Chương 269: Giao dịch một mình
Trong đôi mắt của Bạch Y lộ rõ sự do dự, nhìn Dương Hiên thắc mắc hỏi: “Dương Hiên, vừa nãy đối mặt với sự khiêu khích của tên kia tại sao anh không trực tiếp trừ khử hắn, hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thôi mà?”
Nghe vậy, Dương Hiên nhìn Bạch Y rồi lắc đầu nói: “Vừa nãy tôi ra tay giết hắn ta, tuy rằng đơn giản, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến càng nhiều điều rắc rối, hơn nữa cho dù tôi không tha cho hắn, hắn cũng sẽ chờ tôi, muốn lấy mạng của tôi, nếu đã như vậy, tôi tha cho hắn hay không tha cho hắn thì có gì khác biệt chứ?”
“Chỉ liên quan đến chết sớm và chết muộn một chút thôi mà!”
“Bây giờ hắn muốn chạy, trước hết cứ để hắn mở to mắt một chút, đợi đến lúc chạy đủ rồi, tự nhiên hắn ta sẽ không chạy nữa!”
Bạch Y gật đầu tỏ ý đã hiểu rõ, kinh ngạc nhìn Dương Hiên, thì ra Dương Hiên không dự định buông tha cho người đàn ông kia, chỉ là muốn một mẻ tóm trọn, e là hắn ta cũng không ngờ được!
Khi hai người Dương Hiên vừa ra ngoài, thì một bóng người chặn đứng trước mặt Dương Hiên, hơi khom lưng xuống, tỏ ra rất tôn kính với Dương Hiên, nói: “Vị tiên sinh này, có một cô gái tên là Ngụy Ngư Nặc bảo tôi đến nói với anh, cô ấy đến ngôi miếu trêи núi Lăng Tuyệt Sơn ở ngoại thành Lang Yên giao dịch với người khác, sau khi giao dịch xong sẽ đến gặp anh.”
“Đợi đã, Lăng Tuyệt Sơn bên ngoài thành là ở đâu?”
Dương Hiên nghe thấy lời của gã sai vặt, nhất thời cảm thấy sốt ruột, anh đoán rằng Ngụy Ngư Nặc muốn một mình đi giao dịch với Hiêu.
“Cách Thành Đông hai mươi km, Dương Hiên anh có chuyện gấp à?”
Bạch Y trả lời câu hỏi của Dương Hiên. Đồng thời nhìn Dương Hiên tỏ vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Dương Hiên hốt hoảng như vậy.
“Đúng vậy, xin lỗi Bạch Y, tôi không thể tiếp tục tham gia đại hội giám định linh dược nữa rồi, sư tỷ của tôi bây giờ đang gặp nguy hiểm, tôi buộc phải qua đó ngay.”
Dương Hiên còn chưa nói xong, liền quay đầu rời đi, linh dược ngàn năm dù có quý giá, cũng không quan trọng bằng Ngụy Ngư Nặc, hơn nữa tổ chức ‘Hiêu’ này trước nay luôn nói một đằng làm một nẻo, anh sợ Ngụy Ngư Nặc sẽ bị thương.
“Đợi tôi với, tôi đi cùng anh.” Bạch Y vội vàng quay đầu, đi theo Dương Hiên rời khỏi đó.
Trong ngôi miếu ở núi Lăng Tuyệt Sơn, cây cột trụ chống đỡ đã tung tóe đầy máu tươi, hai bên trái phải cũng đã chất đầy thi thể, còn giữa chính điện, khóe miệng Ngụy Ngư Nặc đang rướm máu, chỉ còn dư lại chút sức lực cuối cùng, chật vật chống đỡ thân thể để không ngã xuống thảm hại.
“Các người vậy mà lại lật lọng, bố của tôi đâu, bị các người giấu ông ấy ở đâu rồi?”
Trêи gương mặt của Ngụy Ngư Nặc tràn đầy vẻ tuyệt vọng, vốn dĩ cô định làm giả đại trận Khốn Tiên để giao dịch với Hiêu, lúc hai bên giao dịch, bố của cô vậy mà lại tấn công cô một cách bất ngờ, đây rõ ràng là do người khác giả mạo.
“Ha ha ha, đại sư tỷ của Đạo tông cũng chẳng ra làm sao, vậy mà lại dễ dàng tin lời bọn ta như vậy, còn về bố của cô, đợi cô chết rồi thì có thể tìm được ông ta.”
Một người đứng trước mặt Ngụy Ngư Nặc, trêи gương mặt người này lại có một vết sẹo rất lớn.
Chỉ thấy hắn ném cuốn sách bằng tre trêи tay, kinh thường nhìn Ngụy Ngư Nặc, nói: “Ngụy Ngư Nặc, hôm nay coi bộ là không có ai có thể đến cứu cô rồi.”
Nói xong liền giơ thanh đao dài trong tay lên, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
“Dừng tay!”
Một tiếng hét lớn truyền đến, hét về phía tên mặt sẹo, sau đó Dương Hiên đâm một kiếm tới, ngay khi tên mặt sẹo không để ý liền cứu Ngụy Ngư Nặc thoát khỏi sự khống chế.
Ánh mắt của Dương Hiên lạnh lùng nhìn bóng dáng của tên mặt sẹo, đằng đằng sát khí, bàn tay to lớn mạnh mẽ, cơ thể vừa cử động lao đến trước mặt tên mặt sẹo, đánh hắn ta một chưởng.
Đối mặt với sự tấn công của Dương Hiên, ánh mắt của tên mặt sẹo không hề dao động, hắn bắt đầu khởi động linh khí đỏ như máu, giơ tay ngăn lại cú đánh của Dương Hiên, sắc mặt Dương Hiên không thay đổi, tay còn lại của anh cuộn thành nắm đấm, mang theo âm thanh răng rắc mạnh mẽ đấm về phía lồng ngực tên mặt sẹo.
“Bịch!” Nắm đấm đập vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Hai bóng người vừa chạm vào liền tách ra, Dương Hiên cố gắng lùi về sau, sau đó bóng dáng của Bạch Y dần xuất hiện, nhân lúc thân thể tên mặt sẹo chưa đứng vững, hai tay liền giơ ra, mang theo khí thế khiến người khác kinh ngạc rồi tấn công về phía người sau.
“Hừ!” Tên mặt sẹo nhìn bóng dáng của Bạch Y, trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh, bàn chân giẫm mạnh trêи mặt đất, thân thể lùi về sau cố gắng giữ vững, linh khí màu đỏ thẫm xuất hiện trêи đôi bàn tay hắn, rồi va chạm mạnh với cú đánh của Bạch Y.
“Ầm!”
Một luồng gió mạnh thổi qua, từ trong miệng hai người phát ra tiếng gầm gừ, sau đó Dương Hiên nhìn thấy bóng dáng Bạch Y lùi về sau ba bước để giữ vững thân hình, trái lại tên mặt sẹo trước đó đã giao đấu với Dương Hiên, sau khi không có thời gian nghỉ ngơi lại đấu với Bạch Y lần nữa, vậy mà hắn chỉ lùi về sau một bước.
Dương Hiên nhìn thấy cảnh tượng này, chăm chú quan sát, lách người đi đến bên cạnh Bạch Y, nhìn tên mặt sẹo, trong ánh mắt hiện lên sự kiêng dè, thực lực của người này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Cùng ra tay đi, tên mặt sẹo này không dễ đối phó như vậy đâu!” Dương Hiên nhỏ giọng nói với Bạch Y.
Trải qua một lượt thăm dò ngắn ngủi trước đó, Bạch Y mơ hồ cảm nhận được thực lực của tên mặt sẹo không kém mình là bao, do đó cũng không từ chối đề nghị của Dương Hiên.
Tên mặt sẹo đứng cách đó không xa nhìn thấy hai người có ý định cùng tấn công, ánh mắt hơi tối sầm lại, nhưng trêи gương mặt lại không có chút sợ hãi nào.
“Thực lực của hai người này không yếu, cùng nhau ra đòn cũng sẽ là một phiền phức không nhỏ!”
Suy nghĩ một hồi, trêи gương mặt tên mặt sẹo nở một nụ cười, chắp tay nói với Bạch Y: “Vị này chắc là Bạch Y công tử tiếng tăm lừng lẫy ở thành Lang Yên nhỉ!”
Bạch Y không trả lời, anh ta biết tên mặt sẹo còn đang muốn nói tiếp.
“Không biết có thể giúp tại hạ một tay không, cùng nhau chống lại kẻ này, ‘Hiêu’ sẽ cho cậu số lượng linh thạch khổng lồ?” Tên mặt sẹo cười nói với Bạch Y: “Cậu còn có bất cứ điều kiện gì, cứ việc đưa ra tôi sẽ đáp ứng hết!”
Nghe thấy lời của tên mặt sẹo, Bạch Y sờ cằm, băn khoăn cân nhắc kĩ lưỡng, suy nghĩ về mức độ tin tưởng của người nói câu này, sau một hồi liền ngẩng đầu hé răng cười với tên mặt sẹo, “Được thôi!”
“Kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa!” Dương Hiên nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, lập tức gầm lên thành tiếng, một chưởng đánh vào sau lưng Bạch Y.
Một chưởng này của Dương Hiên ẩn chứa sức mạnh cực lớn, mạnh đến nổi không khí trước mặt bị dao động, có thể thấy nội tâm anh lúc này đang căm phẫn như thế nào!
Bạch Y sớm biết Dương Hiên sẽ ra tay với mình, nên đã có phòng bị từ trước, thân thể uốn lượn theo từng cú đánh của Dương Hiên, cơ thể nhanh chóng lùi về sau, đứng cách tên mặt sẹo không quá mấy mét.
Linh khí trong cơ thể của tên mặt sẹo xoay chuyển, trong lòng đã âm thầm đề phòng, hắn ta nghi ngờ đây có phải là màn kịch phối hợp giữa hai người để khiến hắn buông lỏng cảnh giác, rồi nhân cơ hội ra tay để khiến hắn trọng thương!
Bạch Y đứng vững, nở nụ cười nhìn Dương Hiên đang tức giận và nói: “Hiểu rõ thời thế mới là anh hùng hào kiệt, cảnh tượng trước đó tôi và anh đều đã nhìn thấy, cho dù tôi và anh cùng nhau tấn công cũng không chắc sẽ là đối thủ của tên mặt sẹo, huống hồ điều kiện anh đưa ra cùng với điều kiện hắn ta hứa hẹn, cũng không chênh lệch bao nhiêu, trong tình huống này, tôi còn lí do nào để giúp anh chứ?”