Chương 140: Giúp nữ cảnh sát
Đặng Trí Thiện bừng tỉnh, ngay lập tức phản ứng, “Lâm Lâm, còn không mau bái kiến sư phụ?”
Khuôn mặt Dương Hiên biến sắc, xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi sẽ truyền thụ cho Lâm Lâm thuật pháp tu chân thích hợp, nhưng bái sư thì thôi khỏi.”
Đặng Trí Thiện kiên quyết lắc đầu, “Truyền thụ bản lĩnh cho người khác không phải là sư phụ sao? Vốn dĩ đã nhận ơn cứu mạng, bây giờ theo thầy học đạo, không thể không bái.”
Đặng Lâm Lâm thuận nước đẩy thuyền, ánh mắt rung động, nhanh chóng rót một cốc nước, học theo dáng điệu bái sư trong phim, cầm cốc nước, nửa quỳ gối trước mặt Dương Hiên.
“Sư phụ ở trêи, xin nhận của đệ tử một lạy.”
Dương Hiên bất lực nhìn hai người, khó mà từ chối được, cũng chỉ có thể tiếp nhận đệ tử đích thực đầu tiên trêи danh nghĩa, cũng trở thành đại đệ tử đầu tiên không hề thua kém anh trong tương lai.
Bệnh của Đặng Lâm Lâm đã được chữa khỏi, bản thân còn tuyển chọn được một đệ tử trong vô số người, theo lý mà nói, đây là hai chuyện vui cùng đến một lúc.
Nhưng đệ tử này rất dễ bị người khác chú ý đến.
“Thời gian tới, cô đừng ra ngoài gặp ai nữa, tốt nhất là đổi một nơi kín đáo, tôi sẽ sắp xếp phương pháp tu luyện tốt nhất cho cô, chờ tôi đi công tác về, xem thử có thể tìm được cách che giấu thể chất của cô không.”
Sau khi thu nhận đệ tử, Dương Hiên đành phải gánh vác thêm một phần trách nhiệm, hiếm khi dặn dò nhiều thêm vài lời.
Nhìn thấy Đặng Trí Thiện và Đặng Lâm Lâm gật đầu nhận lời, bản thân mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhận một đệ tử, lại kèm theo một ông cụ, Dương Hiên xem như là lĩnh hội được phiền muộn của việc trêи có già dưới có trẻ.
Trong lòng Dương Hiên suy tư, đợi giải quyết xong chuyện của Thái Mỹ Lâm, nhất định phải nhanh chóng đến Lĩnh Nam, tới lúc đó xem thử có cách nào che giấu được thể chất của Đặng Lâm Lâm không, một khi cô ấy tu luyện lên cao, chỉ sợ sẽ bị người khác chú ý đến.
Dương Hiên sắp xếp xong công việc, nghĩ đến đệ tử của mình, vẫn nên dặn dò Liễu Tiêu Tiêu để tâm chăm sóc cho cô ấy hơn, thân thể Đặng Lâm Lâm thật khiến người khác lo lắng, nhưng sau này bồi dưỡng tốt, nói không chừng có thể giúp đỡ được cho anh.
“Tiêu Tiêu, chuyện lần trước của Lâm Toàn tôi sẽ không truy cứu nữa, cô có suy tính của cô, nhưng họ đều là người thân của tôi, nếu như không bảo vệ họ an toàn, chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô không kịp thời cứu viện, tôi có thể sẽ hối hận suốt đời, lúc ấy, tôi cảm thấy có Long Đình hay không, cũng không quan trọng.”
Dương Hiên vì chuyện của Lâm Toàn mà tức giận, bây giờ vẫn không nhịn được mà dạy dỗ cô.
Có điều sự phát triển của Dương Hiên bây giờ không thể ngăn cản, sau này nói không chừng còn có thể tiến xa hơn cả ông Long, Liễu Tiêu Tiêu không muốn Long Đình mất đi một chủ nhân có thể đưa nó một bước thăng thiên.
Liễu Tiêu Tiêu hơi hoảng hốt, “Xin lỗi, anh Dương, chuyện lần trước là tôi sai, xin anh cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ bảo vệ gia đình vợ anh và Đặng Lâm Lâm thật tốt, không để chuyện trước đây xảy ra lần nữa.”
Việc anh có tư cách với Long Đình hay không không quan trọng, nhưng đụng tới điểm mấu chốt của anh, những người thân yêu của anh, bọn họ lại nhiều lần không chú tâm đến, trong lòng Dương Hiên cũng không tránh khỏi có chút khó chịu.
Lần này lại phải đi công tác xa, kẻ thù ngày càng nhiều, Dương Hiên không thể không lo lắng.
Vậy nên mới nói mấy lời này với Liễu Tiêu Tiêu, anh thấy thái độ của Liễu Tiêu Tiêu rõ ràng thành thật hơn nhiều.
Dương Hiên chấp nhận lời xin lỗi, sau khi dặn dò chuyện phát triển của Đồ Lâm, và việc xây dựng Đồ Lâm chi nhánh ở Lĩnh Nam, anh mới cúp điện thoại, vội vàng trở về nhà.
Dương Hiên nhìn Lâm Toàn đang đứng ở cửa, mỉm cười dịu dàng, nghĩ đến chuyến đi ngày mai, anh thấy hơi quyến luyến khi phải rời khỏi nhà.
Buổi tối Dương Hiên lại để cho ba người Lâm Toàn rất nhiều đan dược để tu thân dưỡng khí, mặc dù Dương Hiên tiếc nuối vì ba người không có linh căn, nhưng Dương Hiên vẫn sẽ giúp bọn họ rèn luyện cơ thể thật tốt, trong lòng anh dự định, muốn để chị em Lâm Toàn học võ thuật, mẹ vợ thì thôi vậy, dẫu sao cũng lớn tuổi rồi.
Nhưng mấy chuyện này phải đợi sau khi quay về, luyện võ thuật so với tu luyện khó hơn nhiều, cho nên anh cũng không chắc hai chị em Lâm Toàn, Lâm Nhã có thể chịu khổ được.
Ba người nhà Lâm gia và anh ăn tối hòa thuận vui vẻ, ngủ một đêm an giấc.
Dương Hiên ôm chặt lấy Lâm Toàn không đến công ty mà tiễn anh lên xe, hôn lên vành tai trắng mịn của cô, nhẹ giọng căn dặn:
“Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc cơ thể, chờ anh trở về, nói không chừng sẽ cho em một niềm vui lớn.”
Lâm Toàn bất giác tựa vào lòng Dương Hiên, khẽ lắc đầu.
“Anh trở về chính là niềm vui lớn nhất với em rồi.”
Nghe mấy lời yêu thương hiếm hoi của Lâm Toàn, ánh mắt Dương Hiên dịu dàng như nước, nhưng thời gian không còn nhiều, Dương Hiên buộc phải buông Lâm Toàn ra, chuẩn bị xuất phát.
“Chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì nói với Đổng Nhu, cô ấy sẽ giải quyết.”
Lâm Toàn lưu luyến nhỏ giọng đáp ứng, nhìn chiếc xe đi xa, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ.
“Người vừa đi đã luyến tiếc không nỡ, haizz, nếu anh ấy vẫn là Dương Hiên của trước đây thì tốt biết bao.”
Lâm Toàn thở dài, đột nhiên cảm thấy nếu như Dương Hiên không thay đổi hoàn toàn như vậy, có lẽ mình cũng sẽ không thực sự yêu anh.
Thời gian trước mắt của Dương Hiên không nhiều, không kịp nghĩ đến Lâm Toàn như không quen với chuyện vợ chồng mới cưới chia xa, anh đành tăng tốc độ lái xe.
Không ngờ một chiếc xe màu trắng lao về phía anh với tốc độ lực lớn, nếu không phải Dương Hiên nhanh chóng bẻ lái, đoán chừng sẽ đâm vào nhau.
Dương Hiên nhíu mày, quay đầu lại nhìn, nhưng chiếc xe đó lại tăng tốc chạy tới.
Không biết có phải ảo giác của Dương Hiên hay không, thời điểm hai chiếc xe lướt qua nhau, anh cảm nhận được một sự thù địch mạnh mẽ.
Tiếc là không đợi anh nhìn rõ dáng vẻ của người lái xe, chiếc xe đã biến mất.
Dương Hiên có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để truy xét nên chỉ xem như là chuyện nhỏ, sau đó liền quên mất.
Dương Hiên là một người luôn đúng giờ, nhưng bởi vì lưu luyến với Lâm Toàn, không muốn chia xa, nên phí phạm rất nhiều thời gian, có điều kỹ thuật lái xe của anh không tệ, nhanh chóng đến trước cửa đồn cảnh sát Trung Giang chỉ kém một giây là đúng mười giờ.
“Đi nào, chúng ta đến thẳng sân bay.”
Thái Mỹ Lâm mang theo hành lý của mình, trực tiếp đặt lên ghế sau xe Dương Hiên, vặn nắm tay mở cửa ghế trước.
“Không để ý việc tôi ngồi vị trí của vợ anh chứ?”
Dương Hiên nhíu mày, cô đã ngồi rồi, nói lời này còn có ý nghĩa gì.
Dương Hiên không lên tiếng, thế nhưng Thái Mỹ Lâm đọc được ý nghĩ của Dương Hiên qua nét mặt anh, Thái Mỹ Lâm cười nhẹ, “Nếu không phải để thuận tiện thảo luận, tôi cũng không thích ngồi ghế bên cạnh người lái đâu, ghế sau an toàn hơn nhiều.”
Dương Hiên nhướn mày, không tiếp tục đề tài này, “Nhiệm vụ lần này chỉ đơn giản là cứu em họ cô?”
Nhắc đến cô em họ khiến người khác đau đầu này, sắc mặt Thái Mỹ Lâm không tốt lắm, nhưng chuyện đã xảy ra, nhiều lời cũng vô ích, sắc mặt Thái Mỹ Lâm dần thay đổi, nói: “Cứu cô ấy chỉ là chuyện thứ nhất.”
“Chuyện thứ hai, tất nhiên là loại bỏ hoàn toàn trùm ma túy hại người khác khuynh gia bại sản, gia đình ly tán.”
Dương Hiên liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thái Mỹ Lâm tràn đầy thù hận, nói ra mấy lời phẫn nộ, trong lòng anh nghĩ, chuyện sau mới là mục đích thật sự cô tìm anh.
Xem ra lúc trước cũng chưa nói thật, lẽ nào thực lực của mình không tốt, lo mình sẽ vì sợ hãi mà từ chối?
Dương Hiên cười khẩy, không nói gì, lái xe đến sân bay Trung Giang.
————————