Đôi môi nhỏ của Cảnh Diệp hôn lấy môi của người đàn ông, đầu lưỡi hồng hào nhỏ nhắn, đảo lộn dịch vị của anh, rất nhanh, giữa hai người, phát ra những âm thanh 'tách tách' ái muội, nồng nàn.
Để quyến rũ Tô Minh Viễn, Cảnh Diệp bên trong chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa thật, gần như là trần trụi.
Chỉ mặc một chiếc quần chữ T hai dây, một miếng vải nhỏ,
Lúc này, nơi đó của Cảnh Diệp đã ướt nhẹp hết cả rồi, cô vừa hôn người đàn ông, cũng không quên dùng hai tay xoa xát cọ xát nơi đó của người đàn ông.
Quả nhiên, rất nhanh đã cảm nhận được nơi đó của người đàn ông nhô lên một khối, vừa cứng vừa lớn.
Lúc này, Cảnh Diệp nghĩ đến nhiệm vụ phụ tuyến là ăn được giáo sư Chúc.
Thời gian gấp gáp, cũng không kịp đổi chỗ khác nữa, cô buông ra chuẩn bị rút lui, chuyển chiến trường.
Người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế, nɠɵạı trừ chỗ đó nhô lên thì không có bất kỳ phản ứng nào, vậy mà lại trở thành người chủ động.
Một bàn tay to trực tiếp vươn ra sau gáy của Cảnh Diệp, kéo Cảnh Diệp đang muốn rời đi trở lại, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ ửng của cô.
Khác với nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi của Cảnh Diệp, nụ hôn của người đàn ông, bá đa͙σ, thế như chẻ tre.
Cảnh Diệp bị anh ôm vào lòng hôn đến mức phát cuồng,
Đầu lưỡi của anh khuấy đảo môi nhỏ của cô lúc thì đảo lộn, liếʍ láp từng tấc trong khoang miệng của cô, lúc thì từng chút một, trêu chọc cô đuổi theo cắn vào...
Hôn đến mức cô hô hấp khó khăn, đầu óc choáng váng, người đàn ông mới chuyển sang gặm cắn môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Tiếng thở dốc của hai người ngày càng lớn, không biết là ai trong miệng vẫn còn mùi rượu đỏ thơm nồng lan tỏa trong không khí.
Cảnh Diệp bị hôn đến mức đầu óc mơ hồ, vẫn còn giữ lại một chút lý trí cuối cùng - cô vẫn còn nhiệm vụ - phải ăn.
Bàn tay nhỏ bé vuốt lên lồng ngực của người đàn ông, sờ soạng cơ bắp rắn chắc, sau đó mổ mổ lên cằm anh, thuận thế hôn lên.
Yết hầu,
Xương quai xanh,
Lồng ngực,
...
Cho đến khi chạm đến chỗ giữa hai chân lớn hơn vừa nãy…
Cảnh Diệp thè lưỡi ra thăm dò cách một lớp vải mỏng liếʍ vào đầu nhô lên.
Một giây, cô bị Tô Minh Viễn ném lên trên sofa.
Một bóng đen bao phủ, người đàn ông nghiêng người đè lên.
Cảnh Diệp ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú vô song này.
Tô Minh Viễn ở trên cao nhìn xuống đối diện với cô, vẻ mặt không rõ, đôi môi xinh đẹp mím chặt, dường như đang cố kìm nén điều gì đó.
Cảnh Diệp thừa thắng xông lên, từ trên sofa bò dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của anh.
Lúc này, Cảnh Diệp cảm thấy may mắn vì giáo sư Chúc hôm nay mặc đồ thường ngày, chứ không phải tây trang, dễ dàng để cô ra tay.
Khối thịt giữa chiếc quần nam đen nhô lên một cục lớn, khiến Cảnh Diệp khô nóng, càng thêm thèm thuồng.
Muốn bị đâm vào quá đi.
"Đây… cứng rồi sao?"
Người đàn ông ở trên người cô trêu chọc mở miệng: "Không biết tự cởi ra xem à?"
"Vậy được, tôi tự xem là được."
Cảnh Diệp miệng thì ngoan ngoãn vô tội nhưng thật ra lời còn chưa dứt, tay đã nhanh chóng xé quần của người đàn ông ra rồi.
Bởi vì ghé lại quá gần, một khối nấm đỏ hồng to lớn bật ra, trực tiếp đập vào đôi môi nhỏ hơi hé mở của cô.
Sự va chạm mềm mại này dọa Cảnh Diệp há miệng càng lớn.
Cảnh Diệp thừa cơ trực tiếp nuốt cả đầu của nó vào trong miệng, một đôi tay nhỏ nhân cơ hội nắm lấy nó.
"Ưm~~~"
Một loạt động tác này, Cảnh Diệp làm quá nhanh, quá mờ ám,
Người đàn ông ở trên người còn chưa kịp phản ứng, căn mệnh đã hoàn toàn bị người phụ nữ yêu mị như hồ ly này, nuốt vào trong miệng nhỏ ấm áp rồi.