Cô vẫn không hiểu, vì sao ông chú đi làm, cô lại phải đi theo?
Hơn nữa, còn phải mặc như thế này? Áo dài quần dài, đeo mắt kính, mũ nồi(xem ảnh minh họa bên dưới), chẳng lẽ bên ngoài là mùa Hạ mà công công ty chú ấy bước vào mùa đông trước sao?
Ngày hôm qua chơi đùa rất muộn, buổi sáng cô lại không chịu rời giường, thật vất vả mới kéo cô dậy, đến chuyện mặc quần áo, quấn quýt phản kháng hơn một tiếng đồng hồ.
“Cũng không phải đến trường, vì sao phải thức dậy sớm như vậy?”
“Cũng không phải ngôi sao lớn mà sợ người ta nhận ra, vì sao trời nóng mà phải mặc như thế này?”
Tối hôm qua, Quý Thiếu Kiệt được thỏa mãn, tâm trạng rất tốt, trên người là bộ bộ Tây trang màu đen, tương xứng với áo trong màu đen, phối hợp với caravat màu tím hoa văn tối, dáng người có vẻ thon dài, ưu nhã thỏa đáng, lại xứng với khuôn mặt cuồng ngạo và có vài phần lười nhác, thật sự như một Vương giả không ai bì nổi.
“Bên ngoài mặt trời rất to, nghe lời, mặc quần áo cho tốt. Hôm nay, chú muốn lấy được một mảnh đất rất quan trọng, em đi theo tôi.”
Về phần vì sao cô nhất định phải đi theo, mãi đến khi vào thang máy cô mới chợt hiểu ra.
Dọc theo đường đi, Quý Thiếu Kiệt đều nghe điện thoại, bước vào cao ốc, trợ lý, thư ký và mười mấy người đang chờ sẵn ở cửa đại sảnh, nhìn thấy bọn họ chào đón, cung kính đồng thanh hô: “Chào Đổng sự trưởng Quý!”
Lạc Lạc nhìn thấy người đàn ông tóc xoăn tối hôm qua, nghe người khác gọi anh ấy là Steven, trực tiếp cầm tư liệu đi tới, “Đổng sự trưởng Quý, ngài đã không kịp tham gia hội nghị phân tích, đây là toàn bộ báo cáo phân tích chung của mảnh đất, còn có báo cáo phân tích điều tra hiện trường, ngài hãy xem qua trước.”
Quý Thiệu Kiệt đưa một tay nhận lấy tài liệu, một tay còn lại nắm lấy tay Lạc Lạc.
Vì thế mấy người đó đều dùng ánh mắt tò mò lén lút nhìn trộm - - xôn xao, Đổng sự trưởng đang kim ốc tàng Kiều sao? Vậy... Cũng không phải là quá nhỏ đấy chứ? Nhìn qua giống như là học sinh trung học, không, vóc dáng giống như đại học, hơn nữa là sắp tốt nghiệp.
Lạc Lạc cũng không quan tâm, tùy ý cho anh nắm, được một người tinh anh mang giày Tây, trong mắt lộ ra tinh quang vây quanh một mạch đi nhanh, vào thang máy, Quý Thiếu Kiệt mới buông cô ra, cầm tài liệu lật chuyển, bên trong thang máy kiểu cách Châu Âu tất cả đều là âm thanh lật giấy sột soạt của anh, không một tiếng người nói chuyện.
Khi Steven nhìn thấy Quý Thiếu Kiệt nhìn chằm chằm một trang giấy hơn qua giây, cất giọng nói lo lắng : “Đổng sự trưởng Quý, lần này cạnh tranh vô cùng quyết liệt, những ông chủ lớn trong thủ đô đều thò tay vào kiếm ăn.”
Quý Thiếu Kiệt nâng môi cười, trả lại tài liệu cho anh, hai tay cắm vào túi quần, “Là của tôi, ai cũng không thể cướp được! Hơn nữa, hôm nay tôi còn mang theo thần khí đấy!”
