâm và Duệ Duệ bi bô nói chuyện, cũng không biết đang nói điều gì, Lâm Lâm ngẩng đầu một cái, ánh mắt rõ ràng sáng rỡ, vui vẻ ré lên: Ba ba, ba ba!
Trong lòng Tưởng Viễn Chu tựa như nổ tung, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng giật nảy mình, vô hình chung cô cũng có chút khẩn trương, lại liếc nhìn sang Tưởng Viễn Chu.
Sắc mặt người đàn ông cứng nhắc, không nói rõ đó là cảm giác gì, Hứa Tình Thâm muốn giải thích: Chuyện này...
Lời đến miệng, đôi mắt phức tạp của cô nhìn sang Tưởng Viễn Chu một chút, đây rốt cuộc xem như là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu được nghe con gái gọi như vậy nhỉ?
Hứa Tình Thâm vừa định mở miệng nói tiếp, liền thấy bên cạnh có một bóng đen lướt qua, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phó Kinh Sênh đang sải bước về phía trước, đến trước mặt Lâm Lâm, anh ôm con bé lên: Cục cưng.
Hai tay Lâm Lâm vòng quanh cổ anh, nũng nịu: Ba ba.
Khóe môi Hứa Tình Thâm hơi nhếch lên, đột nhiên bị một màn này làm cho chấn động, cô liếc nhìn lại Tưởng Viễn Chu một chút, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cảm giác không nói nên lời.
Phó Kinh Sênh hôn cái chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm: Nhớ ba không?
Ba ba. Con bé lên tiếng, quên mất vẫn còn có bạn đang đợi mình chơi cùng.
Duệ Duệ ngước cái đầu nhỏ xíu lên, nhìn hai người một chút, sau đó không nói tiếng nào đi về phía Tưởng Viễn Chu. Đến trước mặt người đàn ông, thằng bé cũng không làm nũng, chỉ dán cơ thể mềm mại vào Tưởng Viễn Chu, dùng hai tay ôm lấy chân của anh.
Hứa Tình Thâm thu lại cái nhìn, Phó Kinh Sênh ẵm Lâm Lâm đến bên cạnh cô, người đàn ông từ trên cao chăm chú nhìn cô, một tay Phó Kinh Sênh ôm lấy con gái, tay kia duỗi về phía Hứa Tình Thâm.
Đi thôi.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống bàn tay người đàn ông.