Bầu trời chìm trong màn đêm thăm thẳm, không một ngôi sao, chỉ còn vầng trăng tròn sáng rực treo lơ lửng, tỏa ánh bạc phản chiếu xuống vạn vật. Ánh cam nhạt lọt qua rèm cửa, rọi xuống chiếc giường trong căn phòng không lớn. Dù không có ánh đèn neon nào bật lên, ánh trăng cũng đủ soi rõ dáng người gầy guộc đang cuộn tròn trong chăn.
Dưới lớp chăn trắng dày, sạch sẽ, đôi bàn tay nhỏ ôm lấy chính mình, chống chọi với hơi lạnh từ điều hòa. Má phấn tựa lên chiếc gối quen thuộc, mi mắt khép lại, cơ thể trắng trẻo khẽ cựa quậy sau khi nằm lâu ở một tư thế. Mọi thứ đều bình thường như mọi ngày. Nhưng ai biết được, trong tầng sâu thẳm nhất của giấc ngủ, tâm trí cậu lại ngập tràn những câu chuyện lặp đi lặp lại, về một người đàn ông mang mặt dây chuyền đỏ thẫm, như màu máu.
Khuôn mặt đẹp đẫm mồ hôi níu chặt tấm ga giường. Tấm lưng trần săn chắc, gương mặt tựa lên cánh tay, đôi môi mỏng mím chặt, cố nén tiếng kêu rên rỉ.
Đôi mắt nâu nhạt rớm lệ, xóa nhòa khung cảnh trước mắt. Từng cảm giác chân thật đến mức khó tin rằng tất cả chỉ là mộng. Những ngón tay thon dài chạm lên gương mặt trắng nhợt của người đàn ông ấy, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm.
Trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp, hàng mi ướt đẫm run run để mặc lệ rơi, vẽ vệt hồng trên má. Cậu cố gắng bám víu chút lý trí mong manh để ghi nhớ hình bóng bí ẩn kia, nhưng tất cả tan biến dưới cái chạm ngọt ngào, đôi môi lạnh giá phủ xuống đôi môi đã tím tái vì mím chặt quá lâu. Nụ hôn như đóng băng dần nuốt chửng ý thức, cuốn sạch sự tỉnh táo. Đầu lưỡi lướt sâu, gom hết vị ngọt dịu dàng như mật hoa. Cảm giác mê hoặc khiến cậu không thể nào thoát ra, dù sắp nghẹt thở.
Giây phút ấy, Pun chẳng phân biệt nổi đây là mơ hay thực. Trái tim nhỏ bé bị cuốn đi trong hương vị kia, chất chồng lên một cảm giác lạ lùng cho đến khi tất cả tan biến cùng màn đêm tàn…
Reng!!!
Âm thanh báo thức vang lên từ chiếc điện thoại đắt tiền trên bàn đầu giường. Cơ thể mảnh khảnh giật mình bật dậy khỏi chăn. Hai bàn tay che gương mặt mệt mỏi, dẫu cậu đã ngủ từ trước chín giờ tối. Ngón tay lướt trên màn hình, tắt đi tiếng chuông inh ỏi lúc bảy giờ sáng.
Tiếng xe cộ ngoài phố bắt đầu hòa vào, kéo theo nhịp sống vội vã của thủ đô.
Pun Winnala nằm lì thêm gần hai mươi phút, lười biếng vùi trên nệm mềm. Cơ thể hai mươi sáu tuổi mệt mỏi vì giấc mơ lặp lại nhiều lần đến mức không còn đếm nổi, giấc mơ về người đàn ông với thân thể trắng nhợt, trao cho cậu nụ hôn ngọt ngào đến mê hoặc, nụ hôn mà sáng ra cậu vẫn không thể quên. Lần này cũng vậy.
Hương vị ấy, hơi lạnh ấy, khiến Pun chẳng muốn rời khỏi giường. Trong đầu cậu vẫn luẩn quẩn khuôn mặt mơ hồ, đôi mắt nóng rực, mùi hương da thịt ám ảnh như bức tranh sơn dầu cũ kỹ bị lãng quên nơi góc sâu nhất trong ngôi nhà.
Nhưng rồi, thời gian vẫn thúc giục cậu phải đứng dậy.
Bàn chân chạm sàn gạch lạnh, cậu lê thân mình trần hướng về phòng tắm. Đôi mắt nâu nhạt dừng lại trước tấm gương vuông, nhìn chính mình.
