“Anh!”
Cố Dạ Đồng thở dốc nhìn người đàn ông trước mặt — người vừa chính thức trở thành chồng của cô.
Anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác lễ phục màu đen, năm ngón tay thon dài có đốt rõ ràng luồn qua nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng kéo ra rồi vứt chiếc cà vạt lụa màu tím có hoa văn chìm sang một bên.
Im lặng nhìn anh tháo khuy tay áo, cuối cùng cô cũng nuốt ngược câu hỏi đang kẹt nơi cổ họng.
Còn gì để hỏi nữa đây? Hỏi anh định làm gì sao? Mỗi động tác của người đàn ông này, chẳng phải đã nói quá rõ ràng rồi sao?
Vậy có nên từ chối anh ấy không? Nhưng lấy lý do gì, lập trường gì để từ chối?
“Anh chịu trách nhiệm tránh thai.” Cuối cùng, Cố Dạ Đồng chấp nhận số phận, chỉ đưa ra một điều kiện: “Tôi vẫn chưa có thói quen uống thuốc tránh thai.”
Ngày mai cô sẽ đi mua thuốc. Cố Dạ Đồng nghĩ, ngày mai phải nghiêm túc bàn bạc với anh ấy về quy tắc sống chung của hai người sau này.
Cận Nam Đình nhướng mày, không hề tỏ ý phản đối. Một tay anh cởi nút cổ áo sơ mi, tay kia mở ngăn kéo lấy ra một hộp bao cao su.
Phải rồi. Đây là phòng tân hôn, mấy thứ liên quan chắc chắn đã được chuẩn bị đầy đủ.
“Anh xem thử có gel bôi trơn không.” Cố Dạ Đồng nằm ngửa nhìn lên trần nhà, tự ví mình như con cá nằm trên thớt, “Tôi bị lãnh cảm.”
“Tôi chưa từng dùng thứ đó.” Ngăn kéo bị đẩy lại, xem ra Cận Nam Đình cũng không định phá lệ vì cô.
“Dù sao thì người đau cũng không phải là anh.” Mấy lần thử nghiệm thất bại với bạn trai cũ, hoàn toàn không phải ký ức gì đẹp đẽ. Chỉ là ngón tay đưa vào thôi, cái cảm giác khô rát, bị dị vật xâm nhập và xé rách đó, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến cô cứng cả sống lưng.
“Tôi sẽ không để cô đau đâu.” Lời đảm bảo của người đàn ông chẳng khiến dây thần kinh căng thẳng của Cố Dạ Đồng thả lỏng chút nào.
Cận Nam Đình chắc không biết cô vẫn còn là lần đầu, mà cô cũng không muốn cố tình để anh biết, bởi điều đó nghe giống như đang yếu đuối cầu xin anh vậy.
Cố Dạ Đồng cam chịu nhắm mắt lại, nhưng lại phát hiện như thế khiến cô nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập như trống trận.
Cô cảm thấy chiếc giường bên cạnh khẽ lõm xuống, áo choàng tắm bị chậm rãi vén lên, rồi ngày càng nhiều mảng da trần lộ ra trong không khí.
Thời tiết đầu tháng Sáu đã bắt đầu hơi nóng nhưng trong phòng vẫn chưa bật điều hòa. Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cơ thể mình đang hoàn toàn trần trụi trước mặt một người đàn ông quen biết đã nhiều năm nhưng lại chẳng thể gọi là thấu hiểu, từng sợi lông tơ trên người cô đều dựng đứng lên.
Đặc biệt là khi cô cảm nhận được đầu ngón tay mát lạnh của anh đặt xuống giữa hai bầu ngực mình.
Cái chạm nhẹ như lông vũ ấy khiến nụ hoa nơi ngực cô không kìm được mà căng lên, nhưng anh không vội vã chạm đến đỉnh cao, ngược lại lại chuyển lên viền trên bầu ngực cô.
Cố Dạ Đồng cảm thấy lạ, tò mò mở mắt ra thì thấy đầu ngón tay anh đang khẽ vuốt vết hằn đỏ do váy cưới siết lại. Trên gương mặt anh không có biểu cảm gì, đôi mắt sâu đen thăm thẳm không thấy đáy, nhưng động tác nơi tay lại vô cùng dịu dàng, như thể đang thương xót cô.
Và ngay giây tiếp theo, anh cúi người xuống.
Anh khẽ cắn lên dấu hằn trên người cô, lực không đủ khiến cô đau nhưng đủ để để lại dấu vết, như thể muốn dùng dấu của mình che đi những dấu ban đầu. Sự xâm nhập từ bên ngoài này khiến Cố Dạ Đồng theo bản năng muốn chống cự, trong lúc vùng vẫy lắc lư, đầu nhũ mẫn cảm của cô lướt qua cằm anh, khiến cô run rẩy một trận.
Hai đóa anh đào căng cứng ấy lập tức thu hút sự chú ý của Cận Nam Đình. Anh dùng hai tay gom lấy bầu ngực căng đầy của cô, cúi đầu đồng thời ngậm lấy hai đầu nhũ hoa. Chiếc lưỡi linh hoạt mà ngang ngược của anh quấn lấy đầu nhũ của cô, đôi môi lạnh giá khi thì mơn trớn nhẹ nhàng, khi thì mυ"ŧ lấy, khiến cảm giác tê dại lan ra khắp tứ chi.
Khi ngón tay cái của anh chạm đến hai đầu nhũ hoa đang ướt đẫm nước bọt và trở nên vô cùng nhạy cảm, Cố Dạ Đồng không kìm được mà ngẩng đầu lên.
“Đừng...”
Bầu ngực của cô trước giờ chưa từng bị đối xử như vậy, vừa như được nâng niu trân trọng, lại vừa như đang bị trêu đùa nhục cảm.
Khi hai bầu ngực của cô đầy dấu ngón tay và vết cắn của anh, môi anh mới lưu luyến dời xuống từng chút một, hai tay cũng dọc theo eo cô lần đến tận gốc đùi. Cô theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng anh không cho cô cơ hội phản kháng, mạnh mẽ tách hai chân cô ra hết mức, khiến nơi kín đáo cuối cùng hoàn toàn phơi bày dưới ánh mắt anh.
Anh không lập tức hành động, mà giống như một người thám hiểm cẩn trọng thăm dò địa hình trước. Sự quan sát tỉ mỉ đến mức quá đà ấy khiến Cố Dạ Đồng xấu hổ vặn vẹo người. Nhưng anh không cho cô bất kỳ cơ hội né tránh nào, một tay tách đôi cánh hoa của cô, tay kia nhẹ nhàng vẽ dọc theo môi hoa.
Chuỗi trêu chọc vừa rồi cùng cảm giác thô ráp từ ngón tay cái khiến Cố Dạ Đồng cảm thấy mình bắt đầu hơi ẩm ướt. So với hai lần thân mật trước đây đều dang dở, lần này đã là bước tiến dài, nhưng hiển nhiên vẫn chưa đủ để khiến anh hài lòng. Ngón giữa thon dài của anh chỉ đưa vào một đốt ngón tay rồi lập tức rút ra.
Vẫn chưa được sao?
Cảm giác hụt hẫng trong lòng Cố Dạ Đồng lập tức bị sự kinh ngạc nhấn chìm.
Anh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu giữa hai chân cô, đầu lưỡi linh hoạt quét qua quét lại điểm nhạy cảm ấy.
“Cận Nam Đình!”
Đầu ngón tay tách môi hoa của cô lạnh lẽo, nhưng lưỡi anh lại nóng bỏng. Sự ướt át từ đầu lưỡi làm trơn trượt lối vào, từng đợt ngứa ngáy tê dại khiến nơi ấy khẽ co rút, chất mật theo đó trào ra. Lưỡi linh hoạt càn quét, lướt qua thành trong mẫn cảm, hé mở từng lớp cánh hoa, nhưng vẫn không chạm được vào cơn ngứa sâu hơn nữa.
Không kiềm được, Cố Dạ Đồng nâng hông lên, mười ngón tay siết lấy tóc anh. Cô không muốn chìm đắm theo nhịp lưỡi của anh, nhưng lại vô thức ép anh sát vào vùng hoa kín nhất của mình.
Khi ngón tay hơi lành lạnh ấy lại một lần nữa đưa vào, lần này nơi ẩm nóng kia lập tức siết chặt lấy.
“Thả lỏng.” Một giọt mồ hôi trượt dọc theo gò má lạnh lùng của Cận Nam Đình, nhỏ xuống mặt trong đùi cô. Anh tiếp tục đưa thêm một ngón tay vào, chậm rãi ra vào trong cơ thể cô, dần dần mở rộng nơi chật khít ấy.
Với kinh nghiệm còn non nớt của Cố Dạ Đồng, kỹ thuật của Cận Nam Đình gần như không thể chê vào đâu được. Động tác của anh dịu dàng nhưng đầy kiên định, mỗi lần đầu ngón tay móc lên đều khiến hố sâu khao khát trong cô thêm phần trống rỗng.
Mà kỹ thuật như thế, anh đã từng dùng qua trên bao nhiêu người phụ nữ? Trong số đó có bao gồm cả…
“Tôi nghe được cả tiếng suy nghĩ của cô.” Người đàn ông ghé sát tai cô thì thầm, bàn tay phải vẫn chưa rời khỏi giữa hai chân cô, tay trái đỡ lấy eo, lật cô lại. Ngón tay bên trong cơ thể theo tư thế thay đổi mà xoay sâu hơn, vô tình chạm vào một điểm nhô lên khiến cô bật ra một tiếng thét hoàn toàn không giống bản thân.
“Dừng lại…” Cô bản năng vặn vẹo, muốn thoát khỏi từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào cuộn tới.
“Người nên dừng lại là cô…” Anh siết chặt eo cô, hơi thở cũng có phần rối loạn nhưng động tác đầu ngón tay lại không hề dừng lại, “Dừng suy nghĩ, đừng nghĩ về quá khứ, đừng nghĩ đến tương lai… chỉ cảm nhận hiện tại, khoảnh khắc này, điểm này…”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính như một câu thôi miên, còn cơn sóng lớn do đầu ngón tay anh khuấy lên ở nơi mẫn cảm đã hoàn toàn nhấn chìm lý trí cô. Trong tiếng nức nở vỡ vụn, kɧoáı ©ảʍ chất chồng cuối cùng cũng vỡ đê tràn ra.
Khi ngón tay rút ra, mật dịch cũng trào ra từ nơi ấy. Lần đầu tiên đạt cao trào, Cố Dạ Đồng kiệt sức nằm bẹp trên người đàn ông. Cô nghĩ anh rút lui là để cho mình chút thời gian nghỉ ngơi, hoàn toàn không nhận ra anh đã với tay về phía mép giường.
Người đàn ông đã chuẩn bị xong lại một lần nữa đè cô xuống, nâng một chân cô đặt lên vai mình, trong dư âm cao trào của cô, đưa phần đầu cứng rắn như sỏi vào nơi mềm ẩm ấy.
Anh đã không giữ lời hứa.
Khoảnh khắc cơn đau nhói truyền đến, anh rõ ràng cũng sững sờ, động tác bên dưới khựng lại một giây, nhưng cũng chỉ dừng lại được một giây.
Ngay sau đó, một tay anh dính đầy mật dịch xoa lên nụ hoa đã bị chơi đùa đến sưng tấy trước đó, tay kia luồn qua đùi cô, ôm lấy bầu ngực trái vào lòng bàn tay, trong khi bên dưới càng lúc càng mãnh liệt, mỗi lần tiến vào đều nhanh hơn, sâu hơn, cố chấp muốn dùng kɧoáı ©ảʍ để xóa nhòa cơn đau của cô, đẩy cô – người vừa mới từ đỉnh cao rơi xuống – lần nữa bay lên khoảng không vô lực, lơ lửng.