Rể Quý Trở Về

Chương 308

Trước Sau

break

Chương 308: Kiểm tra và niêm phong

Đông Phương Môn khẽ cười, ông ta không muốn tìm hiểu chuyện này, sau đó nói: “Mục đích tôi tới lần này là để giữ vững sự hùng mạnh của gia tộc Đông Phương. Bất kể là ai có lỗi với ai, nhưng chỉ cần gây bất lợi cho gia tộc chúng tôi thì đều không được.”

Đường Hồng tức giận, nhưng ông ta không có cách nào khác, người có thực lực mới có thể nói được lời này, còn người như ông ta, hoàn toàn không có tư cách nói vậy.

Mặc dù thế, ông ta cũng không từ bỏ việc chống lại, tiếp lời nói: “Bất kể là ai, bất kể các người là gia tộc nào đều phải nói đạo lý, là hắn đắc tội với tôi trước, tại sao tôi không thể bắt hắn trả giá?”

Đông Phương Môn nghe thấy vậy, sắc mặt hơi biến đổi, sau đó bật cười, “Thú vị, thật sự thú vị. Tôi không biết ông là kẻ ngu ngốc, hay thật sự có sức mạnh. Hôm nay tôi sẽ cho ông biết, tôi có giảng đạo lý hay không!”



Khi ông ta đang chuẩn bị ra tay, Dương Hiên bước đến bên cạnh. Anh vẫn đang đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ này chính là chiếc mà anh đã đeo trong cuộc chiến săn bắn.

Đông Phương Môn nhìn thấy cảnh này, nhất thời sửng sốt, chỉ vào Dương Hiên nói, “Vệ sĩ ở bên cạnh ông ta chính là cậu?”

Dương Hiên gật đầu, tiếp tục nói, “Đông Phương Môn, lâu rồi không gặp, hôm nay tới có chuyện gì không?”

Mặc dù anh biết mục đích của Đông Phương Môn, nhưng vẫn giả ngốc, đặt ra câu hỏi này.

Đông Phương Môn không biết nên nói thế nào, vừa nãy nói ra những lời hung hăng đó đã không thể rút lại được, những người này của mình không phải đối thủ của Dương Hiên, khiến ông ta vô cùng khó xử. “Tôi không biết cậu là vệ sĩ của Đường Hồng, sự việc hôm nay đã đắc tội nhiều, lúc về tôi sẽ kể lại chi tiết những chuyện này cho gia chủ, có thể giải quyết hòa bình chuyện này là tốt nhất.”

Dương Hiên gật đầu, anh và gia tộc Đông Phương bây giờ là đồng minh, có thể giải quyết mâu thuẫn là tốt nhất. “Đúng rồi, thân phận của tôi vẫn nhờ ông giữ bí mật, không được nói với bất kì ai, kể cả gia chủ nhà các ông cũng đừng nói.”



Anh đã đoán ra mục đích Đông Phương Môn lần này tới đây, khẳng định là để điều tra thân phận của anh.

Đông Phương Môn không chút do dự gật đầu, “Cậu yên tâm, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ không nói ra thân phận của cậu, Hơn nữa, tôi hoàn toàn không biết thân phận của cậu mà.”

Ông ta cho rằng Dương Hiên vì tránh sự truy sát của gia tộc Tư Tháp Khắc, mới che giấu thân phận của mình ẩn náu ở đây, vì vậy rất nhanh đã đồng ý chuyện này.

“Như vậy là tốt nhất!” Dương Hiên hài lòng gật đầu.

Sau đó Đông Phương Môn cho thuộc hạ của mình ra ngoài, rồi bước tới trước mặt Dương Hiên, cười hỏi: “Tiên sinh, nếu như có khó khăn gì, tôi sẽ giúp cậu. Gia tộc Đông Phương của chúng tôi mặc dù không quá lợi hại, nhưng ẩn trốn thì không thành vấn đề.”

Dương Hiên ngay lập tức hiểu ra ý của Đông Phương Môn, cười nói, “Không sao, tôi rất ổn, sau cuộc săn bắn lần này cảm thấy hơi mệt rồi, dự định nghỉ ngơi ở đây một chút. Trở về ông hãy nói với gia chủ của các ông, tôi không có ý chống đối ông ta, đừng đến tìm tôi gây chuyện nữa.”



Đông Phương Môn gật đầu, cúi đầu chào Dương Hiên, rồi quay người đi thẳng rời khỏi nơi này.

Sau đó Đường Hồng đến bên Dương Hiên, nhỏ tiếng hỏi, “Cậu quen ông ta sao?”

“Có duyên từng gặp một lần, nhưng không quá thân thiết. Ông không cần sợ hãi, kinh doanh tốt nhà máy là được, những việc còn lại giao cho tôi.” Dương Hiên nói xong, liền về thẳng phòng mình.

Đường Hồng thở dài, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc mình đang hợp tác với một người như thế nào, thực sự quá đáng sợ.

Đông Phương Môn sau khi quay về gia tộc Đông Phương, dặn dò thuộc hạ của mình một lượt, bảo họ giữ kín miệng của mình, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài.



Sau khi ông ta đến phòng của Đông Phương Quỳnh, vừa cười vừa nói, “Gia chủ, hôm nay tôi đã đến đó, không đánh nhau với bọn họ.”

Đông Phương Quỳnh “Ồ” một tiếng, trong lòng hơi kinh ngạc.

“Là thế này, vệ sĩ kia nói không có ý đối đầu với chúng ta, muốn hòa giải chuyện này với gia tộc Đông Phương chúng ta.” Đông Phương Môn vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Đông Phương Quỳnh?

“Hòa giải? Muốn hòa giải cũng phải đưa ra chút thành ý, nói không như vậy có lợi ích gì?” Đông Phương Quỳnh tỏ ý khinh thường.

Đông Phương Môn không nói gì, ngẩn người đứng ở bên cạnh.

“Ông có biết thân phận của người kia không?” Đông Phương Quỳnh hỏi tiếp.

Đông Phương Môn lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được, tôi không phải đối thủ của cậu ta, vì vậy mới chấp nhận ý kiến hòa giải của cậu ta.”

Nói tới đây, gương mặt ông ta lộ ra vẻ bất lực.

“Ông không phải đối thủ của cậu ta? Lẽ nào cậu ta mạnh như thế? Không đúng, nếu như cậu ta thực sự như vậy, thì chúng ta không có được thông tin của cậu ta mới đúng.” Đông Phương Quỳnh thắc mắc nói.

Đông Phương Môn vẫn không nói gì, lặng lẽ đứng ở đó.

Đông Phương Quỳnh nhìn dáng vẻ đó của ông ta, xua tay, “Về nghỉ ngơi đi, chuyện hòa giải tôi sẽ suy nghĩ sau.”

Đông Phương Môn gật đầu, quay người đi về phòng.

Đông Phương Quỳnh không chút hoài nghi, dù sao đây cũng là mấy người ông ta tin tưởng nhất, hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của bọn họ.

Chuyện này theo thời gian trôi qua, biến mất trong mắt mọi người. Nhà máy của Đường Hồng dưới sự hỗ trợ của Dương Hiên, liên tục thu mua lại vài nhà máy khác, bắt đầu sản xuất quy mô lớn. Thu nhập cũng càng ngày càng cao, doanh thu một tháng đột phá một trăm triệu tệ.

Sau khi Dương Hiên biết, cảm thấy cơ hội của mình đã đến, anh nói với Đường Hồng, “Tôi muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải đột phá thành phố Trung Giang, tốt nhất là phát triển ở phía nam. Đi tới đó nhất định sẽ gặp sự cản trở của các gia tộc, đây đều là những chuyện phải trải qua, thực ra không cần sợ hãi.”

Đường Hồng gật đầu, cảm thấy có đạo lý. Nhưng ông ta vẫn không yên tâm lắm, “Nền tảng của chúng ta có phải không tốt lắm không?”

Dương Hiên lắc đầu, “Ông sợ gì chứ, có tôi ở phía sau hỗ trợ các ông, cứ mạnh dạn làm đi, nơi đó sẽ có thị trường rộng lớn hơn.”

Đường Hồng gật đầu, quyết định nghe theo ý kiến của Dương Hiên, bắt đầu phát triển ở phía nam thành phố.

Vài tháng sau, ông ta bắt đầu phát triển rầm rộ về phía nam, rất nhanh đã gặp phải trở ngại từ các gia tộc nơi đó. Gia tộc bắt đầu sớm nhất là Đổng gia.

Sản phẩm của gia tộc này với sản phẩm kinh doanh của Đường Hồng rất giống nhau, việc gia nhập của Đường Hồng, ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của bọn họ.

Một buổi sáng, Đường Hồng đang xử lý văn kiện, thư kí của ông ta đi đến, nói, “Ông chủ, không hay rồi, một số cửa hàng ở Lĩnh Nam bị người của Bộ tài chính kiểm tra và phong tỏa, nói sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn.”

Đường Hồng đã trải qua thời gian tôi luyện dài, không chút hoảng sợ, chậm rãi nói, “Tôi biết rồi, chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay đi Lĩnh Nam, tôi đích thân đi xem thử.”

 

Chương 309: Thu thập tin tức

Ông ta biết chuyện này là do Đổng gia làm nên chỉ có thể đích thân ra tay, nếu chỉ dựa vào cấp dưới của mình thì không thể hoàn thành được.

Sau đó ông ta đến phòng của Dương Hiên cung kính nói: “Mấy gia tộc ở phía nam đã hành động rồi, Bộ tài chính đã niêm phong cửa hàng của chúng ta, nói rằng sản phẩm của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, tôi muốn tự mình đến đó xem thử.”

Dương Hiên gật đầu, không nói gì, đây là chuyện nằm trong dự đoán của anh.

“Một mình tôi đi không yên tâm lắm, tôi muốn nhờ cậu đi cùng tôi.” Ông ta nói rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Dương Hiên, không thấy anh có biểu cảm gì.

Một lúc sau, Dương Hiên chậm rãi nói: “Tôi biết rồi, lúc đó tôi sẽ đi cùng ông một chuyến, khi nào đi vậy?”

Đường Hồng vô cùng mừng rỡ nói tiếp: “Tất nhiên càng nhanh càng tốt, sợ cứ kéo dài sẽ xảy ra những chuyện khác.”

Dương Hiên gật đầu, anh biết ông ta nói không sai: “Lúc nào đi cứ gọi cho tôi là được, ông đi làm việc của mình đi, hãy chuẩn bị những thứ cần thiết.”

Đường Hồng cúi chào rồi rời khỏi phòng Dương Hiên.

Ngày hôm sau, Dương Hiên và Đường Hồng ngồi máy bay đến Lĩnh Nam. Đến nơi thì đã có một chuyến xe đợi sẵn ở đó, vừa lúc định đưa hai người họ đến khách sạn thì bị Đường Hồng ngăn lại: “Đến cửa hàng trước, tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút.”

Sau đó tài xế lái xe đưa hai người họ đến cửa hàng trụ sở chính ở Lĩnh Nam. Đến nơi nhìn thấy toàn bộ hàng hóa đều dán giấy niêm phòng, quản lý cửa hàng bị đưa về đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra.


Đường Hồng thấy nhân viên cửa hàng bên cạnh trực tiếp hỏi: “Kể lại chi tiết toàn bộ sự việc cho tôi, quan trọng nhất là cái nào không đủ tiêu chuẩn phải nói hết ra.”

Bạch Húc Đông – phó quản lý cửa hàng này nghĩ một lúc mới chậm rãi mới: “Là thế này, ngày hôm qua bỗng có một nhóm người xông vào cửa hàng, không nói lời nào đã lấy đi một lô hàng. Lúc chúng tôi vừa định ngăn lại thì họ giơ thẻ của Bộ tài chính ra, chúng tôi cũng không còn cách nào khác đành phải để họ lấy đồ đi.”

Lời nói này khiến mấy người ở đó hết sức khó chịu, chuyện này đều làm ngay trước mắt họ.

“Chưa đến một tiếng sau, bọn họ lại đến cửa hàng, lần này còn cầm theo giấy điều tra của Bộ tài chính, nói là sản phẩm của chúng ta không đủ tiêu chuẩn phải niêm phong toàn bộ, đồng thời cũng bắt quản lý đi. Chúng tôi nói rất lâu với họ nhưng họ không thèm nghe, còn trực tiếp niêm phong cửa hàng. Chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của họ thì họ chẳng cho chúng tôi gặp. Trong lúc bất lực đành phải gọi điện thoại cho ông chủ.”

Đường Hồng gật đầu, ông ta đã rõ tình huống cụ thể.

Dương Hiên vừa nghe đã biết có nghe đang giở trò, nhưng anh không nói gì, anh biết Đường Hồng cũng nghĩ đến kết quả này rồi.


Đường Hồng ra khỏi cửa hàng, nói với tài xế: “Chúng ta đến Bộ tài chính tìm hiểu tình hình cụ thể.”

Dương Hiên ở phía sau yên lặng đi theo Đường Hồng, vẫn không lên tiếng.

Sau khi đến Bộ tài chính hai người trực tiếp tìm gặp Phó giám đốc Bộ tài chính Diễm Hồng. Trước khi đến đây họ đã cẩn thận tìm hiểu Diễm Hồng là một người vô cùng chính trực, đồng thời cũng là một lãnh đạo tốt, làm việc vì nhân dân.

Diễm Hồng rất vui khi biết bọn họ là người ngoại tỉnh, cũng tiếp đón anh rất nhiệt tình. Vừa ngồi xuống câu đầu tiên đã nói: “Ở đây chúng tôi vẫn sức lực bên ngoài để giúp thành phố phát triển, tôi rất vui khi ông chủ Đường có thể chọn nơi này của chúng tôi.”