“Phù…”
“Đừng miên man nữa, Pun. Đi làm thôi.”
Giọng khàn khàn thì thầm, như để gạt bỏ nghi hoặc, đẩy lùi cảm xúc còn vương vấn. Nước lạnh xối lên mặt, Pun rửa thật nhanh. Gần bảy rưỡi rồi, nếu còn chậm trễ, chắc chắn sẽ muộn.
Căn cửa hàng tầng dưới vốn gọn gàng từ hôm qua, nên việc chuẩn bị cũng chẳng mất nhiều công. Cửa gấp hai bên mở ra, đón khách sưu tầm đồ cổ từ khắp nơi. Đôi tay nhỏ siết chiếc khăn ẩm, lau sạch lớp bụi vương trên những món đồ đã để lâu. Buổi sáng của Pun bắt đầu bằng hàng loạt việc phải làm, mang đồ từ kho ra, trưng bày, sắp xếp để khách lựa chọn. Một mình cậu gánh vác cả đống công việc khổng lồ, nhưng vẫn nhẫn nại.
Cậu sống một mình. Tầng trên là không gian riêng, tầng dưới biến thành cửa hàng đồ cổ và đồ sưu tầm từ khắp nơi. Công việc nặng nề đối với một người, nhưng Pun đã quen, có lẽ vì từ ngày cha mẹ qua đời, còn em trai được nhận nuôi bởi gia đình khác, cậu chỉ còn một mình. Tốt nghiệp xong, Pun chật vật xoay xở giữ lấy cửa hàng này từng ngày.
“Hửm… mình chưa từng thấy cái hộp gỗ này bao giờ.”
“Quyển sách này từ đâu ra vậy?”
Cậu phủi lớp bụi trên bìa, đôi mày mảnh nhíu lại khi thấy hàng chữ lạ lẫm. Điện thoại rút ra, Pun chụp ảnh rồi tra bằng ứng dụng dịch.
“Aeternaliter” - tiếng Latin, nghĩa là “vĩnh hằng.”
Dù chẳng thuộc lĩnh vực cậu quan tâm, quyển sách vẫn khiến Pun chú ý. Cậu không bày nó lên kệ bán, mà giữ lại trong ngăn bàn như vật riêng. Dù không đọc nổi một chữ, cậu vẫn muốn giữ.
Ngày cứ thế trôi qua. Pun lên xuống cầu thang hàng chục lần, tay dời đồ nặng nhẹ, đứng lùi để ngắm tổng thể cho vừa ý. Khách ra vào liên tục, cậu vừa bán hàng vừa sắp xếp. Đến chiều muộn, chiếc bánh mì kẹp gà mua từ sáng mới có dịp ăn. Cắn một miếng, đôi mắt to tròn vẫn không rời khỏi những món đồ cậu đang sắp xếp lại.
Pun thả mình xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc, tay cầm điện thoại, vừa trả lời khách online vừa đăng sản phẩm mới. Ngày bận rộn nối dài, nhưng náo nhiệt vì tiền bạc vẫn tốt hơn cô độc. Cậu miệt mài đến gần một tiếng, cho đến khi chuông điện thoại reo, kéo sự chú ý khỏi màn hình máy tính.
Người gọi: Jett.
“Có chuyện gì thế?”
“Tao có việc cho mày.”
“Không định hỏi xem tao rảnh không à?”
“Không quan trọng. Rảnh hay không, mày vẫn phải làm.”
Pun khẽ bật cười trước cái tính bướng bỉnh quen thuộc. Jett là một trong số ít người còn lại trong cuộc đời cậu.
Mặc dù giọng điệu đầy ép buộc, Pun thừa hiểu nếu không phải chuyện thật sự gấp gáp thì Jett sẽ chẳng gọi cậu nhờ vả kiểu này.
“Có chuyện gì cần tạo giúp thế?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, khiến cậu phải kéo điện thoại ra khỏi tai để chắc rằng cuộc gọi chưa bị ngắt.
“Alô?”
“Một bức tranh trong phòng trưng bày của tao bị một thằng nhóc nào đó làm hỏng.”
“Thì sao?”
“Đó là một bức tranh rất quan trọng. Tao muốn mày mang nó đi phục chế.”
“Chẳng phải phòng trưng bày đang đóng cửa để tu sửa sao?”
“Vì vậy tao mới nói có đứa nhóc vớ vẩn nào đó làm hỏng nó.”
Ngoài công việc kinh doanh giải trí, Jett còn sở hữu cả một phòng trưng bày nghệ thuật. Pun chưa từng ghé qua, vì nơi đó đã đóng cửa một thời gian khá lâu, lý do Jett cũng chẳng hề nói cho ai biết. Cậu đoán chắc bạn mình còn mải bận với những cuộc vui thâu đêm.
“Có gấp lắm không?”
“Không, nhưng mày đến lấy bức tranh trước đi.”
“Thế sao lại bảo là không gấp?”
“Mày có thể đến sau khi đóng cửa tiệm. Tao sẽ bảo Elise chờ mày.”
“Được, gửi tao địa chỉ đi.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh gọn, chẳng một lời chào. Chẳng bao lâu, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn từ Jett, mang đến sự bất tiện khiến Pun mất luôn khoảng nghỉ ngơi sau giờ làm. Địa chỉ cách thủ đô gần bốn mươi phút lái xe, nằm gọn trên con đường quê nhỏ, vốn là lối tắt ra khỏi tỉnh.
Pun liếc đồng hồ, chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ đóng cửa. Cậu tắt máy tính, gom đống giấy tờ lộn xộn trên bàn nhét vào giỏ nhỏ. Thân hình cao gầy đứng dậy, vươn vai cho đến khi khớp xương kêu răng rắc như túi nilon vò lại. Cậu nhắm mắt, hít sâu, hai tay đan lại giơ cao khỏi đầu rồi thở ra chậm rãi, để đầu óc được thả lỏng sau cả ngày dán mắt vào màn hình.
Tấm bảng hiệu trước cửa được lật sang chữ “Closed”. Pun kéo chốt cửa chắc chắn, rồi ghé mắt qua tấm kính lớn để chắc mình không quên tắt đèn trước khi ra ngoài. Cậu định sau khi từ phòng trưng bày về sẽ dọn dẹp nốt đống đồ trong tiệm. Nhẩm tính giờ giấc, cậu biết mình sẽ đến nơi khi trời vừa chạng vạng. Nếu còn nấn ná thêm như thường lệ, chắc chắn sẽ đến nơi khi mặt trời đã lặn mất.
Tiếng động cơ khởi động xe khẽ vang. Đôi tay thanh tú nắm lấy cần số, lùi xe ra khỏi căn nhà kiêm cửa tiệm, rồi men theo lộ trình GPS hiện trên màn hình. Bốn mươi phút - miễn là không lạc đường. Pun thở phào, ít ra đây không phải đường hướng về trung tâm, nếu không cậu đã phải khổ sở kẹt cứng thêm cả tiếng trong dòng xe giờ cao điểm.
Chuyến đi ra ngoại ô thật yên bình. Cậu khe khẽ ngân nga theo giai điệu phát ra từ loa xe.
(Wise men say… only fools rush in…)
Pun vốn đặc biệt yêu thích nhạc xưa, có lẽ vì cậu sống cùng đồ cổ. Playlist của cậu toàn những ca khúc từ thập niên 1950.
(But I can’t help… falling in love with you…)
Ngón tay thon gõ nhịp trên vô-lăng theo nhạc. Chỉ còn chưa đầy 200 mét, GPS báo đến điểm hẹn, phòng trưng bày ẩn sau khu vườn rậm rạp đầy dây leo. Pun đạp nhẹ phanh khi đôi mắt bắt gặp cánh cổng sắt với hoa văn uốn lượn. Cánh cổng mở toang, nhưng chẳng thấy người quản lý - Elise - người bạn thân khác mà Jett nhắc đến.
Cậu nhấc điện thoại khỏi giá đỡ, lướt đến số gọi gần nhất.
“Jett, tao đến nơi rồi.”
“Nếu đã đến đó rồi thì vào đi.”
“Elise đâu?”
“Chắc loanh quanh đâu đó. Bức tranh ở tầng hai, mày lên sẽ thấy ngay, tao đặt trên sàn.”
“Rõ rồi.”
Cuộc gọi lại cúp máy cụt lủn. Pun chỉ biết khẽ lắc đầu, đã quen với tính khí bộc trực của người bạn thân. Cậu tắt máy xe, đẩy cửa bước ra, tiến vào phòng trưng bày đã bị bỏ hoang suốt mấy năm. Dù mặt trời chưa khuất hẳn, bầu trời cuối đông như muốn rời đi sớm. Ánh hoàng kim nhạt phủ xuống không gian, báo hiệu sắp sửa lặn mất.
Bước chân trong đôi giày sneaker trắng chạm lên nền lát gạch cẩm thạch. Bức tường bên phải khắc đầy họa tiết Gothic. Vẻ u uất xen lẫn hoang phế khiến Pun ngờ rằng từng bước đi nơi đây đều ẩn chứa một câu chuyện. Đôi mắt nâu nhạt nhìn quanh, rồi dừng lại ở pho tượng dị dạng giữa vườn - hình dáng giống Chúa bị đóng đinh, nhưng lại có đôi cánh, toàn thân bị quấn dây thép gai.
Quác, quác, quác!
Tiếng quạ bất ngờ từ bụi rậm gần đó khiến cậu giật mình, cùng lúc đồng hồ điểm đúng sáu giờ chiều.
Pun vội vã bước nhanh hơn, tiến vào tòa nhà mang hơi thở giao thoa giữa nghệ thuật La Mã và Hồi giáo. Tiếng giày vang vọng trong không gian lạnh lẽo, chẳng mấy chốc cậu đã lên đến tầng hai.
“Trên sàn, đúng chứ?”
“Thử nhìn quanh xem.”
Không có ai dẫn lối, cậu đành lần theo trực giác. May mắn thay, ngay vài bước từ cầu thang, một khung tranh Rococo đã nằm sõng soài dưới đất.
Pun cúi xuống kiểm tra. Không chỉ lớp kính vỡ nát, khung tranh cũng rạn nứt, và tệ hơn, bức họa bên trong cũng bị tổn hại. Những vết xước nham nhở in hằn từ mảnh kính vỡ.
“The Vampire of Greenmoore.”
Tên bức tranh được dán ngay bên cạnh phần mô tả trên tường. Cậu mở chiếc túi đeo chéo, bên trong là những dụng cụ sửa chữa, rồi bắt đầu cẩn thận phủi đi lớp bụi, mạng nhện và mọi thứ đang che lấp vẻ đẹp của bức tranh sơn dầu trước mắt.
Bụi trong không khí dần tan, còn gương mặt Pun lại dấy lên sự tò mò về chàng trai trong tranh. Đôi mày thanh mảnh khẽ chau lại. Cậu không chắc chắn lắm, nhưng trái tim nhỏ bé bỗng đập dồn dập đến mức phải thở ra qua miệng để trấn tĩnh. Những ngón tay thon dài lần lượt gỡ bỏ những mảnh kính vỡ che khuất bức tranh.
Một gương mặt tái nhợt hiện ra.
Đôi môi mỏng... trông vô cùng quen thuộc.
Đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt chửng, khiến cậu mê mẩn như bị thôi miên. Thế nhưng, thân thể ấy lại bị xiềng xích quấn chặt…
“T-tại sao...?”
“Tại sao chứ...?”
Pun Winnala nuốt khan. Cậu chẳng thể tìm ra lý do cho việc bức tranh kia lại vẽ đúng người đàn ông bí ẩn mà cậu đã mơ thấy gần như mỗi đêm. Dù chỉ là những mảnh ký ức mờ ảo, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đường nét gương mặt như được tạc khắc. Đôi bàn tay đẹp đẽ run rẩy đến mức chẳng thể giữ nổi chiếc cọ. Cậu lảo đảo ngã chúi vào bức tranh, sự va chạm kéo cậu trở về với hiện thực, nhưng nỗi căng thẳng khiến những ngón tay mảnh khảnh lỡ chạm vào mảnh kính vỡ.
“Á!”
Cậu giơ tay lên xem hậu quả của sự vụng về. May thay, trong túi vẫn còn vài miếng băng cá nhân. Một giọt máu đỏ tươi từ ngón tay khẽ rơi xuống, trong khi cậu loay hoay tìm băng bằng bàn tay còn lại, chẳng hề nhận ra rằng…
Ngay lúc ấy, giọt máu kia theo lực hút của đất, rơi thẳng xuống bức tranh Mà cà rồng Greenmoore trước mặt.
Và chính khoảnh khắc đó, Pun có cảm giác như bản thân bị xé toạc khỏi cơ thể, như thể sắp chết đi…
Vù!
