Ranh Giới Công Lý

Chương 2: Bóng tối phía sau vụ án

Trước Sau

break
Hành lang tòa án sáng mờ, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng giày cao gót dồn dập vang lên. Nhan Hiểu Du ôm chặt tập hồ sơ dày cộp, bước đi đầy kiên định, rời khỏi phòng xét xử. Cuộc đối đầu với Hàn Trạch Dực vừa rồi khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng làm cô cảnh giác hơn bao giờ hết.
“Hàn Trạch Dực... người này thú vị thật.” Cô khẽ lẩm bẩm, khóe môi vô thức nhếch lên một nụ cười nhạt.
Đây không phải lần đầu tiên cô đứng trước tòa án để thách thức quyền uy, nhưng một đại thẩm phán như Hàn Trạch Dực—lạnh lùng, logic sắc bén, thậm chí có phần áp đảo—quả thực khiến cô cảm nhận được áp lực chưa từng có. Anh ta không để lại một chút không gian thở nào, buộc cô phải dốc toàn lực ứng phó.
Đến khu vực cầu thang, Nhan Hiểu Du lấy điện thoại ra và bấm gọi một số quen thuộc.
“Luật sư Trương, tôi vừa rời khỏi phiên tòa. Kết quả tạm ổn,” giọng cô bình tĩnh nhưng vẫn mang theo chút mệt mỏi. “Nhưng đối thủ không hề đơn giản. Đại thẩm phán Hàn Trạch Dực… Đúng vậy, tôi cảm thấy thái độ của anh ta rất kỳ lạ.”
“Cô nói là Hàn Trạch Dực?” Ở đầu dây bên kia, một giọng nam trung niên hơi bất ngờ. “Cậu ta nổi tiếng là ‘lưỡi dao lạnh lùng’ trong giới tư pháp. Trẻ tuổi nhưng đã là đại thẩm phán của Tòa án Tối cao. Không chỉ có bối cảnh vững chắc mà năng lực cũng rất đáng gờm, làm việc cực kỳ nguyên tắc, không nể nang bất kỳ ai.”
“Bối cảnh vững chắc?” Nhan Hiểu Du cau mày, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. “Vụ án này có liên quan đến cấp cao, anh ta có mối quan hệ đặc biệt nào không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. “Tôi không dám khẳng định. Nhưng cha của Hàn Trạch Dực… từng là Chánh án Tòa án Tối cao, là nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới tư pháp. Cậu ta được gia đình chống lưng để đi đến ngày hôm nay, có lẽ không hoàn toàn dựa vào thực lực của mình.”
“Gia thế…” Cô lẩm bẩm, trong đầu hiện lên đôi mắt thâm sâu, lạnh lẽo của anh ta.
“Nhưng cậu ta luôn giữ mình trong sạch, chưa từng có tin đồn tình ái hay tham gia vào các phe phái chính trị. Chỉ có điều…” Giọng nói bên kia nhỏ dần, “Cậu ta không có thiện cảm với giới luật sư, đặc biệt là những người dám thách thức quyền uy của thẩm phán.”
Nhan Hiểu Du cười nhạt. “Xem ra tôi vừa bước thẳng vào khu vực cấm của anh ta rồi.”
Cúp điện thoại, cô đẩy cửa bước ra cầu thang thoát hiểm. Cơn gió lạnh đập vào mặt, mang theo hơi thở của màn đêm. Đứng giữa con phố Đài Bắc nhộn nhịp, cô ngước lên bầu trời xám xịt, cảm thấy ngọn lửa trong lòng vẫn cháy âm ỉ.
Khi trở về văn phòng luật, trời đã tối hẳn. Đèn đuốc sáng trưng, các trợ lý tất bật phân loại tài liệu, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục. Nhan Hiểu Du đặt xấp hồ sơ xuống bàn, vừa quay người đã thấy trợ lý ŧıểυ Vũ tiến đến.
“Luật sư Nhan, đây là những tài liệu bổ sung chúng tôi tìm được.” ŧıểυ Vũ đưa cho cô một tập tài liệu in sẵn, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Vụ án này có phạm vi ảnh hưởng rất lớn. Chị… thực sự muốn tiếp tục điều tra sao?”
Nhan Hiểu Du ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. “ŧıểυ Vũ, chính vì nó liên quan đến nhiều người, chúng ta càng không thể dừng lại. Lâm Chí Viễn đã bị tạm giam suốt ba năm, gia đình anh ấy chịu quá nhiều đau khổ. Chúng ta có trách nhiệm đòi lại công lý cho anh ấy.”
