Nguyên bản chuyện này cũng không cần rối rắm như vậy, người trực tiếp được tuyển vào cung chính là Mộc Tịch Bắc, nhưng mấy ngày trước, người được phái đi giám thị động tĩnh Mộc Chính Đức đột nhiên nói, mấy ngày này ông ta luôn đi tới một trạch viện ở trong kinh, điều này liền khiến Hoàng đế coi trọng, lập tức bắt tay điều tra chuyện này.
Thuộc hạ cảm thấy Mộc Chính Đức coi trọng nhất hẳn là vị Mộc Tam tiểu thư này, bởi vì vị Mộc Tam tiểu thư này vào đầu năm nay mới bị đưa đến thôn trang, đúng lúc Bệ hạ hạ lệnh tuyển tú trước đó, nghĩ đến Mộc Chính Đức vì muốn nàng ta tránh khỏi tầm mắt Bệ hạ, để nàng không bị tuyển vào cung.
Thuộc hạ kia cũng nói ra cái nhìn của mình.
Hoàng đế nhíu mày:
Nói tiếp.
Về phương diện khác, vị Mộc Tam tiểu thư chỉ bị đưa đến thôn trang ngây người mấy tháng liền được đón trở về, sống trong trạch viện kia, rõ ràng Mộc Chính Đức không muốn nàng ta ở trong thôn trang chịu khổ. Hơn nữa, thuộc hạ cho rằng, vị Mộc Ngũ tiểu thư này từ đầu năm nay mới đột nhiên được sủng ái, nếu ông ta thật sự để ý nữ nhi này, sao qua nhiều năm như vậy lại chẳng quan tâm.
Lời của Hắc y nhân kia nói rất có lý, không khỏi làm cho Hoàng đế động tâm tư.
Quả thật, Hoàng đế cũng cho rằng nếu Mộc Chính Đức thật sự để ý Mộc Ngũ tiểu thư này, tại sao mười mấy năm qua lại chẳng quan tâm, ngược lại ở đầu năm nay, mới có thái độ khác thường, đây là như thế nào cũng không hiểu được.
Thời gian dần trôi qua, trọng tâm chếch đi, Hoàng đế đã động tâm tư muốn để cho vị Mộc Tam tiểu thư kia tiến cung.
Khởi bẩm Bệ hạ, Giang đại nhân cầu kiến.
Vương công công đi đến trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo.
Giang Phương? Để hắn vào đi.
Hoàng đế hơi khó hiểu, nhất mạch Giang gia này là nhà cậu của Ngũ Thanh Thanh, cũng có thể nói là nanh vuốt của An Nguyệt Hằng.
Hắc y nhân kia chợt lóe rồi biến mất, không thấy bóng dáng.
Giang đại nhân, mời ~
Vương công công dẫn đường ở bên cạnh.
Đa tạ Vương công công.
Giang Phương đi đến.
Vi thần tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thân thể tròn vo của Giang Phương quỳ trên mặt đất, thỉnh an với Hoàng đế, đôi mắt vốn nhỏ, cơ hồ đều bị thịt chen lấn mất.
Đứng lên đi.
Hoàng đế trầm ngâm mở miệng.
Tạ bệ hạ.
Hôm nay Giang đại nhân tới gặp trẫm có chuyện gì sao?
Hoàng đế quét mắt thân thể tròn vo kia.
Hồi bẩm Bệ hạ, là như vậy, ngoại nữ vi thần đã nhiều ngày cơm nước không vô, càng ngày càng gầy gò, nhưng mắt thấy sắp tới đại hôn, vi thần thật sự rất đau lòng.
( Ngoại nữ: Cháu gái ngoại)
Vẻ mặt Giang Phương hết sức thống khổ, giống như đang chịu thập đại cực hình.
Hoàng đế bất động thanh sắc suy tư, An Nguyệt Hằng này lại muốn làm trò gì nữa đây?
Sao lại như vậy?
Hoàng đế cũng ra vẻ hiếu kì mở miệng hỏi thăm.
Hồi bẩm Bệ hạ, là như vậy, lúc còn trẻ ngoại nữ vi thần từng có một đoạn thời gian không nói một lời, giống như bị kích thích rất lớn vậy, lúc ấy khuyên giải như thế nào nó cũng không chịu nói ra là có chuyện gì, cho đến trước hôm nay, nó mới bằng lòng bẩm báo.
Vẻ mặt Giang Phương tràn đầy thống khổ, dường như bản thân đang nhớ lại chuyện cũ đau lòng.
Trong lòng Hoàng đế thẳng thừng chửi mắng, phiền nhất chính là tên Giang Phương này, mỗi lần có chuyện gì là cứ than thở khóc lóc, nhưng lại không chịu nói đến trọng điểm, tựa như đang bị thiên đại ủy khuất vậy.
Hoá ra, lúc còn trẻ ngoại nữ đáng thương của thần đi ra ngoài, lại gặp tên lưu manh, tên lưu manh kia thấy người đẹp, liền động tâm tư không nên có, dọa sợ đứa bé Thanh Thanh kia, may mắn lại gặp được Mộc Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng.
Giang Phương rốt cục nói đến chính đề, cũng làm lòng Hoàng đế cẩn thận hơn.
Việc này, vậy mà liên quan đến phủ Thừa Tướng, vậy Giang Phương này đến đây rốt cuộc là vì cái gì.
Mộc Tam tiểu thư cùng Thanh Thanh từng có gặp mặt một lần, vừa thấy người bị khi nhục, liền ra tay giúp đỡ, thế nhưng Mộc Tam tiểu thư cũng chỉ mang theo hai ba tên người hầu, so với mấy tên đạo tặc kia, có vẻ yếu kém hơn, dù vậy, nàng ấy vẫn không từ bỏ Thanh Thanh nhà thần, mà chính mình lại...
Vẻ mặt Giang Phương bi thương.
Trong lòng Hoàng đế lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Mộc Tam tiểu thư này đã không phải xử nữ nữa? Giang Phương vụng trộm nâng mắt lên, đánh giá vẻ mặt Hoàng đế, không mở miệng nữa.
Chính mình lại làm sao? Chẳng lẽ nàng đã thất thân?
Hoàng đế hơi nóng nảy, dường như đang miêu tả chân tướng vô cùng sống động.
Không có, Mộc Tam tiểu thư vẫn chưa thất thân, đúng lúc binh lính tuần tra đuổi tới, lúc này mới cứu được mạng hai người ạ.
Giang Phương tựa hồ cảm khái vô hạn.
Không biết Hoàng đế đang suy nghĩ cái gì, bàn tay lặp đi lặp lại động tác xoay mộc châu.
Vậy không biết Giang ái khanh sở cầu chuyện gì?
Hoàng đế lại mở miệng nói.
Vi thần thỉnh cầu Bệ hạ ban Mộc Tam tiểu thư cho Nhiếp Chính làm Trắc Phi, Thanh Thanh cùng Mộc Tam tiểu thư tỷ muội tình thâm, lại vẫn luôn cảm động và nhớ nhung ân tình của nàng ấy, lúc này mới trình với Nhiếp Chính vương.
Giang Phương rốt cuộc nói ra mục đích đến đây.
Trong nháy mắt Hoàng đế rốt cuộc rõ ràng, mình có thể tra được chuyện này thì An Nguyệt Hằng tất nhiên cũng có thể tra được, sợ An Nguyệt Hằng cũng cho rằng vị Mộc Tam tiểu thư này mới là người Mộc Chính Đức để tâm, mà hiện nay Mộc Chính Đức đang ở dưới mí mắt mình, nếu mạo muội đem nữ nhi mình gả cho An Nguyệt Hằng, khó tránh khỏi sẽ khiến mình hoài nghi, cho nên An Nguyệt Hằng nhất định đã bị Mộc Chính Đức cự tuyệt, mới có thể đánh chủ ý lên người mình, xin mình tứ hôn!
Hừ, tính toán thật sự rất hay! Mình chỉ vừa mới mượn sức Mộc Chính Đức, mà An Nguyệt Hằng cũng đã nghĩ đến dùng nữ nhi của Mộc Chính Đức để khống chế ông ta rồi.
Chuyện này, Trẫm còn muốn suy nghĩ một chút, như thế nào cũng phải hỏi qua ý kiến của Thừa tướng đại nhân.
Hoàng đế lại mở miệng, nhưng trong lòng thì đã có quyết đoán, lời nói của Giang Phương nửa điểm ông cũng không tin, có điều trong mơ hồ cũng đã hiểu được ý tứ của Ngũ gia, lần này, vì ngăn cản Mộc Tam tiểu thư gả đến Nhiếp Chính Vương phủ, ngược lại Ngũ gia lại ở cùng một chiến tuyến với mình.
Khởi bẩm Bệ hạ, đây là công trình thuỷ lợi kênh đào Ô Giang, vi thần cho rằng, mình thực sự không thể đảm nhiệm được, cho nên đem việc này giao cho Bệ hạ, mong Bệ hạ chọn người tài đức sáng suốt khác.
Giang Phương lấy ra văn thư thuỷ lợi Ô Giang.
Hoàng đế hiểu được, việc này rõ ràng dùng để trao đổi thánh chỉ tứ hôn của mình, thật ra Ngũ gia mong mình hỗ trợ ngăn cản An Nguyệt Hằng cưới Mộc Tam tiểu thư làm Trắc Phi, chỉ không ngờ Ngũ gia lại ra tay hào phóng như thế, vùng Ô Giang này cực kì giàu có và đông đúc, hàng năm đều kiếm được không ít bạc, như vậy, chuyện An Nguyệt Hằng muốn nạp Mộc Tam tiểu thư chính là sự thật.
Chuyện này Trẫm sẽ cân nhắc, Giang đại nhân cứ đi về trước đi.
Hoàng đế cũng không đưa ra một thái độ rõ ràng.
Giang Phương nâng lên mí mắt, giống như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Hoàng đế cũng đã khoát tay áo, Giang Phương đành phải thôi.
Đợi đến khi Giang Phương đã đi ra ngoài, Hoàng đế liền từ trên chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi di chuyển, Mộc Chính Đức nhất định sẽ không đồng ý hai nữ nhi mình đều gả vào trong Hoàng cung, nhưng bây giờ giữa Mộc Tam tiểu thư, và Mộc Ngũ tiểu thư ông nhất định phải mau chóng lựa chọn một người.
Đi gọi Mộc Chính Đức tới cho ta.
Hoàng đế lại mở miệng.
Thật ra sau khi Giang Phương rời khỏi Ngự thư phòng, bản thân cũng có rất nhiều điều không rõ, lời nói hôm nay của mình cơ bản đều là nói dối, ông không dám làm trái ý tứ của An Nguyệt Hằng, mới bịa ra câu chuyện như vậy, còn có vị Mộc Tam tiểu thư kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương thật sự muốn cưới nàng ta?
Trong lúc nhất thời Giang Phương không suy nghĩ rõ ràng được, tuy nhiên lại hạ quyết định phải tìm hiểu thật tốt, nếu như vị Mộc Tam tiểu thư này thật sự gả tới Nhiếp Chính Vương phủ làm Trắc phi, chẳng phải sẽ uy hiếp đến địa vị của Thanh Thanh, không được, ông phải nhanh chóng rời đi để báo lại chuyện này cho tỷ tỷ, còn phải nghĩ chút biện pháp.
Tiểu thư, vừa mới có một cung nữ đưa đồ ăn đến, kín đáo đưa cho nô tỳ cái này.
Thanh Từ đưa cho Mộc Tịch Bắc một tờ giấy.
Khoé miệng Mộc Tịch Bắc tươi cười, chậm rãi mở tờ giấy ra, phía trên chỉ viết đơn giản mấy chữ:
Kính đợi tin lành.
Vừa rồi ai đi gặp Hoàng đế?
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Là cậu của Ngũ Thanh Thanh, Giang Phương.
Thanh Từ đem tin tức Bạch Hàn vừa mới truyền tới báo cho Mộc Tịch Bắc.
Giang Phương.
Ý cười trên khoé miệng Mộc Tịch Bắc càng rõ ràng hơn, tâm tư An Nguyệt Hằng vẫn cao thâm trước sau như một, vốn cho rằng có thể khiến hắn hạ chút vốn gốc, làm cho mình đi ra từ trong cung, nhưng bây giờ ngược lại lại không bị tổn thất gì cả.
Tiểu thư, sao vậy?
Thanh Từ nhìn vẻ mặt tiểu thư nhà mình thay đổi liên tục.
Giang Phương này lại là cậu của Ngũ Thanh Thanh, mặc dù trên cơ bản Ngũ gia và phủ Nhiếp Chính Vương có thể nói là đứng ở trên cùng một chiến tuyến, nhưng cái này cần phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là loại kết minh này có thể mang lại cho Ngũ gia lợi ích lớn hơn nữa, nếu không, Ngũ gia cũng không phải người ngu, làm sao lại bán mạng cho An Nguyệt Hằng?
Mộc Tịch Bắc mở miệng giải thích.
Thanh Từ dựa theo mạch suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc, nói tiếp:
Nhưng Giang Phương lại nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của An Nguyệt Hằng, ngỏ lời với Hoàng đế, nhưng ông ta lại không hi vọng An Nguyệt Hằng thật sự lấy Mộc Kiến Ninh, cho nên viện ra lý do nhất định trăm ngàn chỗ hở, không ăn khớp nhau, khiến Hoàng đế sinh nghi.
Ừ, Giang Phương càng dùng loại thái độ ngăn cản này, Hoàng đế sẽ càng tin tưởng An Nguyệt Hằng thật sự muốn cưới Mộc Kiến Ninh, cũng gián tiếp cảm thấy Mộc Kiến Ninh mới thật sự là nữ nhi Thừa Tướng yêu quý nhất.