Cơn gió nhẹ thổi tới, đem giọng nói ngưỡng mộ của nữ nhân truyền vào tai hắn.
Lý Huyền Cẩn đã từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp, chỉ là hắn không nghĩ tới Thích Thiền sẽ nói những lời này. Hắn cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Thích Thiền, Thích Thiền thấy hắn nhìn, nàng liền dùng đôi mắt hạnh ngập nước mà nhìn hắn, bên trong mắt có vài phần khẩn cầu.
Lý Huyền Cẩn đối Thích Thiền hoài nghi chần chờ trong nháy mắt.
Thích Thiền ngữ khí càng thêm mất mát: “Tiểu nữ cũng biết, ngài cái gì cũng không thiếu, không cần tiểu nữ biểu đạt cảm kích. Trước mắt, đây là đồ vật duy nhất tiểu nữ có thể tặng ngài vào lúc này, điện hạ...”
Nàng vươn tay, đem bình sứ xanh trắng hướng tới hắn, ôn nhu hỏi: “Điện hạ quả thực không cho A Thiền cơ hội để cảm kích ngài sao?”
Lý Huyền Cẩn chắp tay sau lưng nói: “Cô cùng Thái Tử bảo trì khoảng cách, đã là cảm kích ta.”
“Tiểu nữ đã cùng Thái Tử bảo trì khoảng cách.” Thích Thiền nói: “Điện hạ không cần cự tuyệt ý tốt của A Thiền được không?”
Ánh mắt nàng chân thành tha thiết, trong đó còn mang theo khẩn cầu rõ rệt. Lý Huyền Cẩn không khỏi ngẫm lại những lời nàng vừa nói. Trực giác hắn cho rằng cũng không hẳn hoàn toàn sai. Dù sao Thích Thiền cũng là biểu muội cùng hắn lớn lên.
Trong lúc hắn còn do dự, bất chợt cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh. Hắn cúi xuống nhìn, bình sứ xanh trắng đã bị trực tiếp nhét vào tay.
Hắn định đưa trả lại cho Thích Thiền, nhưng bàn tay trắng ngần kia đã nhanh chóng rụt về. Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu, liền nghe giọng nói mềm nhẹ vang lên: “Thần nữ cáo lui.”
Thế là hắn chỉ còn kịp nhìn bóng lưng màu tím nhạt xoay người rời đi.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím. Trong lòng bàn tay, bình sứ xanh trắng dường như còn vương hương ngọc lan nhàn nhạt. Hắn nhìn bóng dáng Thích Thiền, siết chặt chiếc bình trong tay, rồi cúi mắt trầm ngâm.
Rốt cuộc đó chỉ là ảo giác của hắn, hay Thích Thiền nguỵ trang quá giỏi?
Thích Thiền đi được mấy bước, bỗng quay đầu nhìn lại, chỗ vừa rồi hai người đứng nói chuyện đã trống không, bóng dáng Lý Huyền Cẩn đã sớm rời đi. Nàng khẽ cong khóe môi, mỉm cười một tiếng rồi trở về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, Lý Huyền Cẩn bận việc ở đập Yến Sơn, Thích Thiền không gặp lại hắn, chỉ có trong mộng mỗi đêm mới có thể thấy. Nhưng mộng chung quy vẫn chỉ là mộng.
Hôm ấy, Minh Hủy nhắc đến chuyện hoàng trang vừa đưa tới một đàn tuấn mã, con nào con nấy cao lớn, khí thế hiên ngang. Minh Hủy vốn là kẻ ưa náo nhiệt, thấy có ngựa tốt thì lập tức nảy ý muốn hôm sau mọi người cùng nhau đua ngựa.
“A Thiền, mấy ngày trước ngươi chẳng phải nói năm nay nhất định phải học cưỡi ngựa sao? Ngày mai đi cùng ta học đi.”
Thích Thiền ngẩn ra, rồi mới khẽ đáp “được”, sau đó thuận miệng hỏi: “Ngũ điện hạ ngày mai có trở về không?”
“Sao ngươi lại nhắc tới ngũ ca?”
Thích Thiền mỉm cười: “Ngũ điện hạ cưỡi ngựa giỏi nhất. Ngươi vừa nhắc đến cưỡi ngựa, ta liền nhớ tới ngài ấy. Huống hồ, chẳng bao lâu nữa chúng ta phải trở về kinh, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.”
Nhắc tới Lý Huyền Cẩn, Minh Hủy cũng thở dài: “Mấy ngày nay ta cũng chưa gặp ngũ ca.”
Nói đoạn, trong mắt nàng lóe sáng ý tưởng: “Hay ta truyền tin gọi huynh ấy trở về? Đua ngựa mà thiếu ngũ ca thì còn gì thú vị.”
Thích Thiền liền ngăn lại: “Vẫn thôi đi, ngũ điện hạ còn bận việc chính sự.”
“Chỉ một hai ngày thôi, cũng không sao.” Minh Hủy càng nghe càng thấy nên gọi, nghĩ ngợi chốc lát, lại cảm thấy chỉ truyền lời miệng thì quá sơ sài, bèn dứt khoát nói: “Như Ngư, chuẩn bị nghiên mực. Ta phải viết thư cho ngũ hoàng huynh.”
Thích Thiền nhìn nàng hứng khởi, chỉ khẽ cong môi cười, rồi đứng dậy đến bên cạnh, thỉnh thoảng thấy chỗ nào chưa ổn thì nhẹ nhàng góp ý vài câu.
Chiều tối hôm ấy, Lý Huyền Cẩn nhận được thư cùng lời nhắn. Hắn mở ra xem, thoạt đầu chỉ nhàn nhạt bảo thị vệ: “Nói với công chúa, để nàng tự vui chơi đi.”
Nói được nửa câu, hắn lại nhìn kỹ nội dung, trầm mặc hồi lâu, rồi đổi giọng: “Báo với công chúa, ngày mai ta sẽ trở về.”
Đêm ấy, Thích Thiền nghe tin hắn sẽ trở lại, khóe môi bất giác nở nụ cười thêm vài phần. Nàng cùng Minh Hủy hẹn nhau giờ Tỵ ngày mai đến trại ngựa, song đến hôm sau, chưa tới giờ Tỵ hai người đã sớm có mặt.
Minh Hủy kéo Thích Thiền đi xem hết một vòng đàn ngựa, rồi hỏi: “A Thiền, ngươi chọn con nào?”
Ánh mắt Thích Thiền lướt qua những thân ngựa khỏe mạnh, rắn rỏi, cuối cùng chần chừ lắc đầu: “Ta chỉ ngồi xem mọi người cưỡi thôi.”
Minh Hủy buông tay nàng, hờn giận: “Ngươi chẳng phải đã quyết tâm, lần này nhất định phải học được sao?”
Thích Thiền mím môi, giọng có phần do dự: “Đêm qua ta nghĩ rồi, mã sư trong hoàng trang e rằng vẫn không bằng trong cung. Vẫn là... để lần khác đi.”
Thanh âm nàng nhỏ nhẹ, mang theo đôi phần rối rắm, rõ ràng muốn học cưỡi ngựa, nhưng vẫn sợ cảm giác ngồi trên lưng ngựa.
“A Thiền!” Minh Hủy có chút bất mãn. Hôm qua nàng vừa dạy A Thiền học cưỡi ngựa, hôm nay lại muốn cùng đi săn thú, tất cả đều đã lên kế hoạch. Nhưng nhìn dáng vẻ Thích Thiền, Minh Hủy cũng không biết nên nói thế nào. Rõ ràng con gái nhà quý tộc đều phải học cưỡi ngựa, A Thiền lúc nhỏ cũng từng học, nhưng lần đầu tiên tận mắt thấy bạn đồng học ngã từ trên ngựa xuống và mất mạng, từ đó để lại bóng ma trong lòng.
Cuối cùng nàng gom hết can đảm học lại một lần nữa, kết quả lại tự mình rơi từ trên ngựa xuống, phải nằm liệt giường nửa năm.
Chỉ có hai lần học cưỡi ngựa ấy, Thích Thiền đều được sắp xếp dùng ngựa thuần tính, lại do những mã sư hàng đầu trực tiếp hướng dẫn. Thế nhưng, từ lần đầu tận mắt chứng kiến đồng học ngã ngựa tử vong, nàng không chỉ sợ ngựa, mà ngay cả người dạy cưỡi ngựa cũng không đủ tin tưởng. Từ đó, mãi vẫn không thể học thành thạo.
Minh Hủy suy nghĩ rồi nói: “Để ta tự mình dạy ngươi. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ngã.”
“Nhưng mà...” Thích Thiền dường như đã có chút lay động.
Minh Hủy thấy thế liền kiên trì thuyết phục: “Nếu ngươi không tin ta, vậy để ngũ ca dạy ngươi. Ngươi chẳng phải từng nói kỹ thuật của hắn còn giỏi hơn cả mã sư trong cung sao? Lần này ngươi có thể yên tâm rồi.”
“Ngũ điện hạ đã trở lại rồi sao?” Thích Thiền hỏi.
Nghe vậy, Minh Hủy liền cười đáp: “Đúng vậy, tối hôm qua đã trở về, bây giờ hẳn cũng sắp tới.”
Lời vừa dứt, nàng đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở phía xa. Minh Hủy lập tức chạy tới vẫy tay gọi: “Nhị ca!”
Thích Thiền nghe vậy liền quay đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, dừng lại ở thân hình thanh niên mặc áo tím bó sát. Hôm nay hắn dùng một dải vải tím buộc chặt tóc, bước đi thong thả nơi sân vắng. Rõ ràng không làm gì đặc biệt, nhưng gương mặt tinh xảo lạnh lùng ấy đã đủ hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người.