Chương 52: Trở lại
Kết hôn? Lâm Toàn nhướn mày, nhìn Trần Thiên Hạo giống như quái vật.
“Thứ nhất, hiện giờ tôi đã có chồng, thứ hai với khuôn mặt hiện tại của tôi, sợ rằng anh nhìn thấy cũng khó mà nuốt nổi cơm, anh còn định lấy tôi về để ngày nào cũng thấy khó chịu à?”
Từ trước tới giờ Lâm Toàn chưa từng tin Trần Thiên Hạo, cô cũng không hiểu sao hắn ta có thể ngày ngày xun xoe nịnh bợ người có khuôn mặt ma chê quỷ hờn, trẻ con nhìn thấy mà phát khóc như mình, không biết hắn ta có cảm giác gì.
Thậm chí đến chính bản thân cô cũng không thể đối diện với một người có khuôn mặt xấu xí như thế, vậy mà hắn vẫn làm tới xu nịnh mỗi ngày.
Có thể do trực giác của phụ nữ, hoặc là vì cô không có tình cảm với Trần Thiên Hạo, nên tất cả hành động mà Trần Thiên Hạo thể hiện với cô, cô đều cảm thấy có tính lợi ích bên trong.
Trần Thiên Hạo thờ ờ nghịch chiếc đồng hồ đắt tiền trêи tay trái, “Trước kia anh đã nói anh có cách khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp của em, nhưng em lại không tin anh, hơn nữa viên đan dược này chính là bảo vật gia truyền của Trần gia, nó chỉ truyền lại cho người trong nhà, nếu như em trở thành vợ anh, thì viên đan dược đó coi như là sính lễ, dùng viên đan dược để chữa trị khuôn mặt cho em là điều tất nhiên thôi.”
Đúng là lần trước Trần Thiên Hạo có nói về viên thuốc có thể khôi phục ngoại hình, nhưng Lâm Toàn không coi là thật. Nói cho cùng thì trêи thế giới này làm sao lại có được viên thuốc thần kì, chỉ cần uống nó thì có thể khôi phục lại khuôn mặt xinh đẹp như cũ chứ, đâu phải đang đóng phim đâu, nên Lâm Toàn chẳng để tâm đến nó.
Đến người đàn ông cô tin tưởng nhất cũng đang bôn ba bên ngoài để tìm cách chữa trị khuôn mặt cho cô.
Còn Trần Thiên Hạo, hắn ta lại tỏ vẻ như không cần tốn chút công sức nào?
Trần Thiên Hạo tiếp tục thề non hẹn biển rằng bản thân có thể chữa trị được khuôn mặt cho cô, điều này khiến Lâm Toàn có chút do dự, nhưng trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là chuyện của Tiểu Nhã.
“Vậy anh có cách gì cứu Tiểu Nhã không?”
Nói tới Lâm Nhã, Trần Thiên Hạo lại buồn cười, bởi vì Trần Thiên Hạo cũng có tham dự trò hay lần này, mặc dù không biết tại sao lại bị lệch đi một chút so với dự định ban đầu, có người bị mất mạng, nhưng hiệu quả thì vẫn rất tốt.
“Anh có nhân chứng quan trọng, có thể chứng minh Lâm Nhã trong sạch!”
Lâm Toàn ngẩn người, cảnh sát không tìm ra được sơ hở nào từ vụ án này, vậy mà Trần Thiên Hạo nói bản thân hắn ta có một nhân chứng quan trọng, Lâm Toàn hơi do dự, rõ ràng cô không tin lời hắn nói.
“Tôi nghĩ nên đi gặp nhân chứng của anh trước đã, nếu không làm sao tôi biết được anh có nói thật hay không.”
Trần Thiên Hạo nhớ tới chuyện Trương Doanh Doanh nói với hắn, hắn ta thầm tán thưởng trong lòng, bản thân hắn đã không uổng công thu nhận cô nàng xinh đẹp tới xin nương tựa này.
Không nói tới việc lần nào cô ta cũng phục vụ hắn cảm thấy thoải mái khắp người, tối qua cô ta còn báo cho hắn một việc, giúp hắn có được Lâm Toàn, đánh một đòn chí mạng.
Lúc về phải khen thưởng thưởng cho cô ta thật tốt.
Ánh mắt Trần Thiên Hạo chợt rực sáng, lóe lên vẻ không đứng đắn, nhưng khi nhìn về phía Lâm Toàn, hắn ta lại tỏ vẻ khổ sở nói: “Như thế này đi, anh có thể đưa một nửa viên đan dược chữa trị khuôn mặt cho em, sau đó sau khi chúng ta đính hôn, anh sẽ để nhân chứng ra tòa làm chứng cho Lâm Nhã, chứng minh cô ấy trong sạch.”
Nghe tới câu đính hôn, Lâm Toàn đã không muốn nghe tiếp, nhưng lần này Trần Thiên Hạo không cho Lâm Toàn cơ hội phản bác, hắn ta tiếp tục nói:
“Sau khi em thấy công dụng của đan dược thì em sẽ biết anh nói thật, và em cũng có thể thấy được thành ý của anh, dù sao anh cũng đã phải bỏ ra cái giá đắt như thế, thì không thể lãng phí vô ích viên đan dược có một không hai trêи đời này được, sau khi đính hôn, chuyện của Lâm Nhã tất nhiên không thành vấn đề, cứu em vợ không phải là chuyện anh rể nên làm sao?”
Chuyện của Lâm Toàn hắn ta đã nắm chắc được 80 – 90%, hắn bỗng dưng nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp không thua kém gì Lâm Toàn của Lâm Nhã, trong lòng bỗng xuất hiện ý nghĩ không đàng hoàng, nếu như có thể tóm gọn được cả hai chị em xinh đẹp Lâm gia này, thì không phải vui càng thêm vui sao.
Tất nhiên phải cứu Lâm Nhã, không vì Lâm Toàn, thì cũng là vì khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng.
Chủ ý trong lòng Trần Thiên Hạo được vẽ lên đẹp đẽ, còn Lâm Toàn nhìn đan dược Trần Thiên Hạo đưa ra trước mặt, ánh mắt cô dao động, có chút do dự.
“Dương Hiên, rốt cuộc bây giờ anh đang ở đâu?” Trong lòng Lâm Toàn hoàn toàn bất lực.
Bây giờ cô không có chút hứng thú nào với viên đan dược trước mặt, nhưng chuyện của Tiểu Nhã thì vô cùng cấp bách, đã đến bước đường cùng rồi, không có đủ thời gian để do dự.
Trước kia mỗi lần gặp nguy hiểm, đều có Dương Hiên đứng ra che chở.
Nhưng bây giờ….
Dương Hiên, xin lỗi anh.
Vì Tiểu Nhã, em không thể không thỏa hiệp, em thật sự không còn cách nào!
Lâm Toàn tuyệt vọng nhắm mắt, một giọt nước mắt im lặng rơi xuống.
Sau đó Lâm Toàn nuốt một nửa viên đan dược Trần Thiên Hạo đưa cho.
Ban đầu thì không có cảm giác gì, nhưng không lâu sau cô phát hiện cơ thể dần nóng lên, cô ngạc nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ tính xấu của Trần Thiên Hạo vẫn không đổi, hắn ta cho cô uống thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ sao.
Nhưng lần này cô đã nghĩ sai, không lâu sau những vết sẹo trêи người bắt đầu ngứa ngáy, nóng lên, một lúc nữa trêи mặt xuất hiện một lớp da mới.
Lâm Toàn không chịu được cơn ngứa, đưa tay lên gãi vết sẹo trêи mặt, lập tức gãi tróc ra một đống da vụn.
Được khoảng nửa giờ, cơn nóng tan dần, Lâm Toàn nhìn vào điện thoại Trần Thiên Hạo đưa tới.
Nhìn qua camera của điện thoại, vết sẹo trêи mặt đã bớt đi rất nhiều.
Lâm Toàn không thể tin tưởng được, vội vàng nhìn thử các nơi khác trêи người, có thể thấy rõ các vết sẹo trêи người cô thật sự đã nhạt đi rất nhiều so với trước kia.
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo đắc ý, trong mắt hắn ta toát ra vẻ quyến rũ.
“Chỉ cần đính hôn xong, nửa viên thuốc còn lại sẽ là của em.”
Mặc dù có thể khôi phục lại ngoại hình, nhưng Lâm Toàn không thể vui nổi, trong lòng cô có hơi hối hận.
Nhưng cô đã nuốt nửa viên đan dược rồi, không còn đường cứu vãn được nữa.
“Dương Hiên, sợ rằng đến kiếp sau chúng ta mới có thể trở thành vợ chồng lần nữa…”
Bởi vì tạm thời không liên lạc được với Dương Hiên, nên tất nhiên Lâm Toàn không tìm được người để ký giấy ly hôn.
Thế nên trước mắt cô không thể ly hôn, nhưng một tuần sau vẫn phải tổ chức lễ đính hôn.
Lâm Toàn đã không còn đường lui, chỉ có thể đồng ý.
Còn Dương Hiên ở Thủ Đô xa xôi, vì chuẩn bị tới cuộc thi đấu quốc tế, nên tất nhiên hoàn toàn chú tâm vào huấn luyện, hơn nữa sau khi vào căn cứ địa, điện thoại di động và tất cả những thiết bị có thể truyền thông tin đều bị thu mất, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thế nên việc Trung Giang xảy ra biến hóa long trời lở đất, hay đến cả việc vợ mình bị người khác lừa cướp mất, Dương Hiên đều không biết gì.
“Huấn luyện viên Dương, ngày mai sẽ bắt đầu vòng thi đấu quốc tế, anh có còn tuyệt kĩ võ công cất giấu thì lấy ra hết đi.”
Hiện giờ đám binh sĩ này hoàn toàn tin phục Dương Hiên, cho dù là huấn luyện trêи thao trường, hay hiệu quả của nước thuốc thần kì, thì đều thua xa bất kì bí quyết võ thuật nào mà Dương Hiên dạy bọn họ, những chiêu thức đó vừa linh hoạt, không tốn sức, tốc độ nhanh lại mạnh mẽ, giống như nhân vật chính trong tiểu thiếu võ nghệ cao cường, mạnh đến mức khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ.
Hơn nữa sau khi hai bên quen thuộc lẫn nhau, họ phát hiện ra, thật ra Dương Hiên rất giỏi nói chuyện, cũng hay đùa giỡn cùng bọn họ, tất nhiên đám binh sĩ không còn sợ hãi Dương Hiên, thỉnh thoảng còn trêu chọc nhau vui vẻ.
Dương Hiên muốn trêu đùa đám nhóc này tham lam, nhưng cảnh vệ bên cạnh thủ trưởng lại đột nhiên tới tìm.
“Sĩ quan huấn luyện Dương, thủ trưởng tìm anh.”
Dương Hiên tiếc nuối đi theo cảnh vệ tới phòng của thủ trưởng.
“Mặc dù đã tới vòng thi đấu, tôi không nên khiến cậu bận tâm thêm, nhưng dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến gia đình cậu, tôi cũng không dám trì hõan thời gian.”
Từ trước tới giờ thủ trưởng luôn là người chú trung niên chín chắn, mỗi lần nhìn thấy Dương Hiên, đều trở nên ôn hòa đáng tin, nhưng lần này ông lại rất nghiêm túc.
Dương Hiên hồi hộp trong lòng, trực giác cảm thấy không ổn.
“Nếu cậu không quay về, thì vợ của cậu chắc sẽ bị người khác cướp mất đấy!”
————————-