Chương 180: Yếu đuối
“Tôi không gọi đồ ăn khuya…”
“Đây là thức ăn miễn phí khách sạn chúng tôi tặng, do đầu bếp năm sao chế biến, ngài có thể dùng thử một chút.”
Dương Hiên bỗng nhiên mỉm cười, sau đó nghiêng đầu, nhường lối đi, “Để trêи bàn trà đi.”
“Được.” Người phục vụ mỉm cười, bước vào, sau đó ngay lập tức lấy một con dao sắc bén giấu trong áo ra.
Ánh sáng bạc lóe ra, con dao sắc bén đó nếu chạm vào da thịt, sợ là chỉ trong giây lát sẽ cơ thể bị cắt lìa.
Dương Hiên cười lạnh lùng, anh sớm đã có sự chuẩn bị, nhìn thấy mũi dao nhọn đang ở trước mặt, anh không lùi bước, trái lại còn tiến về phía trước, giữ chặt lấy cổ tay hắn.
Tên phục vụ ngạc nhiên, thuận thế đá một cước vào giữa hai chân Dương Hiên, có thể nói chiêu này vô cùng nham hiểm, nếu đá chuẩn vào vị trí, e rằng Dương Hiên sẽ mất đi khả năng sinh sản.
Có điều, Dương Hiên cảm thấy vô cùng ung dung thoải mái, khi đối mặt với một võ giả còn chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Anh thản nhiên nghiêng mặt tránh sang một bên, tay còn lại đã kề sát vào cổ tên phục vụ.
Tình huống đảo ngược, chỉ trong một giây, Dương Hiên đã dồn tên phục vụ sát vào góc tường.
Dương Hiên bóp chặt vào cổ hắn, người đàn ông kia biết bản thân hôm nay gặp phải một người có thực lực mạnh mẽ, mặt mũi hắn tối sầm lại, nói: “Hóa ra mày cũng là người trong giới võ thuật? Hơn nữa lại còn đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh cấp!”
Dương Hiên thản nhiên cười.
“Mày đã nhìn ra rồi hả, ừ, nên thưởng cho mày một chút, mày muốn thế nào đây? Đánh gãy chân hay là đánh gãy tay của mày? Tự chọn đi.”
Tên phục vụ cười khẩy.
“Mày không thể đụng đến tao, nếu tao xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiếp đến sẽ có càng nhiều kẻ ám sát tới tìm mày, cho dù mày là Tiên Thiên đỉnh cấp thì đã sao? Tao không tin mày có thể đề phòng ám sát cả ngày cả đêm được, đến lúc đó cũng sẽ phải chết thôi!”
Tên phục vụ trong lòng vô cùng bình tĩnh, kiểu tình huống trước mắt này, cầu xin tha thứ chính là hạ sách trong các loại hạ sách, chỉ có thể dùng thế lực phía sau mình để dọa người trước mặt thì mới có con đường sống!
Dương Hiên không hề để ý đến sự uy hϊế͙p͙ của hắn, tay anh dùng sức bóp chặt, cho tới khi cả người tên phục vụ run rẩy, đôi mắt trắng trợn tròn thì mới giảm lực ở tay.
Người phục vụ sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan, trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa rồi trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông này thực sự dám giết hắn.
“Được rồi, vẻ mặt của mày khiến tao khá hài lòng, bây giờ, chúng tao có thể nói đến chuyện chính rồi.”
“Tiếp đây tao sẽ hỏi mày, nếu nói dối một lời nào, tao sẽ bẻ gãy một ngón tay của mày, đương nhiên, nói dối hay là không thì tao sẽ tự phán đoán.”
“Mày chỉ có một cơ hội!”
“Mày không được lựa chọn, câu hỏi đầu tiên, mày là người của Chu gia đúng không?”
Tên phục vụ nghe được câu hỏi này, hoảng hốt nửa giây, sau đó, một loại cảm giác rùng rợn truyền khắp cơ thể.
“A…ô”
Ngón tay út của hắn hiện ra hình thù méo mó kỳ lạ, một bàn tay của Dương Hiên bịt kín miệng hắn.
Cho nên, chỉ còn lại tiếng kêu rêи ô ô ô.
“Nếu còn kêu nữa, tiếp theo tao sẽ bẻ gãy cổ của mày, hiểu chưa?” Dương Hiên bình tĩnh nói, như thể chuyện tàn nhẫn trước mắt, không hề liên quan đến anh.
Tên phục vụ chỉ cảm thấy, người đàn ông trước mặt này là ác ma đến từ địa ngục.
Một lúc sau…
“Rắc…”
Ngón áp út của hắn lại bị bẻ gãy.
“Đây cũng là một câu hỏi, sao không trả lời vậy…”
Hai mắt tên phục vụ như đang trợn ngược lên, hắn nửa quỳ nửa ngồi trêи sàn nhà, mồ hôi đầm đìa trêи trán, cái kiểu đau đớn tận xương tủy này, khiến cho tế bào toàn thân như rơi vào chết lặng.
Mặc dù đau đớn như vậy song hắn cũng không dám kêu lên lần nữa, bởi vì, người đàn ông trước mặt đã đặt tay lên cổ hắn với vẻ hứng thú, giống như lưỡi liềm của thần chết.
“Được rồi, câu hỏi tiếp theo.” Dương Hiên tiếp tục lạnh lùng nói, “Không phải Chu gia phái mày tới, vậy người phái mày đến, là Mạc gia? Mạc Văn Thanh đúng không?”
Trải qua chuyện vừa rồi, tên phục vụ cũng không dám chần chừ do dự, lập tức đáp: “Là Mạc thiếu gia cử tao tới.”
“Mạc gia cũng giàu có quá nhỉ? Còn mời cả người trong giới võ thuật đến sao?”
“Lão gia của Mạc gia có ơn với tao, tao làm vậy là để báo ơn.”
Dương Hiên gật đầu, đánh một phát vào gáy hắn, đôi mắt người phục vụ trợn tròn, giống như đang hỏi Dương Hiên vì sao không giữ lời, cuối cùng hai mắt đảo đảo, nằm lăn ra đất.
“Yên tâm, mày không chết được đâu.” Dương Hiên nói thầm.
Buổi tối, còn có mấy người của Mạc gia tới, đều bị anh xử lý gọn gàng, đến lúc bình minh, trong phòng đã có năm sáu người.
Dương Hiên cảm thấy buồn cười, gọi điện thoại cho Hình Minh, bảo người của Ngọa Long đến xử lí đám người này.
Lúc sau, Dương Hiên đi rửa mặt sơ qua một chút, chuẩn bị đến tòa nhà Kình Thiên.
Ninh Khuynh Thành là một người phụ nữ cực kỳ nhã nhặn, cho dù là ở văn phòng, thì cũng ăn mặc giản dị áo sơ mi và giày vải.
Cấp dưới đi tới đi lui, không dám ngẩng đầu, nhìn phong thái của bà chủ mới này.
Ninh Khuynh Thành tự rót cho mình một chén trà nhỏ, kỹ năng cực kỳ điêu luyện, trước đây, cô ta đã từng dựa vào bản lĩnh này để kết bạn với Bạch Hạo Nhiên, bay lên cành cao.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc đồ vest màu đen tiến vào.
“Ninh tổng, anh ta đến rồi.”
“Mời anh ta vào.”
Ngay sau đó, Dương Hiên đi vào văn phòng chủ tịch ở tầng 33 tòa nhà Kình Thiên.
Đóng cửa lại, Dương Hiên mới lên tiếng nói.
“Ninh tiểu thư, nhờ phúc của cô, tôi đã sống tới sáng nay rồi.”
Ninh Khuynh Thành mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt của Dương Hiên, “Vậy xem ra, anh cũng là một cao thủ, tôi từng nói tôi là người rất tán thưởng những người dũng cảm. Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, để tới làm việc cho tôi.”
Dương Hiên không thể không thừa nhận, giờ phút này toàn thân Ninh Khuynh Thành tỏa ra sức quyến rũ của một người phụ nữ quyền lực.
“Chỉ sợ cái giá tôi đưa ra, Ninh tổng không đồng ý.”
“Dựa vào khả năng kinh tế của Bạch gia tôi, anh chỉ cần nói ra là được…” Ninh Khuynh Thành không để tâm lắm đến vấn đề tiền bạc.
“Một tỷ.” Dương Hiên cũng không khách khí, nói thẳng ra một con số mà Ninh Khuynh Thành không cách nào đồng ý nổi.
Ninh Khuynh Thành nhướn lông mày, có người nào vừa lên tiếng lại đòi nhiều tiền như vậy không?
Đây rõ ràng đang đùa giỡn cô.
“Nếu anh Dương không có ý định tới chỗ của tôi, vậy thì không còn gì để nói cả, Tề Cấm, tiễn khách.”
Người đàn ông mặc đồ đen đi tới, giọng điệu nghiêm nghị, “Anh Dương, mời rời khỏi chỗ này.”
Dương Hiên lắc đầu, không để ý đến người vệ sĩ áo đen.
“Hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi Ninh tổng một chuyện, không thể đi về tay không được.”
“Vụ án cả nhà Bạch gia bị giết hại, Ninh tổng sẽ để cảnh sát điều tra manh mối chứ?”
Ninh Khuynh Thành lạnh lùng xua tay.
“Tôi không có thời gian, càng không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh, được rồi, tiễn khách!”
Tề Cấm đưa tay giữ bả vai Dương Hiên, vừa định dùng lực, liền cảm thấy có một luồng sức mạnh lớn hơn truyền đến.
“Rầm!”
Tề Cấm bị Dương Hiên đánh một quyền bay ra ngoài.
“Bụp…”
Chiếc bàn được gia công tinh xảo bị đập vỡ, còn Dương Hiên là người gây chuyện, vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, hỏi: “Ninh tổng, lòng kiên nhẫn của cô không nhiều, thật ra lòng kiên nhẫn của tôi cũng không tốt lắm đâu…”
Ninh Khuynh Thành hiển nhiên không ngờ, Dương Hiên lại dám ra tay không kiêng dè ở đây, người này hoàn toàn không xem cô ra gì, cho dù bây giờ có gọi người đến, dựa vào sức mạnh của Dương Hiên, cũng dễ để khống chế cô ta.
Ninh Khuynh Thành nhanh chóng nghĩ cách, sau khi phát hiện ra người có sức lực chiến đấu cực mạnh dưới tay mình đã bị hạ gục, cô ta giả vờ tỏ ra mình yếu đuối như một đứa trẻ.
————————