Hai người bị vây trong một không gian chật hẹp. Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy mặt của Hứa Tình Thâm, như thế nào cũng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hứa Tình Thâm biết anh chắc chắn rằng cô không dám gây ra tiếng động lớn sẽ phá hỏng mọi chuyện nên mới dám không chút khách khí mà đùa giỡn lưu manh như vậy.
Thật đúng là thiên thời, địa lợi mà! Từ lúc Tưởng Viễn Chu nhét cô vào trong tủ quần áo thí anh đã tính trước cả rồi phải không?
Hứa Tình Thâm ra sức đẩy anh ra, người đàn ông lại càng ép sát tới. Hai tay cô bị anh khống chế. Làn môi mềm mại của cô bị anh ra sức chà sát đến không còn nhìn ra hình dạng gì. Một tay Tưởng Viễn Chu giữ chặt phía sau cổ cô, cô không thể cử động được.
Tưởng Viễn Chu hôn cô say đắm, không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa. Vẻ đẹp của cô, hơi thở của cô, sự mềm mại của cô, từng tiếng ngâm khe khẽ trong miệng cô, tất cả đều quá quen thuộc. Sự ngọt ngào ấy sớm đã thấm sâu vào từng ngóc ngách trong lòng Tưởng Viễn Chu.
Cả người Hứa Tình Thâm trở nên căng cứng, trong miệng cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ. Chỉ có hai đùi cô có thể cử động. Cô đứng tại chỗ dậm chân vài cái. Bên trong tủ quần áo liền phát ra vài tiếng bang bang nhưng dường như Tưởng Viễn Chu không hề bận tâm đến.
Cô gái trên giường bệnh ngồi dậy, đi tới cửa cẩn thận nhìn ra ngoài. Sau khi xác định cậu thiếu niên kia đã đi xa, lúc này mới dám gạt bỏ dáng vẻ ngờ nghệch trên mặt của mình.
Cô đi tới trước tủ quần áo, hô to: Tưởng tiên sinh.
Hứa Tình Thâm thở hổn hển, cố gắng nghiêng đầu tránh đi: Có, có người gọi anh.
Mặc kệ họ.
Tưởng Viễn Chu nói xong lại muốn hôn tới. Hứa Tình Thâm vội vàng cúi thấp đầu xuống. Người đàn ông hơi lùi lại cúi đầu xuống theo. Một chân Hứa Tình Thâm được tự do, cô cố sức đá vào cánh cửa tủ. Cánh cửa đột ngột bị đá văng ra khiến cô gái đang đứng bên ngoài không khỏi giật mình lùi lại.
Hứa Tình Thâm đẩy mạnh Tưởng Viễn Chu ra nhưng thân thể người đàn ông to lớn lại vững chắc như tường thành. Hai người gần như là cùng nhau lảo đảo bước ra.
Hai tay Tưởng Viễn Chu vẫn giữ chặt bên hông cô. Hứa Tình Thâm siết tay lại đấm một đấm vào trước ngực anh.
Cô gái giật mình nhìn chằm chằm hai người. Cánh tay Tưởng Viễn Chu buông lỏng, Hứa Tình Thâm liền vội vàng sửa sang lại mái tóc và quần áo trên người.
Tưởng tiên sinh, những việc ngài dặn dò tôi đã làm xong.
Da mặt Tưởng Viễn Chu đúng là dày như thành tường mà! Lúc này lại còn dám giơ ngón tay cái lên đặt nơi khóe miệng, rồi nhẹ nhàng nói: Cô ra ngoài trước đi.
Vâng.
Hứa Tình Thâm nhìn Đinh Nguyệt ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại. Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi lên mặt cô. Hứa Tình Thâm đưa tay phải ra, làm động tác ngăn cản: Anh chớ làm loạn.
Người đàn ông mỉm cười, đi tới bên cửa sổ, lấy một chiếc máy ghi âm ra khỏi chậu hoa.
Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh anh: Đã ghi âm rồi à?
Phải.
Cô vẫn nhíu mày: Nhưng lúc nãy cậu ta cũng không hề thừa nhận mình có liên quan gì trong vụ này. Nhất định là đã có phòng bị từ trước.
Nhưng nếu cậu ta vừa nghe nói trong tay Đinh Nguyệt nắm giữ chứng cứ gây bất lợi cho cậu đã liền chạy đến đây, chứng tỏ có tật giật mình rồi.
