Chương 116: Có chuyện gì vậy
Sấu Hầu Tử siết chặt nắm đấm, ánh mắt bừng bừng dã tâm, rõ ràng là đã bị thuyết phục.
Còn Đường Kế Đức cũng vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm, Lộ đại sự và Uông đại sư đều quét mắt nhìn đám lửa đang ngăn đường quay ra, không có sự giúp đỡ của Đường Kế Đức bọn họ căn bản không có cách nào quay lại.
“Mau lên, mau đến đây, nói không chừng đang giữa đường quay về sẽ lại gặp chuyện ngoài ý muốn nữa thì chi bằng cứ tiếp tục đi tìm kho báu, cũng không uổng chuyến này đến tận đây.”
Đến cái bóng của kho báu còn chưa được nhìn thấy, Sấu Hầu Tử đã bị miếng bánh vô hình mà Đường Kế Đức đưa ra mê hoặc, sự thèm khát như đang rực cháy trong ánh mắt của hắn.
Sấu Hầu Tử liền đập mạnh xuống đất xoay người bật dậy, nhưng lại quên mất vết thương trêи cơ thể, hắn cắn răng đau đớn ngồi phịch xuống.
Đường Kế Đức dò hỏi nhìn hai người Uông Đại Sư.
Vỗn dĩ bọn họ vẫn đang trông chờ Sấu Hầu Tử sẽ phản đối đến cùng, sau đó sẽ cùng nhau ra ngoài, nhưng bây giờ Sấu Hầu Tử lại đổi ý nên bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp.
Đường Kế Đức thấy những người khác không ai có ý kiến gì nữa, thì đợi bọn Sấu Hầu Tử xem lại vết thương, chuẩn bị xong xuôi thì tiếp tục đi theo sự dẫn đường của Dương Hiên.
“Thầy Dương, tiếp theo nếu như lại có gì dị thường xảy ra, tất cả vẫn nhờ cậu báo cho chúng tôi một tiếng, cảm ơn!”
Đường Kế Đức sợ những lời nói trước đó của Sấu Hầu Tử đã đắc tội với Dương Hiên, khiến Dương Hiên khó chịu trong lòng đến lúc xảy ra chuyện gì lại không nói trước với bọn họ thì bọn họ sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Mặc dù không biết Dương Hiên sao có thể phát hiện ra được, do vận may cũng được, mà do trực giác cũng xong, đều không ngần ngại báo trước, khiến bọn họ có thể đề phòng trước được rất nhiều nguy hiểm xảy ra.
Chẳng ai lại đi cự tuyệt người có thể bảo đảm được an toàn cho bản thân mình cả.
Dương Hiên mặt không biểu cảm chỉ gật gật đầu.
Sau đó, trêи đường đi có sự mở đường của Dương Hiên và Đường Kế Đức nên cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.
Dương Hiên cảm nhận được bốn phía không khí đang dần bình thường trở lại, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.
Tại sao càng đi vào sâu trong cổ mộ thì trận pháp lại không có nữa, những cơ quan cạm bẫy ở đây lại càng bình thường đơn giản hơn sao? Lẽ nào cho rằng trận pháp ở cửa cổ mổ là đủ để chặn đứng kẻ địch rồi ư?
Dương Hiên không cho rằng một người tu chân tinh thông ngũ hành lợi hại lại có suy nghĩ ngây thơ như thế.
Chợt nghe thấy Đường Kế Đức phía trước vui sướиɠ kinh ngạc kêu lên, Dương Hiên lập tức nhanh chóng tiến đến.
“Đến rồi, đến rồi, chắc chắn chính là chỗ này.”
Đường Kế Đức đứng trước một bức tường có đầy những chữ viết kỳ lạ, hoa văn phức tạp, vẻ mặt không kìm được sự vui sướиɠ.
Những người khác cũng vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy đến gần.
“Cuối cùng cũng đến được đây rồi.”
Đám người vẻ mặt đầy sự kϊƈɦ động lẫn chua xót vì đống kho báu đang nằm cách một bức tường.
Suốt cả chặng đường để đi được đến tận đây, cảm đám người bọn họ ai nấy cũng toàn thân đã bị thương không ít, những cạm bẫy phía sau tuy rằng lợi hại, nhưng với năng lực mở đường của Đường Kế Đức thì cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Uông đại sự, anh có chỉ giáo gì với tấm cửa đá trước mặt này không?”
Đường Kế Đức đã cẩn thận thăm dò cửa đá mấy lần, không có bất cứ bẫy độc nào cả, song ông ta đã dùng toàn bộ sức lực để đẩy mà phiến cửa bằng đá có chút năm tháng này không hề nhúc nhích một chút nào.
Báu vật ngay trước mắt lại cách trở bởi đúng một cánh cửa thật khiến cho người ta tức giận.
Uông đại sư quan sát một lúc lâu, cũng chẳng có chút kết quả nào, nhờ vào vết xe đổ của chuyện lúc trước nên giờ cũng không dám đoán bừa đoán bãi nữa, vẻ mặt tuyệt vọng lắc đầu.
Suốt chặng đường, sự thăm dò của Uông đại sư và Lục đại sư về cổ mộ thần bí này chẳng có nhiều tác dụng, Đường Kế Đức cũng chỉ tuyệt vọng mà hỏi một câu chứ trong lòng ông ta cũng chẳng hi vọng gì nhiều.
“Còn Lộ đại sư thì sao? Mấy người các người thì sao?”
Những người còn lại cũng dùng hết tất cả công lực có thể dùng đến nhưng chẳng có cách nào chạm được vào chỗ châu báu đằng sau cánh cửa.
“Thầy Dương thì sao, cậu có cao kiến gì không?”
Kho báu trước mắt lại chỉ có thể dương mắt lên nhìn, lại bị cánh cửa đá làm thế nào cũng không thể mở được làm khó, không khỏi khiến lòng người nổi giận, sốt ruột như lửa đốt.
Đường Kế Đức đã hỏi hết tất cả mấy người, đi đi lại lại suy nghĩ liền phát hiện ra người mà mình hỏi lại đang dựa vào tường đã đứng ngây ra.
Lẽ nào Dương Hiên đã phát hiện ra được gì đó, Đường Kế Đức bỗng kϊƈɦ động, nhanh chóng tiến về phía trước đập vào bả vai Dương Hiên hỏi:
“Thầy Dương, có phải cậu đã phát hiện được điều gì rồi đúng không?”
Giọng nói của Đường Kế Đức rõ ràng vang lên bên tai nhưng lại giống như âm thanh được vọng đến từ rất xa, ʍôиɠ lung mờ mịt, khiến anh nhất thời không phân biệt được rõ ràng.
“Thầy Dương, thầy Dương?”
Đường Kế Đức gọi hồi lâu không thấy Dương Hiên tỉnh lại, không khỏi sốt ruột lo lắng.
Người này bị làm sao vậy, sao giống như người bị mất hồn thế?
Đám người nhìn nhau, cũng cảm thấy tình huống này có gì đó rất mơ hồ quỷ dị, không ghìm được mà nổi hết cả da gà.
Còn Dương Hiên lúc này thì giống hệt như người bị câu mất hồn phách, trông cực kỳ khổ sở.
Anh vốn cho rằng đã vượt qua được trận pháp ở cửa hang, suốt cả chặng đường đến đây bình an vô sự, cũng không hề gặp phải bất cứ trận pháp được hình thành nào có liên quan đến giới tu chân, cho nên lúc Đường Kế Đức hét lên khi phát hiện ra bước tường đá, anh lại mất cảnh giác phát ra linh thức của mình để thăm dò một chút.
Không ngờ linh thức của mình vừa thăm dò đến chỗ bức tường đá thì bị một cỗ lực có sức hút vô cùng lớn hút lại, bị dính chặt vào trong bức tường đá.
Dương Hiên nhói đau, muốn thu lại linh thức của mình, nhưng dù cho linh thức của anh có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lực hút này.
Nên điều này mới gây ra tình trạng hiện tại linh thức của Dương Hiên đang tranh đấu mạnh mẽ với bức tường đá.
“Thầy Dương? Thầy Dương? Cậu mau tỉnh lại đi!”
Đường Kế Đức phát hiện hai mắt Dương Hiên đăm chiêu, sắc mặt tái nhợt giống như bị hút sạch tinh khí, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, cả cơ thể đang run rẩy, khiến trong lòng không khỏi căng thẳng lo lắng.
Đây lẽ nào lại chính là nhϊế͙p͙ hồn đại pháp mà ông ta nhìn thấy trong cuốn Tàn Diệp?
Đường Kế Đức nhíu mày, vận dụng công lực truyền khí vào người Dương Hiên thăm dò, dựa theo đại pháp Thoát Khốn được ghi lại trong cuốn Tàn Diệp, trong tâm thức của Dương Hiên đúng là đang có một chỗ vận hành vô cùng quỷ dị.
Linh thức của Dương Hiên đang giằng co mãi không dứt với bức tường đá nhất thời cảm nhận được một luồng khí mát mẻ truyền đến khiến cho lực hút được nới lỏng vài phần, như truyền đến một cảm giác thỏa mãn.
Trong đầu Dương Hiên bừng sáng, âm dương được bổ sung, anh tu luyện công pháp Nãi Thuần Dương, thuộc tính linh thức đương nhiên sẽ là tính dương, còn cỗ khí âm hàn này mặc dù có chút tà khí nhưng lại hòa hợp với tính dương.
Đây chính sức mạnh hỗn hợp âm dương bát quái, nhϊế͙p͙ hồn trận!
Dương Hiên chấn động trong lòng, vội vàng vận công linh khí giữ chặt lại cỗ khí âm hàn đang bồng bềnh trong tâm thức của mình, dẫn đến lực hút kia cũng dần dần trở nên yếu đi.
Dương Hiên tăng cường mức độ hấp thụ khí hàn, là người bị hấp thụ nên tự nhiên trước tiên sẽ có lĩnh hội.
Chuyện này là sao đây? Tại sao lại cảm nhận được bản thân không thể kiểm soát được cỗ khí lực đưa vào trong người Dương Hiên.
Khuôn mặt Đường Kế Đức khẽ biến sắc, ông ta hít thở vài hơi cảm thấy có hơi chút đau đớn.
Vỗn dĩ nhìn sắc mặt Dương Hiên có chuyển biến tốt, Đường Kế Đức cũng không chắc chắn liệu đại pháp Thoát Khốn của mình có hiệu quả hay không, một mặt ông ta vẫn tiếp tục truyền khí cho Dương Hiên, một mặt âm thầm cảm thán liệu có phải do căn cơ của mình quá nông, luồng khí của ông ta có tác dụng quá ít trong việc giải vây cho Dương Hiên, đang định rút tay về rồi từ từ nghĩ cách tiếp.
Thì đột nhiên trong cơ thể Dương Hiên lại sản sinh ra một cỗ lực hút vô cùng mãnh liệt, hút chặt tay ông ta lại, không ngừng hút lấy luồng khí không còn lại bao nhiêu của ông ta.
Khuôn mặt Đường Kế Đức biến sắc, bàn tay giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, trong lòng hoảng sợ, lẽ nào đây chính là nhϊế͙p͙ hồn đại pháp, hấp tinh đại pháp sao?
————————