Chương 115: Lựa chọn
“Đó là núi lửa trong lòng đất?”
Đường Kế Đức không dám tin, nhìn những ngọn lửa đang bùng phát, mấy người Sấu Hầu Tử đang bị thiêu tại chỗ, lăn lộn qua lại, dường như nghe thấy cả tiếng dầu mỡ bắn tung tóe.
Đoán chừng không bao lâu đám người này sẽ bị thiêu cháy.
Dương Hiên sớm đã cảm thấy kì quái, trong này có không khí nhưng lại không có quá nhiều. Bây giờ có một làn gió nhẹ, nói là trận pháp thì không có dấu tích của trận pháp, mọi thứ dường như quá bình thường.
Hơn nữa đi sâu hơn vào trung tâm của ngôi mộ, theo lý thuyết những nơi tối tăm dưới lòng đất phải ẩm ướt và lạnh lẽo. Ngay cả khi có một cơn gió thổi để làm khô mặt đất, cũng không thể khô ráo như thế, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nhẹ trong không khí.
Hóa ra là đả thông với tâm trái đất, sau đó kết hợp với nhiều hiện tượng tự nhiên, cân bằng hoàn hảo cấu trúc không khí trong hầm mộ, khiến sự nhạy cảm với kiến thức tâm linh của anh không phát hiện ra được.
Như thế xem ra, bậc thầy xây dựng ngôi mộ cổ này không chỉ trận pháp cao thâm, mà còn rất tinh thông trong việc cân bằng ngũ hành, đặc biệt là cân bằng ngũ hành hài hòa đến nỗi không ai có thể nhìn thấy lỗ hổng nhỏ nhất.
Dương Hiên thầm thán phục, điều đó cũng lí giải lý do tại sao anh không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của trận pháp sau khi vào hang.
Vốn dĩ còn tưởng rằng ngôi mộ cổ mà Đường Kế Đức và những người khác phát hiện, là ngôi mộ của thời Thương Chu, không ngờ qua mấy vòng xuống dưới, danh tính của chủ nhân của ngôi mộ cổ này thực sự có thể là một người tu luyện thời cổ đại, thật bất ngờ.
Dương Hiên nheo mắt, chạm vào vị trí của đan điền, cảm nhận được viên Hải Linh Châu đang hòa quyện vào với vận khí của mình. Từ khi vào hang động, anh đột nhiên lao về một hướng không xác định, rõ ràng là có một lực hút mạnh mẽ đang thu hút nó.
Bây giờ nghĩ đến, nếu đó là một gò đất tâm linh của những người tu luyện cổ xưa, thì đương nhiên không thiếu những món đồ tốt, có một hai thứ dẫn nó vào đây để cộng hưởn, không phải không có khả năng.
Dương Hiên trầm tư về sự bất thường của linh châu, nhưng lòng Đường Kế Đức nóng như lửa đốt, ngây người chờ đợi Dương Hiên định thần lại.
Bên cạnh đó, Đường Kế Đức không cho rằng Dương Hiên sau khi định thần lại thì có thể làm gì, suy cho cùng trong mắt ông ta, Dương Hiên không có hơi thở của một võ giả, nhiều nhất anh có thể làm là luyện quyền cước, như thế thì vô dụng trong trường hợp này.
Thấy mình sẽ nếu không ra tay, mấy người Sấu Hầu Tử sẽ bị giết ngay tại chỗ. Đường Kế Đức hít một hơi thật sâu, không còn che giấu sức lực của mình, tỏa ra làn khí màu đen, nhanh chân chạy vào cứu mấy người vùng vẫy trong ngọn lửa bập bùng.
“Bằng Bằng”
Lần lượt nhiều người chìm vào một ngọn lửa khác, ngay lúc chạm đất, luồng không khí đen quay lại, ngọn lửa tắt dần, cơ thể lạnh đột ngột.
Đây là võ công quỷ dị gì, không khí tràn qua thân, như thể âm khí bức người, toàn thân lạnh buốt.
Một số người lờ đi việc cảm ơn, toàn thân thâm đen, chỉ còn sự kinh hoàng trong đôi mắt.
Đường Kế Đức phớt lờ mấy người Sấu Hầu Tử, ông ta bay lên, rồi đi đến đầu kia của ngọn lửa một lần nữa, dự định đưa Dương Hiên qua đó.
Đường Kế Đức vốn không muốn cứu bọn Sấu Hầu Tử, dù sao, những người này chết, ông ta có thể nuốt chửng kho báu khổng lồ một mình.
Nhưng trước mắt khi bước vào, cũng không biết khi nào mới có thể đi đến cuối, nói không chừng sau này vẫn còn dùng đến họ.
Hơn nữa, nơi này rất kỳ lạ, vừa bước vào đã nguy hiểm thế. Càng gần kho báu, nguy hiểm sẽ càng đáng sợ, để lại một vài phế nhân, thật cũng có thể dùng làm bia đỡ đạn để tìm đường.
Đôi mắt của Đường Kế Đức lạnh lùng, khuôn mặt hơi nguôi giận.
“Thầy Dương, chúng ta đi qua đó đi.”
Tà công?
Dương Hiên tâm trạng mơ hồ, nhìn Đường Kế Đức đang có một luồng sát khí bao quanh, cơ thể trắng bệch, môi tím tái, trong lòng chợt hiểu ra.
