Không biết là do sức hấp dẫn của Phất Vọng quá mạnh hay vì nhận ra hắn sẽ không làm tổn thương mình, lá gan của Hỉ Sơn lớn hơn, lại dám nói ra những lời như vậy.
Rõ ràng vừa nghĩ đến sự mãnh liệt của người này khi nãy, tim vẫn còn đập loạn, hoàn hồn lại mới nhận ra hành động này nguy hiểm đến mức nào.
Khoảng cách cố tình giữ lại trước đó, vì sự mê hoặc có chủ đích của nàng mà đã rút ngắn, bị Phất Vọng khống chế trong một không gian chật hẹp đến nghẹt thở.
Áp lực chưa từng biến mất, lúc này lại ập đến mãnh liệt hơn, chỉ thấy hắn chậm rãi buông tay.
Từng chút một xoay lòng bàn tay, bàn tay vốn đang đỡ Hỉ Sơn không để nàng rơi xuống, di chuyển xuống hông, một nửa đè lên lớp vải, nửa còn lại chạm vào phần lông mềm cong cong, phủ lên miệng huyệt.
Đệ tử Phật môn quanh năm thanh tu, làm nhiều nhất là những việc như gánh nước, bổ củi. Dù giờ đã là đại phương trượng danh tiếng lẫy lừng, bàn tay của Phất Vọng vẫn giữ nguyên những vết chai thô ráp năm xưa.
Vết chai dày và cứng, cọ xát lên nụ thịt non mềm như vải thiều bóc vỏ, cảm giác thô ráp rõ ràng.
Hỉ Sơn vốn đã có cảm giác mãnh liệt với hắn, vừa rồi gió sông thổi qua làm dịu đi đôi chút, giờ lại dâng trào, lập tức chảy ra rất nhiều, từng chút một tràn ra ngoài. Dòng nước tràn đến bờ huyệt nhưng bị hắn chặn lại, không thể thoát ra, đọng lại trong lòng bàn tay.
Vẫn không nhịn được, nàng nhướng mày nhìn hắn: “Phất Vọng thiền sư… thay vì dùng tay chặn huyệt nữ nhân, sao không thử dùng nghiệt căn của ngươi mà chặn lại đi? Nghe nói thánh nhân còn lấy thân nuôi chim ưng, không bằng ngươi cũng dùng nhục bổng mà nuôi ta đi...”
Đáy mắt hắn đen thẳm, Hỉ Sơn từng thấy quá nhiều ánh mắt như vậy, hiểu rõ đó là khi du͙© vọиɠ đã len lỏi vào từng đường nét. Nàng liếʍ môi, khẽ cười.
Áp lực càng nặng nề, Hỉ Sơn lại càng thích phóng túng, nhất là sau khi biết hắn không muốn làm mình bị thương, càng muốn thử xem giới hạn của hắn nằm ở đâu.
Nâng chân lên, cách lớp y phục chạm vào nhục bổng của hắn.
Dùng một chân để trêu đùa thực sự quá khó, dứt khoát nâng nốt chân còn lại, thân thể ngửa ra sau. Phất Vọng thuận thế nghiêng tới, ôm nàng vào lòng.
Bàn tay di chuyển vị trí.
Một người tựa vào lòng người kia, người kia thì lặng lẽ nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy, cà sa rủ xuống, che lấp cảnh sắc lộ ra dưới lớp trường bào xanh.
Không ai có thể nhìn thấy trong khoảnh khắc lệch vị trí vừa rồi, dâm thủy tràn ra, ngón tay Phất Vọng đã tiến vào trong ŧıểυ huyệt của Hỉ Sơn, đâm vào một đốt ngón tay.
Chỉ một đốt ngón tay, nhưng đối với Hỉ Sơn, cảm giác lại mãnh liệt đến không ngờ.
Không kìm được mà khẽ động đậy, khiến ŧıểυ huyệt từng tầng hút chặt, quấn lấy ngón tay, không phút nào chịu buông lơi.
Cứ như thể chỉ một ngón tay cũng đủ để thỏa mãn, chưa từng nghĩ rằng sẽ có cảm giác như vậy, mồ hôi đã bắt đầu rịn ra.
Vặn vẹo eo, liên tục hạ xuống, nhưng vị thánh nhân đã động tình kia lại mạnh mẽ nhấc y phục của nàng lên, không để nàng nuốt vào nhiều hơn.
“Bần tăng… là muốn ngươi tỉnh táo hơn một chút.”
“Ta rất tỉnh táo.” Hỉ Sơn khoác tay lên cổ hắn, nhẹ nhàng thở ra hơi nóng. “Tỉnh táo mà muốn ngươi.”
Giữa khoảng khắc đối đầu, nàng lại một lần nữa hạ xuống, ngồi lên ngón tay của Phất Vọng, sung sướиɠ đến mức hít mạnh một hơi, chân thành hỏi hắn: “Ngươi thực sự không muốn ta sao? Vì sao?”
Vì sao phải nhẫn nhịn, phải tuân thủ những giới luật vô nghĩa kia, trong khi kim thân đã sớm không còn?
Nâng đôi mắt câu hồn mê hoặc lên, vừa như oán trách vừa như giận dỗi: “Ngươi nói đi… thánh tăng… nói cho ta biết… ngươi có muốn không?”
Trước đó, Hỉ Sơn từng hỏi một câu tương tự: “Lần đầu nếm trải hoan ái, cảm giác thế nào?”
Nhưng so với trêu đùa, lần này dường như nàng thật sự muốn biết câu trả lời: “Đừng nói với ta là ngươi không muốn. Xuất gia không được nói dối đâu.”
Phất Vọng lặng thinh.
Người tu hành không nói dối, bởi vì lời dối trá sẽ làm dao động đạo tâm… mà với hắn, chỉ cần trả lời câu hỏi này thôi cũng đã là một sự dao động.
Ánh mắt giao nhau, Phất Vọng như bừng ngộ— nàng không phải không biết đáp án, chỉ là muốn tận hưởng khoảnh khắc hắn đấu tranh.
Tựa như vô cùng hài lòng với bộ dạng hiện tại của hắn—nhịp tim dồn dập, trán rịn mồ hôi, càng lúc càng giống một phàm nhân có đủ thất tình lục dục. Đến cả lực đạo kiềm chế nàng cũng bất chợt buông lỏng, khiến nàng theo quán tính mà rơi xuống, ngồi trọn lên ngón tay hắn.
“Hưm…”
Một loại kɧoáı ©ảʍ đặc biệt lan thẳng lên đỉnh đầu, ánh mắt khẽ nâng lên, không biết đang nhìn về đâu.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đảo mắt, hiểu rõ vì sao hắn mất khống chế, nhưng lại thấy hắn không chịu mở miệng, càng muốn ép hắn đến cùng.
“Có muốn không nào… đã cứng đến mức này rồi…”
Phất Vọng cố gắng kiềm chế, rút tay ra, nhưng nàng chẳng buồn để ý đến ŧıểυ huyệt run rẩy, chỉ nghiêng người tới, nâng mặt hắn lên, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình.
Thế gian thường dùng hai chữ “yêu mị” để hình dung những nữ nhân giỏi quyến rũ lòng người. Phất Vọng đã nhìn thấu trăm dáng vẻ, biết rõ có kẻ chỉ đang viện cớ cho sự bất lực của bản thân. Nhưng đến lúc này, hắn mới thực sự thân trải trong cuộc.
“…Muốn.”
Thanh âm rất nhẹ, nhanh chóng bị tiếng cười của Hỉ Sơn lấn át.
Nàng vốn đã xinh đẹp, lúc này ngồi ngay trong lòng Phất Vọng, nụ cười rạng rỡ, vây quanh hắn bằng dáng vẻ duyên dáng mà mê hoặc. Cứ như một câu hỏi băn khoăn bấy lâu nay cuối cùng đã có đáp án, khiến nàng thực sự vui vẻ.
Phất Vọng hiểu rằng, chỉ khi diệt trừ vọng niệm mới có thể đạt đến thanh tịnh. Nếu không, du͙© vọиɠ của con người là vô tận, mà thứ hắn theo đuổi xưa nay chưa bao giờ là thứ khoái lạc nông cạn ấy.
Nhưng nụ cười này…
Dáng vẻ kiều diễm, chói mắt này…
Phất Vọng cúi xuống, ngậm lấy môi nàng.
Nửa đời trước, hắn từng rời Tây Vực, mang về Đại Thừa Mật Tông, càng nghiên cứu càng thấy đạo pháp mênh mông sâu thẳm. Vì vậy, hắn bôn ba khắp các quốc gia, chứng kiến tận mắt sinh lão bệnh tử, yêu hận biệt ly của nhân gian.
Cuộc đời này, hắn đắc đạo quá sớm, khoảng cách với trần thế quá xa. Vậy nên đến bước cuối cùng trước khi khai ngộ, hắn vẫn chưa thể tiến xa hơn, chưa thể đạt đến viên mãn.
Nhưng giờ phút này, hắn bỗng hiểu ra—hắn và những con người đó, chưa từng có khác biệt.
Hắn muốn. Hắn thực sự muốn.
Bàn tay luồn qua mái tóc dài của Hỉ Sơn, chỉ một tay đã cố định lấy nàng, giam chặt vào lòng. Nụ hôn càng lúc càng sâu, đến mức nàng bắt đầu giãy giụa hắn mới chịu buông ra.
Hỉ Sơn mở to đôi mắt ướt át trừng hắn, gương mặt đỏ bừng, thở gấp từng hơi.
Phất Vọng nuốt xuống cảm giác nơi cổ họng, bế bổng nàng lên, xoay người, áp chặt lên vách gỗ của khoang thuyền.
Mãi đến lúc này mới nhận ra, bản thân đã muốn làm như vậy từ rất lâu.
Hầu như không kìm nén nổi, hắn thuận thế từ trên xuống dưới, hôn dọc theo cần cổ, xương hàm, rồi đến khuôn ngực phập phồng.
Chỉ khoác một lớp áo đơn bạc, bị hắn ôm chặt giữa không trung, vậy mà Hỉ Sơn cũng chẳng giãy giụa bao nhiêu.
Đôi mắt vẫn ngấn nước mà nhìn hắn, lại không quên thì thầm: “Ưm… chỗ đó nữa, cũng thử hôn đi…”
Nói rồi, tự mình ép bộ ngực vào miệng hắn.
Hắn vốn là thánh thai trời sinh, không rõ cha mẹ, từ nhỏ theo dòng nước trôi dạt vào thiền viện, được nuôi lớn bằng sữa dê. Đây là lần đầu tiên trong đời, chân thực mà ngậm lấy nơi này.