Giống hệt như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. Như thể ai đó đã lôi cậu ra khỏi cơn mê loạn.
Đôi mắt to tròn, vốn đang nhắm nghiền, từ từ mở ra. Trước mắt cậu là một dãy ghế trống dài, hướng về cánh cửa sau. Đây... là nhà thờ? Pun thoáng nghĩ.
Sự hoang mang khiến nước mắt chực trào. Thân thể trắng trẻo run lên không ngừng. Khuôn mặt dịu dàng quay hết bên này sang bên kia, cố tìm lối thoát khỏi nơi hoàn toàn xa lạ so với vài phút trước.
Người chủ của cơ thể ấy, trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cố gượng đứng dậy, chẳng màng đến ngón tay vẫn chưa được băng bó. Pun bấm mạnh vào cánh tay mình. Cơn đau nhói khiến cậu nhận ra đây không hề là mơ. Đôi bàn tay đẫm mồ hôi buông thõng, gương mặt hoảng loạn và mờ mịt lia khắp nơi, cho đến khi cậu quay đầu lại…
Mọi thứ giống hệt như một giấc mơ.
Như thể cậu vẫn chưa thật sự tỉnh lại.
Như thể cơn đau vừa rồi chỉ là một lời nói dối.
Từ lâu, Pun luôn tin rằng quanh thế giới này ẩn giấu vô vàn bí mật. Có những điều không thể chứng minh. Có những điều mãi là ẩn số. Có những điều chỉ tồn tại dưới dạng những câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác, chẳng khác gì cổ tích. Nhưng ai dám chắc, trong số đó, điều gì là thật?
Giống như câu chuyện đang hiển hiện ngay trước mắt cậu…
Pun như bị thôi miên, cơ thể cứng đờ chẳng nhúc nhích được. Đôi mắt đẹp mở to, ánh lên vừa sợ hãi, vừa kinh hoàng, lại xen lẫn một tia dũng khí muốn phá bỏ gông xiềng, khao khát biết rằng hình ảnh trước mắt có thực sự chỉ là ảo mộng hay không.
Một thân hình cao lớn, tái nhợt đứng sừng sững trên bục xi măng ở chính giữa công trình mà Pun nhận ra đó là bàn thờ trong một nhà thờ. Đôi tay người ấy bị xiềng xích quấn chặt quanh những cột trụ chạm khắc hoa hồng. Gương mặt thanh thản cúi xuống, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch như đã mất hết sắc máu. Mái tóc rũ xuống che khuất phần lớn gương mặt, nhưng Pun biết rõ chủ nhân của thân thể bị đánh dấu trên bàn thờ ấy chính là người đàn ông bí ẩn trong bức tranh hỏng ở phòng trưng bày, cũng là kẻ xuất hiện trong những giấc mơ triền miên của cậu.
“Cái... cái quái gì vậy...?”
“Á!”
Trong sâu thẳm, Pun vẫn mong tất cả chỉ là mơ. Cậu phải mất rất lâu mới dám bấm mạnh vào tay thêm một lần nữa, cầu nguyện rằng mình sẽ không cảm thấy gì. Nhưng vết đỏ in hằn, đau rát, chứng minh cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không phải mộng tưởng.
Cậu chẳng hiểu vì sao, có lẽ nhờ chút can đảm le lói, đôi chân lại tiến lên phía trước, thay vì quay đầu chạy trốn ra cửa. Nhưng trước khi tìm được lý do, gương mặt dịu dàng của cậu đã ngẩng lên, đối diện với người kia, kẻ dường như vẫn hoàn toàn không hay biết về sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt.
Cậu không nghe thấy tiếng thở.
Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ lồng ngực bên trái, chẳng cảm nhận được chút dấu hiệu nào của sự sống nơi thân thể bị xiềng xích ấy. Điều đó càng khiến Pun hoang mang, tự hỏi liệu người kia còn sống hay không.
Đôi mắt nâu nhạt khẽ dịch chuyển, gom góp dũng khí để chạm vào gương mặt tĩnh lặng ấy. Thế nhưng, trước khi những ngón tay kịp chạm tới, một tia phản chiếu từ viên ngọc đỏ thẫm lóe lên khiến cậu sững lại. Pun nhớ rất rõ, đó chính là sợi dây chuyền mà người đàn ông bí ẩn kia vẫn mang. Cậu chẳng biết từ khi nào nỗi sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là một nỗi lo âu dồn nén đến mức gần như không chịu nổi. Cậu cũng chẳng để ý rằng vết thương trên ngón tay mình vẫn chưa liền.
Máu đã nhuộm đỏ đầu ngón tay, nhưng Pun chẳng thấy đau. Trái lại, cậu quên hẳn mình từng bị mảnh kính cắt. Chỉ biết rằng mối lo cho cơ thể trước mặt dâng lên mãnh liệt đến mức cuốn phăng mọi sợ hãi, cuốn phăng cả ý nghĩ phải tìm cách thoát thân. Pun thả lỏng, nâng tay lên, để ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo đến rợn người.
Giọt máu đỏ tươi in lên gương mặt tĩnh lặng ấy. Cả không gian xung quanh bỗng im lặng như ngưng đọng, chỉ còn tiếng tim cậu đập dồn dập, mỗi nhịp lại nhanh hơn, mạnh hơn, cho đến khi đôi mi khép chặt kia bất ngờ mở ra, và chiếc đầu khẽ ngẩng lên.
!!!
“Ngươi là ai?”
Pun Winnala mới thật sự hiểu thế nào là nổi da gà. Trước khi kịp choáng váng vì đôi mắt đen thẳm đang xoáy sâu vào mình, và giọng nói khàn khàn phát ra từ đôi môi nhợt nhạt kia, thì thân thể cao lớn bị trói chặt, hai cánh tay dang ra bởi những vòng xích, bỗng giật mạnh, phát ra một tiếng nổ vang dội khắp đại điện.
Cậu giật mình rụt bàn tay vừa chạm vào mặt người kia lại, hai tay lập tức che kín tai, cố gắng chống chọi với âm thanh những sợi xích sắt rung lên điên cuồng, cho tới khi tiếng xích cuối cùng nặng nề va xuống nền đá cẩm thạch rền vang.
Người ấy dường như đã được giải thoát khỏi xiềng xích. Trước cảnh tượng quái lạ, Pun không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhắm nghiền mắt lại, cố tách mình ra khỏi cơn hỗn loạn. Và ngay khi hàng mi khép xuống, thân thể mạnh mẽ vừa rồi còn nằm yên trên bục xi măng ở trung tâm đại điện đã lao thẳng về phía cậu. Tất cả chìm trong bóng tối, cả không gian lẫn ý thức của Pun…
Cậu không thể cử động. Cơ thể gầy gò như bị một thứ gì đó nặng nề đè chặt, toàn thân tê liệt. Đôi mắt trong veo cựa quậy phía sau bờ mi khép kín, rồi từ từ mở ra. Cậu đưa tay lên che mắt, ngăn ánh đèn neon chói gắt, buộc mình phải nhắm lại thêm lần nữa để điều chỉnh thị lực.
!!!
“Này!”
Cậu hiểu ngay nguyên nhân khiến cơ thể mình tê liệt ngay khi đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng. Chuyện thân thể như bị đông cứng, gần như mất hết cảm giác, cũng là điều dễ hiểu thôi, bởi cậu lại bị cuốn vào một chiều không gian kỳ bí. Ở đó, thân hình cao gầy, bị xích chặt, vẫn nằm trên bục xi măng giữa lòng nhà thờ. Một nơi tưởng như chỉ xuất hiện trong mộng, nhưng giờ đã chứng minh hết lần này tới lần khác rằng tất cả những chuyện kỳ quái xảy ra suốt vài tiếng qua đều là thật.
“Anh ơi…”
“Anh, xin hãy đứng dậy…”
Người đàn ông bí ẩn vẫn bất động, nằm đè lên cậu, không hề có dấu hiệu cử động. Đôi tay nhỏ bé của Pun cố gắng đẩy thân thể ấy ra, cho đến khi người kia nghiêng mình và ngã sấp xuống sàn. Cậu vội vàng đảo mắt quanh phòng, kiểm tra xem mình đã trở lại phòng trưng bày của Jett hay chưa. Bức tranh kia vẫn nằm trên nền nhà, ngay bên cạnh.
Giờ mình phải làm sao đây?
“Anh…”
“Anh, anh gì ơi…”
Cậu vừa gọi, vừa nghĩ ngợi. Có lẽ nguyên nhân khiến mình vẫn chưa thoát khỏi nơi này, cứ kiên trì lay gọi thân thể bất tỉnh kia đến mức đôi tay mỏi nhừ, chính là vì mối liên kết mơ hồ nhưng mạnh mẽ, bao đêm liền cậu đều mơ thấy người này, để rồi con tim lấn át cả lý trí.
