Minh Hủy kéo tay Thích Thiền chạy về phía Lý Huyền Cẩn. Nàng còn chưa kịp đứng vững đã vội nói: “Ngũ ca, muội đang muốn tìm huynh đây. Huynh cưỡi ngựa giỏi như vậy, huynh dạy A Thiền cưỡi ngựa đi.”
Nói được nửa câu, Thích Thiền liền khẽ kéo tay áo nàng, dường như không muốn nàng nói tiếp.
Ánh mắt Lý Huyền Cẩn lập tức dừng lại trên người Thích Thiền.
Vừa mới chạy một đoạn, gò má nàng phớt hồng, hơi thở còn chưa ổn định. Thấy hắn nhìn sang, nàng vội khẽ nói:
“Không cần, không cần làm phiền ngũ điện hạ.”
Minh Hủy nghiêng đầu, liếc nhìn dáng vẻ nhu nhược của Thích Thiền, rồi trực tiếp hỏi Lý Huyền Cẩn: “Ngũ ca, huynh có bằng lòng dạy A Thiền cưỡi ngựa không?”
“Thích nhị cô nương vẫn chưa biết cưỡi ngựa sao?” Lý Huyền Cẩn hỏi.
Chuyện Thích Thiền từng gặp rắc rối khi tập cưỡi ngựa, hắn cũng biết. Sau này khi bọn họ lớn hơn, mỗi lần cả nhóm đi phi ngựa, nàng chỉ lặng lẽ đứng một bên. Hắn vẫn tưởng rằng ngần ấy năm qua nàng đã sớm vượt qua nỗi sợ ấy.
Nghe hắn nói vậy, Thích Thiền thoáng lộ vẻ ngượng ngập, cúi đầu đáp: “Khiến ngũ điện hạ chê cười rồi.”
Hàng mi nàng rất dài, lúc cúi xuống, bóng mi rũ xuống phủ một khoảng mờ nhạt dưới mắt, càng khiến làn da nàng thêm trắng mịn.
Lý Huyền Cẩn mím môi, định từ chối. Dù hắn cưỡi ngựa giỏi, nhưng ở trại ngựa cũng có sư phó dạy rất tốt. Thế nhưng đúng lúc ấy, Thái tử Lý Tự sải bước đến, vừa vặn nghe được mấy câu, liền cười nói: “A Thiền, nàng muốn học cưỡi ngựa sao? Để ta dạy cho.”
Minh Hủy nghe vậy, liền liếc nhìn Thích Thiền, rồi nói: “Nhị ca, huynh đến muộn rồi, ngũ ca đã đồng ý dạy A Thiền rồi.”
Nàng vốn tinh mắt, tự nhiên nhận ra Thái tử đối với Thích Thiền có chút khác thường.
Nói xong, nàng kéo tay áo Lý Huyền Cẩn: “Ngũ ca, đúng không?”
Mấy ngày nay, ngoài vài lần tình cờ chạm mặt, Thái tử và Thích Thiền gần như không có giao tiếp. Nhưng Thái tử thân là người sẽ nối ngôi, chính vụ bận rộn, vậy mà lại có thể thường xuyên “vô tình” gặp Thích Thiền, rõ ràng không bình thường. Nghĩ đến điều này, Lý Huyền Cẩn chỉ khẽ gật đầu đáp một tiếng.
Vừa dứt lời, hắn liền nhận ra có ánh mắt đang nhìn về phía mình. Hơi khẽ quay đầu, Lý Huyền Cẩn bắt gặp Thích Thiền đang mỉm cười dịu dàng với hắn.
Thái tử Lý Tự nhìn thấy cảnh ấy, bàn tay vô thức siết chặt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của ngũ đệ là điều ta yên tâm nhất. A Thiền, nếu nàng cần ta giúp gì, cứ việc nói.”
Lời đã nói đến mức này, Thích Thiền cũng không tiện hoàn toàn phớt lờ, chỉ khẽ cười đáp: “Đa tạ Thái tử.”
Bọn mã nô dắt đến cho Thích Thiền một con bạch mã hiền lành nhất. Thích Thiền hít một hơi thật sâu, đang định đặt chân lên bàn đạp để lên ngựa, thì giọng Lý Huyền Cẩn vang lên: “Không cần vội. Trước hết hãy làm quen với nó đã.”
Nghe lời hắn, sống lưng Thích Thiền vốn căng cứng cũng thả lỏng đôi chút. Nàng ngoan ngoãn đi quanh bạch mã vài vòng, thậm chí thử vươn tay chạm vào bộ lông mềm mượt của nó. Nhưng tay vừa mới đưa ra đã vội rụt về.
Lý Huyền Cẩn mím môi, bước đến đặt tay lên bờm ngựa khẽ vuốt ve. Con bạch mã vốn tính hiền, được hắn dỗ dành chỉ chốc lát đã lắc đầu, vui vẻ hí vang vài tiếng.
“Nó sẽ không làm hại cô, đừng sợ.” Giọng hắn tuy có vẻ lãnh đạm, nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc, chu đáo.
Bị hắn nhìn chăm chú, Thích Thiền rốt cuộc cũng bước tới nửa bước. Nàng không cần cố vươn hết tay mới chạm tới bờm ngựa nữa. Nhìn theo dáng vẻ Lý Huyền Cẩn, nàng chậm rãi đưa tay ra, giữa chừng còn ngẩng mắt nhìn hắn dò hỏi. Lý Huyền Cẩn khẽ gật đầu.
Thích Thiền lại hít một hơi, cuối cùng cũng đặt tay lên bờm ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch mã cảm nhận được sự dịu dàng khác lạ, nó quay đầu nhìn nàng một cái, không hề tỏ ra khó chịu, trong đôi mắt đen láy thậm chí còn ánh lên chút mong chờ. Thấy thế, Thích Thiền lấy hết can đảm vuốt thêm vài lần.
Con ngựa vui vẻ, đến lúc nàng định rút tay về, nó còn thò lưỡi liếm nhẹ mu bàn tay nàng.
Cảm giác ấm nóng bất ngờ truyền đến, khiến Thích Thiền thoáng ngẩn người.
Lý Huyền Cẩn nhìn nét thất thần ấy, khẽ nói: “Nó thích cô.”
Nghe vậy, Thích Thiền lại cúi đầu nhìn bạch mã. Trong ánh mắt nàng, nỗi sợ hãi đã vơi đi nhiều. Nàng đưa tay sờ bờm ngựa thêm lần nữa, con bạch mã hí vang đầy khoan khoái. Bị sự hân hoan ấy lan sang, khóe môi nàng khẽ cong lên, nụ cười dịu dàng dần hiện rõ, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.
Lý Huyền Cẩn nhìn nụ cười ấy, chắp tay sau lưng, nói: “Lên ngựa đi.”
Bàn tay đang vuốt ve lưng ngựa của Thích Thiền khựng lại, ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ do dự. Lý Huyền Cẩn nghiêng người, giọng trầm thấp vang lên như nhắc nhở: “Còn nhớ cách lên ngựa cho đúng không?”
Thích Thiền dịu dàng đáp, nói rằng nàng nhớ kỹ. Nhưng Lý Huyền Cẩn vẫn dặn dò thêm một lần nữa.
Thích Thiền tuy thấp hơn Lý Huyền Cẩn nửa cái đầu, nhưng giữa các nữ lang nàng vẫn nổi bật với dáng người eo thon, chân dài. Tay chân nàng dài nên khi lên ngựa động tác có chút cứng nhắc, còn hơi lạ lẫm, nhưng cuối cùng cũng ổn định ngồi vững trên lưng ngựa.
Lý Huyền Cẩn lại dặn thêm vài điều về yếu quyết cưỡi ngựa. Sau khi chắc chắn Thích Thiền đã nhớ rõ, hắn dắt cương ngựa đi trước: “Ta dắt ngựa đi vài bước trước, cô cứ làm quen dần với cảm giác ngồi ngựa đi.”
Thích Thiền khẽ đáp một tiếng.
Lý Huyền Cẩn thong thả dắt cương ngựa đi phía trước, chờ nàng thích ứng với cảm giác trên lưng ngựa rồi mới nói: “Giờ ta buông tay, cô tự mình nắm cương ngựa đi chậm rãi về phía trước.”
Chưa kịp để hắn buông tay, Thích Thiền vội vàng gọi: “Chờ một chút.”
Lý Huyền Cẩn quay đầu nhìn lại.
Thích Thiền đã nắm chặt dây cương, gương mặt nàng lộ vẻ kinh hoàng. Thấy hắn nhìn sang, nàng liền thả lỏng sống lưng, cố gắng bình tĩnh nói: “Điện hạ cứ buông tay.”
Nói xong, nàng lại chậm rãi thêm một câu: “Nhưng điện hạ nhớ phải đi bên cạnh nhìn ta, đừng đi xa.”
Biểu hiện của nàng thì bình tĩnh, nhưng tay lại nắm dây cương căng cứng.
Lý Huyền Cẩn cau mày, đáp một tiếng “Được.”
Lúc này Thích Thiền mới tự mình giữ dây cương, khẽ kẹp bụng ngựa. Bạch mã vốn tính tình hiền lành, động tác của nàng lại chuẩn xác, nên nó chậm rãi bước đi.
Một lát sau, Thích Thiền dần trấn tĩnh, tay nắm cương đã vững hơn. Nàng cho ngựa đi nhanh thêm một chút, tuy vẫn giữ ở mức chậm rãi, không quá gấp gáp.
Minh Hủy từ sớm đã chọn được ngựa, phóng chạy vài vòng quanh sân. Nàng cưỡi tuấn mã đỏ thẫm cao lớn, phi nước đại lại gần, vó ngựa tung bụi mờ. Thấy Thích Thiền đã có thể tự mình điều khiển ngựa đi, nàng bật cười, giọng đầy hào hứng: “A Thiền, ngươi đã có thể tự cưỡi ngựa rồi, không tệ chút nào đâu.”
Vừa dứt lời, Minh Hủy vung roi ngựa, con tuấn mã lập tức lao vút đi như tên rời cung. Nàng quay đầu lại, ánh mắt tinh nghịch, giọng trêu chọc vang lên giữa gió: “Nhưng A Thiền à, ngươi còn có thể nhanh hơn chút nữa. Cưỡi thế kia thì chỉ theo kịp rùa đen thôi!”