ŧıểυ Vũ mím môi, gật đầu. “Em hiểu rồi, em sẽ tiếp tục tìm thêm các tin tức liên quan.”
Nhan Hiểu Du nhận lấy tập tài liệu, lật giở trang đầu tiên. Một cái tên đập ngay vào mắt cô—Hàn Thiên Lộc, cha của Hàn Trạch Dực. Theo tài liệu này, vào thời điểm quan trọng của vụ án Lâm Chí Viễn, Hàn Thiên Lộc đã tham dự một cuộc họp có ảnh hưởng lớn đến quá trình xét xử.
Trái tim cô chợt siết lại.
“Quả nhiên…” Cô thì thầm, ngón tay vô thức siết chặt tập tài liệu. Vụ án này, không hề đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, tại phòng nghỉ của Tòa án Đài Bắc, Nhan Hiểu Du có mặt từ sớm để chuẩn bị nội dung tranh tụng. Khi cô vừa mở sổ ghi chép ra, một giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh vang lên phía sau.
“Luật sư Nhan, hôm nay đến sớm vậy?”
Cô giật mình quay lại, liền bắt gặp Hàn Trạch Dực đứng ở cửa, trên tay cầm một ly cà phê, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest xám đậm cắt may vừa vặn, trên ngực cài huy hiệu của ngành tư pháp, dáng người cao ráo, thẳng tắp. So với buổi chiều hôm qua, hôm nay anh ta dường như có chút khác biệt—khóe môi thoáng ẩn hiện một nụ cười nhạt.
“Đại thẩm phán.” Cô đứng dậy, biểu cảm vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, giọng nói lễ độ nhưng đầy khoảng cách. “Tôi còn một số tài liệu cần chuẩn bị.”
Anh ta gật nhẹ, bước đến bàn đối diện và đặt ly cà phê xuống. Ánh mắt lướt qua chồng tài liệu của cô, khóe miệng hơi nhếch lên. “Xem ra, luật sư Nhan là người theo đuổi sự chuẩn bị hoàn hảo.”
Cô nhướng mày. “Trong tòa án, chuẩn bị không đầy đủ có thể dẫn đến thất bại.”
Hàn Trạch Dực khẽ cười, giọng trầm thấp mang theo một chút từ tính. “Đúng vậy. Nhưng nếu quá gắng sức, đôi khi lại quên mất vấn đề cốt lõi.”
Cô sững lại, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh ta, ánh mắt liền lạnh đi. “Anh đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?”
Anh ta lắc đầu. “Không, chỉ là nhắc nhở thôi. Tôi mong rằng cuộc tranh luận hôm nay giữa chúng ta sẽ thú vị hơn.”
Dứt lời, anh ta đứng dậy rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn, lạnh lùng.
Nhan Hiểu Du ngồi im vài giây, sau đó cắn môi, cúi xuống tập trung vào tài liệu của mình. Cô biết, anh ta đang cố tình khiêu khích. Nhưng cô tuyệt đối không thể để bản thân bị cuốn theo nhịp điệu của anh ta.
Phiên tòa hôm đó căng thẳng hơn cả hôm trước. Cả hai bên đấu trí kịch liệt về tính hợp lệ của các chứng cứ. Nhan Hiểu Du lợi dụng một sơ hở trong lời khai để đẩy trọng tâm vụ án về sai sót của bên công tố. Nhưng sự sắc bén của Hàn Trạch Dực vẫn là một rào cản không thể xem nhẹ.
Sau khi phiên tòa kết thúc, anh ta chặn cô lại ở hành lang. Giọng nói trầm ổn nhưng hàm chứa ý sâu xa.
“Luật sư Nhan, cô thể hiện rất tốt. Nhưng đừng quên rằng, đối thủ thực sự của cô… không ở đây.”
Cô ngước nhìn anh ta, ánh mắt cương nghị. “Đại thẩm phán, tôi chưa từng sợ đối thủ, dù họ ở đâu đi chăng nữa.”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe môi dường như khẽ cong lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Không nói thêm lời nào, anh ta xoay người rời đi.
Nhan Hiểu Du siết chặt tập hồ sơ trong tay, ánh mắt càng thêm kiên định.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương