Chương 139: Cuộc đời của chính mình!
Đặng Trí Thiện liếc nhìn quang cảnh căn phòng đã đổi thay rất nhiều ấy, trong lòng vẫn chưa hết rùng mình, rồi lại nhìn sắc mặt bình tĩnh của Đặng Lâm Lâm mà không khỏi nghi hoặc.
Dương Hiên vận dương khí trong phòng, những bông tuyết vừa kết thành rất nhanh đã tan thành nước, bốc hơi thành không khí khiến nhiệt độ trong phòng đột nhiên lại trở lại ấm hơn.
Tiếp ngay sau đó, Dương Hiên lại mặt ủ mày chau hỏi sinh nhật của Đặng Lâm Lâm.
Ông Đặng không rõ chuyện gì nhưng cũng trả lời luôn ngày sinh nhật của Đặng Lâm Lâm: tối ngày 31 tháng 3 năm 1995.
Quả nhiên là sinh vào ngày âm tháng âm năm âm sao?
Chỉ riêng cái ngày thủy linh căn đó, thêm vào việc sinh vào ngày âm tháng âm năm âm đã bị phong ấn vận âm khí vào cơ thể, Đặng Lâm Lâm chắc chắn có khiếu tu luyện bẩm sinh không giống người thường. Nhưng cũng vì thế nên từ xưa đến nay đều yếu ớt hơn người thường.
Đây là ngẫu nhiên sao?
Loại thể chất ngàn vạn năm cũng khó có thể gặp được này chẳng trách bị phong ấn mà cái người ra tay phong ấn này không muốn thể chất của Đặng Lâm Lâm bị người khác phát hiện, cũng không muốn Đặng Lâm Lâm dính dáng đến tu chân.
Nhưng cũng chính bởi phong ấn lâu đã áp chế âm khí bẩm sinh của Đặng Lâm Lâm, đè nén quá lâu mà không được phát tán thì tự nhiên dần dần sẽ tổn hao thể chất và tuổi thọ của Đặng Lâm Lâm.
Bây giờ anh một tay phá vỡ phong ấn bảo vệ của Đặng Lâm Lâm, rốt cuộc là cứu cô hay là đang hại cô đây?
Nếu thể chất của cô bây giờ bị mấy người tà đạo tu chân hay người phái chính tông tu thân biết được thì chắc cũng động lòng mà ra tay với Đặng Lâm Lâm.
Một thứ mà lợi ích thì nhiều mà không có tác dụng phụ, lại còn rất nhanh có thể thăng cấp còn có thể dẫn dòng các tạp chất trong cơ thể. Quả thật là sự tồn tại của cỗ máy thần tiên.
Dương Hiên vẫn cứ trầm ngâm không nói gì.
Nhớ tới việc Dương Hiên có lòng tốt nhưng lại thường làm hỏng việc, Đặng Trí Thiện nơm nớp trong lòng mà không thể không lo lắng hỏi: “Dương Hiên, bệnh này của Lâm Lâm chẳng lẽ nghiêm trọng hơn rồi sao?”
Dương Hiên lắc đầu, nhìn Đặng Lâm Lâm đang từ từ tỉnh lại, thở dài: “Tốt lên chỉ sợ còn không tốt bằng không tốt.”
Mấy cái tốt với không tốt của Dương Hiên làm đầu óc Đặng Trí Thiện choáng váng, không dễ gì tiêu hóa được câu của Dương Hiên, đầu óc chắc là hồ đồ mất thôi.
Bệnh trị được rồi chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao?
Đặng Trí Thiện nghi hoặc nhìn về Dương Hiên tìm kiếm câu trả lời, Dương Hiên liếc về phía Đặng Lâm Lâm đang cảm nhận hơi ấm từ thân mình, nỗi lo trong mắt không hề ít hơn
Đặng Trí Thiện.
Nếu thể chất của Đặng Lâm Lâm bị lộ ra ngoài thì dự là cả giới tu chân sẽ đến tranh giành mất.
Nhưng cái phong ấn mà bản thân đã phá vỡ kia, chính mình cũng không có cách nào đối phó với nó.
Nhớ tới lời ông Long từng nói nếu anh muốn tìm một người vợ thì tốt nhất hãy tìm một người có thể âm khí mà cùng nhau nghỉ ngơi, nương tựa và hỗ trợ lẫn nhau, hai người sẽ tiến bộ mà nâng cấp lên không ít.
Lúc ấy bản thân đã kết hôn, hơn nữa trong lòng đã có nơi thuộc về nên cũng không suy nghĩ đến những điều này. Huống hồ thể dương khí cả vạn dặm khó tìm, thể âm khí càng khó như lên trời.
Không ngờ bản thân mình đã gặp được, có điều bản thân cũng không dự định vì nâng cao thực lực cho mình mà bỏ rơi Lâm Toàn, phản bội tình yêu và hôn nhân.
“Dương Hiên, chẳng lẽ bệnh của tôi vẫn chưa trị được hay sao? Tôi cảm thấy cả thân từ trong ra ngoài toát ra hơi ấm chưa từng thấy, tôi khỏe rồi sao?”
Mạch suy nghĩ hỗn hợp tạp nham của Dương Hiên bị cắt đoạn, nhìn về hai ông cháu họ Đặng với thần sắc khuôn mặt mang đầy nghiêm trọng.
“Sức khỏe của cô đã tốt rồi, nhưng tôi phải nói cho hai người một chuyện không được tốt lắm.”
Hai ông cháu nhìn nhau rồi lại chăm chú nhìn sang Dương Hiên, niềm vui vì bệnh tình đã khỏi chợt tan biến sạch.
“Anh nói đi.”
Đặng Lâm Lâm nuốt nước bọt, cứ cảm thấy việc Dương Hiên muốn nói là một chuyện lớn, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến thân thể mình.
Kỳ thực bây giờ Dương Hiên cũng không biết làm sao, thế nhưng việc nào ra việc này, Dương Hiên vẫn nên nói toàn bộ những việc không tốt sẽ xảy ra với thể âm khí mà anh biết cho bọn họ.
“Ý anh là tôi sẽ biến thành đồ vật mà mọi người cướp nhau để được ngủ cùng?”
Đặng Lâm Lâm mới khôi phục được sức khỏe, sắc mặt vừa hồng hào được chút ít thì lại biến thành nhợt nhạt, giọng nói run rẩy không ngừng.
Nghìn người vạn người ngủ cùng thì có khác gì kỹ nữ nữa, hơn nữa đến kỹ nữ còn có thể chọn người mà mình ngủ cùng, ý câu nói vừa rồi của Dương Hiên là nếu thực lực cô không đủ thì căn bản cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, sẽ bị mấy ông trong giới tu chân cướp đi cướp lại.
Lòng Đặng Lâm Lâm trầm xuống, kiểu cuộc sống như thế khác gì sống không bằng chết, còn dày vò hành hạ hơn cả bản thân phải gánh chịu sự khổ sở phát bệnh mỗi tháng.
Bỗng nhiên cô không còn một chút vui vẻ nào nữa, thậm chí còn sinh ra ý muốn lập tức tự vẫn để tránh những người tu chân vẫn đang ẩn náu ngoài kia phát hiện ra mình, khiến mình vấy bẩn mà chết.
Vẻ mặt Đặng Trí Thiện nặng nề, một suy nghĩ lóe sáng khi thoáng nhìn về phía Dương Hiên, trong mắt như đã hạ quyết tâm gì đó.
Sau đó quỳ gối xuống, chắp tay thi lễ.
“Dương Hiên, cậu đã nhìn ra thể chất của Lâm Lâm thế mà trong lòng lại không tham lam gì chứng minh rằng cậu là một người quân tử.”
Dương Hiên vội vàng đỡ Đặng Trí Thiện dậy, lại bị Đặng Trí Thiện cương quyết từ chối.
“Dương Hiên, cầu xin cậu giúp đỡ Lâm Lâm, không kể cậu cưới con bé làm vợ cũng được, làm tôi tớ cũng được. Cầu xin cậu bảo vệ chu toàn cho con bé, đừng khiến nó phải gặp phải những chuyện thê thảm mà cậu nói.”
Đặng Trí Thiện giọng thê lương, trêи mặt đầy nước mắt như bản thân bất lực, khóc than sướt mướt.
Vẻ mặt Dương Hiên đầy khó xử, vận linh khí đỡ Đặng Trí Thiện dậy: “Tôi đã có vợ rồi, hơn nữa làm tôi tớ thì quá thiệt thòi cho Lâm Lâm.”
Dương Hiên đang cự tuyệt sao?
Đặng Trí Thiện mặt xám như tro tàn, vốn dĩ Đặng Lâm Lâm đang bị dọa bởi chuyện Đặng Trí Thiện phó thác chuyện chung thân của mình, bây giờ lại bị Dương Hiên không chút do dự từ chối, khiến lòng cô nguội lạnh.
Dương Hiên đảo mắt, giọng nói đầy chân thành “Thực ra bây giờ tôi có rất nhiều kẻ thù, Lâm Toàn cũng vì tôi mà chìm vào các loại phong ba sóng gió. Tôi không cảm thấy cô theo tôi thì có cái gì tốt cả.”
Hai ông cháu Đặng Thị không hiểu lời này của Dương Hiên là do đâu.
Ánh mắt Dương Hiên kiên định nhìn hai ông cháu Lâm Thị đáng thương kiến nghị: “Cầu người không bằng cầu mình, chỉ cần bản thân có thực lực thì sẽ không cần sợ hãi người khác ức hϊế͙p͙ nữa, nắm bắt cuộc sống của mình, làm chủ chính cuộc đời mình. Như tôi ngày xưa cũng chỉ là một phế vật bị người ta chà đạp ức hϊế͙p͙, mà nay…”
Đôi mắt Dương Hiên rực sáng, nảy sinh hào khí.
“Mà nay, mặc dù khoảng cách để tôi đặt đến điểm cao vẫn còn xa nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng để biến mình mạnh hơn, dùng sức mạnh tuyệt đối để đi đánh gục những kẻ đã dám chà đạp mình.
Dương Hiên nhìn Đặng Lâm Lâm mỉm cười.
“Dùng bàn tay mình để tạo nên cuộc đời mình, kiểm soát cuộc đời mình là vui hay là khổ không phải sẽ tốt hơn sao?”
Đặng Lâm Lâm bị ý chí của Dương Hiên lay động, như thể trong tim mình có gì đó đang đâm chồi nảy lộc.
“Tôi cũng có thể làm chủ được đời mình sao?”
Dương Hiên đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ: “Đúng vậy, tuy rằng thể chất cô là thể chất vạn năm mới gặp nhưng cũng là thể chất tu chân cực phẩm có thể tu luyện với tốc độ cực nhanh. Cô có thể chất thuần khiết hiếm có, tu luyện xong thì có thể nói như ngàn dặm trời, dự là không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp tiến độ tu luyện của tôi bây giờ rồi.”
Tu chân!
Đôi mắt Đặng Lâm Lâm sáng lên, như ngày nắng xua tan đi đám mây mù. Làn sương dày đặc trong mắt tan biến, bỗng chốc niềm hy vọng trong ánh mắt tỏa sáng rực rỡ.
“Tôi phải nắm lấy cuộc đời mình.”
————————