Rể Quý Trở Về

Chương 58

Trước Sau

break
Chương 58: Vu khống

Dương Hiên không nói gì, cố chấp giữ im lặng thăm dò ý Lâm Toàn

Còn trong lòng Lâm Toàn, Dương Hiên đương nhiên là người cô ấy tín nhiệm nhất.

Chưa kịp đợi Lâm Toàn phản ứng thì Lưu Hồng ở dưới sân khấu đã dẫn theo mấy người họ hàng của Trần Thiên Hạo xông lên.


Lưu Hồng vốn dĩ đã chơi xấu Trần Thiên Hạo nên có chút áy náy nhưng không ngờ Trần Thiên Hạo lại là người độ lượng không hề tính toán đến việc trước kia từng bị bà ta trở mặt.

Lưu Hồng tự khắc có cái nhìn khác về Trần Thiên Hạo, vả lại Trần Thiên Hạo cũng là một tên đẹp trai nhà giàu, cũng có thể coi là sự lựa chọn tốt nhất cho cuộc tái hôn của Lâm Toàn.

Hơn nữa Dương Hiên đã bỏ đi khá lâu không thấy trở lại, Lưu Hồng trước giờ vẫn luôn có khá nhiều thành kiến với Dương Hiên, chính vì vậy so với một người tiềm lực chưa ổn định như Dương Hiên thì lúc này Lưu Hồng cảm thấy Trần Thiên Hạo có thể sẽ đảm bảo hơn.

Lưu Hồng hai tay chống hông đứng trước mặt bảo vệ Trần Thiên Hạo và Lâm Toàn, giọng điệu hung hăng nói với Dương Hiên:

“Mày mau cút về đi, trước kia chỉ nói một câu rồi bỏ đi biệt tăm bây giờ lại định đóng vai bác sĩ giang hồ chế ra thuốc giả hòng lừa gạt Tiểu Toàn sao?”

Bữa tiệc đính hôn thịnh soạn qua công sức của bao người bỗng biến thành một trận công kϊƈɦ cãi vã.

Đám khách mời đều tỏ vẻ thích thú, họ cho rằng tiền mừng hôm nay bỏ ra quả không hề uổng phí nếu không thì sao có thể nhìn thấy một bữa tiệc đính hôn như một vở kịch đặc sắc dài tập như vậy.


Nghe thấy tiếng đám khách mời cười rộ lên, Dương Hiên khẽ nhăn mày, không thèm để ý đến Lưu Hồng, anh lấy một bình ngọc từ trong túi quần, sau đó đổ ra một viên thuốc đặt trước ánh mắt bất động của Lâm Toàn.

“Thuốc ở đây, anh cũng biết em vì Tiểu Nhã mới đính hôn với người khác, là lỗi của anh, do anh quá chậm chạp nên mới để em phải đợi lâu như vậy.”

Ánh mắt Dương Hiên chân thành cố chấp nhìn Lâm Toàn.

Lâm Toàn ngây người nhìn vào viên thuốc tròn trịa trêи đôi tay dài mảnh khảnh, mũi cô tự nhiên động đậy một mùi thơm nhẹ thoảng vào, đột nhiên cô cảm nhận làn da khô ráp của mình đang được thư giản.

Đây là thuốc gì mà thần kỳ vậy?

Thấy Lâm Toàn bị lay động, Trần Thiên Hạo liền nổi nóng, hung hãn nói, “Tiểu Toàn, em hãy nghĩ cho kỹ, những thứ không rõ nguồn gốc như thế, sau khi cho vào miệng trôi xuống bụng thì sẽ không nôn ra được, đến lúc đó nguy hiểm đến tính mạng thì anh không cứu được em đâu.”

Lâm Toàn thấy ánh mắt của Dương Hiên nhìn chằm chằm vào mình, bỗng nhiên cô hồi tưởng lại quá khứ trước kia mỗi khi bản thân sắp tuyệt vọng thì Dương Hiên đều xuất hiện trước mắt cô như một vị thần chân chính, dùng thân hình to lớn bảo vệ cô, cứu lấy cô.


Lâm Toàn hít một hơi thật sâu, mặc kệ Lưu Hồng đưa tay ngăn cản, tay cô ôm lấy Dương Hiên …và cả viên thuốc trong tay anh.

Mạch đập của Lâm Toàn tăng dần, khoé môi hơi nhếch lên, vén tấm màn che mặt, một lần nuốt luôn viên thuốc có hương thơm thoang thoảng phả vào mũi đó.

Tất cả mọi người đều không rời mắt khỏi Lâm Toàn, có người hi vọng điều gì đó xảy ra, có người thì không mong như vậy.

Đan dưỡng nhan khi mới dùng sẽ không có phản ứng gì, sau đó tuỳ vào tác dụng của thuốc sẽ đào thải ra những tạp chất có trong cơ thể, cảm giác sẽ ngày càng đau đớn, có người không trụ được sẽ có thể xảy ra hiện tượng sốc thuốc.


Do thời gian khá gấp nên Dương Hiên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được cách giúp làm dịu bớt cơn đau, nghĩ đến sẽ có điều không lành xảy ra với Lâm Toàn, Dương Hiên định đưa Lâm Toàn đến phòng tắm, nhưng đã không còn kịp.

“A…. Đau quá …”

Lâm Toàn mệt nhọc nằm xuống, đau rêи rỉ vật lộn giữa sàn nhà.

Cơn đau dữ dội đã khiến cô không màng đến mấy thứ lễ nghĩa gì nữa.