Đường Hồng cũng cười: “Tôi cũng rất vinh hạnh được đến đây để phát triển. Lần này tôi đến đây là muốn hỏi sản phẩm của chúng tôi có vấn đề gì về chất lượng. Chúng tôi muốn biết để sau này có thể dễ dàng thay đổi, có được không?”


Diễm Hồng không biết chuyện này, bà gọi thư kí của mình đến cẩn thận tìm hiểu sự việc mới biết: “Thư kí Dương, cô lấy kết quả kiểm tra lại đây, tôi muốn xem một chút.”

Không lâu sau đó, thư kí Dương mang kết quả kiểm tra trong phòng thí nghiệm đến, theo số liệu trêи thì sản phẩm quả thật có vấn đề. Diễm Hồng đưa kết quả cho Đường Hồng, cười nói: “Ông xem, kết quả không phải rất tốt. Mặc dù tôi rất mong sức lực bên ngoài có thể tham gia vào công cuộc phát triển thành phố chúng tôi, nhưng cũng không mong có sản phẩm không đủ tiêu chuẩn được bày bán ở thành phố.”

Đường Hồng cẩn thận nhìn một lượt, quả thật không đủ tiêu chuẩn, quay đầu liếc nhìn Dương Hiên bên cạnh, không biết nên làm gì. Lúc đầu ông ta nghĩ người của Bộ tài chính giở trò, nhưng bây giờ xem ra là không phải.

“Các ông có chắc chắn đồ được sản xuất trong nhà máy hợp tiêu chuẩn không?” Dương Hiên lạnh lùng nói.

“Cực kì chắc chắn, tôi kiểm soát rất nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng sản phẩm. Nếu phát hiện sản phẩm không đủ tiêu chuẩn thì sẽ lập tức dán nhãn ngay trở thành hàng thải. Vậy nên sản phẩm không đủ tiêu chuẩn sẽ không được đưa ra bán.” Lúc nói, vẻ mặt Đường Hồng vô cùng chắc chắn.

Dương Hiên gật đầu, cười nói với Diễm Hồng: “Lần này chúng tôi đến đây là muốn tìm hiểu tình hình cụ thể, bây giờ đã biết rõ nên chúng tôi cũng không làm phiền bà nhiều nữa, hôm khác lại đến.”

Nói rồi anh nhìn Đường Hồng một cái, hai người cùng rời khỏi căn phòng.

Diễm Hồng nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, vẻ mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc, rốt cuộc trong hai người này ai mới là ông chủ, sao lại cứ có cảm giác kì lạ.

Sau khi ra khỏi đó, khuôn mặt Đường Hồng đẩy vẻ khó hiểu. Kết quả này khiến ông ta hơi thất vọng, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lúc cả hai lên xe, Dương Hiên mới chậm rãi nói: “Đừng đặt hết mọi chú ý lên Bộ tài chính, đó là đơn vị chính phủ, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhất là kết quả kiểm tra. Anh nên suy nghĩ vấn đề theo hướng khác, tập trung mọi chú ý vào cửa hàng.”

“Cửa hàng? Cửa hàng thì có thể xảy ra vấn đề gì chứ?” Đường Hồng thắc mắc khó hiểu.

“Sản phẩm chắn chắn được mang ra từ cửa hàng, khả năng bị rơi giữa chừng khi vận chuyển rất khó xảy ra vì làm như vậy rủi ro tương đối cao, rất dễ bị người khác tra ra, họ cũng không thể đảm bảo tất cả người bên cạnh đều là người của họ. Thế nên chỉ có một khả năng sản phẩm trong cửa hàng của các ông không đủ tiêu chuẩn.” Dương Hiên cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.

Đường Hồng ngẫm nghĩ một lát cảm thấy cũng có lý, ông ta chắc chắn nhà máy của mình sẽ không xảy ra vấn đề sản phẩm không hợp quy cách, vậy nên chỉ có một khả năng có người đổi hàng hóa trong cửa hàng.

Khi suy xét kĩ điểm này thì một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu ông ta, chắc hẳn có người của Đổng gia trong cửa hàng của mình.

“Chúng ta có cần phải bắt hắn ra không?” Đường Hồng quay đầu lại nói.

Dương Hiên lắc đầu: “Vội gì chứ, cứ từ từ, còn rất nhiều chuyện cần ông lắm.”

Đường Hồng không hiểu ý của Dương Hiên, lúc nghe nói đừng vội, ông ta cũng không quay lại cửa hàng mà đến khách sạn nghỉ ngơi.

Đến tối, Dương Hiên rời khỏi khách sạn, đến một quán ven đường nói với chủ quán: “Cho tôi một bát hoành thánh, đừng bỏ rau mùi, cho thêm ít dầu mè.”
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc