Ranh Giới

Chương 11: Giường cưới

Trước Sau

break

“Cơ đùi của cậu khỏe lên nhiều rồi đấy, nhưng cơ lưng thì lại căng quá mức.”

Sau một tiếng tập yoga, Cố Dạ Đồng nằm sấp trên thảm, cau mày rêи ɾỉ “tận hưởng” cảm giác được bạn thân kiêm huấn luyện viên yoga Trần Nhược Lâm xoa bóp giãn cơ sau khi vận động.

“Dạo này vất vả quá à?”

Thật sự rất mệt. Cố Dạ Đồng nghĩ. Cái lưng vốn dĩ không được khỏe do phải ngồi làm việc lâu, qua hai ngày cuối tuần bị Cận Nam Đình dày vò, giờ như muốn gãy làm đôi.

Rõ ràng bề ngoài anh ta trông rất tri thức, chững chạc, vậy mà lại thích làm chuyện đó ở đủ mọi nơi, tư thế yêu thích nhất còn là kiểu từ phía sau như dã thú. Mỗi lần cô phải hạ thấp lưng để chịu đựng những cú thúc của anh, cảm giác như xương sống cũng muốn rã rời.

May là anh vẫn như trước, đặt vé máy bay nửa đêm Chủ nhật sang châu Âu. Nếu không, cô cũng không biết liệu anh có lại giày vò mình thêm đêm đó nữa không.

Trước khi đi, anh nói với cô rằng dự án tái cấu trúc anh theo đuổi suốt nửa năm sắp sửa hoàn tất trong tháng tới, sau đó sẽ có nhiều thời gian hơn ở lại trong nước.

Đến lúc đó mà ngày nào cũng như thế này thì…

Không đâu. Cố Dạ Đồng vội tự trấn an. Cận Nam Đình hiện tại chẳng qua chỉ vì cuối tuần mới được giải tỏa năng lượng dồn nén cả tuần, sau này ngày nào cũng gặp mặt, cảm giác mới mẻ đó rồi cũng sẽ phai nhạt.

Nghĩ đến đây, cô lại có chút mất mát.

“Buổi sau chúng ta luyện thêm phần core nhé.” Trần Nhược Lâm vừa ấn bóp từ vai xuống đến mắt cá chân cho cô vừa đùa giỡn vỗ nhẹ mông cô một cái, “Vừa giúp tăng cơ lưng giảm đau, lại còn giúp cải thiện cơ sàn chậu, làm chồng cậu yêu không dứt ra được luôn đó.”

“Biến đi.” Lời trêu ghẹo của bạn khiến mặt Cố Dạ Đồng đỏ bừng. Cô úp mặt xuống thảm yoga không chịu ngẩng đầu, chỉ sợ bị bạn thân bắt gặp rồi lại có thêm chuyện để trêu chọc.

“Ây da, đời sống tìиɧ ɖu͙© hòa hợp không tốt sao?” Trần Nhược Lâm ngồi xổm xuống bên cạnh cô, “Tôi còn tưởng cậu lấy phải một người đến cả trong tiệc cưới cũng phải nghe điện thoại công việc, chắc phải phòng không gối chiếc rồi chứ.”

Dù mới trôi qua ba tháng, ký ức của Cố Dạ Đồng về lễ cưới của mình đã rất mơ hồ.

Tất cả cứ như một giấc mộng, một giấc mộng mà cô từng nghĩ sẽ không bao giờ thành hiện thực. Cô cứ nghĩ rồi sẽ có một trong hai người chịu nhún nhường, ngăn cản quyết định bốc đồng ấy trước khi nó trở thành chuyện đã rồi.

Nhưng cuối cùng, chẳng ai dừng lại.

Ký ức rõ nét nhất của cô về lễ cưới, có lẽ chính là chiếc váy cưới bó đến mức khiến cô không thể thở nổi — chiếc váy vốn không thuộc về cô.

Vì chưa bao giờ tin rằng mình sẽ thực sự thay thế em gái kết hôn với Cận Nam Đình, dù có hẳn một tháng, cô cũng không đi sửa lại kích cỡ váy cưới. Mà thực ra trong suốt tháng đó, cô cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để nghĩ đến chuyện giữa mình và Cận Nam Đình. Ngoài công việc duy trì hoạt động công ty, toàn bộ sức lực cô đều dồn vào việc tìm kiếm em gái — người đã bỏ nhà đi ngay trước ngày cưới.

Cô đã liên lạc gần như tất cả bạn bè, người quen, bạn học của Cố Dạ Đường, thậm chí còn thuê mấy thám tử trong và ngoài nước, ngày nào cũng theo dõi tiến độ điều tra.

Nhưng đến giờ, vẫn hoàn toàn không có manh mối.

Ngày cưới, cô mới lần đầu mặc thử chiếc váy cưới từng đích thân cùng Đường Đường chọn mua. Cố Dạ Đường cao hơn cô, người cũng mảnh mai hơn. Váy ngắn đến mắt cá chân thì không lạ lắm, vòng eo nhỏ hơn có thể dùng corset để khắc phục, nhưng phần ngực quá chật thì khiến khóa kéo mãi không kéo lên nổi.

Cuối cùng phải mời nhà thiết kế đến gấp, thêm một chiếc nơ to ở lưng váy để che đi khuyết điểm, dù kiểu dáng đó chẳng hề hợp với tổng thể.

Buổi tiệc cưới “liên hôn Cận – Cố” được đổi người cô dâu phút chót này chỉ tổ chức tám bàn tiệc, khách mời đều là thân hữu và đối tác làm ăn thân thiết nhất của hai nhà. Thế nhưng khi vẫn còn hai bàn chưa kịp mời rượu, Cận Nam Đình đã nhận một cuộc điện thoại, nói có việc gấp cần họp và để cô lại, rời đi ngay lập tức.

Không có chú rể đi cùng, cô cũng chẳng thể một mình đi mời rượu, bèn viện cớ đi dặm lại lớp trang điểm rồi lén quay về phòng tân hôn trong khách sạn. Vừa bước vào phòng, cô lập tức cởi bỏ bộ váy cưới bó buộc, thở phào nhẹ nhõm, hít thở thoải mái.

Còn về người chồng mới cưới của cô sẽ họp đến mấy giờ — cô chẳng buồn quan tâm.

Tắm rửa xong xuôi, Cố Dạ Đồng mới phát hiện mình không mang theo quần áo để thay. Phù dâu của cô, Trần Nhược Lâm, cũng chỉ bị cô gọi đến giúp đỡ từ sáng nay, sau khi cô bị Cận Nam Đình kéo đến khách sạn. Giờ phút này, Trần Nhược Lâm vẫn còn đang ở phòng tiệc, uống rượu đỏ như trút giận, giận vì bạn thân lại giấu cô chuyện lớn đến thế.

Bất đắc dĩ, Cố Dạ Đồng đành quấn đại chiếc áo choàng tắm của khách sạn, nằm co trong chăn rồi theo thói quen mở điện thoại kiểm tra email. Đến lúc này cô mới ngạc nhiên phát hiện, sáng nay phòng nhân sự đã gửi một email dưới danh nghĩa ông ngoại cô: Tổng giám đốc hôm nay kết hôn, thứ Hai tới, ông – người đã lui về hậu trường – sẽ đích thân đến công ty phát lì xì cho từng nhân viên.

“Nam Đình đã xin phép với ông rồi, cháu không cần bận tâm đến Đường Đường nữa, hãy sống cuộc đời của chính mình đi.”

Sáng nay khi Cận Nam Đình đến đón cô, ông ngoại cô đã nói vậy với ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cô không biết rốt cuộc Cận Nam Đình đã nói gì với ông, vào lúc nào, mà lại khiến ông hoàn toàn chấp nhận để một người cháu gái thay thế người cháu gái còn lại trở thành vợ của người đàn ông đầy toan tính này.

Lúc đó, Cố Dạ Đồng mới nhận ra rằng trong khi cô cứ như đà điểu trốn tránh sự thật về hôn lễ này, thì suốt một tháng qua, Cận Nam Đình đã sớm chuẩn bị mọi thứ cho con đường sau này.

Cô biết ông ngoại thương cô. Ông luôn nói rằng cô quan tâm đến Đường Đường hơn cả bản thân mình, như vậy là không tốt. Cho dù cô thực sự là người cướp đi tình yêu của em gái, có lẽ ông cũng sẽ không trách cô đâu.

Nhưng còn những người dưới lầu thì sao? Trong giới của họ, phần lớn đều biết người yêu của Cận Nam Đình là Nhị ŧıểυ thư nhà họ Cố. Đến khi phát hiện người trao nhẫn cưới với anh lại là cô, liệu sẽ có bao nhiêu lời đồn độc ác và suy đoán cay nghiệt?

Không biết từ khi nào, cô đã thiếp đi ngay trên giường. Trong mơ, mọi thứ còn chân thật hơn cả hiện thực. Trong mơ, cô gặp được Đường Đường. Đường Đường vừa khóc vừa trách móc cô luôn cố tình nghi ngờ tình yêu của Cận Nam Đình dành cho mình, phá hoại tình cảm của họ chỉ để chen chân vào giữa…

Giấc mơ ấy thật chua xót. Nhưng cô chưa từng có cách nào buông bỏ người em gái hay khóc ấy. Cô chỉ muốn ở lại đó, an ủi Đường Đường, ở bên cô ấy.

Thế nhưng, một đôi môi lạnh băng đã cắt ngang giấc mơ của cô.

Trong hôn lễ, nụ hôn lướt qua môi cô như một phần của nghi thức cũng lạnh băng như thế. Còn lúc này, sự lạnh lẽo ấy mang theo cả sự sắc bén, vì anh cắn mạnh vào môi cô, cho đến khi cô đau quá buộc phải há miệng để lưỡi anh thừa cơ xâm nhập.

Màn tấn công bất ngờ mang theo mùi máu tanh nồng, tàn nhẫn chiếm đoạt từng tia dưỡng khí giữa môi răng cô. Cô quên mất cả việc phải thở, chỉ biết thụ động chống đỡ sự xâm lấn của anh, cho đến khi sắp ngạt thở mới giãy giụa vung tay, đập mạnh vào vai anh để buộc anh buông cô ra.

“Thở bằng mũi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc