Trong lúc di chuyển, y phục nhà sư tung bay trong không trung, lại một lần nữa khoác lên người Phất Vọng. Hắn cũng giúp Hỉ Sơn buộc lại đai áo, sau đó đi vài bước đến trước cửa, đưa tay đẩy cửa ra.
Chỉ dùng một tay, hắn đã ôm chặt Hỉ Sơn, đặt nàng lên cánh tay rồi cứ thế đưa nàng rời khỏi khoang thuyền.
Ánh trăng rọi xuống mặt sông, một mảng sáng lạnh lấp lánh gợn sóng. Đệ tử Thiếu Lâm đang tụng kinh trên boong thuyền, âm thanh Phật hiệu trầm bổng lan chậm rãi trong từng đợt sóng.
Phất Vọng đưa Hỉ Sơn đến lan can phía đuôi thuyền.
Hỉ Sơn liều mạng giãy giụa. Đến khi ra đến đuôi thuyền, nàng tưởng rằng Phất Vọng định thẳng tay ném mình xuống, sợ hãi đến trắng bệch, vội nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cố gắng bám vào lồng ngực hắn.
Nhưng nàng không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể ngồi trên lan can, mặc cho gió sông thổi tới mang theo hơi ẩm, lướt qua gò má.
Nhận ra Phất Vọng không định ném mình xuống nước, trong nỗi sợ hãi, nàng dần tỉnh táo lại. Nhìn thẳng vào hắn, giọng nói bình tĩnh hơn nhiều:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hai tay Phất Vọng chống hai bên người nàng, ngăn nàng ngã xuống, nhưng cũng chừa ra đủ không gian.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt thẳng thắn, nghiêm túc:
“Trước đây làm ngươi bị thương trên đỉnh Hoa Sơn, xin lỗi. Vì muốn tìm chân tướng mà truy tra quá khứ của ngươi, xin lỗi. Thay đổi công pháp tu luyện, nhất thời không thể giải trừ ảnh hưởng đối với ngươi, xin lỗi. Ba chuyện này là ta sai.”
Áo choàng của Hỉ Sơn tung bay trong gió.
Nàng dường như hiểu ra tại sao hắn đưa mình đến đây. Nơi này tầm nhìn rộng rãi, trước mắt là sông nước mênh mông, để nàng có thể dần bình tĩnh lại trong làn gió sông.
Nàng cúi đầu nhìn hắn, cắn nhẹ môi: “Ta muốn đưa Liên Thành đi.”
Sắc mặt Phất Vọng bình thản đến mức không thể nhìn ra cảm xúc gì. Hắn không hỏi vì sao, chỉ dừng lại một lát như đang suy nghĩ, sau đó nói:
“Được, lúc thuyền cập bờ, ngươi đưa hắn đi.”
Khóe môi Hỉ Sơn hơi cong lên, bất giác nở nụ cười.
Trái lại, lần này lại là nàng hỏi “Vì sao?”
“Thiếu Lâm mang cô nhi Thanh Thành đến Võ Đang giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi bảo ta để ngươi đưa hắn đi ngay lúc cập bờ, chẳng phải muốn để cả võ lâm biết ngươi và một nữ nhân ma giáo có quan hệ sao?”
“Ta đã phản Phật, không còn là phương trượng Thiếu Lâm nữa, chuyện này không liên quan đến Thiếu Lâm.”
Hỉ Sơn chậm rãi nghiêng người, đến gần hắn hơn, giọng điệu lộ ra ba phần trêu chọc:
“Nghe nói người xuất gia không nói dối, thật sao?”
Sự chuyển hướng đột ngột của chủ đề khiến Phất Vọng nhất thời không biết trả lời thế nào. Hắn không ngờ câu tiếp theo của Hỉ Sơn lại là…
“Lần đầu tiên hưởng hoan lạc, cảm giác thế nào?”
Phất Vọng chăm chú nhìn nàng, không rõ nàng có ý gì, càng không biết nàng đang định làm gì.
Chỉ thấy nàng cười gian, giơ tay vuốt cằm, chớp mắt đầy vô tội, nhưng lời nói lại phóng đãng đến cực điểm:
“Có muốn biết ta đánh giá thế nào về ngươi không? So với những nam nhân khác là tốt hay dở?”
Nàng nghiêng người tới trước, vươn tay ôm lấy cổ Phất Vọng, lập tức ngã vào lòng hắn, giống như lần đầu gặp mặt, bám lên người hắn, khẽ thở bên tai.
“Lực tay lỏng lẻo hẳn, đến mức ta có thể thoát ra, xem ra là có chút để ý ta nhỉ?”
Phất Vọng chỉ yên lặng nhìn nàng.
Hỉ Sơn đặt tay lên eo hắn, giọng điệu tò mò không chút kiêng dè:
“Nói đi, cảm giác thế nào? Có sướиɠ không? Có muốn nữa không? Có biết huynh đệ của ngươi xếp hạng thế nào trong đám nam nhân không? Có làm ta thỏa mãn không?”
Ngón tay nàng từ từ trượt xuống, lần mò đến giữa hai chân hắn, khẽ reo lên:
“…Cứng quá!”
Phất Vọng khép mắt lại.
Không hiểu sao, Hỉ Sơn lại nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn.
Khi đó cũng bám vào người hắn thế này, ngay cả cởi áo hắn cũng thấy khó, tay vừa mò xuống, chưa kịp chạm vào đã bị hắn đập nổ cả căn phòng.
Mà lúc này đây, nàng treo trên người hắn, để đỡ lấy nàng, hắn chỉ có thể dùng một tay chống đỡ, không cách nào ngăn cản, mặc nàng dễ dàng nắm lấy vật đã cương cứng.
Nàng khẽ vuốt vài lần, cảm thấy chưa đủ, lại đưa tay vào trong tăng bào tiếp tục mò mẫm.
Bóng tối phóng đại xúc cảm mềm mại mịn màng, kɧoáı ©ảʍ xa lạ từ hạ thân bị người ta nắm lấy tràn vào tâm trí Phất Vọng. Trước đây hắn lục căn thanh tịnh, chưa từng để bản thân rơi vào tình cảnh này, càng không nghĩ đến việc những hành động bại hoại thấp hèn này lại có thể xảy ra trên người mình.
Cảm giác giống như bị đưa vào một cửa động chật hẹp, mặc nàng dẫn dắt, theo từng nhịp vuốt ve của bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt, lúc thì cọ xát nông, lúc lại buông ra, lượn lờ trong huyệt đạo…
Một tay rút ra, chỉ còn một tay nắm lấy, không thể nắm trọn. Phất Vọng mở mắt.
Nhìn thấy Hỉ Sơn thè lưỡi liếʍ ướt lòng bàn tay, khẽ cười, rồi lần nữa quay về bên dưới hắn, được bàn tay mềm mại, tinh tế bao bọc, trở lại hang động ngày càng trơn ướt.
Mỗi bốn lần đâm vào sâu nhất, sẽ có một lần chạm rất nông, đưa dịch trơn rỉ ra từ đầu khấc vào lòng bàn tay, sau đó bao lấy quy đầu, đẩy vào trong.
Cảm giác tê dại lan từ gốc đùi đến tứ chi, cổ ngứa ngáy, hơi thở phả ra nóng rực. Hỉ Sơn cúi đầu hôn lên yết hầu của hắn.
Mơ hồ cất giọng: “Sao… có thích không… Ngươi đang nuốt nước miếng kìa…”
Dịch trơn từ đầu khấc rỉ ra ngày càng nhiều, động tác của nàng cũng càng lúc càng nhanh. Nhưng Phất Vọng quá bền bỉ, mà Hỉ Sơn vốn chẳng phải kẻ kiên nhẫn, chưa đến nửa tuần trà đã dần chậm lại.
Đến khi nàng mất hứng mà buông tay, nhịp thở của Phất Vọng đã khác trước. Hắn hơi mím môi.
Chỉ thấy nàng rút tay từ trong áo tăng, đưa lên mũi ngửi, không biết ngửi thấy mùi gì, lại còn thè lưỡi định liếʍ.
“Nhìn ta như vậy làm gì? Chưa từng thấy sao?”
Nghe nàng nói thế.
Nàng cũng mím môi, chậm rãi thè lưỡi, để đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi.
Không biết từ khi nào đã ngồi lên lan can, chậm rãi mà tự nhiên mở hai chân.
Bên dưới không mặc tiết khố, chắc chắn nàng biết, vậy mà vẫn cứ thế vén váy lên.
Nửa cười nửa không nhìn hắn, như thể đang trêu chọc: “Phất Vọng đại sư, thiên phú dị bẩm, trong đám nam nhân có một cây côn thật tuyệt. Nhưng chuyện khẩu giao, dù có thiên phú cũng phải học mới được. Hay là gọi một tiếng sư phụ đi, ta sẽ dạy ngươi…”
Đôi mắt đưa tình, tư thái lộ liễu, nói ra những lời da^ʍ đãиɠ như vậy, gần như là hóa thân của tà dục.
Phất Vọng lại bi ai phát hiện, bản thân không sao dời mắt khỏi giữa hai chân nàng.
Bên dưới lớp lông mềm, một tầng thịt nhô lên bao lấy một tầng thịt khác, tựa như đóa hoa giữa núi rừng. Cánh hoa ôm lấy nhụy, trong kẽ hở sâu thẳm chỉ lộ ra một lỗ nhỏ, khiến Phất Vọng không tài nào tưởng tượng nổi trước đó nàng đã tiếp nhận hắn như thế nào.
Nghĩ đến yêu nữ của Tiêu Dao Cung đúng là tùy hứng như vậy, chỉ dùng ngón tay đã có thể dễ dàng trêu chọc du͙© vọиɠ của nam nhân, trong chớp mắt lại tùy tiện buông ra, khiến hắn cương cứng đến phát đau.
Hắn tưởng tượng cảnh đưa ngón tay vào nơi đó, giống như đột ngột xuyên vào một đóa hoa chưa hoàn toàn nở rộ.
Hắn muốn khuấy động nhụy hoa mềm mại, làm cho đầu ngón tay ướt đẫm dịch mật, rồi từng chút từng chút thọc sâu vào trong.
Nàng dường như bỗng quên mất bản thân đang ở trong hoàn cảnh thế nào, cũng quên luôn trước đó đã hoảng hốt, dè dặt ra sao.
Nhưng Phất Vọng vẫn nhớ rõ dáng vẻ nàng cầu xin tha thứ.
“Có muốn nếm thử không?”
Trước kia, khi giảng kinh cho đệ tử, Phất Vọng từng nói về tứ như ý túc, dạy rằng phải dừng vọng niệm để đạt định, từ đó tu chính pháp thiền định. Hắn đã thấy quá nhiều kẻ thiếu huệ căn chật vật trên con đường tu hành dục như ý túc. Khi ấy, hắn đã sớm tịnh hóa chúng sinh, dứt trừ khổ não, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chính mình cũng không thể dập tắt tham sân.
Ý niệm đó cứ quẩn quanh trong đầu, không sao xua đi được.