Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 94 - Chương 57-1: Hợp Mưu Xuất Cung (1)

Trước Sau

break
Tác giả:Cố Nam Yên

Edit:Khuynh Vũ

Ân Cửu Dạ thống khổ gào thét một tiếng, trong mắt hiện lên một tia bị thương, quả nhiên, mấy ngày này đều là mộng sao? Tất cả dịu dàng của nàng đều là giả sao?

Còn ta! Ta ở trong lòng ngươi tính là cái gì!

Hai mắt Ân Cửu Dạ nghiêm túc nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, ý đồ từ trong ánh mắt của nàng tìm được một chút chần chờ.

Mộc Tịch Bắc lại nở nụ cười, dùng ngữ khí có chút không tốt nói:

Ngươi sao vậy? Không phải vừa rồi còn rất tốt à?

Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử trước mắt hờ hững, hận không thể đưa tay bóp chết nàng! Nam nhân rủ xuống hai mắt, nàng không phải không hiểu, nàng không phải không biết hắn muốn cái gì, nhưng vậy thì thế nào? Chỉ cần nàng không muốn, nàng sẽ giả bộ như cái gì cũng không biết.

Nếu như ta không cho phép ngươi rời đi thì sao?

Sau khi trầm mặc hồi lâu, tiếng nói khàn khàn của Ân Cửu Dạ lại vang lên, nhưng mỗi một chữ phun ra đều gian nan như vậy.

Mộc Tịch Bắc quét mắt nam tử trước mặt, trong mắt mang theo tia lạnh nhạt chân thật nhất, nhẹ giọng nói:

Sao lại không cho?

Ân Cửu Dạ há to miệng, lại không phun ra được một chữ, có phải chỉ cần hắn dám uy hiếp nàng, bây giờ nàng sẽ lập tức đứng dậy rời đi hay không?

Nhìn nhau hồi lâu, Ân Cửu Dạ nhắm hai mắt lại, dựa vào trên người Mộc Tịch Bắc, đầu chôn vào trong gáy nàng, đầy người cô tịch, nổi bật từng trận bi thương, hắn hận không thể nhét nàng vào thân thể của mình.

Mộc Tịch Bắc cảm nhận được sức nặng trên người, mắt sắc rất sâu, không hề cử động.

Ân Cửu Dạ, ta sẽ không yêu ngươi, cũng sẽ không yêu bất luận kẻ nào! Cho dù ta tham luyến dịu dàng của ngươi, lưu luyến bả vai vững chắc của ngươi, quyến luyến cánh tay hữu lực của ngươi, nhưng Ân Cửu Dạ, ta không yêu ngươi, ta vốn nghĩ, có lẽ ta có thể tham lam chiếm lấy ngươi, lợi dụng quyền thế sau này của ngươi, lợi dụng sự yêu thích của ngươi đối với ta, nhưng ta phát hiện, hoá ra ngươi lại đơn thuần như một đứa trẻ, điều này khiến ta chỉ cảm thấy chính mình thật sự quá ti tiện.

Cho nên, Ân Cửu Dạ, nếu có thể không gặp, tốt nhất đừng gặp, nếu gặp lại, không thiếu được sẽ tạo nên thị phi, cho nên, ta không muốn lợi dụng cơ hội của ngươi, ta không muốn chà đạp tình cảm của ngươi, ta vốn là vì báo thù mà đến, ta ngay cả mình đều có thể lợi dụng, lòng ta tràn đầy cừu hận, ta như vậy, còn có tư cách đi yêu ai?

Ta sẽ đi gặp ngươi.

Giọng nói rầu rỉ của Ân Cửu Dạ truyền đến, sau đó nằm ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, ôm nàng vào lòng, cảm thụ được mềm mại bên cạnh, khiến mỗi một tế bào của hắn đều đang kêu gào.

Mộc Tịch Bắc không nói gì, nhắm mắt lại, không ngờ bất giác dần dần chìm vào giấc ngủ.

Nhưng người nam nhân bên cạnh lại mở hai mắt ra, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, Mộc Tịch Bắc, ta sẽ không buông tha ngươi như vậy! Ta sẽ cho ngươi đầy đủ thời gian, cho dù ngươi không yêu ta, ngươi cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta.

Sơ Nhất cùng Thanh Từ từ ngoài cửa sổ rời đi, nhịn không được mở miệng nói:

Ngươi tốt nhất khuyên tiểu thư nhà ngươi không nên ép chủ tử chúng ta nữa, bằng không chủ tử chúng ta mà nổi điên lên, cho dù phải bẻ gãy cánh của nàng, đánh gãy chân của nàng, cũng sẽ lưu nàng ở bên cạnh mình.

Thanh Từ khinh miệt liếc hắn một cái, nói:

Cho dù bẻ gãy cánh, tiểu thư nhà ta cũng có thể bay, cho dù đánh gãy hai chân, tiểu thư nhà ta cũng có thể đứng lên!

Sơ Nhất đối mặt với sự kiên định của Thanh Từ có chút sững sờ, mặc dù hắn biết nữ tử kia không đơn giản, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nữ tử trước mắt này sẽ chắc chắn về nàng như vậy.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, người nam nhân bên cạnh đã sớm mở hai mắt ra.

Nàng nhàn nhạt cười một tiếng:

Sao lại tỉnh sớm như vậy.

Ân Cửu Dạ chỉ nhìn nàng, không nói gì, Mộc Tịch Bắc cũng không bắt buộc, vén chăn lên, liền muốn xuống giường.

Cổ tay bị người kiềm chặt, Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn về phía nam tử trên giường, cũng không tránh ra, chỉ nhìn đôi mắt đen không có ánh sáng kia.

Ân Cửu Dạ vô luận như thế nào cũng không chịu buông lỏng cổ tay mảnh khảnh của nữ tử, hắn biết, một khi buông ra, nàng sẽ phải rời đi, mấy ngày tốt đẹp này, với nàng mà nói, chẳng qua chỉ thoảng qua như mây khói mà thôi.

Mộc Tịch Bắc cũng không vội, chỉ an tĩnh chờ đợi, thẳng đến cổ tay đã dần dần tím tái, mà nam nhân vẫn chưa ý định buông tay.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới, hắn có bao nhiêu cố chấp, sợ rằng nếu hôm nay mình không mở miệng, hắn sẽ không chịu buông tay đi.

Ân Cửu Dạ, buông tay.

Mộc Tịch Bắc mở miệng với nam nhân, một đôi mắt sáng ngời có thể so với trân bảo khắp phòng.

Nam nhân lại quay đầu đi, không nhìn nàng nữa, nhưng bàn tay to vẫn không chịu buông ra.

Sau khi giằng co nửa canh giờ, Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn cổ tay của mình đã bị bóp sưng lên, rốt cuộc sắc mặt cũng có chút khó coi, tên nam nhân này thật sự rất cố chấp!

Ngươi muốn thế nào?

Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, trong mắt mang theo một tia lạnh nhạt mơ hồ.

Ân Cửu Dạ cực kì không thích nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, giống như hắn đã bị nàng xem thành người xa lạ, trong lòng căng thẳng, quay đầu, buông lỏng tay ra, nhẹ giọng nói:

Ta đi gặp ngươi.

Ân Cửu Dạ dâng lên một loại cảm giác vô lực thật sâu, nàng chính là như vậy, không phản bác, cũng không cự tuyệt, tựa hồ cái gì cũng tốt, lại tựa hồ như thế nào cũng đều được, nhưng kì thực lại chưa từng để hắn ở trong lòng, thậm chí làm cho hắn ngay cả thật giả đều không phân rõ được.

Nhẹ nhàng nhìn lướt qua nam tử bị thương, cũng không bỏ qua tĩnh mịch khắp phòng, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn giống như thường ngày, mặc quần áo, sửa sang lại trang dung, tươi cười dịu dàng.

Mộc Tịch Bắc cúi đầu mang giày vào, lại không ngờ, một đôi tay thon dài hữu lực duỗi tới, tiếp nhận động tác trong tay nàng, cẩn thận giúp nàng sửa sang tốt vớ giày, lại vuốt phẳng nếp uốn y phục.

Mộc Tịch Bắc sững sốt, nhìn nam tử ngồi xổm trước mặt mình, hơi nheo mắt lại, nam tử lại khác thường đứng dậy, mở miệng nói với nàng:

Đi thôi.

Mộc Tịch Bắc theo thói quen nhíu nhíu mày, cũng không hỏi nhiều.

Thanh Từ đã chờ ở bên ngoài, hé ra khuôn mặt đã tốt lên bảy tám phần, mơ hồ nhìn lại, cũng là một mỹ nhân trong suốt.

Tiểu thư.

Thanh Từ đi lên tiếp đón.

Đi thôi.

Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt với Thanh Từ.

Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ cùng nhau đi ra ngoài, ở trong này hơn một tháng, đúng là khoảng thời gian tốt đẹp giống như mộng, nếu như nàng có thể bỏ xuống cừu hận trong lòng, ở trong này trôi qua một đời cũng không tệ, chỉ tiếc, nàng không bỏ xuống được.

Mộc Tịch Bắc quay đầu nói một tiếng với Ân Cửu Dạ:

Ta đi về đây.

Ừ.

Ân Cửu Dạ chỉ ừ một tiếng.

Mộc Tịch Bắc cùng Thanh Từ xoay người rời đi, một đường tán gẫu về tới Bảo Lang Các. Ân Cửu Dạ lại từ góc rẽ đi ra, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm gian Tiểu Lâu của Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói:

Mộc Tịch Bắc, ta muốn ngươi.

Sau khi trở lại Bảo Lang Các, Bạch Hàn liền lắc mình xuất hiện, dường như đối với việc Mộc Tịch Bắc biến mất lâu như vậy cũng không hiếu kỳ.

Chủ tử, bên Thừa tướng đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ còn chờ nơi đó của An Nguyệt Hằng.

Bạch Hàn mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày:

An Nguyệt Hằng vẫn chưa hành động à?

Đã bắt đầu hành động.

Bạch Hàn trả lời.

Mộc Tịch Bắc nói tới chính là chuyện mình xuất cung, trải qua đối thoại lần trước với An Nguyệt Hằng, nghĩ đến hắn nhất định rất có có hứng thú với đề nghị của nàng, dù sao để địch nhân giúp ngươi nuôi trợ thủ sau này cho ngươi, ngẫm lại, chính là đại khoái nhân tâm!

Nhưng đây cũng là một trận đặt cược cực lớn, An Nguyệt Hằng sẽ không dễ dàng đặt cược, nhưng nếu từ bỏ, hắn nhất định sẽ không cam lòng, cho nên, hắn nhất định còn đang quan sát.

Chỉ là mặc kệ tình thế như thế nào, điện tuyển đã sắp bắt đầu, hắn nhất định phải có hành động, nếu không một khi Mộc Tịch Bắc được chọn làm cung phi, hắn sẽ không còn cơ hội cân nhắc nữa.

Ngay ngày hôm sau, An Nguyệt Hằng phái ra một vị đại thần, tiến về Ngự thư phòng.

Vương công công, vi thần cầu kiến Bệ hạ, phiền công công truyền lời cho.

Đại thần kia thân thể mập mạp, mở miệng với công công canh giữ ở trước cửa Ngự thư phòng.

Ánh mắt Vương công công vừa chuyển, xoay người nói với vị đại thần kia:

Giang đại nhân, ngài chờ một lát, chúng ta đi thông báo cho ngài.

Trong chớp mắt Vương công công xoay người đi vào, lại nháy mắt ra hiệu cho mấy tiểu thái giám bên cạnh, muốn bọn họ cẩn thận một chút, phòng ngừa vị Giang đại nhân nghe được cái gì.

Tiểu thái giám lập tức ngầm hiểu, liền bắt đầu tán chuyện với vị Giang đại nhân kia, dùng điều này phân tán lực chú ý.

Lúc này trong Ngự thư phòng, Hoàng đế đang cau mày ngồi ở trên ghế, dường như đang rối rắm vấn đề nan giải gì đó.

Phía dưới có một hắc y nhân đang quỳ, chờ mệnh lệnh của Hoàng đế.

Ngươi nói chuyện này đáng tin hay không?

Hoàng đế lại mở miệng hỏi.

Xác thực đáng tin, từ lúc Mộc Ngũ tiểu thư tiến cung, Thừa tướng đại nhân thường xuyên bí mật đi đến một nơi ở trong kinh, trải qua điều tra của thuộc hạ, người trong này đúng là Mộc Tam tiểu thư đã từng công bố bị đày đến thôn trang.

Hắc y nhân kia nói năng có khí phách, vô cùng vững tin.

Lông mày Hoàng đế lại nhíu lại, Lão hồ ly Mộc Chính Đức này, rốt cuộc để ý nữ nhi nào? Hay là những điều này chẳng qua đều là biểu hiện giả dối, thật ra ông ta chỉ một lòng đi theo quyền thế, những nữ nhi này chẳng qua chỉ là công cụ đùa bỡn thủ đoạn của ông ta.

Vậy trước đó ở trong Tướng phủ Mộc Chính Đức yêu quý nữ nhi nào hơn?

Hoàng đế suy nghĩ sâu xa mở miệng lần nữa.

Thừa tướng đối xử với mấy nữ nhi cũng đều không tệ, chẳng qua đối với Mộc Ngũ tiểu thư hình như không yêu quý lắm, mặc dù không thiếu chi phí ăn mặc, nhưng cũng chẳng quan tâm, nhưng cho đến đầu năm nay, đột nhiên sủng vị Mộc Ngũ tiểu thư này lên trời.

Hắc y nhân kia suy tư một lát đáp.

Hoàng đế tựa hồ vẫn còn do dự, suy tư, hai mắt đục ngầu, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy không vui rồi.

Những ngày qua ngươi đều điều tra chuyện này, ngươi cảm thấy Mộc Chính Đức thiên vị nữ nhi nào hơn?

Dường như Hoàng đế đang cân nhắc phân lượng của mấy nữ nhi ở trong lòng Mộc Chính Đức.
break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc