Chương 187: Thừa sức
Mọi người sững sờ, lẽ nào đã điều tra ra hung thủ là ai rồi?
Sau đó, đều tránh né những gì Ninh Khuynh Thành chỉ ra.
Nỗi oan uổng này, thật khó gánh nổi.
Ninh Khuynh Thành toàn thân run rẩy, nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, chiếc áo khoác trắng xám dường như được tăng thêm vài phần mỏng manh.
Mọi người thầm suy đoán, người Ninh Khuynh Thành đang nói đến rốt cuộc là ai?
“Bạch gia nhà tôi dốc lòng vì đất nước, cuối cùng có được cơ ngơi như ngày hôm nay, tại sao, các người nhẫn tâm như vậy, giết sạch không giữ lại một ai, tâm địa của ông thật độc ác!”
Mọi người sững sờ đần mặt ra, đang đoán xem người mà Ninh Khuynh Thành nói đến.
“Ninh tiểu thư, cô nói, người đó là ai, đồng minh Hải Đô chúng tôi nhất định giúp cô, trừng trị hung thủ thực sự theo pháp luật.”
“Đúng đó, hắn dám giết hại cả nhà Bạch gia, thật là lòng lang dạ sói, chúng ta sợ rằng chỉ như cá nằm trêи thớt, mọi người phải đoàn kết lại!”
“Cả nhà không còn một ai sống sót, loại người này mà không xuống địa ngục, công lí có còn tồn tại hay không?”
Những người ở phía dưới do dự một lúc, bắt đầu nói chuyện, đồng thời, cũng để xóa bỏ hiềm nghi cho chính mình.
Dương Hiên ở bên cạnh, đôi mắt anh nhanh chóng quét qua khuôn mặt của những người này.
“Hắn ta là…” Ninh Khuynh Thành hung hăng chỉ vào đám đông, dùng giọng khàn khàn hét lên: “Gia chủ Lợi gia, Lợi Tiếu Thiên.”
“Ầm!”
Đám đông náo loạn, nhao nhao hét lên kinh hãi.
Còn Lợi Tiếu Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn đám đông xung quanh đang không ngừng lùi về phía sau, vô cùng kinh hãi, miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Không ngờ rằng, hôm nay Ninh Khuynh Thành kẻ hậu bối này, ở trước mặt nhiều người như vậy, lại cho ông ta một màn xuất hiện như thế.
Tính toán sai lầm rồi đấy…
Trong lòng ông ta đã nghĩ đến tình huống này, nên không quá hoảng hốt, bình tĩnh nói: “Cô nói án mạng của Bạch gia, là do tôi làm? Vậy chứng cứ đâu? Tôi có thể nói cho Ninh Khuynh Thành cô biết, Lợi gia tôi ở Hải Đô tuyệt đối không dễ bắt nạt, cô khiến tôi mất hết danh tiếng, Lợi gia tôi và cô không xong đâu.”
Nghe những lời này, mọi người bắt đầu bàn tán.
“Cũng đúng, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của Ninh Khuynh Thành liền đưa ra quyết định được.”
“Trước đó mọi người vẫn nghi ngờ người phụ nữ này là hung thủ thực sự, không phải vừa ăn cướp vừa la làng chứ?
“Nói bậy, các người xem thái độ của Ninh tiểu thư đi, sao có thể là giả được, e là diễn viên xuất sắc tới đây, cũng không thể diễn được hình ảnh chân thật như thế!”
Mọi người mỗi người một ý, Ninh Khuynh Thành giơ hai tay lên, rồi hạ xuống, ra hiệu cho mọi người im lặng trước.
“Gia chủ của Lợi gia nói đúng, nếu như tôi không có chứng cứ, sao dám trước mặt mọi người vạch trần ông, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, đấu không lại người có dã tâm, thủ đoạn tàn nhẫn như ông, chỉ có thể chọn ngày hôm nay, trước mặt mọi người, nói cho rõ ràng…”
“Ăn nói hàm hồ!” Lợi Tiếu Thiên ngắt lời Ninh Khuynh Thành, nghiêm nghị nói.
“Lợi Tiếu Thiên!” Ninh Khuynh Thành không chút sợ hãi, mặt đối mặt, cầm tư liệu trong tay lên, “Trong nhà của ông nuôi dưỡng hơn mười cao thủ đạt cảnh giới Tiên Thiên, ngoài Lợi gia các người, tôi không biết còn có ai, có thể làm ra chuyện này không chút dấu vết!”
Lời này của Ninh Khuynh Thành, giống như tiếng sấm, nổ ra trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn Lợi Tiếu Thiên với ánh mắt đầy kinh hãi, sau đó lùi về sau vài bước, sợ không cẩn thận, chọc giận con hổ này.
Bọn họ mặc dù đa số đều là thương nhân, nhưng đối với võ giả cũng có hiểu biết nhất định.
Người bình thường, quen biết với một Tiên Thiên võ giả đã là một cơ duyên vô cùng lớn, mà trong Lợi gia lại có đến hơn mười cao thủ Tiên Thiên.
Đây là khái niệm gì chứ?
Một cao thủ Tiên Thiên, có thể tiêu diệt một gia tộc nhỏ, vậy mười người thì sao? Lợi gia bọn họ muốn trở thành kẻ thống lĩnh duy nhất sao, ai có thể không sợ hãi, ai trong lòng có thể không phát lạnh?
Lợi Tiếu Thiên đứng tại chỗ, như sét đánh ngang tai, chuyện này là tuyệt mật, Ninh Khuynh Thành sao có thể biết được?
Lúc này Dương Hiên chuyển ánh mắt sang gia chủ của Chu gia – Chu Thanh Vân.
Chỉ thấy Chu Thanh Vân cau mày, dường như có vẻ than tiếc cho Bạch gia, nhưng trong ánh mắt lóe lên sự cân nhắc, dĩ nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Dương Hiên.
“Bắt ông ta lại!” Ninh Khuynh Thành ngẩng đầu, mắt ngấn lệ.
Rầm Rầm Rầm!
Hàng chục người mặc đồ đen xông vào, tay cầm dao, vây xung quanh Lợi Tiếu Thiên.
Ánh mắt Lợi Tiếu Thiên trở nên lạnh lùng, trước kia thường trêu đùa với chim ưng, không ngờ đến hôm nay lại bị chúng mổ vào mắt. Người phụ nữ này, nhìn thì giống như bình hoa di động, nhưng thủ đoạn, thực sự không tầm thường.
Ninh Khuynh Thành sau khi làm xong mọi chuyện, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dương Hiên, đến khi Dương Hiên tùy ý gật đầu, mới nói tiếp: “Trói ông ta lại, tôi muốn tất cả người của Lợi gia, đến tận cửa xin lỗi!”
…
“Điều đó là không thể!”
Trong biệt thự của Lợi gia, Lợi Tiểu Đao đập mạnh ly rượu xuống đất, “Chuyện này, Ninh Khuynh Thành cô ta dựa vào cái gì mà giải quyết như vậy, chỉ dựa vào Lợi gia chúng ta có võ giả, liền có thể xác định chúng ta là hung thủ? Nực cười, thật quá nực cười!”
“Thiếu gia, không thể lỗ mãng, lão gia vẫn đang trong tay bọn họ.”
Người lên tiếng là người giúp việc lớn tuổi của Lợi gia, từng không họ không tên, sau này đi theo Lợi gia, được Lợi Tiếu Thiên gọi là Đông Thúc, người này cũng đồng thời là một võ giả đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.
“Chú Đông, hay là cháu gọi thêm hai cao thủ, đi cứu bố cháu quay về.”
“Tuyệt đối không được, thiếu gia!” Đông Thúc khuyên bảo.
“Tại sao?” Lợi Tiểu Đao không hiểu hỏi.
“Hiện giờ phái cao thủ đi cứu lão gia, không phải chúng ta đã thừa nhận, Lợi gia, chính là hung thủ thực sự giết hại cả nhà Bạch gia sao? Lúc này tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nói không chừng, Ninh Khuynh Thành chỉ mong sao, đem kiệu tám người khiêng đến kêu chúng ta đi cứu người.”
Nghe đến đây, Lợi Tiểu Đao trong lòng nhất thời kinh hãi, thật sự sợ hãi cảm giác bị đánh úp, cảm thấy sau lưng như bị tê liệt.
Hắn ta thở dài một hơi rồi ngồi xuống chán nản.
…
Chuyện xảy ra trong từ đường Bạch gia không lan truyền rộng, chỉ có tầng lớp thượng lưu của Hải Đô thi thoảng thảo luận, nhưng âm vang đều không lớn, điều này là do khi tất cả mọi người cuối cùng cũng rời đi, Ninh Khuynh Thành đã đưa cho bọn họ không ít lì xì.
Mặc dù không đến mức ngậm miệng, nhưng ai nấy đều hiểu đạo lý họa sinh ra từ miệng.
Thành phố Hải Đô bây giờ, có lẽ không còn ai dám xem thường người phụ nữ này.
Bí mật hợp tác với Trần Bá Nghiệp, triệu tập nhiều đàn em có thực lực, điều tra rõ ràng nội tình võ giả của Lợi gia, một đao hạ gục nghi phạm quan trọng Lợi Tiếu Thiên. Thủ đoạn cứng rắn này, khiến cho nhiều người đàn ông khoác lác mình là thiên tài, cũng tự cảm thấy tự ti.
Còn người đứng sau điều khiển thực sự là Dương Hiên, lúc này đang thong thả nằm trêи ghế sofa, xem buổi biểu diễn của Tần Bàn Nhược.
Trước khi rời khỏi Lĩnh Nam, bản thân anh cũng xem như giúp cô ấy một việc nhỏ, hiện giờ Vương Lâm Lập, có lẽ cũng không còn quấy rối cô nữa.
Trong khi anh đang suy nghĩ vấn đề này, khóa ở cửa hơi di chuyển.
Người bình thường tuyệt đối không phát hiện được sự bất thường đó, nhưng thính giác của Dương Hiên giờ đã đến mức bất khả chiến bại, ngăn cách một bức tường, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được bên ngoài có người hay không.
Không chờ đến khi anh đưa ra quyết sách đã có người đã đẩy cửa bước vào.
“Sớm vậy sao? Bên Ninh Khuynh Thành xử lí xong chưa?” Dương Hiên nhìn người vừa tới, cũng không ngạc nhiên, tùy ý lấy trong tủ lạnh một lon bia ném qua.
“Anh dường như không hề ngạc nhiên?” Tề Cấm gãi đầu, vốn dĩ còn dự định chơi trò suy đoán với Dương Hiên, nhưng trước mắt xem ra, cũng không cần thiết nữa.
“Anh làm thế nào mà nhìn ra? Tại sao không nói với tôi từ đầu?” Tề Cấm tò mò nhìn người thuộc đội C đang đứng trước mặt, “Hơn nữa, anh chắc đã luyện đến giai đoạn luyện khí rồi, sao vẫn còn ở đội C?”
Dương Hiên không nói gì, tên này sao lại giống như một đứa trẻ tò mò, đây là muốn hỏi ‘mười vạn câu hỏi vì sao’ à?
Nhìn biểu cảm của Dương Hiên, Tề Cấm cũng biết bản thân hơi thất lễ, “Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, làm nội gián lâu rồi, khi nhìn thấy người của mình, liền muốn biết rõ đáp án.”
Thói quen này thật tệ, Dương Hiên nhủ thầm trong lòng.
“Tôi sớm đã đoán ra, về việc cấp trêи tại sao không thông báo anh, tôi cũng không biết rõ. Còn về việc phát hiện ra thân phận của anh… Bản thân anh để lộ quá nhiều sơ hở. Thứ nhất là một cao thủ, anh đã là một người luyện khí, lại bị tôi dễ dàng quật ngã, cũng may Ninh Khuynh Thành không nhìn ra, thứ hai, là sau khi tôi lời khỏi bữa tiệc ngày hôm đó, ở lần đầu chạm mặt anh.”
“Ồ? Ngày hôm đó tôi lộ ra sơ hở nào chứ?” Tề Cấm uống một ngụm bia lớn, hỏi.
“Trước khi đến, tôi đã đọc tỉ mỉ tài liệu về Ninh Khuynh Thành, bên cạnh người phụ nữ này không thể có cao thủ như anh! Kể cả Bạch gia, cũng không có! Lại cộng thêm anh lộ ra ý cảnh cáo với tôi, có lẽ là muốn tôi ngay từ đầu nên tập trung nhìn vào Ninh Khuynh Thành.”
Dương Hiên hiếm khi khen ngợi, “Người của đội B, quả thực là có bản lĩnh.”
“Haha, không hổ là người được bộ trưởng coi trọng, anh cũng rất giỏi.” Tề Cấm ngoài miệng khen ngợi, trong lòng lại kinh hãi, thủ đoạn này, cho dù làm việc ở đội A, cũng thừa sức.
————————