Chương 57: Đính hôn
Khách sạnVọng Giang là khách sạn cao cấp nhất ở Trung Giang, những chiếc xe không dưới một trăm triệu tệ đỗ ở trước cửa khách sạn, từng đôi trai gái váy áo lộng lẫy bước vào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể đoán được người đến đây có lẽ sẽ tham gia yến tiệc hoặc tiệc rượu lớn.
Mặc dù những vết sẹo trêи người Lâm Toàn đã mờ đi nhiều nhưng vẫn khiến người khác vô cùng sợ hãi, vì vậy dù Trần Thiên Hạo cầu xin cô mặc bộ lễ phục đính hôn mà chính tay hắn mua, Lâm Toàn vẫn chọn mặc trang phục có thể giúp cô che hết toàn thân.
Trần tổng, Lâm tổng chúc mừng! Chúc mừng!
Người có chuyện vui tinh thần luôn sảng kɧօáϊ, có thể ở bên người con gái trong mộng của mình, Trần Thiên Hạo đắc ý, trêи mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Ngay lúc này Lâm Toàn đứng bên cạnh, bị Trần Thiên Hạo nắm chặt tay trông chẳng khác gì một chiếc cột đóng băng dửng dưng thờ ơ, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, như thể buổi đính hôn ngày hôm nay chẳng liên quan gì đến cô.
Trần Thiên Hạo thầm thở dài, cũng chả còn tâm trí để quan tâm đến sự chống đối ngầm của Lâm Toàn.
Dù sao đợi buổi lễ kết thúc, Lâm Toàn sẽ uống nốt số thuốc còn lại để khôi phục dung mạo ban đầu của mình. Hắn sẽ nhân cơ hội này để biến cô trở thành người phụ nữ thật sự thuộc về hắn, xem cô còn chống đối kiểu gì.
Nghĩ đến việc Lâm Toàn sẽ trở thành người phụ nữ của mình, Trần Thiên Hạo đột nhiên nhớ lại những lời trước đây Lưu Hồng từng nói, Lâm Toàn và Dương Hiên hai người họ vẫn chưa vượt quá giới hạn về thể xác, vì vậy bây giờ Lâm Toàn vẫn là một nụ hoa chưa hé nở.
Trần Thiên Hạo trong lòng rất đắc ý, biết được Lâm Toàn vẫn là cô gái trong trắng chưa bị kẻ khác động đến, sự bực tức lúc nãy liền dịu đi, hắn nghĩ trước mắt cố nhịn cho qua cũng không phải là điều không thể.
Trong đầu suy nghĩ viển vông, cánh tay Trần Thiên Hạo cũng trở nên mất kiểm soát, hắn khẽ lùa tay xuống dưới mân mê bàn tay mềm mại hoàn hảo của Lâm Toàn.
Chưa kịp cảm thán tay vợ tương lai của mình vừa mềm vừa thơm, thì đã bị Lâm Toàn lạnh lùng rút tay ra.
Khuôn mặt Trần Thiên Hạo đột nhiên tối sầm lại, tâm trạng không thể tốt lên ngay.
Hai người đứng bên nhau nhưng tuyệt nhiên không nói câu gì làm cho bầu không khí nhất thời trở nên bí bách.
Mấy vị khách đứng gần đó ánh mắt dò xét nhìn họ, cô dâu chú rể xét về mặt ngoại hình thì chắc chắn không phải xứng đôi vừa lứa?
Trần Thiên Hạo hít một hơi thật sâu, nhịn phải nhịn, chỉ cần đính hôn xong, sau này… không phải hắn sẽ tùy ý thích làm gì thì làm sao?
Sắc mặt Trần Thiên Hạo u ám, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, lại bắt đầu mỉm cười viện cớ để chuyện lúc nãy qua đi.
Lễ đính hôn từng bước một diễn ra theo đúng kế hoạch của Trần Thiên Hạo, tiếng xấu của Tiểu Nhã ngày càng lan rộng, chịu nhiều sự đả kϊƈɦ của mọi người. Tiểu Nhã cũng bị hủy bỏ tư cách tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, cứ như vậy đã bị bắt giam.
Lâm Toàn khoác tay Trần Thiên Hạo cùng đi trêи thảm đỏ, từ từ tiến vào trung tâm lễ đường, khóe mắt ngấn nước.
Cô nhớ như in hình ảnh bản thân mình ba năm trước, trẻ người non dạ, vội vội vàng vàng tìm kiếm một người thanh niên làm chồng, từng bước tiến vào lễ đường.
Thế mà ba năm sau mọi chuyện y như cũ, vẫn khoác tay một kẻ mình không có chút tình cảm gì, cùng nhau tiến vào khu vực làm lễ.
Nhưng không giống ở chỗ, ba năm trôi qua, sự miễn cưỡng lúc đầu đã biến thành can tâm tình nguyện, chỉ hận là hai người không thể đồng lòng, sống với nhau đến già.
Làm gì được khi cuộc đời thay đổi, cảnh còn người mất, bản thân cũng chịu sự ép buộc phải gả cho kẻ khác, bây giờ cũng không tìm thấy được vết tích của sự vui vẻ, hạnh phúc như ngày xưa.
Lâm Toàn khẽ lau những giọt nước mắt ở khóe mi, ở góc nào đó trong trái tim cô đang sụp đổ, nhen nhóm một chút hi vọng xen lẫn cầu cứu.
Dương Hiên, Dương Hiên, Dương Hiên…
Mau đến cứu em, em không muốn gả cho kẻ khác.
Đáng tiếc, khi người chủ trì nghi lễ tuyên bố hai bên trao nhẫn cho nhau, Dương Hiên vẫn không xuất hiện.
Lâm Toàn đưa ánh mắt vô hồn về cánh cửa trống rỗng, tim cô như lửa đốt, đôi môi trở nên nhợt nhạt, tay cầm chiếc nhẫn đính hôn run rẩy một lúc, mãi không thể đeo lên được.
Trần Thiên Hạo lúc này đã mất kiên nhẫn, hắn đang định cầm lấy tay của Lâm Toàn để giúp bản thân đeo nhẫn, thì đột nhiên ngay cánh cửa hội trường bổng có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
“Đợi đã”
Lâm Toàn quay người lại với một tốc độ đáng kinh ngạc, bóng người đó tiến lại gần, Lâm Toàn càng chắc chắn người đó là ai, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cổ họng nấc nghẹn lên từng hồi.
Trần Thiên Hạo bị những hình ảnh mạnh mẽ hung hãn khi Dương Hiên đánh nhau trước kia dọa cho kinh sợ, tuy nhiên hắn cũng kịp phản ứng lại, bây giờ không phải lúc để sợ hãi.
Hắn mưu mô tính toán, khó khăn lắm mới đi được đến bước này, mọi chuyện sắp thành công, sắp thu được thành quả. Sao có thể để kẻ khác phá đám chứ?
Trần Thiên Hạo liếc nhìn Lâm Toàn đang run bần bật bên cạnh, lạnh lùng nói.
“Ồ đây không phải là chồng cũ của Tiểu Toàn sao? Sao lại đến uống rượu đính hôn của tôi và Tiểu Toàn vậy? Nếu như muốn uống rượu thì cũng phải đợi chúng tôi kết thúc hết nghi thức mới khai tiệc.”
Thấy Dương Hiên chỉ nhìn Lâm Toàn mà không nói gì, Trần Thiên Hạo điên tiết, nói chuyện càng không khách khí: “Anh bây giờ đang cản trở chúng tôi, phiền anh đứng sang một bên đợi đi.”
Chồng cũ? Dương Hiên nhíu mày, cuối cùng cũng liếc nhìn tên tiểu nhân đang đắc chí Trần Thiên Hạo một cái.
“Chúng tôi vẫn chưa ly hôn sao có thể gọi là chồng cũ chứ?”
Thấy Dương Hiên vừa mở lời đã biết không có chuyện tốt, vốn dĩ muốn hất tay trêи để gán cho Dương Hiên cái mác chồng cũ, cho dù sau lễ đính hôn có kẻ nhiều lời, chỉ cần hắn giải thích là có thể bớt chút lời ra lời vào.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo liền thay đổi, nhất thời cứng họng, hắn nắm tay Lâm Toàn một cách thô bạo, ghé vào tai cô uy hϊế͙p͙: “Em kêu hắn mau rời khỏi đây đi, không thì số thuốc còn lại và em gái em….”
Lâm Toàn toàn thân cứng đờ, bàn tay đang định chống cự thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt cô hoảng sợ và bất an.
Dương Hiên cau mày, thấy Trần Thiên Hạo đang cưỡng ép Lâm Toàn, ánh mắt lạnh lùng, anh búng mạnh tay không một tiếng động
Thứ đồ không có đầu óc!
“A…”
Trần Thiên Hạo bịt chặt cánh tay trái đang đẫm máu, không ngừng rêи rỉ, đôi mắt sợ hãi dè chừng nhìn Dương Hiên.
Hắn không nhìn rõ là kẻ nào đã tấn công mình, nhưng dựa vào phản xạ hắn nghĩ là Dương Hiên làm.
“Anh làm gì vậy?”
Dương Hiên mặc kệ Trần Thiên Hạo, anh thương xót quay sang nhìn Lâm Toàn, nói: “Tất cả đều là lỗi của anh, là anh bắt em phải đợi lâu quá, nhưng bây giờ anh đã tìm được thuốc có thể chữa trị được dung mạo cho em, còn chuyện của Tiểu Nhã, em yên tâm, anh nhất định sẽ nghĩ cách để cô ấy được tự do.”
Mặc dù đang rất đau đớn, cũng biết rõ là không thể đánh bại được Dương Hiên, nhưng kế hoạch của hắn sắp thành công, sao có thể vì tình thế khó khăn bây giờ mà trở thành công cốc được.
Hơn nữa, nếu đánh mất cơ hội này có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Bây giờ không phải là lúc nhượng bộ, Trần Thiên Hạo chỉ có thể cố cắn răng, chịu đựng đau đớn, chế giễu:
“Thuốc khôi phục dung mạo dễ kiếm thế sao? Nếu dễ kiếm như vậy thì hà cớ gì trêи đời này vẫn nhiều người phụ nữ xấu vậy chứ?”
————————-