Tối nay Tô Minh Viễn bị bạn thân gọi đến tham gia tiệc sinh nhật của bạn thân,
Tửu lượng của anh ấy không tính là tốt nhưng cũng không tệ nhưng mọi người hùa nhau, cũng uống không ít,
Có chút say khướt, những người khác sớm đã chơi điên rồi,
Người thì nhảy nhót, người thì đánh bài, người thì thi nhau uống rượu, người thì tìm phụ nữ...
Anh ấy từ trước đến nay không thích những cái này, từ chối lời mời của bạn thân, một mình ngồi trong góc, nhắm mắt dưỡng thần.
Vị trí này kín đáo và cách ly, mặc dù không phải là hoàn toàn khép kín, hai dãy bình phong, ngăn cách góc này với vũ trường ồn ào thành hai thế giới khác nhau.
Tô Minh Viễn từ trước đến nay thích yên tĩnh, bạn thân biết điều này, nên tiệc sinh nhật đặc biệt sắp xếp ở chỗ này.
Lại không biết, sự sắp xếp này vừa vặn tạo điều kiện thuận lợi cho Cảnh Diệp trộm ngọc đoạt hương.
Tô Minh Viễn đang có chút mơ màng buồn ngủ, đột nhiên, một mùi hương cực kỳ dễ chịu tràn ngập chóp mũi của anh ấy.
Anh ấy vừa chuẩn bị mở mắt thì mùi hương càng lúc càng rõ ràng,
Đi kèm với đó còn có một hơi thở ấm áp cùng nhau lên xuống trên yết hầu của anh, trên môi.
...
Nụ hôn vụng trộm mà Cảnh Diệp tưởng tượng không thành công, một bàn tay to lớn rắn chắc đã nắm lấy cằm của cô.
Ngăn cản sự tấn công vụng về đầy lo lắng của cô.
Khi mở mắt ra, cô liền thấy người đàn ông vốn đang nhắm mắt ngủ, đã mở mắt—
Chỉ một cái liếc mắt, Cảnh Diệp cảm thấy dường như trời đất biến đổi.
Cô cứng đờ cúi người xuống, cố gắng kiểm soát con tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực và sự điên cuồng muốn hét lên bất cứ lúc nào của mình.
Đôi mắt kia—vạn ngàn lời nói cũng không thể miêu tả được một phần nào sự quyến rũ của nó.
Đen nhánh, trong suốt, sâu thẳm, câu hồn.
Trong con ngươi lấp lánh, ánh sáng vụn vặt,
Tựa như những vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, chói mắt mê người.
Cảnh Diệp chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt như vực sâu không đáy kia, nhìn một lát, tâm thần liền khó mà tự chủ, tan tác hết cả giáp trụ...
Cô —yêu rồi!!!
Cô—lún sâu rồi!!!
Cô—thèm thuồng rồi!!!!
Người đàn ông này—cô muốn chắc chắn rồi!!!!
"Ting tong!"
Hệ thống: "Nhắc nhở: Thời gian kết thúc nhiệm vụ phụ tuyến còn lại 25 phút. Mời ký chủ thu hồi vẻ si mê, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến."
Giọng nói của hệ thống kéo Cảnh Diệp trở về thực tại, cô tạm thời không để ý đến sự thèm thuồng.
"Cô là—"
Cảnh Diệp trực tiếp cắt ngang lời nói của Tô Minh Viễn, gạt bàn tay to trên cằm của mình ra, hai tay ôm mặt người đàn ông, chu môi anh đào lên, trực tiếp hôn tới.
... Tô Minh Viễn mở mắt, một khuôn mặt vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ ở ngay trước mặt anh.
Vừa muốn mở miệng thì đôi môi mềm mại đã dán lên môi anh.
Tô Minh Viễn ngây người.
Cảnh Diệp cũng ngây người.
Đôi môi anh có chút mát lạnh, lại mềm mại như tưởng tượng.
Hạt châu trên môi thậm chí còn run rẩy trong miệng của cô.
Cảnh Diệp không thể kiềm chế mà muốn tuân theo bản năng, tìm tòi nhiều hơn, đầu lưỡi vừa chạm đến môi của anh.
Tô Minh Viễn như tỉnh mộng, cho rằng lại là những người đã sắp xếp đến dụ dỗ anh.
Trong mắt anh ánh lên vẻ lạnh lẽo, trong lòng không khỏi sinh ra ghét bỏ và chán ghét.
Hai tay anh nắm lấy vai cô, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Đáng tiếc, lần này Cảnh Diệp sẽ không cho anh cơ hội, toàn thân như rắn không xương mà bám lấy quấn lấy người anh.
Một đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo thon chắc của anh.
Giữa hai đùi, càng trực tiếp dán chặt vào bụng và rốn của người đàn ông—
Môi trên môi dưới, du đãng ào ào, di chuyển ào ào, cọ cọ, ma sát.
Đơn giản có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới phát điên.
Ngay cả Tô Minh Viễn người tự nhận là người có khả năng kiềm chế tốt… cũng không chịu nổi sự mài mòn này.
Nơi đó của người đàn ông, rất nhanh đã nhô lên một cục nhỏ.