Chẳng trách đội C đã thất bại trong một số nhiệm vụ trước đó và cũng mất đi đội trưởng đội C. Hóa ra Đường Kế Đức đã giấu mình, che giấu thực lực của ông ta, vì vậy trong dữ liệu mới nói rằng Đường Kế Đức có một chút sức mạnh.
Nhưng đây không chỉ là một chút sức mạnh, rõ ràng là sức mạnh phi thường.
Tuy nhiên Dương Hiên chưa từng đọc tài liệu về tà công, tất nhiên là không thể hiểu được linh hồn lạnh lẻo âm hàn bên dưới, thực lực của Đường Kế Đức rốt cuộc là mạnh thế nào.
Dương Hiên quyết định không bộc lộ sức mạnh của mình trước khi bị bắt, để không đánh rắn động cỏ khiến những con hổ đen này chạy mất.
“Làm phiền rồi.”
Dương Hiên gật đầu với Đường Kế Đức, nhắm mắt giả vờ sợ hãi, mặc cho Đường Kế Đức như diều hâu bắt gà, đưa mình bay qua.
Đám Hầu Tử thối tha bên kia đang nghỉ ngơi phục hồi, thấy Đường Kế Đức đã đưa Dương Hiên đến, mặc dù trong lòng không có nhiều cảm kϊƈɦ, khuôn mặt vẫn phải giả bộ, Bàng lão tứ chắp tay, nói với Đường Kế Đức:
“Lần này, may nhờ Đường lão đại giúp đỡ, mấy người chúng tôi mới may mắn thoát khỏi, chân thành cảm ơn.”
Đường Kế Đức vẫy tay với vẻ mặt khiêm tốn, “Mọi người đều là bạn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Sấu Hầu Tử im lặng trong một thời gian dài, nhìn chằm chằm vào Đường Kế Đức và Dương Hiên, vẻ mặt u ám.
“Chiếu cố, chiếu cố, nếu ông không chiếu cố, mấy người chúng tôi cũng đã gần như mất mạng. Một người phát hiện rõ sự nguy hiểm nhưng nói không rõ ràng, và một người rõ ràng có năng lực mạnh mẽ nhưng giấu diếm, nếu ông sớm nói rõ thực lực của mình, mấy người chúng tôi cũng không đến nỗi chịu khổ thế này?”
Mấy người khác cũng không vì thân thể sạch sẽ của Đường Kế Đức và Dương Hiên mà lởn vởn quanh, trong mắt cũng hiện rõ sự phẫn nộ.
Uông đại sư và Lộ đại sự ban đầu được mời đến để dò đường. Kết quả vừa mới đến ngôi mộ cổ đã gần như mất mạng, cũng có thể tượng tưởng được sự giận dữ trong lòng.
“Tôi không dẫn đường nữa, tôi muốn ra ngoài.”
Cơn đau rát trêи toàn bộ làn da do bị đốt cháy của Uông đại sư, dọc theo mạch máu, đầu óc cũng tỉnh táo, suýt chút nữa là bị đốt cháy thành carbon, dù có kiếm được nhiều tiền hơn, chết cũng không tiêu được, cớ gì phải lấy sinh mặng ra mạo hiểm.
Mà ông ta ban đầu là kẻ tìm đường. Một ngôi mộ kỳ quái như vậy cũng không cần ông ta, có hay không cũng như nhau.
Hơn nữa, mọi người đều biết rằng càng gần trung tâm ngôi mộ, vũ khí bí mật càng ẩn giấu, càng nguy hiểm. Mới bắt đầu đã nguy hiểm như thế. Có thể hình dung rằng tình huống nguy hiểm đằng sau, chỉ có mấy mạng này cũng không đủ.
Lộ đại sư sợ hãi, quyết định rút lui.
Cũng giống tâm trạng này, Uông đại sư, nhanh chóng giơ tay biểu quyết rời khỏi đó.
Trong lúc nhất thời, đội ngũ vốn đã bất hòa đã bị xé tan, chia năm xẻ bảy, xung đột nội bộ, rút lui rời khỏi, dường như cuộc thám hiểm ngôi mộ cổ này cũng sắp thất bại.
Đường Kế Đức cau mày, quét qua sắc mặt mọi người, lạnh lùng nói.
“Chuyện giấu diếm sức mạnh, tôi không muốn nói nhiều, dù sao mỗi người đều có những bí mật riêng. Tôi không muốn giải thích quá nhiều, cốt yếu là tôi đã cứu mọi người khỏi cái chết, là mọi người không nghe lời nhắc nhở của Dương Hiên, chính mình tùy tiện hành động, thì không thể đổ lỗi cho người khác được.”
Thấy bọn Sấu Hầu Tử có xu hướng thẹn quá thành giận, Đường Kế Đức dịu giọng, với một chút cám dỗ.
“Hơn nữa, tất cả chúng ta đã đến đây rồi, vất vả đi đến nước này, mọi người muốn để vật báu đấy mà không vào, tay không ra về sao?”
Bọn Sấu Hầu Tử hơi thả lỏng, Đường Kế Đức khẽ mỉm cười tiếp tục nói: “Mọi người đều là chuyên gia đào trộm mộ. Không thể không biết rằng cơ quan ám khí càng khó, đồ bên trong càng bất thường, mọi người đều muốn uổng công vô ích sao, mạng nhỏ thiếu chút nữa đã đánh mất, cứ vậy mà trở về à?”
“Cơ hội và rủi ro cùng tồn tại, mọi người tự mình lựa chọn đi.”
————————