Dương Hiên vừa định tiến lên ôm lấy Lâm Toàn cho cô ấy uống một viên thuốc hồi xuân để làm dịu cơn đau thì Lưu Hồng đã hét to lên, tỏ ra đề phòng và ngăn cản hành động của Dương Hiên:

“Dương Hiên, mày còn muốn giở trò gì nữa đây, không ngờ mày là một con người ác độc như vậy, nhìn thấy Tiểu Toàn đính hôn với Thiên Hạo, mày lại dùng cái thủ đoạn dơ bẩn, lừa Lâm Toàn uống thuốc độc, sao mày có thể tàn nhẫn tuyệt tình đến vậy chứ?”

Dương Hiên cau mày lại, lúc đó anh không muốn xảy ra cãi vã gì, trong lòng chỉ muốn bước qua Lưu Hồng để ôm lấy Lâm Toàn.

Một giây sau, họ hàng của Trần Thiên Hạo và những quan khách không hề quen biết Dương Hiên, gương mặt căm phẫn đứng ra ngăn cản anh.

“Chả trách người phụ nữ của mình còn chưa ly hôn đã đến bên người khác, thì ra anh ta chính là cái đồ chó má độc địa như vậy.”

“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể dùng thủ đoạn độc ác này, anh ta có còn là người nữa không?”

“Mau báo cảnh sát đi, hãy bắt cái thứ lòng lang dạ sói này lại…”

Còn những người có quen biết Dương Hiên cũng e sợ thực lực của anh nên chỉ tỏ ra không đồng tình và ngồi yên chỗ cũ, âm thầm chỉ trích anh.


Chỉ cần Dương Hiên cau mày lại cũng có thể giết chết một con ruồi, anh vung tay phải lên, một luồng khí mạnh mẽ toát ra vẽ nên một vòng cung bán nguyệt vô hình.

Lưu Hồng là người đứng mũi chịu sào và đám người kia hễ chạm vào luồng khí đó đều bị bay ra ngoài nhưng cơ thể cũng không hề hấn gì.

Dương Hiên vốn không muốn làm tổn thương ai, lúc đó những người ngăn cản anh tản ra hai bên, trêи gương mặt họ tràn ngập sự lo lắng.

Tuy nhiên khi Dương Hiên tiến lên một bước thì ngay cả anh cũng bị sợ hãi trước ánh mắt của Lâm Toàn.

“Dừng tay”

Chỉ thấy Lâm Toàn không biết đã lấy được con dao ở đâu xông tới, nếu đã không chịu được đau khổ thì thà dùng lưỡi dao này kết thúc luôn sinh mạng.

Đôi mắt Dương Hiên sáng rực, anh nhanh chóng bước lên trước đoạt lấy con dao trong tay Lâm Toàn, ngồi xuống cho Lâm Toàn uống một viên thuốc hồi xuân sau đó lấy tay xé mấy mảnh vải trêи váy của Lâm Toàn, quấn vào tay cô để đề phòng trường hợp cô ấy tự làm tổn thương chính mình một lần nữa.

Không ai phát hiện hành động của Lâm Toàn, họ chỉ nhìn thấy con dao Dương Hiên đang cầm trêи tay và cách anh đối xử với Lâm Toàn, khó trách gây ra sự phẫn nộ của cả một đám người.

“Mày có còn nhân tính nữa không hả? Một ngày làm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, cho dù đã đường ai nấy đi thì cũng không thể tàn nhẫn đến mức không còn tính người như vậy, Dương Hiên hãy giữ lại chút lương tâm đi, đừng tán tận lương tâm như vậy, một ngày nào đó ông trời có mắt thì chỉ một tia sấm chớp thôi là mày sẽ bị giết chết đấy.”

Lưu Hồng loạng choạng, vừa mới vực dậy đã làm loạn hết lên nhưng khi nhìn thấy Dương Hiên đang bó tay cho Lâm Toàn, kề cạnh là một con dao thì đã bị doạ đến mức run rẩy.

“Dương Hiên, hãy bình tĩnh lại, có chuyện gì cùng nhau thương lượng đừng có hễ động tí là lại dao với súng, chẳng phải Tiểu Toàn vẫn chưa ly hôn với mày sao, có việc gì thì đều có thể cùng nhau nói chuyện…”

Dương Hiên cau mày nhìn Lâm Toàn rồi lại nhìn sang con dao trong tay mình, anh cũng lười giải thích.

Lúc này trêи cơ thể của Lâm Toàn toả ra một mùi hôi khó chịu, Dương Hiên chỉ muốn mau chóng đưa cô đến phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, nếu không đợi đến lúc Lâm Toàn tỉnh lại nhận ra dưới con mắt nhìn của bao nhiêu người mà bản thân lại tiết ra một đống chất lỏng trông còn tanh hôi hơn cả chất thải trong nhà vệ sinh, thì đoán rằng bất kể vì mùi hôi thối hay vì mất mặt thì cô ấy cũng sẽ sụp đổ.

Lâm Toàn đau đớn gần như chỉ hít thở một cách yếu ớt, có điều có thể cảm nhận rõ tình trạng sức khoẻ đã không ngừng biến chuyển tốt hơn, trêи mặt lúc thì đau lúc thì ngứa, rất muốn gào gãi.

Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, chân tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn và ngứa ngáy.

Trêи cơ thể cô đang đào thải ra rất nhiều chất bẩn, càng tích tụ càng nhiều,không lâu sau đã chất thành đống bùn đen, vừa thối vừa buồn nôn.

Không ít người đã cảm thấy kinh khủng mà kêu lên.

“Trời ơi không phải thi thể sẽ biến thành nước chứ.”

“Giết người rồi…”

————————-

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc