Chương 306: Chặn hắn lại
“Đứng trước mặt mọi người lần nữa?” Đông Phương Bác cười lớn.
Sau khi cười một hồi, hắn chầm chậm ngồi dậy, lạnh lùng nói, “Mày có tin hôm nay tao sẽ khiến mày không ra khỏi khách sạn này được không.”
Đường Hồng lắc đầu, nếu là trước đây nghe những lời này, ông ta sẽ không dám phản bác, hôm nay lại khác, đã có Dương Hiên ở bên cạnh ông ta.
Đông Phương Bác trừng mắt, lớn tiếng nói, “Người đâu, chết hết rồi à?”
Tiếng hét giận dữ này khiến đám vệ sĩ đang nghỉ ngơi xung quanh đồng loạt đứng dậy, nhanh chóng vây quanh Dương Hiên và Đường Hồng, chỉ chờ Đông Phương Bác ra lệnh sẽ ra tay đánh người.
Thân thể Đường Hồng bất giác lùi lại một bước, trước đây ông ta chưa từng thấy tình cảnh như vậy, sợ hãi cũng là chuyện thường tình.
“Hôm nay tao muốn xem mày có thể đứng trước mặt mọi người được hay không.” Đông Phương Bác vẫy tay, các vệ sĩ đồng loạt hành động.
Bọn chúng cho rằng đây là chuyện rất dễ dàng vì vậy cũng không dùng toàn bộ sức lực. Tay vừa mới đưa ra, còn chưa chạm đến hai người Dương Hiên, thì chúng đã bị hai bàn tay to bắt lấy cánh tay, quăng vào bức tường bên cạnh. Tiếng la hét vang lên, còn có giày dép bay loạn xạ.
Chưa tới một phút, Dương Hiên đã giải quyết xong tất cả. Đông Phương Bác mặc dù là người gia tộc Đông Phương, nhưng địa vị không cao nên căn bản không có vệ sĩ có thực lực bảo vệ.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Đông Phương Bác và người phụ nữ bên cạnh hắn đều sững sờ, đây là con người ư? Sao có thể mạnh đến vậy.
Sau khi đánh bọn chúng tan tác, Dương Hiên phủi bỏ bụi bẩn trêи quần áo, tự giác đứng sau lưng Đường Hồng, làm nền cho ông ta.
“Thế nào? Bây giờ là ai không đi được đây?” Đường Hồng vừa nói vừa đi về phía Đông Phương Bác.
Đông Phương Bác không sợ Đường Hồng mà là sợ Dương Hiên, hắn nhìn Dương Hiên chằm chằm, không chớp mắt.
Một lúc sau, Đông Phương Bác cười lớn tiếng, nói với Dương Hiên, “Anh là vệ sĩ của hắn à? Tôi thấy anh khá tốt, làm việc cho tôi, tôi cho anh tiền lương gấp ba, anh nghĩ sao?”
Đường Hồng nghe vậy không hề thấy lo lắng, ông ta biết rất rõ quan hệ giữa mình và Dương Hiên.
Dương Hiên đột nhiên cười nhếch môi, lộ ra vẻ hứng thú, nói, “Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Đường Hồng nghe câu này hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.
Đông Phương Bác vẻ mặt khiêu khích nhìn Đường Hồng, nói “Anh nói Đường Hồng cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp ba, anh thấy thế nào?”
Dương Hiên cố ý giả vờ nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Ông ấy mỗi tháng trả tôi hai triệu tệ, nếu anh có thể trả bảy mươi hai triệu một năm cho tôi, tôi sẽ đi theo anh.”
Đông Phương Bác nghe xong liền đờ đẫn, một tháng sáu triệu, một năm bảy mươi hai triệu, cho dù khách sạn đứng tên hắn cũng không nhiều tiền đến vậy.
“Anh đừng đùa, hắn ta có bao nhiêu tiền tôi là người rõ nhất, không thể cho anh nhiều đến vậy.”
Đông Phương Bác mấy năm nay vẫn luôn cho người theo sát Đường Hồng, nhà máy của ông ta tổng giá trị còn không đến hai triệu, không có khả năng trả được tiền lương hai triệu tệ một tháng.
Dương Hiên lắc đầu, “Tôi không nói sai, thực sự là hai triệu, hơn nữa chỉ có nhiều hơn, nếu như anh không trả được nhiều tiền như vậy, tôi cũng hết cách.”
Đông Phương Bác ngây người nhìn Đường Hồng, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Xem ra mày cũng không có bao nhiêu tiền, chẳng trách thực lực của vệ sĩ lại kém cỏi đến vậy.” Đường Hồng không muốn bỏ qua cơ hội chế giễu hắn, liền nói.
Đông Phương Bác nghiến răng, vô cùng tức giận, “Cho dù vệ sĩ của tao không đánh lại bọn mày, nhưng đừng quên, tao là người gia tộc Đông Phương, bọn mày dám động vào tao sao?”
Nghe những lời này, Đường Hồng hơi sững sờ, gia tộc hùng mạnh như vậy, nhân vật nhỏ bé như ông ta căn bản không đối phó nổi, ông ta không thể tự quyết định được liền quay đầu nhìn Dương Hiên, muốn hỏi ý kiến.
Dương Hiên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, để ông ta yên tâm, không cần do dự.
Có được sự đảm bảo này, Đường Hồng bỗng chốc trở nên có khí thế hơn hẳn, đi đến trước mặt Đông Phương Bác, giơ tay tát hắn một cái, “Đây là sỉ nhục mấy năm trước tao phải chịu, hôm nay tao trả lại toàn bộ cho mày.”
Đông Phương Bác sững sờ, không ngờ Đường Hồng tự mình ra tay, hơn nữa còn đánh vào mặt hắn, “Đường Hồng, mày chán sống rồi à, hôm nay cho dù có người bảo vệ mày, tao cũng sẽ cho mày chết.”
Hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm người.
Đường Hồng không hề ngăn cản, lần này nhất định phải khiến hắn biết đau, nếu không hắn vẫn sẽ kiếm chuyện. Dương Hiên cũng không cản lại, anh biết đây là cơ hội để danh tiếng của Đường Hồng lan truyền, không thể lãng phí.
Sau khi Đông Phương Bác bỏ điện thoại xuống, chầm chậm nói, “Mày đợi đó, hôm nay tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Dương Hiên mỉm cười, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi anh đã khiến Đường Hồng thay đổi ngoạn mục.
Không lâu sau, tiếng bước chân dồn dập truyền đến tai bọn họ, theo sau đó là hơn chục người chạy đến phòng làm việc của Đông Phương Bác, bao vây hai người Dương Hiên lần nữa.
Một người trung niên đi đến chỗ Đông Phương Bác, vội vàng nói, “Cháu trai, không sao chứ?”
Đông Phương bác lập tức tỏ vẻ tủi thân, vội nói, “Chú, mấy kẻ đó đánh cháu, chú nhất định phải trút giận cho cháu.”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào Đường Hồng.
Ông ta không hề trốn tránh, thẳng thắn thừa nhận, nói, “Đúng, là tôi đánh.”
Chú của Đông Phương Bác lập tức đến trước mặt Đường Hồng và Dương Hiên, lạnh lùng nói, “Láo xược, mày cũng lợi hại đấy, mày có tin, chỉ cần một câu nói của tao cũng khiến mày chết ở đây không.”
Đường Hồng không hề sợ hãi, lớn tiếng nói, “Bây giờ là xã hội cai trị bằng pháp luật, các người dám giết người sao?”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Bác và chú hắn cười lớn, “Mày đừng kể chuyện cười nữa, trêи đời này nắm đấm mới là đạo lý chân chính, ai thèm nói chuyện pháp luật với mày.”
Vẻ mặt Đường Hồng lúng túng, một đại gia tộc như gia tộc Đông Phương có thể mặc kệ đạo đức pháp luật.
“Chú, cẩn thận chút, người này thực lực khá lắm đó.” Đông Phương Bác cẩn thận chỉ vào Dương Hiên, hơi hoảng sợ nói.
“Đánh rất giỏi? Hôm nay ta muốn cho hắn biết có năng lực đánh nhau cũng vô dụng.” Chú của Đông Phương Bác vẫy tay, tất cả mọi người đồng loạt hành động, xông về phía Dương Hiên.
Dương Hiên ngay tức khắc kéo Đường Hồng ra sau lưng, chân tay linh hoạt, đồng thời thân thể không ngừng xoay tròn, mỗi một động tác đều chuẩn xác chặn lại đòn tấn công của đối phương. Những người giao đấu với anh đều bị đánh bay qua một bên, phút chốc mất đi sức chiến đấu.
Chú của Đông Phương Bác là người từng trải, mắt thấy có phần đánh không lại, bèn kéo Đông Phương Bác chạy ra khỏi phòng.
Đường Hồng vẫn luôn chú ý tới hai người bọn họ, phát hiện họ bỏ chạy liền lớn tiếng hô lên, “Bọn chúng chạy rồi, mau chặn lại.”