Chương 230: Quá giả tạo
Bốn tông phái được chia thành Kiếm tông, Côn tông, Đạo tông và Văn tông.
Kiếm tông và Côn tông thì không cần phải bàn tới nhiều, đa phần cả hai tông phái này đều dùng vũ khí để tu hành.
Trong giới tu chân, đây cũng là hai tông phái có số lượng người tu hành nhiều nhất.
Nhưng phái Văn tông cũng rất thú vị, bọn họ nghiên cứu cách sử dụng cầm, kỳ, thư, họa làm vũ khí, giết người một cách vô hình. Có điều sức mạnh công pháp của phái Văn tông này mặc dù không thua kém gì Côn tông và Kiếm tông, nhưng đa số những người trong tông phái này lại không thích so bì cao thấp.
Hơn nữa phái Văn tông đa số là phụ nữ, trưởng lão của Văn tông cũng là một người không quan tâm đến thế sự, cho nên Văn tông cũng là một thánh địa trong những lòng những người khác.
Còn với Đạo tông, cả một tông phái nhưng hiện giờ chỉ có một người duy nhất là Ngụy Ngư Nặc.
Kể từ sau cái chết của trưởng lão Đạo tông, không có ai muốn đến Đạo tông nữa, chính vì điều này nên địa bàn của phái Đạo tông bây giờ chỉ còn là đỉnh núi của một ngọn núi nhỏ, so với ba tông phái kia thì không thể nào sánh bằng.
Dương Hiên nghĩ về điều này, lại nhìn hai người đàn ông bên cạnh thêm lần nữa.
Hai người này có lẽ là đại sư huynh của hai phái Côn tông và phái Kiếm tông rồi, người đàn ông đi phía trước có khuôn mặt u ám, bộ dạng khiến cho người lạ không dám động vào. Người bên cạnh anh ta ngược lại luôn mỉm cười dịu dàng, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Nhan Sơ Nhu.
Vài người bọn họ đi không đến bốn phút đã xong được hơn một nghìn bậc thang đá.
Sau đó, người đàn ông luôn mỉm cười dịu dàng kia đứng dậy nói: “Tôi là đại sư huynh của phái Kiếm tông, tên là Thiền Dư, buổi đại lễ chào mừng đệ tử lần này sẽ do tôi tổ chức …”
Đám đông bàn tán xôn xao một lúc, nhưng nhanh chóng trở nên im lặng.
“Tôi nghĩ mọi người đều hiểu được rằng những người có thể vào Hiên Viên Tông, là những người tài năng nhất trêи thế giới, tôi rất hoan nghênh mọi người đến nơi này, nhưng nếu ai đó thua rồi mà vẫn không chịu phục, thì đừng trách tôi không nương tay với mọi người. “
Câu nói này một mặt đã kϊƈɦ thích tinh thần chiến đấu của mọi người, mặt khác cũng nhắc nhở mọi người đừng giở bất kỳ thủ đoạn nào, anh ta hoàn toàn có thể nhìn ra được!
“Được rồi, chờ đến khi mọi người lần lượt xếp hàng đi kiểm tra thực lực, chúng tôi sẽ dựa trêи sức mạnh của mọi người để chọn ra các đối tượng thi đấu cùng nhau.”
“Vì vậy mọi người không phải lo lắng có chênh lệch quá lớn với đối thủ của mình, sau khi vào Hiên Viên Tông, tư chất tự nhiên mới là quan trọng nhất, chứ không phải là sức mạnh hiện giờ của bạn!”
Lý do tại sao mọi người ở Hiên Viên Tông lại có sức mạnh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do bọn họ có nhiều kinh nghiệm về phương diện đan dược và tăng cấp trêи con đường tu tiên.
Ví dụ một người luyện khí tầng đầu tiên, thì có thể trong vòng một năm đạt tới được tầng thứ năm, chuyện này đã từng xảy ra rồi.
So với các tông phái khác, triết lý của Hiên Viên Tông thật sự đã vượt xa rất nhiều.
Mọi người đều vô cùng háo hức đi thử sức, Dương Hiên cau mày, vẫn còn một hàng nữa …
Nhưng mà bản thân đã uống Tán Khí đan, bây giờ chỉ còn lại sức mạnh của luyện khí tầng một, các kinh mạch đều bị khống chế, chắc bọn họ không phát hiện ra đâu?
Mặc dù nghĩ thì như thế, nhưng trong lòng Dương Hiên vẫn có hơi lo lắng căng thẳng, vòng này này khi ở Ngọa Long cũng chưa từng nghĩ đến.
Trong đội hình kiểm tra tư chất, một chàng trai dẫn đầu bước ra, khuôn mặt hắn ta quét qua đám đông một lượt kèm theo ánh mắt khinh bỉ.
“Tạ Minh Thành, luyện khí tầng thứ năm!” Trêи tấm thảm trắng lớn, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện
Mọi người đều kinh ngạc, chàng trai trẻ như này mà đã đạt đến luyện khí tầng thứ năm sao!
“Chắc là người đến từ Tạ Gia ở Tây Lâm …”
“Con trai của tông chủ Tây Lâm, Tạ Thiên Đao, là một thiên tài, bây giờ cậu ấy chỉ mới 18 tuổi nhưng đã đạt tới luyện khí tầng thứ năm rồi…”
“Ôi đệch, giỏi như thế này hả? So sánh xong mà thấy tức muốn chết!”
Dương Hiên bỏ những lời này ngoài tai, đôi mắt anh lướt qua bốn vị đại sư huynh, sư tỷ của bốn giáo phái, lông mày kiếm mác của anh dần nhíu lại.
Nếu bọn họ là người đến kiểm tra, vậy anh không cần phải sợ rồi, nhưng trận pháp kiểm tra tư chất lần này…
Mặc dù hiện giờ chân khí cơ bản của anh đã cạn kiệt, nhưng khí lực của anh chỉ đã đạt tới Trúc Cơ tầng ba… Nếu bị kiểm tra ra, thì anh nên giải quyết thế nào đây?
Cùng chung nỗi lo lắng đó còn có đám người Triệu Võ Đạo.
Bốn người trong đám đông trao đổi ánh mắt với nhau, có thể nhìn thấy được vẻ lo lắng trong đáy mắt họ.
Càng lúc càng có nhiều người tới kiểm tra, trong lòng Dương Hiên càng trở nên nặng nề hơn.
Đột nhiên, một người bị gọi tên ra.
“Nhạc An, dùng ngoại lực để nâng cao luyện khí tầng thứ hai của bản thân, không phải thể chất của người tu tiên.”
Một vài nét chữ màu đen dần xuất hiện ra từ màn hình trắng, nụ cười ôn hòa đơn thuần bỗng nhiên vụt tắt.
Vốn dĩ lúc đầu Nhạc An xuất hiện với nụ cười bên khóe miệng, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả đánh giá trêи màn hình trắng, thì anh ta bỗng sững sờ.
Sau đó anh ta nhìn thấy Thiền Dư, chính là đại sư huynh với nụ cười thân thiện hiền hòa kia bước về phía mình.
Mọi người dừng lại, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Trái tim của Dương Hiên đột nhiên như ngừng đập, anh không tìm được chỗ vững để dựa vào, nắm đấm siết chặt lại, anh nhìn chằm chằm về phía trước.
Đám người Triệu Vô Đạo cũng không khác nhau là mấy, vẻ hoài nghi xuất hiện trêи gương mặt bọn họ, hiện giờ tình hình càng lúc càng tệ, bọn họ… liệu có bị phát hiện ra hay không?
Nhạc An gắng nở nụ cười, anh ta lúng túng gãi đầu: “Chuyện này, vậy tôi nên bỏ cuộc thôi, không tham gia vào buổi tỉ thí của đệ tử này nữa …”
“Ồ… vậy sao?” Nhạc An nói xong thì Thiền Dư đã đi tới trước mặt anh ta, cảm giác áp bức khiến đôi chân của Nhạc An mềm đi, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất!
Mọi người nín thở, Dương Hiên vô thức lùi một bước.
Thiền Dư vừa nói xong thì lập tức giơ ngón tay cái và tay trỏ bên bàn tay phải lên, tạo ra hình dáng của thanh Trình Lạc Kiếm, rồi đột nhiên lao về phía Nhạc An.
“Xoẹt xoẹt!”
Một luồng kiếm khí vô cùng sắc bén phóng ra từ đầu ngón tay của Thiền Dư, luồng kiếm khí này còn mạnh mẽ hơn cả lực đánh của Dương Hiên với Triệu Vũ Đạo trước kia.
“Ầm!”
Nhạc An bị tấn công trực diện, mặt trước của áo sơ mi bị rách toạc, có thể nhìn thấy rõ vết thương lớn xuất hiện trêи bụng và xương sườn của anh ta!
“Tách tách tách!”
Máu chảy dọc theo cơ thể anh ta rồi rơi xuống đất, đôi mắt của Nhạc An mở to, cơ thể anh ta đột nhiên run rẩy rồi ngã xuống đất, tạo lên một tiếng “Ầm” lớn.
Bầu không khí sôi nổi và náo động bỗng trở nên xơ xác tiêu điều, cả hội trường dường như chết lặng!
Mọi người nhìn vào cơ thể đã không còn sự sống của Nhạc An, rồi vô thức nuốt nước bọt.
Ai nấy đều cảm thấy may mắn, may mắn rằng bọn họ đã không sử dụng thủ đoạn tà môn ngoại đạo nào để thay đổi trình độ của bản thân, nếu không số phận của bọn họ sẽ giống như Nhạc An rồi!
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán của Dương Hiên, bây giờ anh thật sự không còn chút chân khí nào, muốn chạy cũng chạy không nổi.
Nên làm gì đây?
Thiền Dư tùy ý phất tay vài cái, một vài đệ tử khác chạy tới thu dọn sạch sẽ hiện trường.
“Xin lỗi, đã khiến mọi người cười chê rồi, tông phái chúng tôi ghét nhất là loại không từ thủ đoạn dối trá này.”
Nói xong, anh ta trở về chỗ mình rồi ngồi xuống.
Những người chuẩn bị kiểm tra sau đó đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.
Đại sự huynh phái Côn tông – Hướng Tử Mặc nói bằng giọng kỳ quái: “Ôi, anh ra tay thật tàn nhẫn… Ha ha, không sợ bố người ta tìm anh trả thù hả?”
“Giết gà dọa khỉ thôi … rất có lợi cho việc tạo uy thế cho chúng ta. Sao nào, Tử Mặc cảm thấy tôi không phù hợp để làm điều này sao?”
“Tôi thấy lần này anh ra tay quá mức mạnh mẽ. Có phải anh cố tình thể hiện trước mặt Sơ Nhu sư muội không?” Sau khi nói, thì anh quay sang phía Tử Mặc cười to.
Thiền Dư không phủ nhận điều đó, gương mặt xuất hiện nụ cười, khôi phục lại vẻ dịu dàng ấm áp của mình.
————————