Hay là gọi cho Jett?
Màn hình điện thoại vẫn hiển thị cái tên quen thuộc, số máy cuối cùng mà cậu liên lạc. Pun vốn định sẽ báo cho chủ phòng trưng bày biết về sự hỗn loạn mà cậu đã vướng phải kể từ khi đặt chân vào nơi này. Thế nhưng, không hiểu vì sao, những ngón tay lại khựng lại. Lý trí bị cảm xúc lấn át, lương tri dường như bị nuốt chửng, dẫn đến một quyết định dại dột mà chính cậu cũng không ngờ bản thân sẽ làm.
Trên từng bước chân nặng nề, Pun thầm trách móc chính mình khi gắng sức cõng thân thể người kia ra chiếc xe đậu trước hàng rào. Mặt trời vẫn chưa lặn, dường như mới chỉ vừa trôi qua khoảnh khắc cậu bước vào phòng tranh. Thế nhưng, vài ánh đèn quanh khu vực đã bắt đầu bật sáng, chẳng rõ bởi tay ai. Có lẽ là Elise, nữ quản gia tận tâm, người vẫn chiều chuộng để bạn mình dành quá nhiều thời gian cho một điều bí ẩn bị giam trong tranh.
Cậu đặt cơ thể bất tỉnh vào ghế sau, còn bức tranh thì để xuống sàn xe. Nếu chủ nhân của nó biết, hẳn sẽ mắng cậu đến tím mặt. Nhưng sức lực đã cạn, thân thể vốn vất vả cả một ngày chỉ còn đủ để thở ra một tiếng dài nặng nhọc. Pun tạm gác hết mọi ưu tiên sang một bên. Thứ duy nhất cậu nghĩ đến lúc này là chiếc gối mềm mại trên giường ở nhà. Thế là cậu nhanh chóng ngồi vào ghế lái, rời khỏi phòng trưng bày, rồi tính tiếp phải làm gì với thân thể bất tỉnh kia cùng bức tranh biết vượt qua chiều không gian mà cậu vừa mang theo.
Cậu cũng không hiểu vì sao.
Tròn bốn mươi phút sau, bao gồm cả thời gian để đưa người đàn ông về nhà và đặt anh ta nằm xuống ghế sofa trong phòng khách. Pun cố gắng điều chỉnh để người đàn ông bí ẩn có được tư thế thoải mái nhất, mặc cho đôi chân dài gần một mét chín kia vẫn thò ra ngoài mép ghế.
Chiếc chăn mà Pun vẫn giữ lại để dùng mỗi khi em trai ghé thăm, giờ lại được đắp lên người kia, giúp anh ta tránh khỏi cái lạnh từ chiếc máy điều hoà phòng khách vốn ít khi hoạt động.
“Mình đang làm cái quái gì thế này?”
Pun đứng lặng, đôi bàn tay buông thõng. Nếu nghĩ lại, chuyện cậu đang làm thật chẳng hợp lý chút nào. Bỏ mặc một thân thể bất tỉnh nằm ngoài đường thì quá tàn nhẫn… “Kệ đi. Để mai tính.”
Cậu quay vào phòng mình, nằm ngay đối diện với chỗ đặt đôi chân dài của vị khách bất đắc dĩ kia, trút bỏ mệt mỏi bằng một trận tắm nhanh. Hôm nay, Pun đã kiệt sức đến nỗi quên cả cơn đói, dù từ sáng đến giờ chỉ ăn vội một chiếc bánh mì. Bụng tuy cồn cào, nhưng cậu chẳng còn sức để lê ra bếp tìm thứ gì bỏ bụng. Lúc này, điều duy nhất cậu cần là một giấc ngủ sâu, mặc cho chiếc điện thoại thông minh vẫn chưa kịp nhắc giờ đi ngủ.
Cả ngày mệt mỏi đã vắt kiệt sức lực. Ngay khi đầu chạm gối, Pun chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn quên đi những sự kiện kỳ dị vừa trải qua. Cậu ngủ rất nhanh, như thể cơ thể tự động tích trữ năng lượng sau một ngày hỗn loạn, để sẵn sàng đối mặt với thứ đang nằm yên ngoài phòng khách.