“Cận... Nam Đình!”
Cố Dạ Đồng cảm thấy đầu óc mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng từng dây thần kinh trên cơ thể lại như bị người đàn ông trước mặt khiêu khích đến không thể chịu nổi, thi nhau chờ đợi sự vuốt ve và trêu chọc của anh.
Sau khi vào phòng tắm, anh giúp cô đánh răng, tẩy trang, rồi cởi bỏ áo sơ mi và nội y, nhét cô vào buồng tắm. Màn nước ấm dần cuốn trôi mệt mỏi, khiến cơn buồn ngủ cũng tan đi từng chút. Nhưng đúng lúc ấy, anh bước vào, cơ thể trần trụi, ép cô lùi từng bước cho đến khi lưng cô dán chặt vào bức tường đá cẩm thạch lạnh buốt.
Tiếp đó, những nụ hôn rơi trên người cô còn nhiều hơn cả những giọt nước.
Anh cũng đã tắm xong. Miệng anh mang theo hương bạc hà nồng nàn, lạnh lẽo và hơi đắng, giống hệt cảm giác anh từng mang lại cho cô suốt bao năm.
Hai người họ bằng tuổi nhau. Ông ngoại cô và cha của Cận Nam Đình là đối tác làm ăn và bạn cờ, nên từ nhỏ đã có chút qua lại. Tính ra thì họ đã quen nhau hơn hai mươi năm, nhưng hoàn toàn không thể gọi là thanh mai trúc mã.
Dù ông ngoại cô từng giúp đỡ cha anh khi gia cảnh xuống dốc, nhưng tổng thể mà nói, nhà họ Cận vẫn lớn mạnh hơn nhiều so với nhà họ Cố. Cô chỉ là một trong số những đứa trẻ được người lớn gọi đến để làm bạn với Cận Nam Đình vào một vài dịp đặc biệt.
Cô vẫn nhớ rõ căn biệt thự xa hoa trên sườn núi ngoại thành của nhà anh, nhưng lại chẳng có nhiều ấn tượng về anh thời thơ ấu. Chỉ nhớ rằng, thay vì chơi với bọn trẻ, anh luôn thích ngồi đánh cờ với người lớn.
Lên học, họ từng có thời gian không liên lạc, mãi đến cấp ba mới lại học chung trường. Khi đó cô chỉ là một mọt sách chăm chỉ, còn anh thì là hội trưởng học sinh văn võ song toàn, nổi bật khắp trường.
Anh thừa hưởng nét tinh tế từ mẹ ruột và đường nét cương nghị từ cha. Dù khi ấy thân hình còn hơi gầy, nhưng đã cao hơn mét tám.
Không nằm ngoài dự đoán, anh có một nhóm fan nữ trong trường — toàn là những ŧıểυ thư nhà giàu, tự tin và chủ động. Cô từng thấy vài cô gái khác nhau khoác tay anh, đường hoàng bước ra vào cổng trường, chẳng rõ là đang yêu hay chỉ là theo đuổi đơn phương.
Bởi vì Cận Nam Đình lúc nào cũng lịch thiệp, gương mặt điển trai chẳng bao giờ lộ ra vẻ khó chịu, thậm chí còn nghiêng đầu như thể đang lắng nghe những lời các cô gái nói. Nhưng mỗi lần lướt qua anh, Cố Dạ Đồng chỉ thấy trong đôi mắt sâu thẳm ấy là sự lạnh lùng.
Ngay cả sau này, khi anh qua lại với Đường Đường, anh vẫn như vậy. Luôn chu đáo với các cô gái trẻ, nhưng ánh mắt lại chẳng hề ấm áp.
Vậy thì... khoảnh khắc này thì sao?
Người đang đốt cháy cơ thể cô bằng du͙© vọиɠ ấy, trong mắt anh liệu có gợn chút cảm xúc nào không? Nghĩ đến đây, Cố Dạ Đồng lập tức tỉnh táo hẳn.
Anh đang bế bổng cô, vùi đầu vào giữa hai bầu ngực. Cô cúi xuống, chỉ thấy chiếc lưỡi anh đang khiêu khích, vẽ từng vòng trên đầu nhũ hoa đỏ hồng của mình.
Quá mức dâm mị.
Cô đẩy vai anh, muốn anh nới tay để cô trượt xuống một chút mà nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng chưa kịp chạm mắt, nơi thân thể nóng rực của anh đã cọ vào khe thịt đang hé mở của cô.
“Khụ…” Cả hai cùng rít một hơi. Anh ngửa đầu, nhắm mắt, siết chặt vòng tay. Hai tay đang đỡ mông cô chuyển sang ép chặt, khiến cô phải dán sát vào hông và du͙© vọиɠ cương cứng của anh.
“Gấp vậy sao?” Cận Nam Đình thì thầm bên tai cô, cố ý để hơi thở phả lên sau tai — nơi nhạy cảm nhất của cô. “Còn chưa ướt hẳn đâu, giờ vào được không?”
Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng đưa hông ra vào, để đầu khấc tròn trịa thăm dò mà tách nhẹ cánh hoa, không vội tiến vào mà chầm chậm lướt qua vùng hội âm rồi trượt tới hột le.
Cô khẽ run lên, nơi giữa hai chân ẩm ướt bắt đầu dấy lên một cơn ngứa ngáy râm ran.
Cơ thể cô vốn hơi lãnh cảm. Hai người bạn trai trước cũng từng muốn gần gũi thân mật hơn với cô, nhưng mỗi lần bị khiêu khích, phản ứng của cô luôn chậm rãi đến mức khiến đối phương nản lòng mà bỏ cuộc.
Cô nghĩ, những mối quan hệ trước đây không đi đến đâu, phần lớn là do bản thân cô lãnh cảm.
Cả về thể xác, lẫn cảm xúc.
Cô có tư cách gì để nghi ngờ Cận Nam Đình không thật lòng?
Chính cô cũng từng bước dè dặt trong từng mối tình, để rồi tự rút lui trong cái vỏ an toàn của mình.
“Em đang phân tâm.” – Anh siết nhẹ hạt đậu nhỏ của cô như một hình phạt, lực đạo vừa phải khiến giữa hai chân cô càng thêm ẩm ướt.
Cô cũng không phải cứ nằm dưới thân Cận Nam Đình là lập tức trở thành một người đàn bà da^ʍ đãиɠ. Chỉ là người đàn ông này kiên nhẫn hơn, quyết tâm hơn, cũng đầy tham vọng hơn.
Anh không chỉ muốn tiến vào trong cô, va chạm cô. Điều anh muốn là một chiến thắng sâu hơn một tầng, như thể đang tháo gỡ một ván cờ phức tạp.
Thế nhưng, dù cơ thể cô có là bàn cờ để anh phô diễn kỹ thuật, cô cũng không phải con cờ vô tri không có ý chí. Cô vịn vào vai anh, nhẹ nhàng xoay hông, dùng sự mềm mại của mình cọ sát lên nơi nguy hiểm nhất, cũng là yếu điểm nhất của anh.
“Là do anh không đủ sức hấp dẫn.”
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, đôi đồng tử màu lạnh càng trở nên u tối, sâu thẳm.
Anh đột nhiên buông tay khỏi hai bên hông cô, để mặc cơ thể cô trượt xuống. Mũi chân cô vừa chạm đất thì anh đã xoay người cô lại, để cô đứng quay mặt vào tường. Hoảng loạn, cô chỉ kịp chống tay lên tường để giữ thăng bằng, vô tình để lộ khoảng trống cho bàn tay phải của anh luồn qua nách vòng ra trước ngực, trong khi tay trái anh thì luồn vào giữa hai chân cô.
Cô theo bản năng muốn vùng vẫy, nhưng lại bị cánh tay và lồng ngực anh giữ chặt, không cách nào thoát ra.
Bàn tay phải của anh có phần thô bạo, tùy ý nhào nặn bầu ngực trắng muốt căng tròn, ngón tay véo lấy đỉnh nhũ đã sớm căng cứng vì nhạy cảm. Trong khi đó, tay trái lại dịu dàng đến lạ, ngón cái chậm rãi vẽ vòng trên hạt ngọc, ngón giữa chỉ nhẹ nhàng miêu tả quanh cửa huyệt mềm mại, thi thoảng còn khẽ thăm dò vào lối nhỏ đã hơi ẩm ướt.
Hai luồng kɧoáı ©ảʍ hoàn toàn trái ngược quấy đảo khiến Cố Dạ Đồng choáng váng, cô không phân biệt được thân thể mình đang uốn éo là để né tránh sự dày vò của anh hay đang mời gọi anh tiến sâu hơn nữa. Mật dịch trong hoa huyệt ngày càng dâng tràn, ngón tay anh cũng thăm dò càng lúc càng sâu, nhưng vẫn chẳng thể lấp đầy khoảng trống mênh mang nơi bụng dưới.
Không cam lòng.
Cắn môi, cô cố nén tiếng rên sắp bật ra, rồi dứt khoát xoay nửa người, bất ngờ đưa tay nắm lấy vật nóng rực đang cứng ngắc áp sát mông mình.
Có thể cô không thành thạo kỹ xảo, nhưng cô hiểu chiến lược. Một người đàn ông bị chiếm dụng cả hai tay, nếu muốn ngăn cô lại, nhất định phải buông một trận địa.
Cô vụng về vuốt ve lên xuống cự vật thô dài, hài lòng khi nghe hơi thở của người đàn ông phía sau bắt đầu trở nên nặng nề, càng hài lòng hơn khi bàn tay giữa hai chân mình cũng dần loạn nhịp. Sự trêu chọc hờ hững ban đầu đã biến mất, bàn tay ấm nóng của anh phủ lấy hoa hộ, ngón giữa và ngón trỏ cùng lúc đâm sâu vào hoa đạo, thô bạo rút ra đẩy vào.
Cô thích cảm giác từ lòng bàn tay anh. So với những ngón tay không biết sẽ gây náo loạn ra sao, lòng bàn tay dày ấm áp khiến cô thấy an tâm hơn, có thể thoải mái đong đưa, tìm kiếm và cọ xát nơi mềm mại nhất khiến bản thân mê loạn, tự mình tích lũy kɧoáı ©ảʍ theo nhịp độ riêng.
Nhưng cô chưa kịp đắc ý bao lâu thì đã quên mất, người đàn ông còn một vũ khí chí mạng.
Luồng hơi phả bên tai khiến toàn thân cô run lên, hoa huyệt đang siết chặt lấy ngón tay cũng không kìm được mà co rút dữ dội. Người đàn ông khẽ rên một tiếng, tiếng vang trầm thấp bên tai khiến cả tâm can cô cũng chấn động.
“Cả lòng bàn tay tôi đều ướt rồi.” Anh thì thầm bên tai, nhân lúc ấy hôn nhẹ lên làn da sau vành tai cô. “Có thể đưa vào chưa?”
Cảm giác tê dại truyền đến từ nơi xa lõi lại từng đợt lan khắp toàn thân.
Từ trước đến nay, Cận Nam Đình không phải người nhiều lời, trên giường lại càng không. Những câu hỏi tưởng chừng đầy quan tâm lịch thiệp, thực ra đều có mục đích.
Quả nhiên, ngón tay anh lúc này cũng không màng đến sự níu kéo quyến luyến của đóa hoa, từ từ rút ra, rồi trở tay giữ lấy cổ tay cô, không để cô tiếp tục quậy phá nơi yếu đuối của chính mình.
Anh muốn nghe điều gì?
Muốn nghe cô cầu xin anh nhanh hơn? Mạnh hơn? Xuyên sâu vào, xuyên thấu qua, để cô không còn nghĩ được gì nữa?
Cô tuyệt đối sẽ không cầu xin anh, và anh hẳn cũng biết rõ điều đó.
Nhưng cô cũng chẳng dám khiêu khích anh quá mức. Cô chưa từng nghi ngờ sự kiên nhẫn và tự chủ của anh. So với anh, cô rõ ràng thiếu kinh nghiệm hơn. Cô không chắc anh còn bao nhiêu chiêu trò để tiếp tục trêu chọc và dày vò mình. Cô căm ghét cái cảm giác mất kiểm soát này.
“Không thử thì sao biết được.” Cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Người đàn ông phía sau bật cười khẽ, nhưng chưa lập tức hành động. Khi cô còn tưởng anh sẽ dùng thêm chiêu trò gì đó để buộc cô đầu hàng, thì cự vật nóng rực như sắt nung đã bất ngờ đâm thẳng vào, gần như một hơi xuyên đến tận hoa tâm.
Sự xâm nhập đột ngột khiến hoa huyệt theo bản năng siết chặt lấy cự vật, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản thứ thô dài ấy tùy ý ra vào, lật tung từng lớp thịt mềm.
Theo từng cú va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, cơ thể Cố Dạ Đồng dần mềm nhũn, chỉ có thể dựa trán lên mu bàn tay mà miễn cưỡng đứng vững bên tường, những tiếng rên đến chính cô nghe cũng đỏ mặt cứ thế trào ra không ngừng.
Khi cự vật rút ra, cô suýt nữa vì mất điểm tựa mà khuỵu xuống đất, lại bị người đàn ông này — vốn nên là em rể tương lai của cô — lật người lại rồi hung hăng tiến vào.