Hứa Tình Thâm cũng đồng tình với quan điểm này: Nhưng mà đoạn băng này cũng không thể mang ra tòa làm chứng cứ. Cho dù giao cho cảnh sát cũng không thể chứng minh được cậu ta là hung thủ.
Ai nói tôi sẽ giao nó cho cảnh sát?
Vậy anh định làm gì? Hứa Tình Thâm không khỏi nghi hoặc, nhìn chằm chằm một bên gò má Tưởng Viễn Chu. Sau đó cô liền ảo não.
Vậy là anh có tình bày trò để đùa bỡn tôi phải không? Dụ tôi trốn vào tủ quần áo như vậy...
Tưởng Viễn Chu thấy tâm tình cô kích động. Anh giơ món đồ trong tay lên: Giao cho cảnh sát cũng vô dụng, tôi mang nó đi tìm Tống Kính Đông. Thời khắc hôm nay chính là mấu chốt, ông ta cũng không muốn dính lấy phiền toái trên người. Hứa Tình Thâm, chứng minh ai là hung thủ, đó là chuyện của cảnh sát. Nhưng tôi có thể giúp em bắt nhà họ Tống không được đổ hết mọi tội trạng lên đầu Đinh Nguyệt.
Hứa Tình Thâm gần như là bị cứng họng. Cô đứng bên cửa sổ, rèm cửa sổ được kéo ra hơn phân nửa, ánh trăng mông lung xuyên qua vách thủy tinh, rọi lên gương mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu.
Sắc mặt anh nghiêm túc, sự nghiêm túc ấy như tố cáo vừa rồi Hứa Tình Thâm đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử của anh.
Hứa Tình Thâm cắn cắn môi dưới. Tưởng Viễn Chu cố nhịn cười, đương nhiên anh cũng không muốn so sđo với cô.
Nhà họ Tống sẽ đồng ý sao?
Đương nhiên là bọn họ sẽ ận lực bao che cho con cháu mình, nhưng người sáng suốt nhìn vào đều hiểu sự tình. Nếu đoạn băng này lộ ra ngoài, đương nhiên cậu ta cũng không hoàn toàn là vô tội. Nhưng nếu cậu ta có thể thoát tôi thì Đinh Nguyệt cũng có thể. Nếu như nhà họ Tống nhất quyết muốn Đinh Nguyệt gánh tội thay, anh cũng sẽ có cách khiiến bọn họ không ngừng gặp phiền phức.
Tưởng Viễn Chu cất món đồ trong tay đi, nhìn thẳng vào mắt Hứa Tình Thâm: Thật ra đối với nhà họ Tống mà nói, quan trọng nhất là họ không muốn mạo hiểm, cho dù là cậu nhóc kia thật sự có tội hay không. Hơn nữa nếu đã nắm chặt mười phần trong tay cậu ta vô tội, thì họ cũng không cần giá họa cho Đinh Nguyệt.
Hứa Tình Thâm hơi siết tay lại: Anh thật sự muốn đi tìm Tống Kính Đông sao?
Phải, việc này không nên chậm trễ, bây giờ đi ngay. Nói không chừng cậu ta đã về nhà nói hết sự việc hôm nay rồi.
Tưởng Viễn Chu xoay người, thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, anh liền đưa tay qua kéo tay cô. Hứa Tình Thâm giật mình, vội vàng rút tay lại, chắp hai tay sau lưng, sau đó im lặng đi ra.
Ngồi trên xe, xuyên qua kính chiếu hậu, Lão Bạch liếc mắt thật nhanh qua mặt Hứa Tình Thâm.
Tưởng tiên sinh, đi đâu?
Nhà họ Tống.
Vâng.
Chiếc xe rời khỏi Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm vén tay áo lên, nhìn đồng hồ: Dừng xe ở bên đường, cho tôi xuống xe đi.
Vì sao? Tưởng Viễn Chu hỏi.
Tôi theo anh qua đó làm gì?
Không gian trong xe chật hẹp không đủ để Tưởng Viễn Chu duỗi chân ra, ngón tay anh gõ nhẹ trên đầu gối vài cái, mặt lộ vẻ thích thú: Đó cũng không phải là chuyện của tôi, tôi và Đinh Nguyệt vốn không có quan hệ gì. Vậy tôi chạy đến nhà họ Tống làm gì?
