Chương 53: Giải đấu
Lần này Dương Hiên làm sĩ quan huấn luyện, đã giúp ích rất nhiều cho nước nhà, phương pháp huấn luyện nâng cao thực lực nhanh chóng, các bài thuốc bào chế tăng cường sức khỏe săn chắc xương, có thể nói mấy mẹo võ học quý hiếm trong giới võ thuật đều là của báu vô giá khiến mọi người tranh giành nhau.
Mấy kiểu tự cho mình là gia đình sống ẩn xa lánh sự đời thì đều cố giấu không để ai biết ai hay, như kiểu sợ đất nước của mình cướp mất nên chẳng để lộ ra đồ gì, ngược lại, Dương Hiên lại tặng cho quốc gia không màng đến việc nhận lại.
Thông thường, những người bình thường đều sẽ nghĩ cách để trao đổi lại với cái giá họ bỏ ra, còn Dương Hiên thì chẳng nghĩ ngợi gì. Tấm lòng như vậy, quả thật đáng quý vô cùng.
Thủ trưởng rất cảm kϊƈɦ tấm lòng hiến dâng không màng danh lợi của Dương Hiên, cho nên chuyện liên quan đến việc đàn ông bị cắm sừng trêи đầu, tuy trưởng quan không muốn Dương Hiên bị phân tâm trước cuộc thi, nhưng dù sao vẫn phải kể lại rõ đầu đuôi sự tình cho anh biết.
“Bụp”
Thủ trưởng và lính canh gác ngoài cửa ngẩn tò te nhìn cánh cửa sắt phòng hộ kiên cố chắc chắn thủng một lỗ lớn với đường kính 50cm, lực tác động vẫn tiếp tục kéo dài, cảm giác như bức tường bên cạnh lung lay sắp đổ.
Mọi người nuốt nước bọt, thầm nghĩ, năng lượng tạo ra trong cơn giận dữ mới là sức mạnh thật sự của Dương Hiên. Sức mạnh trước kia chắc hẳn đều là đùa giỡn đánh lừa trẻ con.
“Tôi sẽ cố gắng thi đấu xong, rồi trở về vào hôm đính hôn, đến khi đó cần phiền tới máy bay của thủ trưởng đưa đón tôi một đoạn đường rồi.”
Cảm nhận được một luồng khí lạnh, đằng đằng sát khí, thủ trưởng bóp nhẹ chóp mũi, gật đầu.
“Được.”
Lúc này tâm trạng Dương Hiên rất tệ, dù là ai khi nghe tin mình sắp bị cắm sừng thì cũng chẳng thể vui vẻ nổi.
Vừa rồi sáu mươi binh sĩ còn cảm thấy họ hòa thành một khối dễ dàng bàn bạc với Dương Hiên, nhưng trong phút chốc phát hiện Dương Hiên lại trở thành vị sĩ quan huấn luyện tàn ác của trước kia, có khi còn ghê sợ hơn. Cho nên họ nhao nhao kêu khổ, nháy mắt truyền tin cho nhau.
Xảy ra chuyện gì thế này?
“Chẳng lẽ cô vợ bỏ đi theo người ta sao?”
Nói phát trúng luôn, Dương Hiên liếc nhìn, chỉ đích danh Vương Toàn nói.
“Vương Toàn vác 100kg sắt thép, lưng và chân mỗi phần vác 35kg, chạy bộ 100km vượt chướng ngại vật.”
“Huhu, sĩ quan huấn luyện Dương, tôi sai rồi.”
Tiếc là, tâm trí Dương Hiên đang nghĩ đến việc bị cắm sừng, không còn dễ thương lượng và đùa giỡn với các anh em như trước nữa. Giờ đây, Dương Hiên đang trong cơn giận dữ, chỉ muốn tóm lấy thứ gì đó để trút giận, và đen đủi thay, Vương Toàn lại đâm đầu vào.
Những binh lính khác run cầm cập, không dám hé răng nói nửa lời, trong lòng cảm thán, bị cắm sừng đúng là nỗi đau trong lòng của các ông chồng!
Sáng sớm hôm sau, các binh sĩ dồi dào sinh lực lên xe bus, đi tới hòn đảo diễn tập quân sự ở Lâm Hải.
Đương nhiên có một trường hợp ngoại lệ chính là Vương Toàn. Hôm qua cậu ta bị Dương Hiên phạt, lại tăng gấp đôi bài tập huấn luyện, tập luyện xong cậu ta mệt như chó chết, căn bản không thể tiếp tục tham gia cuộc thi quốc tế.
Trong lòng tiếc nuối vì trong danh sách tham gia không có tên của mình, nhưng dù cậu ta có đi cũng vô ích, bởi hiện giờ cậu ta chẳng còn chút sức lực và tinh thần nào cả.
Ngay lúc cậu ta đang rầu rĩ, Dương Hiên liền đút viên thuốc ghê tởm, khó uống nhất so với loại thuốc cậu ta từng uống vào trong miệng, khiến cậu ta muốn nôn ra ngay, nhưng lại bị Dương Hiên thô lỗ bịt mồm, đành phải rưng rưng nước mắt nuốt xuống.
“Ọe…… huấn luyện viên, tôi biết sai thật rồi, anh đừng giết tôi bằng vũ khí sinh học của anh nữa.”
Dương Hiên không thèm ngó ngàng đến những lời khoe mẽ bản thân của Vương Toàn. Anh cầm chiếc điện thoại hơn nửa năm rồi không dùng, gọi cho Liễu Tiêu Tiêu.
Vài giây sau, Vương Toàn bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, mệt mỏi tan biến, người tràn đầy sức lực, tâm tình thoải mái hơn bao giờ hết, nở nụ cười ngây ngô với Dương Hiên.
Tuy mỗi một loại thuốc của Dương Hiên đều y như các loại vũ khí sinh học trộn đủ các loại phân với nhau, nhưng hiệu quả của thuốc thì không thể chê được.
Những người khác cũng nhìn Dương Hiên bằng khuôn mặt khen ngợi, nhưng chỉ thấy mây đen trêи đầu anh ngày càng nhiều.
Bộ dạng như có sấm chớp giật đùng đùng, khiến họ co rúm lại, cầu xin vị sĩ quan huấn luyện này đừng giận dữ nghiêm nghị.
Nghe nói hôm thủ trưởng gọi sĩ quan huấn luyện đến gặp, cả tòa nhà làm việc của thủ trưởng cũng suýt bị phá hỏng, hiện giờ họ vẫn đang ở trêи xe.
Liệu có khi nào cả người lẫn xe đều bị hủy diệt dưới tay của sĩ quan huấn luyện tàn ác không?
Bên Liễu Tiêu Tiêu vừa tắt máy, Dương Hiên xiết chặt điện thoại, chỉ muốn nghiền nát mọi thứ trước mặt. Nhưng vì xung quanh đang có người, Dương Hiên phải kìm nén mãi mới có thể vơi đi ý định giết người.
“Hôm nay, nếu một người trong số các cậu mà bị loại, thì các cậu chuẩn bị trầy da rách thịt, rồi uống nước thuốc chua cay mê hồn của tôi đấy.”
Dương Hiên nhìn từng người trêи xe, nở một nụ cười khát máu.
Ôi Đệch, huấn luyện viên ngày càng tàn ác quỷ quái rồi, phải làm sao đây?
Đảo diễn tập quân sự này là chiến trường của chiến tranh thế giới thứ hai. Vì khi đó quá nhiều bom đạn nã vào, bao năm không có một ngọn cỏ, mười năm trở lại đây mới dần dần khôi phục, nhưng vẫn giữ được dáng vẻ ban đầu.
Dương Hiên dẫn mười người được tuyển chọn kỹ càng tới, gặp mặt với các đội của các quốc gia khác, tôn trọng nhau trêи tinh thần bạn bè tốt, đồng thời bắt tay nhau bày tỏ tình hữu nghị quốc tế.
Dương Hiên liếc mắt sang đội Nato.
“Trong số 9 đội, chỉ có đội Nato là nhỉnh hơn chút, các cậu chú ý vào, không thừa đâu, đi đi.”
Trịnh Sinh dẫn đầu, Vương Toàn đội phó, mười người cùng gật đầu chào Dương Hiên, hiên ngang đứng lên vị trí của Hoa Hạ, chờ đợi tiếng súng vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
“Đội tuyển của các nước hãy về vị trí của mình. Cuộc thi mang tầm cở quốc tế lần này nhằm để mài giũa, cùng thể hiện phong cách quân đội của các nước một cách hữu nghị, mọi thứ phải rõ ràng. Hãy nhớ rằng, giải đấu ưu tiên hàng đầu, rồi tiếp đến là tình hữu nghị, không được xảy ra mấy chuyện như cố ý làm người khác bị thương, dẫn đến tàn phế, chết người. Nếu vi phạm sẽ xử theo luật. Luật của giải thi đấu……”
Luật của giải thi đấu là: Trêи hòn đảo này được giấu 12 lá cờ, đội nào tìm được đủ 12 lá cờ trước thì đội đó thắng. Trong đó cũng có quy định cho đội bị loại. Đội nào không có cuộc so tài, dù là so tài tranh đấu để cướp cờ, hay là hạ bẫy để kiểm soát cả đội, đều bị loại ra khỏi trận đấu.
“Chuẩn bị. Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, các binh lính của mười đội lao nhanh vào khu rừng tươi xanh gần đó.
Trịnh Sinh dẫn đội chạy được khoảng 1 km, thì gặp một đội Nato, đội duy nhất được Dương Hiên để ý tới.
“Ôi, chẳng phải đây là đám thanh niên gầy yếu của Đông Á sao?”
Đám Trịnh Sinh thuộc hàng ưu tú trong số các binh sĩ tinh nhuệ, nhiều lúc cần đề cập tới chuyện đối ngoại, cho nên bắt buộc phải học môn ngoại ngữ cần thiết này.
Do đó người của đội Hoa Hạ đều hiểu được hết những lời khiêu khích gây hấn của đám người đội Nato.
“Chi bằng chúng ta đọ sức coi kẻ nào mới là máy bay chiến đấu gầy yếu đi?”
Trịnh Sinh nói một câu tiếng anh trôi chảy, trong mắt ngập tràn ý chí chiến đấu, liên tục khiêu khích.
Bên đội Hoa Hạ, ai nấy cũng nắm chặt nắm đấm, lòng đầy căm phẫn, chỉ chờ Trịnh Sinh hạ lệnh để xông lên đánh một trận.
Chiến sự hết sức căng thẳng. Trước trận đấu là bầu không khí vô cùng tốt đẹp, nhưng khi gặp nhau trong trận chiến ngay lập tức trở mặt, không giữ thể diện cho nhau.
————————-