Chỗ ấy là nguồn suối ngọt ngào, mật dịch ào ạt, mùi vị nóng bỏng của thiếu nữ, xen lẫn mùi vị ngai ngái của riêng cô, đó là thuốc giải mà cũng là thuốc độc của anh.
Cô gái bị anh mυ"ŧ đến nỗi kêu “A ưm ưm”, xoay vặn, bất lực muốn khép chặt chân lại, nhưng cô kẹp chặt chỉ có thể là đầu tóc đen của anh.
Không biết mυ"ŧ bao lâu, anh mới thở hổn hển ngẩng mặt lên, trên cằm dính đầy mật dịch sáng lấp lánh, đôi mắt thâm thúy trở nên như giông bão sắp tới trên mặt biển, u ám, nguy hiểm, không thể nắm lấy.
Thân thể cô gái bị anh mυ"ŧ đến xụi lơ, từ từ khép hờ hai mắt, rêи ɾỉ khe khẽ, bất lực mở hai chân.
Đó là tư thế mặc anh cần anh cứ lấy.
Anh nhìn về phía giữa hai đùi cô, viên ngọc châu màu đỏ đã biến thành dài nhỏ như đầu ngón tay của trẻ con, cứng đầu cứng cổ, dính đầy mật dịch, lại mơ hồ chuyển động, tựa như cùng tần suất với cây gậy to lớn của anh.
Anh lại cảm thấy bảo bối, cô gái có được hạt châu như vậy, thậm chí là nữ bạch hổ trong cực phẩm.
Anh khinh bỉ dùng lời lẽ đi ca ngợi một lần nữa, đi thăm hỏi lớp màng mỏng, đi biểu thị công khai chủ quyền của anh.
Anh là may mắn mắn như thế, làm sao có thể nhặt được bảo bối quý giá như vậy chứ?
“A a, chú, đừng hút, rất tê đấy...” Lạc Lạc hồn nhiên hừ liên tục, trong giọng nói đã mang theo khóc nức nở.
Ông chú này, không phải là tưởng thân thể cô dễ mẫn cảm chịu khuất phục, sau đó sẽ khuất phục anh đấy chứ?
Không! Cô cứ không đấy! Cô lén lút véo đùi mình, muốn ngăn cản từng lớp sóng tê ngứa, thậm chí còn muốn nhấc chân đạp người nào đó.
“A!...” Cô thét chói tai, bị bao bọc ném lên đám mây. Cảm giác không trọng lượng trong nháy mắt khiến cô đầu choáng mắt hoa.
Một lượng lớn mật dịch bất ngờ không phòng bị mà bắn ra, Quý Thiếu Kiệt theo bản năng há mồm tiếp được, tham lam ngậm chặt đầu nguồn uống từng hớp.
Không đợi cô bình tĩnh hoàn toàn, một ngón tay thon dài của anh bắt đầu thăm dò vào hang động quý báu, khuấy đảo rất kỹ xảo, dễ dàng tìm kiếm đến một chỗ thô ráp, gấp khúc lòng ngón tay, nhẹ nhàng tăng lực...
“A không... A... A...” Lạc Lạc còn chưa hạ xuống từ chỗ cao, đã bị đưa lên một tầng cao hơn nữa.
Trời cao mây rộng, trăm chim đua hót, cô biến thành gió, hóa thành mưa, chỉ riêng cô bị mất chính mình!
Quý Thiếu Kiệt lại vùi đầu vào nguồn suối đang phun nước một lần nữa, giống như đứa nhỏ đang gào khóc đòi ăn sữa vậy.
Anh ép sát qua, cúi người, dùng đôi môi mát rượi hôn lên nước mắt trên khóe mi của cô, thì thầm bên tai cô, “Bảo bối, em không thể ích kỷ như vậy, bản thân vui sướиɠ lại cho chú vui sướиɠ...”
Hôn hấp nóng rực phun vào trong lỗ tai cô, làm cô ngứa trong lòng nhưu nhũn ra.
Lạc Lạc vẫn từ chối, “Không được!”
Suy nghĩ một chút, tìm lý do: “Chú, lông của chú nhiều lắm...”
Khóe miệng Quý Thiếu Kiệt giật giật, dỗ cô: “Đàn ông nhiều lông mới có cá tính, nếu không thì... Lần sau chú sẽ sửa một chút...”
“Cái đó phía dưới của chú quá lớn, có thể gọt ngắn một chút sao?”
Quý Thiếu Kiệt: “...” Em tưởng lão tử làm bằng bút chì hả?
Anh đã tính toán rõ ràng, bảo bối này, bản thân thích lật trời thì đã rút lui.
Tính nhẫn nại của anh đã bị bào mòn không còn thừa lại bao nhiêu, phía dưới đã căng đến nổ tung rồi.
Anh nghiêm mặt, nhìn cô không nói một lời, khi cô bắt đầu bất an không yên, duỗi ngón tay lôi kéo hai nụ hoa vẫn còn đang sưng của cô, lại véo hạt châu phía dưới không thể nhận thêm bất cứ tra tấn nào nữa.
“A a a...” Cô kêu đau, anh là cố ý.
“Chú, chú là trứng thối!” Cô run rẩy thân mình, nước mắt lưng tròng lên án. Nếu bị anh chơi đùa một lần nữa cô sẽ chết mất.
Bảo bối quý báu nói như vậy, làm anh mềm lòng, nhưng mà, ai tới nói cho anh, bắt người anh em ăn chay mấy chục năm thật vất vả mới được ăn mặn của anh bây giờ phải làm sao?
“Bảo bối, em... Lấy tay...” Cuối cùng anh thỏa hiệp.
Lấy tay hả? Cô sẽ nha. Chỉ có điều, không đồng ý mà thôi.
“Hừ!” Anh đen mặt, lại làm bộ tóm lấy hai nhũ tiêm trên ngực cô.
“Được rồi, được rồi!” Cô hoảng sợ thở gấp né tránh, không tình nguyện ngồi dậy.
Cả người vô lực, cô cầm một cái gối lót ở dưới thân dựa vào, nghiêng nghiêng liếc anh một cái.
Quý Thiếu Kiệt giống như chỉ nhổ răng cọp, vội vàng quỳ gối lên giường.
Cây gậy màu tím xấu xí, run lên từng hồi, mưu tính hấp dẫn lực chú ý của cô, trong lòng cô hoảng sợ, nhưng ánh mắt của ông chú này ép tới chết người, cô bĩu môi, run rẩy vươn tay nhỏ bé, “Lên mặt cái gì? Ai thích nhìn mi chứ?”
Mới vừa chạm vào, cô giống như bị bỏng rụt tay lại một chút, nhưng dưới sự thúc dục của anh, vẫn là tiếp tục lấy tay nhẹ nhàng nắm giữ, rất nóng, cứng rắn, to lớn.
Huyệt thái dương của Quý Thiếu Kiệt nhảy thình thịch, lý trí biến mất hoàn toàn, nɠɵạı trừ chỗ này, toàn thân đều mềm nhũn, không dùng được chút lực nào.
Đôi bàn tay của cô, mang theo ma lực, mềm mại, nhỏ bé, anh cứ như vậy mà giao nơi mềm yếu nhất cho cô, tùy cô muốn làm gì thì làm.
Trái tim cô không khỏi mềm mại, người đàn ông này, không ai bì nổi, lãnh khốc bá đa͙σ, nhưng anh như vậy, lại khoan dung cô...
Coi như học theo Lôi Phong làm chuyện tốt đi! Cô dùng mấy phần nghiêm túc, đổi một tay thành hai tay, run run bao chặt, nhưng vẫn không vừa lòng, dường như nơi đó cảm ứng được tâm ý của cô, càng thêm căng to, khiến cô có cảm giác như có cùng nhịp đập với trái tim mình.
Lúc này, cô cũng không mặc váy ngủ ngay lập tức, mà để thân thể trần truồng, tùy ý tắm mình dưới ánh trăng, giống như một ông chủ lớn hào phóng, mặc cho người ta thưởng thức toàn thân quý báu.
Thân thể nhỏ bé vừa mới qua cao triều nên đầy mồ hôi, hai đầu nhũ tiêm kiêu ngạo đứng thẳng trên đỉnh, thậm chí một giọt mồ hôi còn chảy xuống, liền treo tại ngay trên nhũ tiêm non mềm, lóe lên ánh sáng dụ người, phập phồng theo hô hấp, lung lay sắp rớt, làm cho trái tim người ta ngứa ngáy đến không chịu được.
Anh miệng đắng lưỡi khô, không chút nghĩ ngợi liền lau giọt mồ hôi này đi, nhưng cô lại hừ khẽ, gạt tay ra, lão đại không vừa ý.
Tay anh ngừng giữa không trung, cũng không muốn chấp nhặt với cô, cô nhóc này phá hư cảm giác vui sướиɠ đang chuẩn bị ngóc đầu lên của người anh em, chỉ đành kiềm chế lại, sau đó nắm chặt eo cô... Muốn nhận được vui vẻ từ trên người cô, nhất định phải vì cô mà thỏa hiệp, cho dù chỉ được bằng hai tay của cô.
Trong không khí, hơi thở gấp gáp của anh càng ngày càng rõ ràng, thỉnh thoảng còn bật ra những tiếng ngâm đè nén trầm thấp, âm thanh thế nhưng vô cùng có cá tính, cô nhịn không được lén lút liếc anh một cái, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.
--- cô khép hờ mí mắt, mang theo một chút trong sáng hồn nhiên, dáng vẻ rất giống một con mèo nhỏ được ăn uống no đủ, đang nhàm chán tiến hành vận động nhẹ nhàng sau bữa ăn.
Cô đột nhiên nới lỏng tay, muốn tránh né thân mật như vậy với anh, “Chú, tôi mệt mỏi...” Cô uất ức hừ.
“Ngoan, bảo bối, một lát nữa là tốt rồi...”
“Không được, tay tôi rất mỏi...” Cô không để mình bị đẩy vòng vòng.
“Được! Vậy thì đổi chỗ đi!” Anh nhanh chóng tiếp lời, không ăn chỗ này, còn có một chỗ khác.
Lạc Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt quét qua bộ lông đam đâm, trước mặt, bụi cỏ dày đặc mãnh liệt tản ra mùi thơm cơ thể đàn ông, đó là người đàn ông thành thục, sạch sẽ có một không hai, mà giờ phút này cây gậy to lớn đang đỏ da thắm thịt, hưng phấn chỉa thẳng vào đôi môi trái tim của cô.
Oẹ! Lạc Lạc hoảng sợ lui về phía sau, chú đừng mơ!
Cô không thể không dùng tay cầm lấy một lần nữa, tức giận chà xát.
Cũng may, rất nhanh, khi ngón tay cô lơ đãng đụng vào hai viên bi trong túi phía dưới, anh liền một tay ấn cô trong ngực.
Cô còn chưa biết rõ tại sao lại như thế, cao triều của anh đã nhanh chóng bùng nổ.
Dịch thể đậm đặc bắn lên bụng cô, nóng hổi. Cảm giác giống như đậu tương đổ từ trên cao xuống chân.
Trong một khắc đó, dường như anh ngửi được hương vị số mệnh.
Mọi thứ sẽ giống như cao triều, không để cho chạy trốn, không cho lảng tránh, không thể giữ lại?