Hứa Tình Thâm chống khuỷu tay bên cửa sổ xe, cô nhíu mày nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu. Anh thong thả nói tiếp: Mọi người cứ đợi ở trên xe. Nếu như có thể đàm phán thuận lợi, Hứa Tình Thâm, em phải mời một bữa ăn khuya đấy.
Được. Hứa Tình Thâm đồng ý.
Anh giúp cô như vậy, cô mời một bữa cơm, xem như không ai nợ ai.
Đến nhà họ Tống, chiếc xe dừng lại. Tưởng Viễn Chu xuống xe. Lão Bạch nhìn theo bóng lưng anh rời đi. Hứa Tình Thâm có chút khẩn trương.
Từng giây từng phút trôi qua, Hứa Tình Thâm thấy tất cả đèn trong nhà họ Tống đều được bật lên sáng trưng, nổi bật trong đêm tối. Cô có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ.
Lão Bạch muốn trấn an cô: Cô Hứa, Tưởng tiên sinh tự mình ra tay, nhất định sẽ ổn cả thôi.
Hứa Tình Thâm gật đầu: Ừ.
Cô Hứa, bên khóe miệng cô đã bị sưng rồi, như vậy trở về nhà có sao không?
Tài xế giả vờ nhìn thẳng phía trước nhưng thật ra đã kín đáo liếc nhanh về phía sau, rồi nhìn sang Lão Bạch. Người này cũng thành thật, theo Tưởng Viễn Chu đã lâu, cũng đã hình thành thói quen cẩn thận tỉ mỉ. Anh ta biết Tưởng Viễn Chu khó lòng kìm nén được bản thân, nhưng lưu lại dấu vết lộ liễu như vậy cũng không hay. Lão Bạch đây là đang lo lắng thay cho Hứa Tình Thâm, dù sao cô cũng đã có gia đình.
Hứa Tình Thâm cũng không ngờ Lão Bạch lại hỏi thẳng như vậy. Cô vội vàng dùng tay che miệng lại.
Cô Hứa, tôi cũng đã thấy hết rồi.
Cô rũ mi mắt xuống, không muốn cùng Lão Bạch nói thêm câu nào. Tài xế cũng hợp thời chen vào một câu: Chắc Tưởng tiên sinh chưa trở lại ngay đâu. Hay là tôi chạy ra tiệm thuốc mua thuốc kháng viêm?
Hứa Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại, cả người co rúc trong một góc, nếu như có thể, cô thật muốn trốn đi thật ca ngay lúc này.
Lão Bạch chăm chú nhìn về phía tài xế: Thuốc kháng viêm? Có cần thiết không?
Nếu không mua một tuýp thuốc mỡ đi?
Thoa bên ngoài miệng sao?
Hứa Tình Thâm lén sờ sờ cánh môi của mình, không lẽ sưng to đến vậy sao?
Cô chống tay lên trán. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Không biết tình hình bên trong thế nào, nhưng người chờ đợi bên ngoài là cô đây luôn thấp thỏm như ngồi chờ trên đống lửa.
Bên trong biệt thự nhà họ Tống yên tĩnh đến không có lấy một tiếng động truyền ra ngoài. Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Tình Thâm nhìn những tán cây xào xạc vụt qua cửa kính xe, như là những chiếc móng vuốt ra sức cào lên mặt kính.
Anh ấy vào lâu quá, sẽ không có chuyện gì chứ?
Cô Hứa yên tâm, không ai dám làm bậy với Tưởng tiên sinh.
Hứa Tình Thâm mím chặt môi lại. Lão Bạch khẽ cười: Nếu Tưởng tiên sinh biết cô quan tâm ngài ấy như vậy, nhất định sẽ rất vui.
Tôi chỉ thấy cứ ở đây chờ đợi quá nhàm chán. Hứa Tình Thâm trả lời.
Lão Bạch ho nhẹ một tiếng, sau đó lại điều chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Tưởng Viễn Chu mới trở ra. Có một người đi theo tiễn anh ra đến tận cửa. Hứa Tình Thâm giúp anh mở cửa xe ra. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ngồi vào trong, cả người mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.
Lái xe.
Thế nào rồi? Hứa Tình Thâm hỏi ngay.
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, đặt một tay lên phía sau lưng ghế cô: Nghĩ xem muốn mời anh ăn gì?
Hứa Tình Thâm thở nhẹ ra một hơi: Không thành vấn đề, anh muốn đi đâu cũng được.
Em rất có tiền sao?
Để mời Tưởng tiên sinh ăn cơm, tốn cả núi vàng núi bạc cũng sao.
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, tâm tình liền trở nên vui vẻ. Anh cúi đầu bật cười thành tiếng.
Lão Bạch cúi mắt xuống, trái lại, anh đã thấy trong ánh mắt Tưởng Viễn Chu sự mệt mỏi. Anh biết Tống Kính Đông cũng là một lão hồ ly. Chuyện này liên quan đến cháu nội ông ta, làm sao có thể đơn giản mà nói chuyện? Tưởng Viễn Chu vào đó hơn một tiếng đồng hồ, chắc chắn cũng không dễ dàng gì mà đạt tới thỏa thuận cuối cùng. Tuy nhiên, trước mặt Hứa Tình Thâm, anh lại che giấu tốt như vậy. Chỉ cần một câu nói của cô, Tưởng Viễn Chu liền bất chấp tất cả thay cô giải quyết. Lão Bạch mỉm cười. Tưởng Viễn Chu có thể vui vẻ chịu đựng mọi khó khăn như thế, anh cũng không cần quá lo lắng.
Tài xế lái xe rời đi. Tưởng Viễn Chu lên tiếng: Đến Đắc Nguyệt Lâu.
Trong lòng Hứa Tình Thâm không khỏi vui mừng, cô biết Tưởng Viễn Chu sẽ không làm khó cô: Hai người cũng vào cùng ăn cơm nhé.
Tài xế cũng vui vẻ nhận lời: Cảm ơn cô Hứa.
Đến Đắc Nguyệt Lâu, Tưởng Viễn Chu đặt một phòng bao. Lão Bạch thản nhiên bước vào, nhưng người tài xế thật ra rất kích động, hôm nay còn có thể vào phòng bao nha.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ đưa cho mỗi người một tờ thực đơn. Hứa Tình Thâm nhường cho Tưởng Viễn Chu chọn món ăn.
Người đàn ông này thật sự không hề khách khí, mỗi món anh chọn vừa nghe tên liền biết là món đắt tiền. Anh thoải mái gọi món xong quay sang hỏi nhân viên phục vụ: Hôm nay có rượu gì?
Nhân viên phục vụ giới thiệu vài loại, Tưởng Viễn Chu gật đầu: Mang lên thử xem.
Vâng.
Lúc thử rượu, Tưởng Viễn Chu bảo Hứa Tình Thâm chọn, nhưng cô cũng không am hiểu nhiều về rượu: Anh cứ chọn đi.
Tưởng Viễn Chu cầm ly rượu lên, lướt qua một ngụm, sau đó ngón tay gõ nhẹ trên bàn vài cái: Lấy chai này đi.
Vâng, Tưởng tiên sinh.
Bao nhiêu tiền?
Nhân viên phục vụ ngẩn ra, Tưởng Viễn Chu cũng là khách quen ở đây, trước giờ chưa từng hỏi qua giá cả.
Bốn vạn tám.
Ừ, cứ lấy chai này đi.
Bàn tay Hứa Tình Thâm khẽ run một cái. Cô không nghe lầm đó chứ? Bốn vạn tám? Bốn vạn tám?
Cô nắm chặt túi xách trong tay. Thôi xong rồi, toàn bộ tiền trong thẻ của cô còn chưa đủ để trả một chai rượu. Nhưng cô đã nói là bữa cơm này mình mời rồi, sao có thể rút lại?
Hứa Tình Thâm ơi Hứa Tình Thâm, cô cho rằng một bữa cơm ở Đắc Nguyệt Lâu tốn bao nhiêu tiền chứ?
Hứa Tình Thâm chống tay lên bàn, tay còn lại chống lên trán. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô: Tiếc tiền sao?
Làm gì có! Tưởng tiên sinh đã chiếu cố tôi đến vậy, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.
Lúc đầu còn gọi anh là Tưởng Viễn Chu, xong việc rồi lại chuyển sang gọi Tưởng tiên sinh. Người đàn ông vươn tay ra, đặt lên lưng ghế Hứa Tình Thâm. Ngày mai gặp lại chắc là xem như người xa lạ luôn phải không?
Hứa Tình Thâm nào dám thừa nhận đúng là trong lòng cô nghĩ như vậy: Đâu có.
Không có là tốt rồi.
Thức ăn rất nhanh đã được dọn lên. Thật ra Hứa Tình Thâm cũng không đói bụng, tuy rằng Tưởng Viễn Chu toàn gọi món đắt tiền nhưng mỗi món cũng không nhiều lắm.
Này... Mắt thấy nhân viên phục vụ sắp đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm liền gọi lại : Có thể cho tôi xin vài viên đá không?
Dạ được.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô: Em xin đá làm gì?
Hứa Tình Thâm không trả lời. Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đá viên quay lại. Hứa Tình Thâm lấy khăn ăn bọc mấy viên đá lại, sau đó đặt lên môi. Người đàn ông không khỏi buồn cười, anh rót cho Hứa Tình Thâm một ly rượu. Hứa Tình Thâm nhìn anh: Tôi không thể uống rượu.
Anh đặt chai rượu xuống bàn: Con gái em bao nhiêu tuổi rồi?
Anh hỏi cái này để làm gì?
Mỗi ngày em đều đến bệnh viện làm việc, chẳng lẽ con bé còn bú mẹ sao?
Hứa Tình Thâm nhìn sang chỗ khác: Không nói đề tài này nữa.
Tưởng Viễn Chu cầm đũa lên gấp thức ăn cho Hứa Tình Thâm. Cô không đói bụng nên ăn không nhiều lắm. Anh cứ chốc chốc lại gắp thêm thức ăn vào trong bát của cô. Hứa Tình Thâm vội lấy tay đè lại: Tôi no rồi, không ăn nổi nữa.
Ăn thêm chút nữa đi.
Bữa cơm này trả bằng tiền của tôi, tự tôi sẽ không khách khí đâu. Nhưng mà tôi thật sự no rồi.
Hứa Tình Thâm miễn cưỡng bỏ tay ra. Tưởng Viễn Chu nhìn cô: Ăn hết thức ăn trong bát là được.
Tưởng Viễn Chu giống như vừa hạ lệnh, Hứa Tình Thâm có nghĩa vụ phải thi hành. Cô ngồi đó chậm chạp ăn từng chút một. Lão Bạch và tài xế cũng không ai nói gì. Bỗng nhiên Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên: Lát nữa tự tôi về được rồi.
Không sợ nguy hiểm sao?
Tôi đón xe được.
Không được. Tưởng Viễn Chu thẳng thắn cự tuyệt.
Hứa Tình Thâm cũng không cãi lại nhưng trong lòng cô sớm đã có dự tính khác. Tuy rằng cô và Phó Kinh Sênh không phải vợ chồng thực sự nhưng trên danh nghĩa cô cũng đã là vợ người ta. Có người đàn ông nào có thể chịu đựng cảnh vợ mình liên tiếp được người khác đưa về? Hơn nữa ở Bảo Lệ Cư Thượng nhiều người như vậy, Hứa Tình Thâm cũng không muốn người ta lời ra tiếng vào.
Ăn xong, Hứa Tình Thâm để đũa xuống: Tôi vào nhà vệ sinh một chút, dạ dày hơi khó chịu.
Đi đi.
Hứa Tình Thâm cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cô đi thẳng ra ngoài sảnh, đến quầy tính tiền, lấy ví tiền ra. Cô thanh toán bằng thẻ của Phó Kinh Sênh, mật khẩu là sinh nhật của Lâm Lâm, cô đặt bút kí tên rồi rời đi.
Ra khỏi Đắc Nguyệt Lâu, gió lạnh ào ạt táp vào người. Hứa Tình Thâm đứng trước cửa đón xe.
Thật ra cô không đồng ý để Tưởng Viễn Chu đưa về không chỉ vì sợ bị người ngoài dòm ngó. Dù sao thêm một lần chi bằng bớt đi một lần, cô nghĩ giữa bọn họ không nên ngày càng trở nên thân thiết như vậy.
Một chiếc taxi dừng lại, Hứa Tình Thâm ngồi vào trong. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Tưởng Viễn Chu vẫn ngồi chờ trong phòng bao. Lão Bạch và tài xế ăn xong đang ngồi tán gẫu với nhau. Người đàn ông giương mắt nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Anh tựa vào khung cửa hút thuốc. Lão Bạch đi tới bên cạnh anh, hỏi: Tưởng tiên sinh, ngài làm sao vậy?
Không có việc gì, đừng bận tâm.
Bên trong phòng bao có bật hệ thống sưởi nhưng gió lạnh bên ngoài cửa sổ không ngừng tạt vào. Lão Bạch vội vàng mặc áo khoác thêm, anh nhìn thức ăn trên bàn, bữa cơm cũng đã xong.
Tưởng Viễn Chu nói: Lão Bạch, đi tính tiền trước.
Vâng.
Tưởng Viễn Chu không muốn bắt Hứa Tình Thâm phải bỏ tiền, chỉ là muốn trêu chọc cô một chút mà thôi. Một bác sĩ nhỏ nhoi như cô thì có bao nhiêu tiền chứ?
Lão Bạch rời đi chưa đầy năm phút thì đã quay trở lại. Tưởng Viễn Chu thấy anh, rít thêm một hơi thuốc rồi đi tới trước bàn: Đợi cô ấy thêm lát nữa rồi cùng về.
Tưởng tiên sinh, cô Hứa đã thanh toán xong rồi.
Cái gì?
Lão Bạch đi tới bên cạnh anh: Tôi đã hỏi qua, trước đó hai mươi phút cô Hứa đã ra ngoài thanh toán, hóa đơn kí tên của Phó Kinh Sênh, sau đó cô ấy đã rời khỏi Đắc Nguyệt Lâu.
Tưởng Viễn Chu đứng bất động tại chỗ. Tài xế ở bên cạnh cũng đứng lên, bầu không khí nhất thời trở nên cứng đờ.
Anh không ngờ cô cứ như vậy mà đi, một lời tạm biệt cũng không nói. Muốn đi là đi.
Lão Bạch lấy áo khoác giúp anh: Tưởng tiên sinh, chúng ta cũng đi thôi.
Ánh mắt anh rơi xuống trên bàn, nhìn vào chén bát của Hứa Tình Thâm. Tưởng Viễn Chu mỉm cười tự giễu: Một bữa cơm là muốn dứt bỏ sạch sẽ mọi ân tình. Thực sự là nói được thì làm được.
Lão Bạch đặt áo khoác lên đầu vai anh. Tưởng Viễn Chu đặt chiếc ghế của Hứa Tình Thâm về lại chỗ cũ, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng bao.
---
Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, Hứa Tình Thâm đổi dép rồi đi vào nhà. Phó Kinh Sênh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy Hứa Tình Thâm đang bước nhanh đi tới.
Lâm Lâm thế nào rồi?
Đã ngủ.
Con bé bị tiêu chảy không sao chứ?
Không sao, anh đã mang con bé đi bệnh viện nhi đồng. Uống thuốc xong là tốt rồi.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế sô pha, đặt túi xách xuống bên cạnh: Làm phiền anh rồi.
Em nói bậy gì đó? Lâm Lâm cũng là con gái anh.
Hứa Tình Thâm nhìn anh, muốn nói lại thôi. Phó Kinh Sênh khẽ cười: Em định nói gì?
Em vừa quẹt thẻ của anh, số tiền cũng không nhỏ. Xem như là em mượn anh trước, cuối tháng lãnh lương em sẽ trả lại.
Tiền đó là đưa em dùng, còn trả lại anh làm gì? Phó Kinh Sênh ngồi xuống bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cho dù em có quẹt thẻ hết tiền cũng không cần nói với anh. Thẻ đã giao cho em, chính là của em, em tự mình quyết định.
Không, vậy không được ——
Phó Kinh Sênh nghe vậy, khẽ thở dài: Tình Thâm, nói cho cùng em vẫn xme anh là người ngoài đúng không?
Không phải.
Vậy em có từng nghe qua vợ chồng còn phải vay tiền nhau không?
Hứa Tình Thâm lúng túng: Vậy ít nhất anh cũng nên hỏi em đã dùng tiền vì mục đích gì chứ?
Em cảm thấy vui là tốt rồi. Phó Kinh Sênh đứng dậy, đặt tay lên đầu Hứa Tình Thâm: Đi thôi, lên lầu ngủ.
Hứa Tình Thâm đi theo anh, mắt thấy Phó Kinh Sênh chuẩn bị xoay người, cô vội nói: Chuyện của Đinh Nguyệt, Tưởng Viễn Chu đã ra tay giúp em. Em mời anh ta ăn bữa cơm. Phó Kinh Sênh, em không muốn giấu anh chuyện gì.
Người đàn ông dừng bước, siết chặt tay lại, xoay người nhìn Hứa Tình Thâm: Chuyện của Đinh Nguyệt giải quyết xong rồi sao?
Cũng không hẳn là vậy, nhưng ít ra cũng không còn phiền phức.
Vậy... Sau này hai người còn gặp nhau nữa không?
Hứa Tình Thâm giật mình trước câu hỏi của anh. Phó Kinh Sênh bước đến gần cô: Mặc kệ thế nào, bậy giờ chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh. Anh sẽ không đồng ý cho em thường xuyên gặp mặt Tưởng Viễn Chu.
Ừ. Cô khẽ gật đầu.
Phó Kinh Sênh đặt tay lên vai Hứa Tình Thâm: Dù sao em và anh ta cũng đã có một đưa con gái, nếu như Tưởng Viễn Chu biết được chuyện này, em là giữa hai người sẽ càng khó dứt bỏ.
Ừ, em biết. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng không hiểu sao khẽ thắt lại.
Cô biết, cô không được bước tới quá gần anh. Nếu không, trái tim không cẩn thận sẽ lần nữa lại chịu tổn thương. Thế nhưng bên Đinh Nguyệt, Hứa Tình Thâm không thể không ghé qua thăm hỏi.
Hôm sau, cô ghé siêu thị mua ít đồ. Đinh Nguyệt vẫn chưa ăn được gì nhiều, nhưng mẹ cô thường hay thức đêm trông nom con gái, Hứa Tình Thâm mua một ít bánh ngọt và hoa quả mang tới khu nội trú.
Cô gõ cửa phòng bệnh. Bà Đinh ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô, bà liền mừng rỡ: Tình Thâm!
Thím nhỏ. Hứa Tình Thâm đi vào: Người của cảnh sát đã rút lui hết rồi sao?
Đúng vậy. Bà Đinh trở lại trước giường bệnh. Họ nói Đinh Nguyệt không còn bị tình nghi, nhát dao kia của con bé là bị người ta ép buộc, hơn nữa đâm cũng không sâu, căn bản không thể gây ra cái chết của Tô Sướng. Thật cảm tạ trời đất...
Hứa Tình Thâm đặt túi đồ xuống, thấy Đinh Nguyệt bắt đầu lau nước mắt. Bà Đinh thở dài: Bạn của Đinh Nguyệt là một cô gái tốt, sao lại bất hạnh như vậy chứ.
Con... Lúc đó là bọn họ ép buộc con, họ đánh con, con thực sự chịu không nổi... Chị, trong lòng em rất khó chịu. Tô Sướng nhất định là rất hận em. Mỗi ngày em đều nằm mơ thấy cậu ấy.
Hứa Tình Thâm thấy cô gái khóc hết nước mắt: Đinh Nguyệt, Tô Sướng sẽ không chết oan uổng như vậy. Ngày hôm nay không bắt được bọn họ, không có nghĩa là bọn họ vĩnh viễn thoát tội.
Bà Đinh gật đầu: Thiếu chút nữa Đinh Nguyệt đã trở thành hung thủ giết người.
Hứa Tình Thâm nhìn bà: Thím nhỏ, đừng khóc, bây giờ không phải đã không sao rồi ư?
Trong chuyện này còn rất nhiều nghi vấn, chúng ta đoán không ra. Nhưng chú thím đều biết chính vị Tưởng tiên sinh đã ra tay giúp chúng ta. Tình Thâm, con thay chúng ta cảm ơn cậu ấy.
Vâng.
Bà Đinh kéo ghế cho Hứa Tình Thâm để cô ngồi. Nói chuyện thêm vài câu, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra. Một nữ y tá cầm bình hoa mới bước vào, thấy Hứa Tình Thâm, cô mỉm cười chào hỏi: Bác sĩ Hứa.
Xin chào.
Y tá đi tới bên cửa sổ, đặt bình hoa xuống: Hôm nay cô cảm thấy thế nào? Đã khỏe hơn chưa?
Bà Đinh đứng lên nói: Rất tốt, xin cảm ơn nhiều.
Bây giờ còn có đãi ngộ này sao? Mang bình hoa đến phòng bệnh.
Y ta đi tới trước giường bệnh: Đây là do cấp trên dặn dò riêng.
Hứa Tình Thâm mỉm cười. Y tá làm xong việc thì đi ra ngoài. Bà Đinh ngồi xuống trở lại: Quả thực người của bệnh viện đối với chúng ta rất tốt. Miễn giảm tiền thuốc không nói, bây giờ một ngày ba bữa còn có người mang thức ăn tới. Đồ ăn rất ngon, phòng bệnh lại tiện nghi.
Hứa Tình Thâm tựa lưng ra sau, Tinh Cảng không phải tổ chức từ thiện, có một số việc, cô có thể ngầm hiểu.
Trước khi đi, Hứa Tình Thâm nháy mắt bảo bà Đinh ra ngoài. Trên hành lang, Hứa Tình Thâm thấp giọng nói: Thím, cái chết của Tô Sướng nhất định là Đinh Nguyệt không cách nào quên đi. Dù sao con bé cũng có động dao vào, người xem nếu con bé cứ tiếp tục hư vậy con sợ nó sẽ chịu không nổi. Theo con thấy chúng ta nên mời bác sĩ tâm lý tới.
Tình Thâm, con đừng lo lắng, chuyện này bên bệnh viện cũng đã sắp xếp xong. Ngày hôm nay đã có bác sĩ tới nói là hai ngày nữa bác sĩ chủ nhiệm khoa tâm lý sẽ ghé qua thăm khám cho Đinh Nguyệt.
Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn về cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, cô lẩm bẩm một mình: Thì ra anh ấy đã sắp xếp xong cả.
Đúng vậy, chúng ta gặp được quý nhân, thật cảm tạ trời đất.
Hứa Tình Thâm rời khỏi khu nội trú. Lúc ra đến cổng bệnh viện, cô đột nhiên giật mình.
Lão Bạch từng nói với Hứa Tình Thâm, anh ta theo Tưởng Viễn Chu lâu như vậy, trước giờ chỉ thấy anh toàn tâm suy tính cho một người, đó là Hứa Tình Thâm.
Đương nhiên, lúc nói câu này, Tưởng Tùy Vân vẫn chưa qua đời.
Lúc rời khỏi Tinh Cảng, Hứa Tình Thâm chợt nghe thấy một trận tiếng nói chuyện truyền đến.
Thời Ngâm, bây giờ vào có thể gặp bác sĩ ngay sao?
Đương nhiên rồi.
Nhưng mà bọn họ biết mình sao?
Lăng Thời Ngâm an ủi: Yên tâm đi, bác sĩ kia biết mình mà.
Cũng phải, cậu là bà Tưởng mà.
Hứa Tình Thâm nhìn sang, thấy một cô gái trẻ tuổi đang khoác tay Lăng Thời Ngâm đang ở cách đó không xa đi tới. Cô muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Lăng Thời Ngâm lại lên tiếng chào hỏi trước: Chị Hứa!
Hứa Tình Thâm cảm thấy giữa hai người không quen thân đến vậy, cô cũng không với nổi làm bạn thiên kim tiểu thư nhà họ Lăng. Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nói: Thật trùng hợp.
Thời Ngâm, ai vậy?
Lăng Thời Ngâm nhìn Hứa Tình Thâm, giới thiệu cô với bạn mình: Đây là Hứa Tình Thâm, bác sĩ Hứa.
Cô gái nhìn chằm chằm Hứa Tình Thâm từ trên xuống dưới: Cái tên này mình có nghe qua, hai năm trước không phải cô ta có mối quan hệ không rõ ràng với Tưởng Viễn Chu đó sao?
Mình nói bậy sao? Hiện giờ ai cũng biết cậu là người của Tưởng Viễn Chu, sao cô ta còn ra vào Tinh Cảng làm gì? Thời Ngâm, cậu cũng quá thiện lương, còn gọi cô ta một tiếng chị, cậu bị ngớ ngẩn rồi sao?
Lăng Thời Ngâm ngượng ngùng nhìn về phía Hứa Tình Thâm: Chị Hứa, xin lỗi chị, là bạn của em không hiểu chuyện, chúng em đi trước đây.
Thời Ngâm, ngày hôm nay người phụ nữ này chính là tiểu tam đó!
Trong đầu Hứa Tình Thâm nổ oanh một tiếng, bị hai chữ tiểu tam đánh trúng vào người. Đối với cô mà nói, đây là sự nhục nhã lớn nhất trong đời.