Nói tới đây, anh nghiêng thân mình tới trước, cả khuôn mặt che phủ trước mặt Lạc Lạc, như cười như không, “Có phải không hả?”
Lạc Lạc đang thất thần sau mắt kính, bỗng chốc bị anh hỏi như vậy, chán ghét dùng đầu ngón tay chỉ trên ngực đẩy anh ra, nhìn bộ dạng cười đến đáng đánh đòn của anh – cô đột nhiên tỉnh l/q'd ngộ, tối hôm qua anh kể chuyện xưa trên giường, vì sao Camilla mạnh hơn Diana... Thì ra bởi vì cô cũng là Bạch Hổ, ‘vượng(thịnh vượng) phu chiêu tài’, cho nên hôm nay mới thế nào cũng phải đưa cô theo?
Ánh mắt của nhóm người tinh anh bên cạnh trở nên ý vị thâm trường vùng lên, “Thần khí? Xem ra là có liên quan đến cô Kiều này nha!”
Lạc Lạc mới không để ý đến chuyện làm ăn của anh, hơn nữa, nếu thật sự có chuyện này, vượng cũng là vượng cho chồng cô, anh là gì của cô? Dựa vào cái gì phải vượng anh? Thật đúng là dát vàng lên mặt. Chuyện này có được tính là chiếm tiện nghi của cô không?
Nghĩ đến đây, cô nổi lên ý xấu, mặt không biến sắc, giả bộ hai tay ôm ngực, duỗi tay trái qua bên phải, độc ác véo cánh tay của anh.
Khóe miệng Quý Thiếu Kiệt đột nhiên run rẩy, đúng lúc này Steven lại nói: “Mạnh mấy chẳng qua cũng chỉ là bọn rắn độc, mấy năm nay tập đoàn Quý thị của chúng ta cũng không phải là kẻ mặt trắng(ý chỉ mềm yếu, nhu nhược) mà muốn làm gì thì làm!”
“Ha ha ha... Đây là đương nhiên...” Quý Thiếu Kiệt cười đến thật vui vẻ. Mấy người khác cũng phụ họa cười rộ lên.
Thang máy ‘đing’ một tiếng dừng lại, mọi người bấm nút, chờ Quý Thiếu Kiệt đi ra, anh vẫn như cũ kéo tay Lạc lạc đi ra ngoài.
Lạc Lạc vừa đi, một tay vừa mở ra dưới cằm Quý Thiếu Kiệt, “Cho tôi!”
Quý Thiếu Kiệt đang nghe thư ký giới thiệu vắn tắt tình huống đấu giá sắp bắt đầu, biết cô muốn cái gì, cũng không quay đầu lại lấy điện thoại ra đưa cho cô, mặc cho cô cúi đầu tập trung chơi trò chơi, đồng thời đánh gãy lời nói của thư ký, quay đầu nói với người đi theo phía sau, “Đi mua một chiếc máy chơi game mới nhất lại đây, màn hình lớn một chút.”
Lại quay đầu nghe thư ký tiếp tục: “Lần này, hạng mục bán đấu giá là mảnh đất cũ nhất thành phố hiện nay, có rất nhiều dân tộc thiểu số cư ngụ ở nơi đó, áp lực phá bỏ và rời đi rất lớn, nếu giá nhà mỗi mét vuông cao hơn 8800 tệ, như vậy muốn được lợi nhuận kinh tế lâu dài, chúng ta chỉ có thể lựa chọn rút khỏi...”
Khi bọn họ đi vào đại sảnh bán đấu giá, hội trường đã trang bị đèn đuốc lộng lẫy, người người di chuyển, nhiều phóng viên truyền thông cầm máy ảnh, máy quay phim giơ lên cao, đi theo bước chân d'đ/l]q/d của bọn họ, rất nhiều đèn flash càng không ngừng hiện lên ken két hai bên trái phải Quý Thiếu Kiệt, không khó để nhìn ra, địa vị của anh trong cuộc đấu giá này hết sức quan trọng.
Lạc Lạc đã sớm được anh thu xếp, cùng với một cô thư ký lớn tuổi một chút đi vào từ của hông, cảnh tượng xung quanh Quý Thiếu Kiệt rất mạnh mẽ, các cô lặng lẽ đi đến góc khuất dành riêng cho khách quý ngồi xuống, thật không có người nào chú ý đến các cô.
Cảnh tượng khẩn trương, sôi nổi rộng lớn này, Lạc Lạc thật sự chưa từng gặp qua.
Cô nhìn xuyên qua mắt kính, nơi nơi đều là những gương mặt xa lạ hả lòng hả dạ, hăng như đánh tiết gà, trên hành lang cũng không rộng lớn, thân hình ông chú thon dài, cao ngất như ngọc thụ lâm phong, tỏa ra hơi thở không thua kém gì minh tinh trên thảm đỏ, luôn mang theo nụ cười lười nhác mà ngạo mạn, men theo hơi hướng quen thuộc gật đầu với người song hành, đi tới chỗ các cô đang được bao vây.
... đúng vậy, cô cũng không nhìn thấy, phía sau góc bên phải hội trường, anh trai Chung Chấn Văn của cô, cũng là hàng ngũ khách quý được mời đến tham gia cuộc đấu giá lần này.
Hôm nay, Lạc Lạc mười tám tuổi và Chung Chấn Văn hai mươi bốn tuổi đều chỉ là khán giả, trong mắt bọn họ là một bóng mơ hồ nhưng không biết, bọn họ không hề hứng thú với với lợi ích to lớn của cuộc đấu giá này, một người từng trải qua ngành bất động sản, mà còn là người nhớ thương em gái mất tích có vẻ thất hồn lạc phách, không yên lòng.
Bọn họ hoàn toàn không thể biết trước, vài năm sau, bọn họ lấy chiến trường không có khói thuốc súng này, va chạm ra tia lửa, rung động lòng người ra sao.
Sau khi đoàn người ngồi xuống, Quý Thiếu Kiệt nhìn chung quanh, thấy Lạc Lạc ngồi rất xa, cầm di động chơi đùa quên trời đất, không khỏi nhíu mày, cũng chỉ có thể tùy ý cô.
Một lát sau, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Đột nhiên Lạc Lạc thấy hội trường yên tĩnh, không khỏi tập trung nhìn chăm chú, một chuỗi giới thiệu từ trong miệng người dẫn chương trình bật ra, cô giống như đang nghe thiên thư*, chỉ có thể nghe từ những tiếng kinh hô phát ra từ những người xung quanh, hiểu được giá càng ngày càng tăng.
*Thiên thư: văn chương khó đọc khó hiểu.
Đến phần sau, người tham gia giơ bảng hiệu càng ngày càng ít, khoảng cách kêu giá cũng càng ngày càng dài. Rất nhiều người đều đã lật úp biển đấu giá trên bàn, vặn chai nước khoáng vừa uống vừa xem náo nhiệt.
Phần đâu, Quý Thiếu Kiệt vẫn luôn thảnh thơi, Lạc Lạc đang có chút không hiểu, liền nhìn thấy người đàn ông tóc xoăn nói nhỏ với anh câu gì đó, anh khẽ gật đầu, lần đầu tiên Steven đã giơ bảng đấu giá lên: “Mười một triệu!”
Cả hội trường đều ồ lên, tầm mắt đều tập trung về phía bọn họ.
Trong một chỗ ngồi riêng cách bọn họ không xa, truyền đến một câu nói rất cao:
“Mười một triệu năm trăm ngàn!”
“Mười hai triệu năm trăm ngàn!”
“Mười hai triệu năm trăm ngàn, ôi nữ thần của tôi!”
Lạc Lạc nghe không hiểu những chữ số phía sau đại biểu hàm ý sâu xa gì, cô thư ký bên cạnh ôm máy vi tính gõ như bay, thì thầm: “Chúa ơi, giá của tòa nhà đã lên đến 1,2 vạn một mét vuông ... Điên rồi! Điên rồi! Hôm nay tất cả mọi người đều điên rồi!”
Lạc Lạc đang muốn nhìn xem anh sẽ đối đáp như thế nào, điện thoại trong tay liền vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình, lại lườm anh một cái, nhận điện điện thoại: “Alo?”
“Còn tăng thêm nữa không?”
Thêm hay không thêm làm sao mà cô biết được chứ! Tại sao phải hỏi cô? Thật đúng là xem cô như thần khí rồi.
Cô dùng ngón tay khẽ gõ lưng di động, âm thanh này truyền vào tai như là tiếng tim đập của người nào hai đầu điện thoại.
Lạc Lạc không quan tâm thời thế, nhưng cô thường xuyên nghe ba nuôi và các anh thảo luận với nhau, cũng biết tình hình kinh tế năm nay không thể so với năm ngoái, thậm chí giá cả nhà đất còn có xu thế hạ xuống.
“Có dám tăng lên mười lăm tỷ không?” Cô chỉ là thuận miệng nói, mục đích là hù dọa anh... Ai bảo anh hỏi, biết rõ cô không hiểu gì hết, mà lại hỏi cô như vậy.
Bên kia điện thoại, người nào đó im lặng, không nghe thấy hô hấp.
Đúng lúc này, đối phương đã tăng giá lên mười hai triệu tám trăm ngàn, người dẫn chương trình rõ ràng rất hưng phấn: “Mười hai triệu tám trăm ngàn, lần thứ nhất!”
“Mười hai triệu tám trăm ngàn, lần thứ hai!...”
“Mười lăm tỷ!” Quý thị giơ bảng.
Cả hội trường xôn xao lần nữa!
Đầu lông mày của Lạc Lạc nhảy dựng. Cô không ngờ anh lại nghe cô mù quáng như vậy!
Điện thoại vẫn chưa cúp, đầu kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Người bạn nhỏ, tôi nghe em!”
Mười lăm tỷ, cũng không giống như đã từng nghe thấy ở bên ngoài, chỉ là một dãy số lạnh như băng. Lạc Lạc không có nhận thức với tiền bạc, cũng biết một chuỗi dãy số này đại biểu cho cái gì.
Hội nghị đấu giá kết thúc, tập đoàn Quý thị với việc tốt không nhường ai lấy giá đắt mười lăm tỷ, trở thành người mua cuối cùng.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra ngoài, thảo luận sôi nổi, thậm chí đã nghĩ tiêu đề trước một ngày thay cho báo chí: “Quý thị vừa ra tay, ai dám tranh giành!” “Lấy tính mạng người thân ra chơi đùa, Quỷ Kiến Sầu vừa vì tài sản tăng thêm một nét bút Phong Ma...”
Đa số mọi người đều lấy kết quả hôm nay làm trò cười, chờ xem Quý Thiếu Kiệt lấy củ khoai lang nóng này sẽ có kết quả thê thảm như thế nào,
Nhưng mà, nɠɵạı trừ Thượng Đế, ai có thể đoán trước được, mấy năm sau, ngành Bất động sản của Trung Quốc bắt đầu nổi lên, chỉ cần là người ở chỗ đó, đều trở thành phong thủy bảo địa*.
*Phong thủy bảo địa: Có nghĩa phong thủy là một nơi tốt, sống ở đây, thể giúp cho người ta phát triển mạnh tài sản.
Hôm nay chỉ là một khu long xà hỗn tạp, cũ nát nhất thành phố, mấy năm sau sẽ trở thành cao ốc Lâm Lập, người bình thường khó cầu được một góc, giá lật ngược lên cao làm cho người ta than thở, tiết nuối. Cũng trong ngày hôm, chỉ có một số ít người biết trò đùa khôi hài này, thế nhưng mấy năm sau đã giúp cho Quý Thiếu Kiệt hô phong hoán vũ không ngành bất động sản.
Đoàn người Quý Thiếu Kiệt đi đến hậu trường tiến hành thủ tục liên quan, Lạc Lạc đứng ở chỗ cũ cắn ngón tay, vẫn còn chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc.
Tuy rằng trong phương diện nào đó, ông chú này thật sự xấu xa một chút, nhưng cũng không đến nỗi phá hủy khuynh gia bại sản. Cô chỉ tùy tiện nói một câu như vậy, sẽ không hại chết chú ấy chứ? Sẽ không chứ? Ông chú quái gở vừa hư hỏng vừa hung dữ, lát nữa hồi phục lại tinh thần sẽ giết chết cô chứ? Sẽ không chứ?
**
Chung Chấn Văn dẫn theo thư ký Vivian vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, điện thoại trong vẫn chưa ngừng, “Ba, bây giờ con sẽ đi ngay lập tức... Anh ta đến hậu trường làm thủ tục, chắc cũng nhanh thôi... Cảnh trưởng Cam đã ở đó rồi sao? Dạ, vậy con sẽ đi thẳng đến đó...”
Người trong hội đi ra cửa chính rất đông, anh lựa chọn đi ra ngoài bằng cửa hông, trong nháy mắt khi anh cúi đầu nói chuyện điện thoại, có một người ngồi ngay góc bên trái cạnh lối đi ra, là cô gái nhỏ đeo mắt kính đã làm sai chuyện không ngừng cắn ngón tay giống như hồi nhỏ, anh có nhìn thấy không?
**
“Chú, nếu, tôi chỉ nói là nếu, vừa rồi chú lấy cái đó hơi đắt một chút, tôi chỉ nói đắt một chút, chú sẽ thế nào?” Sau một hồi rối rắm, Lạc Lạc ngồi trên xe Quý Thiếu Kiệt trở về công ty vẫn là nhịn không được mà mở miệng hỏi.
Cao Lãnh ngồi ở ghế đầu coi như không nghe thấy.
Quý Thiếu Kiệt cùng ngồi với cô ở ghế sau, tay trái luôn cầm lấy tay phải của cô. Nghe vậy, liếc mắt, suy nghĩ sâu xa, “ Như vậy sao? Hình như là có đắt một chút nha? Bây giờ tôi mới phát hiện, thật sự không nên nghe em nói! Bây giờ phải làm sao? Người bạn nhỏ, từ bây giờ tôi thiếu ngân hàng một đống nợ, tất cả đều là bởi vì em, em định sẽ chịu trách nhiệm như thế nào?”
Lạc Lạc không biết là anh nói thật hay giả, bởi vì anh là người lúc nào cũng vừa chính vừa tà, không nắm lấy được, bạn cho là anh đang đùa, không chừng là đang nói thật, ngay sau đó cũng không l'q/d dám lộn xộn, suy nghĩ một chút, ấp úng nói: “Chú, chú là người lớn như vậy, còn nghe một đứa trẻ như tôi nói bậy! Đó chính là chỉ số thông minh của chú có vấn đề! Đừng trách lên người tôi!”
“Ha ha!” Quý Thiếu Kiệt không nhịn được mà cười ha hả, vội vàng cầm lấy cả đôi tay cô qua, cô cũng không thể không bị anh kéo lên người anh, chỉ nghe thấy người nào đó nói bên tai cô: “Đừng căng thẳng, cùng lắm thì em lấy thịt để đền bù!”
“Oẹ!” Lỗ tai Lạc Lạc hơi đỏ lên, ngồi thẳng người, muốn rút tay về, lại bị anh túm được rất nhanh.
Cũng may điện thoại anh vang lên, Lạc Lạc nhân cơ hội rút tay về, di chuyển đến sát cửa sổ, cách xa anh một chút.
“Ừ... Tôi biết rồi. Cô hãy đưa bọn họ đến phòng hội nghị chờ một chút, lát nữa tôi sẽ đến.” Anh nói vắn tắt xong liền cúp máy.
Lạc Lạc đột nhiên cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của anh sau khi nghe xong điện thoại dừng trên người mình, càng thêm nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý đến anh.