Ranh Giới Công Lý

Chương 1: Đối Chất Tại Phiên Tòa

Trước Sau

break
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua những tấm rèm dày, nhuộm một góc phòng xử án bằng sắc cam ấm áp, nhưng không thể che giấu đi sự nghiêm nghị và trang trọng nơi đây.
Ở bên cạnh bàn bào chữa, Nhan Hiểu Du lướt nhẹ đầu ngón tay qua bìa hồ sơ, cảm nhận lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.
“Luật sư đại diện, Nhan Hiểu Du.”
Giọng nói của chủ tọa phiên tòa phá vỡ sự yên lặng.
Cô hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thắn hướng về phía bục xét xử.
Ngay chính giữa bàn chủ tọa, một dáng người cao lớn đang ngồi ngay ngắn, chăm chú xem xét tài liệu trong tay. Anh mặc áo thẩm phán đen được cắt may tinh tế, vóc dáng cao ráo, đôi vai rộng rắn rỏi, trông như một bức tượng điêu khắc tinh xảo. Gò má sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, tỏa ra sự nghiêm nghị không thể phản bác. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, toát lên vẻ kiềm chế và uy quyền.
Hàn Trạch Dực, đại thẩm phán, huyền thoại trong giới pháp luật, cũng là ngôi sao trẻ sáng giá của hệ thống tư pháp Đài Loan. Hiện tại, sự hiện diện của anh dường như trở thành trọng tâm của cả phòng xử án.
“Thưa chủ tọa,” Nhan Hiểu Du đứng thẳng người, giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian tĩnh lặng, “thân chủ của tôi, Lâm Chí Viễn, bị cáo buộc có liên quan đến một vụ án tham nhũng nghiêm trọng và đã bị tạm giam suốt ba năm. Trong thời gian này, nhiều bằng chứng quan trọng đã bị bỏ qua, và quy trình xét xử có sai sót nghiêm trọng. Vì vậy, tôi yêu cầu mở lại phiên tòa để xét xử lại toàn bộ vụ án.”
Giọng cô bình tĩnh, ánh mắt kiên định. Một số luật sư trong hàng ghế khán giả thấp giọng bàn tán, rõ ràng có phần bất ngờ trước khí chất mạnh mẽ của cô luật sư trẻ này. Nhưng khi lời vừa dứt, ánh mắt sắc bén trên bục xét xử lập tức ngước lên.
“Luật sư Nhan.”
Giọng nói trầm thấp của Hàn Trạch Dực vang lên, mang theo áp lực vô hình, bình thản như mặt hồ phẳng lặng nhưng lại khiến người nghe không khỏi căng thẳng.
“Lập luận của cô đã đủ chặt chẽ chưa? Sai sót trong quy trình xét xử chắc chắn không thể xem nhẹ, nhưng liệu nó có đủ để lật lại một phán quyết đã được duy trì suốt ba năm? Tôi mong rằng cô đưa ra những bằng chứng thực sự thuyết phục, chứ không phải chỉ dựa vào cảm tính để tranh luận.”
Ánh mắt anh như mũi dao sắc bén quét qua cô, tựa như muốn nhìn thấu từng biểu cảm nhỏ nhất. Cả phòng xử án chìm vào im lặng tuyệt đối, không khí như đông cứng lại.
Nhan Hiểu Du khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng thẳng lưng, không hề né tránh mà đối diện trực diện với anh.
Cô có gương mặt thanh tú nhưng cứng cỏi, đôi mày dài khẽ nhướng lên, tôn thêm ánh mắt sáng ngời chứa đầy sự linh hoạt và không dễ khuất phục. Mái tóc ngắn đen tuyền được cắt gọn gàng, mỗi khi cô hơi nghiêng đầu lại ánh lên dưới ánh đèn.
Cô không phải kiểu phụ nữ khiến người ta ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút. Khóe môi cô hơi nhếch lên, mang theo ý cười không rõ ràng, ẩn chứa vài phần bướng bỉnh.
“Thưa đại thẩm phán, chứng cứ tôi nộp cho thấy nhân chứng quan trọng chưa từng được triệu tập, và quá trình bảo quản các bằng chứng khác cũng có dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng. Đây không phải cảm tính, mà là lập luận dựa trên sự thật.”
Giọng cô không nhanh không chậm, nhưng lại ẩn chứa sự thách thức, như đang đáp trả lại lời nói lạnh lùng ban nãy của anh.
Hàn Trạch Dực khẽ nhướng mày, khóe môi như có như không vẽ nên một đường cong nhạt. Anh không lập tức đáp lại, chỉ cúi xuống lật một trang tài liệu, đầu ngón tay dừng lại ở một đoạn văn bản.
Ngón tay anh dài và thon, đốt ngón tay rõ ràng, khi lướt qua mặt giấy toát lên vẻ thanh thoát nhưng cũng đầy sức mạnh.
“Tốt lắm.” Anh nhàn nhạt cất lời, ánh mắt lại quay về phía cô. “Hy vọng những ‘sự thật’ của cô có thể chịu được sự kiểm chứng chặt chẽ hơn.”
Hàm ý nghi ngờ trong câu nói đã quá rõ ràng.
Nhan Hiểu Du kìm lại cảm giác bức bối trong lòng, chuyển áp lực thành dũng khí để tiếp tục biện luận. Cô biết, trong cuộc đối đầu này, cô không thể lùi bước dù chỉ một chút. Mỗi câu nói, mỗi chi tiết đều là cơ hội để cô giành lấy công lý cho thân chủ của mình.
Phiên tòa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuộc tranh luận giữa hai bên diễn ra gay gắt. Những câu hỏi của Hàn Trạch Dực sắc bén như lưỡi dao, nhắm thẳng vào điểm yếu, khiến từng lời biện hộ của Nhan Hiểu Du đều bị mổ xẻ không khoan nhượng. Nhưng cô phản ứng nhanh nhạy, không để mình bị dồn vào thế bí.
Khi chủ tọa tuyên bố kết thúc phiên tòa, Nhan Hiểu Du thở phào một hơi. Cô thu dọn tài liệu trên bàn, vừa ngẩng lên đã bắt gặp bóng dáng cao lớn của Hàn Trạch Dực đang bước xuống khỏi bục xét xử.
Anh dừng lại ngay trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, giọng nói trầm ổn mang theo chút đe dọa:
“Luật sư Nhan, phòng xử án là nơi để nói chuyện bằng sự thật, không phải là sân khấu để cảm xúc chi phối. Hãy nhớ điều đó.”
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác tức giận khó tả, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nhẹ:
“Thưa đại thẩm phán, luật pháp không chỉ là những điều khoản khô khan, mà còn phải mang theo công bằng và chính nghĩa. Tôi tin rằng sự thật sẽ tự lên tiếng cho công lý.”
Lời nói của cô khiến Hàn Trạch Dực thoáng sững lại. Khóe môi anh dường như lại hơi cong lên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Anh không nói thêm gì, chỉ xoay người rời đi, để lại bóng lưng cao lớn cùng cảm giác áp bức vẫn còn vương lại trong không khí.
Nhan Hiểu Du nhìn theo dáng anh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút khó diễn tả.
Khi cô bước ra khỏi cổng tòa án, không khí oi nóng của buổi chiều Đài Bắc lập tức ùa đến. Đường phố tấp nập, dòng người qua lại đông đúc, tựa như mọi thứ đều không liên quan gì đến sự căng thẳng vừa rồi. Nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn cảm giác rung động từ cuộc đối đầu ấy.
Cô biết, trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu. Và cái tên Hàn Trạch Dực, từ giây phút này, đã in sâu vào tâm trí cô, không dễ dàng phai nhạt.
break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương