Chương 231: Thích hợp
Nhan Sơ Nhu và Ngụy Ngư Nặc ngồi bên cạnh nghe nói như vậy thì hơi cau mày lại, có điều vì truyền thống của Hiên Viên Tông, nên các cô cũng không tiện nói thêm gì.
Khi mọi người đang ở trọng trạng thái lo lắng thì thời gian sẽ trôi qua vô cùng nhanh.
Hai chân Dương Hiên hơi tê, sau hai người nữa sẽ tới lượt anh đi vào trận pháp để kiểm tra.
Đến giờ phút này anh vẫn chưa tìm ra được biện pháp giải quyết, tâm trạng anh càng lúc càng tệ.
Cuối cùng người ở trước mắt anh cũng đã bước vào trận pháp.
So với vẻ thư giãn thoải mái trước kia, thì lúc này mọi người đều im lặng quan sát.
Cho dù người đã qua cửa ải thì trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Còn người chưa làm kiểm tra lại cảm thấy lo lắng.
“Cậu làm cái gì vậy? Đi vào nhanh lên!” Người bảo vệ trận pháp thấy Dương Hiên chậm chạp không đi vào thì quát to.
Trong lòng Dương Hiên hơi tuyệt vọng, biết bản thân hôm nay không thể tránh khỏi cửa ải này, hi vọng cuối cùng cũng chỉ có thể gửi gắm vào trận pháp kia, mong nó không phát hiện ra khí lực của anh!
Triệu Vô Đạo liếc mắt nhìn An Hữu Ý và Nhϊế͙p͙ Dương một cái để ra hiệu, mấy người họ vội vã lấy Bá Đạo đan từ trong nhẫn không gian ra.
Nếu như bại lộ, bọn họ chỉ có thể rút lui.
Mười mấy giây thôi mà Dương Hiên có cảm giác như trải qua cả một thế kỷ vậy.
Sau khi đi ra khỏi trận pháp, trêи tấm màn màu trắng không hiển thị bất kì chữ nào.
Thấy cảnh tượng này, Thiền Dư hơi híp mắt lại.
“Lại phát hiện thêm một người nữa sao?”
Toàn bộ những người phía sau lưng Dương Hiên đều đổ mồ hôi lạnh, sao lại có thể như vậy được? Không thể nào…
Lúc này, Thiền Dư đã lạnh lùng đứng lên từ chỗ ngồi.
Đám người Triệu Vô Đạo vội vã trao đổi ánh mắt với nhau, cầm Bá Đạo đan chuẩn bị cho vào trong miệng.
Ai ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Trêи tấm màn trắng cuối cùng cũng hiện lên một cái bóng.
“Dương Hiên, luyện khí tầng một, không có dấu hiệu của chân khí…”
Thiền Dư nhìn thấy tình huống này thì bỗng dừng bước lại, nét mặt hơi quái dị.
Vẻ lạnh lùng trong mắt anh ta đã nhạt dần, ngược lại lúc này còn xuất hiện thêm chút cảm thông.
“Chẳng lẽ đây chính là tuyệt mạch trong truyền thuyết sao?”
Trong lòng anh ta nói thầm một câu: “Có thể luyện khí đến tầng này, chắc chắn đã gặp nhiều trắc trở, người kiên trì như thế này đáng giá được tán thưởng.”
Dương Hiên thấy sự chú ý của Thiền Dư không còn tiếp tục khóa chặt vào mình nữa, thì cuối cùng trái tim của anh cũng bình ổn lại.
Thiền Dư lúng túng sờ mũi, đi tới vỗ vai Dương Hiên.
“Lát nữa khi so tài tôi sẽ tìm cho cậu một đối thủ yếu ớt một chút.”
“Cảm ơn sư huynh.”
Thiền Dư xua tay, tỏ vẻ không để ý, rồi nhàm chán về lại chỗ ngồi.
“Ồ, người có kinh nghiệm dày dặn mà cũng nhầm à?”
Hướng Tử Mặc hừ lạnh một tiếng.
“Ha ha, là do vấn đề từ trận pháp thôi…” Thiền Dư nói xong thì nhìn về phía người thiết kế trận pháp là Ngụy Ngư Nặc, anh ta nói: “Sư muội à, hình như món đồ chơi này của cô không được hoàn hảo cho lắm, nếu như lỡ tính toán sai, lại ra tay giết thêm một người nữa thì sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trêи mặt anh ta không hề có chút áy náy nào.
Ngụy Ngư Nặc bặm miệng lại, không thèm để ý tới anh ta, cô ấy không biết lấy từ đâu ra một cái lá, ngậm vào trong miệng.
Dương Hiên gật nhẹ đầu với đám người Triệu Vô Đạo, ra hiệu không có vấn đề gì.
Lúc này bọn họ mới cất Bá Đạo đan vừa định cho vào miệng đi.
…
Mặc dù chuyện này chỉ là một bước đệm nhỏ, nhưng lại khiến Dương Hiên ý thức được rằng, hiện giờ mới chỉ là lễ chọn đệ tử mà đã nguy hiểm như thế, sau này chỉ sợ rằng lại càng nguy hiểm hơn.
Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, kết quả kiểm tra của đám người Triệu Vô Đạo cũng giống như của Dương Hiên.
Thiền Dư nhìn kết quả này, cũng không có nghi ngờ gì lớn lắm. Trong số một nghìn người, xuất hiện bốn người có tuyệt mạch, mặc dù xác suất rất thấp, nhưng không phải là không có khả năng.
Trong nhóm người của Triệu Vô Đạo có hai người tuổi tác đã khá lớn, tình huống như thế này, cũng không có gì đáng lo ngại.
Phải mất tầm ba tiếng thì bài kiểm tra năng lực mới coi như là hoàn thành xong.
Bốn người đứng đầu của bốn tông môn, ngoại trừ Ngụy Ngư Nặc dựa nửa người vào ghế ngủ quên mất, thì còn lại đều duy trì dáng vẻ bình thường.
“Nặc sư tỷ, Nặc sư tỷ.” Nhan Sơ Nhu nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái.
“Hả, sao vậy? So tài xong rồi sao?” Ngụy Ngư Nặc bỗng nhiên bừng tỉnh, lau vệt nước óng ánh đọng ở khóe miệng, cô ấy mơ màng hỏi.
Giọng điệu của Nhan Sơ Nhu hơi cứng lại: “Còn chưa bắt đầu so tài đâu, chị quên à, chị cũng là một trong số những trọng tài đấy…”
“À à à.” Ngụy Ngư Nặc ngủ một giấc dậy hơi ngơ ngác, cô ấy xoa mắt nói: “Vậy bắt đầu đi.”
…
Cuối cùng cũng đã phân được đối thủ cho Dương Hiên, không ngờ lại là thiếu niên trung thực anh đã nói chuyện cùng lần trước.
Khi gọi tên lên kiểm tra năng lực, Dương Hiên cũng nhìn thấy, hình như tên cậu ta là Quan Tử Nghiêu?
Hơn một nghìn người xếp thành một vòng tròn lớn, ở giữa chính là sàn đấu so tài.
Quan Tử Nghiêu chắp tay hành lễ với Dương Hiên: “Cho dù anh có là tuyệt mạch, tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”
“Tôi cũng thế.”
Cuộc chiến vô cùng căng thẳng, nhưng trận đấu của luyện khí tầng một… thì thật sự không cần tốn sức mấy.
Trong quá trình giao đấu, Dương Hiên như cá gặp nước, Quan Tử Nghiêu vừa ra chiêu thì Dương Hiên giống như đã dự đoán được trước, anh đều né được.
Sau đó, Dương Hiên dùng một đòn đánh thẳng vào ngực Quan Tử Nghiêu… Đòn đánh này dùng chín phần khí lực.
Quan Tử Nghiêu không ngờ Dương Hiên lại đánh như vậy.
Hùng mạnh, trong lòng Quan Tử Nghiêu xuất hiện sự sợ hãi, lần ra tay tiếp theo cậu ta cẩn thận hơn rất nhiều.
Thiền Dư nghiền ngẫm nhìn tình cảnh này.
“Người mang tuyệt mạch này được đấy, có thể bồi dưỡng được. Nếu sau này có được chân khí, không chừng sẽ thành cao thủ của Hiên Viên Tông.”
Hướng Tử Mặc cười một tiếng nói: “Muốn bồi dưỡng được một tuyệt mạch cần tiêu hao rất nhiều đan dược, không có lời.”
“Có lời? Nếu như tu đạo còn phải so đo được mất như thế này, thì có phải nhỏ nhen quá không? Chẳng lẽ Hiên Viên Tông này còn thiếu chút đan dược đó sao?” Trong lúc Thiền Dư nói chuyện, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Ngụy Ngư Nặc.
Vẻ mặt Hướng Tử Mặc hơi cứng lại, sau đó anh ta nhếch miệng cười một cái.
Thật ra trong Hiên Viên Tông, hầu như mọi người đều biết Ngụy Ngư Nặc chính là tuyệt mạch duy nhất.
Mà Đạo tông chủ yếu nghiên cứu trận pháp, đối với yêu cầu về chân khí không quá cao, cho nên Ngụy Ngư Nặc mới có thể được như bây giờ.
Ngụy Ngư Nặc coi như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, cô ấy vẫn cười nhẹ nhàng nhìn về phía giữa sân.
Chẳng qua ở chỗ mọi người không thấy, ngón trỏ và ngón cái của cô nắm thật chặt góc áo của mình.
Giữa sân, thể lực của Quan Tử Nghiêu đã sắp cạn kiệt, bắt đầu không ngừng tháo chạy.
Dù sao cũng là Thiếu chủ tông phái được nuôi dưỡng cưng như cưng trứng từ nhỏ, kinh nghiệm thực chiến của Quan Tử Nghiêu quá ít, rất nhiều lần chỉ cần cậu ta ra chiêu thì đã bị Dương Hiên đoán được chiêu tiếp theo.
Tình huống như vậy dưới mắt mọi người, Dương Hiên giống như đang hack game vậy.
“Mẹ nó, tên nhãi này không dùng chân khí mà đã ép Quan Tử Nghiêu thành như thế này rồi?”
“Hừ, mấy người không nhìn ra được thân pháp và phản xạ của người này đều mạnh hơn Quan Tử Nghiêu gấp mấy lần hả? Nếu người này có chân khí, đoán chừng chỉ hai hiệp thôi Quan Tử Nghiêu đã ngã trêи mặt đất rồi.”
“Mặc dù là tuyệt mạch, nhưng không thể khinh thường được…”
Ầm!
Dương Hiên đấm móc một cú trúng vào cằm Quan Tử Nghiêu.
Lúc này Quan Tử Nghiêu đã hoàn toàn mất hết sức, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài.
“Được, thắng bại đã phân, vậy dừng tay đi.”
Thiền Dư phủi tay, quay đầu nhìn ba vị đứng đầu còn lại của ba tông phái.
“Mọi người thấy kết quả của trận đấu này thế nào?”
“Người mang tuyệt mạch này thật sự có tài, nếu vào Côn tông tôi thì tương lai rất xán lạn.”
“Tử Mặc sư đệ, không phải vừa nãy cậu nói người mang tuyệt mạch tiêu phí rấ nhiều đan dược hả? Sao bây giờ lại khen ngợi cậu ta rồi?” Thiền Dư cười nhạo một tiếng.
“Sao nào, tôi mới chê cậu ta một câu thì không thể chọn cậu ta nữa hả? Đừng quên trước đó anh cũng suýt nữa ra tay với Dương Hiên, nói không chừng người ta vẫn đang ghi hận trong lòng, muốn tìm anh báo thù đấy. Đến Côn tông của tôi không phải là thích hợp hơn sao?”
————————