Ranh Giới

Chương 3. Xưng hô (H)

Trước Sau

break

Cố Dạ Đồng không dễ bị khơi gợi du͙© vọиɠ, điều này Cận Nam Đình đã biết ngay trong đêm tân hôn.

Hoặc có lẽ… còn từ sớm hơn.

“Đóa hoa cao lãnh” — đó là cách mà đám con trai thời trung học phân loại cô. Việc phân loại và chấm điểm các nữ sinh trong trường là thú vui tầm thường của bọn con trai, anh không buồn tham gia, nhưng cũng từng nghe loáng thoáng vài lần.

Đám con trai ở độ tuổi đó phần lớn chỉ biết ham vui. Dù Cố Dạ Đồng sở hữu ngoại hình nổi bật, nhưng lại không nằm trong danh sách săn đuổi của đám người ấy. Bởi cô quá thông minh, quá kiêu ngạo, cũng quá lạnh lùng, khó lại gần. Theo đuổi cô, so với công sức bỏ ra thì chẳng khác nào một cuộc đầu tư lỗ lã đối với đám con trai trẻ — hay nói đúng hơn là với phần lớn đàn ông.

Nhưng một khi đã bị khơi gợi đến mức rỉ mật, cô sẽ trở thành yêu tinh mê người thế nào, anh mong rằng chỉ có một mình mình biết điều đó.

Cảm giác bất an lạ lẫm bỗng xộc tới, khiến anh bỗng thấy bực bội. Hông anh chuyển động càng thêm dữ dội, đồng thời cúi đầu, không kìm được mà cắn lấy đầu nhũ đỏ hồng đang ưỡn lên của cô.

“Nhẹ… nhẹ một chút…” Năm ngón tay cô luồn vào tóc anh, như thể muốn đẩy anh ra, nhưng ngay giây tiếp theo, khi anh đưa lưỡi liếʍ lên dấu răng mình vừa để lại, cô lại ép đầu anh sát vào đôi gò bồng tuyết trắng của mình.

Anh ngẩng đầu, hài lòng nhìn biểu cảm mơ màng của cô. Sắc đỏ ửng e lệ trên khuôn mặt cô chẳng khác gì một thiếu nữ, khiến dươиɠ ѵậŧ nơi hạ thân anh khó tin mà lại càng cương cứng hơn.

Cô bị du͙© vọиɠ làm ướt đẫm như vậy, quyến rũ đến mức nào, có lẽ ngay cả cô cũng chẳng hề hay biết. “Anh… nhanh lên một chút…”

Giọng nói khẽ như đang khóc ấy, cùng với những cơn co thắt không đều của huyệt thịt, đều cho thấy cô đã gần chạm đến cao trào. Thế nhưng anh lại không muốn thả cô đi quá nhanh, mỗi lần vừa chạm đến điểm nhạy cảm của cô, liền lập tức rút lui.

Anh vẫn muốn giữ cô lại lâu hơn một chút, đắm chìm thêm một chút nữa.

“Cận Nam Đình!” Người phụ nữ bị trêu chọc giận dữ bấu chặt lấy vai anh, đôi chân quấn quanh hông anh siết lại đầy thúc giục. Huyệt thịt nóng ẩm liên tục co thắt và siết chặt gần như khiến anh mất khống chế, nhưng có phần nào đó trong anh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.

“Lúc thế này rồi, còn gọi anh như vậy sao?” Anh khẽ nhíu mày, không vui cắn lên vành tai cô.

Cơn đau nhè nhẹ dường như giúp cô lấy lại chút lý trí, đôi mắt hạnh ướt át khẽ nheo lại nhìn anh.

“Vậy… gọi anh là gì?” Cô ngẩng cằm lên, “Gọi… gọi… anh là Tổng giám đốc Cận?”

Lời nói thốt ra từ đôi môi đỏ mọng rõ ràng có ý khiêu khích, nhưng xen lẫn trong tiếng thở dốc lại khiến tai anh nghe ra một tầng hàm ý khác biệt.

Tổng giám đốc Cận.

Cô chưa từng gọi anh như vậy, trước kia dù có gặp nhau trong các dịp xã giao công việc, cô vẫn luôn gọi thẳng cả họ tên. Kề trán vào trán cô, anh như đã nhìn thấy cảnh tượng vợ mình nằm trên chiếc bàn hội nghị màu gỗ mun trong văn phòng, áo quần xộc xệch, nửa kín nửa hở.

Người phụ nữ bật lên một tiếng kêu kinh ngạc khi anh tăng tốc, điểm cao trào vừa bị nghiền nát lại dâng lên một đợt nước mới, khiến huyệt thịt càng thêm siết chặt.

Anh đưa tay đỡ lấy đôi chân cô đang rũ xuống vì kiệt sức, và khi kɧoáı ©ảʍ cực hạn chạy dọc sống lưng, cuối cùng anh cũng để mặc cho cơn ham muốn gào thét nuốt trọn cả hai.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc