Ranh Giới Công Lý

Chương 6: Manh Mối Trùng Hợp Một Cách Bất Ngờ

Trước Sau

break
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ trải dài khắp các con phố Đài Bắc. Dòng xe cộ tấp nập qua lại, giữa sự ồn ào ấy lại phảng phất một chút lạnh lẽo.
Nhan Hiểu Du ngồi trong phòng họp của văn phòng luật, ánh mắt tập trung vào tập hồ sơ trước mặt, đôi mày hơi nhíu lại.
Trợ lý ŧıểυ Vũ đặt một tập tài liệu mới điều tra được lên bàn:
“Luật sư Nhan, đây là thông tin liên quan đến ‘người mặc đồng phục cảnh sát’ mà Trần Đại Thuận đã đề cập. Tôi đã kiểm tra hồ sơ của các sĩ quan cảnh sát có mặt tại hiện trường vụ án lúc đó, nhưng…”
“Nhưng sao?” Giọng cô trầm xuống, mang theo chút khẩn trương.
ŧıểυ Vũ nuốt khẽ, nói nhỏ:
“Có một cảnh sát đã bất ngờ xin thôi việc ngay sau vụ án của Lâm Chí Viễn. Lý do rời ngành khá kỳ lạ, trong hồ sơ ghi rất mơ hồ. Hơn nữa, hành động của anh ta trong khoảng thời gian trước và sau vụ án cũng rất bất thường.”
Nhan Hiểu Du lật tài liệu ra xem. Người cảnh sát rời ngành tên Lưu Quốc Cường, từng là thành viên của Đội Cảnh Sát Hình Sự Đài Bắc. Đêm xảy ra vụ án, anh ta có nhiệm vụ tuần tra và điều tra hiện trường. Nhưng chưa đầy một tháng sau, anh ta đột ngột nộp đơn thôi việc rồi rời khỏi Đài Bắc, từ đó không để lại dấu vết gì rõ ràng.
“Có địa chỉ hoặc thông tin liên lạc nào của anh ta không?” Cô hỏi.
“Hiện tại, chỉ biết rằng anh ta có một người thân ở Cao Hùng. Địa chỉ cụ thể thì tôi vẫn đang tiếp tục tra cứu.” ŧıểυ Vũ trả lời.
Nhan Hiểu Du gật đầu, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn. Trực giác mách bảo cô rằng Lưu Quốc Cường rời đi không phải tình cờ. Rất có thể anh ta đang nắm giữ một bằng chứng quan trọng của vụ án Lâm Chí Viễn.
“Được rồi, ŧıểυ Vũ, tiếp tục theo dõi tung tích của anh ta. Tôi cần biết anh ta đang ở đâu càng sớm càng tốt.” Giọng cô chắc nịch.
Sau khi ŧıểυ Vũ rời đi, Nhan Hiểu Du vẫn ngồi lặng trong phòng họp, ánh mắt trầm tư. Cô hiểu rằng, manh mối này có thể là chìa khóa mở ra toàn bộ sự thật, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy bất an.
Sự phức tạp đằng sau vụ án này, có lẽ đã vượt xa những gì cô tưởng tượng.
Sáng hôm sau, Nhan Hiểu Du đến tòa án, chuẩn bị nộp bằng chứng mới. Khi cô bước vào sảnh chính, nhóm luật sư bên công tố đang thảo luận điều gì đó, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía cô, trong biểu cảm lộ rõ sự dè chừng.
“Luật sư Nhan.”
Một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau.
Cô quay lại, nhìn thấy Hàn Trạch Dực đang đứng ở cuối hành lang, trên tay cầm một tập tài liệu. Đôi mắt anh sâu thẳm, như đang quan sát cô.
“Thẩm phán Hàn.” Cô khẽ gật đầu, giọng điệu không quá lạnh nhạt nhưng cũng chẳng hề thân thiện.
Anh chậm rãi bước đến gần, ánh mắt lướt qua tập tài liệu trong tay cô.
“Xem ra cô lại có phát hiện mới.”
“Anh quan tâm đến tiến triển của tôi vậy sao?” Cô nhướng mày, giọng nói pha chút giễu cợt.
Anh không đáp, chỉ bình thản nói:
“Hy vọng lần này bằng chứng của cô có thể đứng vững trước sự thẩm tra.”
Cô định phản bác, nhưng bỗng nhận ra khóe môi anh hơi nhếch lên, như thể mang theo một tâm trạng khó đoán. Biểu cảm đó khiến cô không thoải mái, nhưng cũng không thể phớt lờ.
“Không cần thẩm phán Hàn lo lắng, tôi sẽ chứng minh bằng chứng của mình là đủ thuyết phục.” Cô lạnh nhạt đáp, rồi quay người rời đi.
Vừa bước vào phòng chuẩn bị trước phiên tòa, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn ngắn gọn hiện lên trên màn hình:
“Lưu Quốc Cường – Cao Hùng, quận Phượng Sơn.”
Tin nhắn đó được gửi từ một số điện thoại ẩn danh, trùng khớp một cách đáng ngờ với hướng điều tra của Nhan Hiểu Du.
Cô nhíu chặt mày, trong lòng dâng lên một cảm giác cảnh giác.
“Ai lại biết được hướng điều tra của mình? Người này là bạn hay là kẻ thù?”
Mang theo hàng loạt nghi vấn, buổi chiều hôm đó, Nhan Hiểu Du xin nghỉ một ngày, mua vé tàu cao tốc sớm nhất để đi đến Cao Hùng. Khi con tàu lao vút qua những dãy nhà cao tầng, cảnh vật ngoài cửa sổ cứ thế trôi đi, nhưng cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên điện thoại, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.
Khi đến Cao Hùng, cô lập tức bắt taxi đến quận Phượng Sơn, lần theo hướng dẫn trong tin nhắn để tìm địa chỉ của Lưu Quốc Cường. Cuối cùng, cô dừng lại trước một tòa chung cư cũ kỹ. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức có phần kỳ lạ.
“Ở đây thực sự có người sống sao?” Cô nhìn những bức tường loang lổ màu xám, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
Cô bước lên tầng ba, dựa vào số phòng trong tin nhắn mà gõ cửa.
“Có ai ở đây không?” Cô lên tiếng thử thăm dò.
Một lát sau, từ bên trong vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa hé mở, một người đàn ông trung niên ló đầu ra, ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
“Cô là ai?”
“Tôi là luật sư Nhan Hiểu Du, muốn nói chuyện với anh về vụ án Lâm Chí Viễn.” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Lưu Quốc Cường lập tức thay đổi. Anh ta nhanh chóng định đóng cửa lại.
“Lưu Quốc Cường, tôi biết đêm đó anh đã nhìn thấy điều gì!” Cô cất cao giọng, “Nếu anh chịu nói ra, tôi có thể đảm bảo sự an toàn cho anh.”
Bên trong im lặng vài giây. Sau đó, cánh cửa lại mở ra một chút. Gương mặt Lưu Quốc Cường đan xen giữa do dự và lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn để cô vào nhà.
“Cô muốn biết điều gì?” Giọng anh ta trầm thấp, phảng phất chút sợ hãi bị dồn nén.
“Tối hôm đó, ở hiện trường vụ án, rốt cuộc anh đã nhìn thấy gì?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng nói chắc chắn, không cho phép trốn tránh.
Ngón tay Lưu Quốc Cường siết chặt thành nắm đấm, rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng. Một lúc sau, anh ta cắn răng nói:
“Tôi đã thấy một người. Hắn mặc đồng phục cảnh sát, nhưng tôi không biết hắn là ai. Hắn chạy ra từ hiện trường, trên tay cầm một chiếc túi.”
“Túi gì?” Cô truy hỏi.
“Trông giống như túi hồ sơ...” Anh ta cố nhớ lại, “Sau khi nhìn thấy tôi, hắn lập tức đe dọa không được nhiều chuyện, còn ám chỉ rằng nếu tôi dám nói ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Tim cô đập mạnh.
“Tại sao anh không báo cảnh sát?”
“Cô nghĩ tôi không muốn sao?” Anh ta bỗng trở nên kích động, “Tôi đã báo với cấp trên, nhưng họ lại cảnh cáo tôi đừng nhúng tay vào! Họ thậm chí còn đe dọa rằng nếu tôi tiếp tục nhiều chuyện, tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Những lời nói của Lưu Quốc Cường khiến tâm trạng Nhan Hiểu Du ngày càng nặng nề. Rõ ràng, thế lực đứng sau vụ án này lớn hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Những Suy Nghĩ Trên Chuyến Tàu Trở Về
Sau cuộc gặp với Lưu Quốc Cường, Nhan Hiểu Du vội vàng lên tàu cao tốc trở về Đài Bắc. Cô ghi chép lại lời khai của anh ta, đồng thời sắp xếp lại toàn bộ dòng thời gian vụ án.
Nhân chứng xuất hiện vào đêm xảy ra vụ án, chiếc túi hồ sơ biến mất, lời khai của Trần Đại Thuận… Các manh mối bắt đầu xâu chuỗi với nhau, hé lộ một sự thật đáng sợ.
“Nếu những gì Lưu Quốc Cường nói là thật, thì cuộc điều tra năm đó không chỉ là một sự sơ suất. Rất có thể có người đã cố tình ȶᏂασ túng toàn bộ vụ án.”
Cô hít sâu một hơi. Cô biết mình đã vô tình chạm đến vùng cấm của quyền lực.
Đêm khuya, khi trở lại văn phòng, cô vừa ngồi xuống thì điện thoại lại rung lên.
Một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình:
“Đừng tiếp tục điều tra nữa. Hậu quả tự chịu.”
Ánh mắt cô ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
Khóe môi hơi nhếch lên, cô lẩm bẩm:
“Mới thế này mà đã sợ sao? Các người càng muốn ngăn cản, tôi lại càng phải tìm ra sự thật.”
break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H

Báo lỗi chương