Chiến sự Bắc Bang và Tây La đã xong, cuối cùng lấy Bắc Bang đại bại mà kết thúc, trong lúc nhất thời danh vọng của Ân Cửu Dạ ở trong quân và dân gian không ai có thể chi phối.
Đại quân cũng chuẩn bị trở về thành, mà Ân Cửu Dạ lại mang theo Mộc Tịch Bắc rời đi trước, đợi đến Đế đô lại tập hợp cùng đại quân.
Xe ngựa vang lên tiếng két két, bánh xe cổ xưa ở trên đường nhỏ lưu lại dấu vết mờ nhạt.
A Tam và Thanh Từ ngồi trước xe ngựa đánh xe, Phó Dĩ Lam thì dây dưa đòi đi với Sơ Nhị, hạ quyết tâm cần phải dựa nhờ núi lớn này, về phần Sơ Nhất thì tội nghiệp nhìn A Tam và Thanh Từ ngồi cùng một chỗ, mắt đầy oán niệm, Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc ngồi ở trong xe.
Không đơn sơ như lúc đến, xe ngựa mấy người ngồi mặc dù không quá xa hoa, nhưng cũng đủ để khiến người ta vừa nhìn đã biết đây không phải người bình thường ngồi.
Trong xe ngựa bố trí vô cùng thoải mái, một cái giường êm bên trên trải thật dày thảm nhung màu trắng ngà, ngăn tủ nho nhỏ bốn tầng đặt một cái ấm lô ủ tay và một cái lư hương, ở trong toa xe tản ra hơi ấm mờ mịt cùng hương khí mát lạnh, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mộc Tịch Bắc nghiêng người dựa vào trên giường êm, một thân giáp y ( áo hai lớp) màu hồng nhạt, ống tay áo cùng cổ áo lật ra ngoài, phối hợp là dung mạo tinh tế, nhìn vô cùng ấm áp, hai mắt như sóng nước dập dờn, một tay chống cằm, thuận theo khe hở màn xe nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Ân Cửu Dạ thì nằm ở trên giường êm, gối lên đôi chân mềm mại của Mộc Tịch Bắc, khép hờ mí mắt, không biết là đang tỉnh hay là đang ngủ, yên tĩnh mà an nhàn.
Bên ngoài trên đường phố bông tuyết bay lả tả như lông ngỗng, ở dưới ánh nắng trời chiều phá lệ mộng ảo, vầng sáng màu da cam chiếu xạ ở trên cổ đạo, bánh xe ở trên tuyết trắng lưu lại vết hằn thật sâu, mấy tiểu thương đeo mũ và găng tay thật dày, đứng bên đường hét lớn.
Thỉnh thoảng còn xoa xoa tay, thở ra chút hà hơi, hoặc là ngẩng đầu nhìn quanh.
Ba năm rồi, nàng trùng sinh đã được ba năm rồi, kẻ thù kiếp trước hình như đã chết hết, nhưng nàng thật sự có thể hạnh phúc sao?
Mộc Tịch Bắc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ có chút thất thần, quang cảnh ba năm, hết thảy đã cảnh còn người mất, chuyện cũ trước kia, chỉ cảm thấy năm tháng biến thiên, thương hải tang điền, nhớ rồi quên, quên rồi tiêu thất rồi biến mất, tất cả đã từng tồn tại sao?
Tam sinh ngắn ngủi, hai đời tình trường, đã từng nhóm lửa lệ quang, không biết ly tán, sơn hải mênh mông, khó mà suy nghĩ.
Hồi tưởng lại từng chuyện kiếp trước ́, dường như đã có mấy đời, thậm chí ở trong năm tháng dài đằng đẵng, không tìm thấy một chút dấu vết chính mình đã từng tồn tại, rốt cuộc thì nàng là Tịch Tình thành Mộc Tịch Bắc, hay là Mộc Tịch Bắc thành Tịch Tình, có lẽ vô luận là ai, đều chỉ có thể là sinh mệnh qua đường, cuối cùng rồi sẽ tan thành mây khói.
Cũng không biết Ân Cửu Dạ mở mắt lúc nào, nghiêng mặt đánh giá gương mặt nhu hòa của nữ tử.
Đang nghĩ gì vậy? Mộc Tịch Bắc quay mặt lại liền đối diện với con ngươi đen nhánh của nam nhân, cảm nhận được ánh mắt thâm thúy kia thì có chút mất tự nhiên.
Mấy người rời đi trước chính là muốn có thể trộm được nửa ngày an nhàn, hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian yên tĩnh không có chiến hỏa không có phân tranh, nhìn thành trấn cổ xưa, nhìn ánh chiều tà khi mặt trời lặn, nhìn tuyết bay đầy trời, thời gian giống như cũng yên tĩnh lại.
Tiểu thư, sắc trời đã hơi trễ, chúng ta có nên tìm một khách điếm ở lại qua đêm không. Thanh Từ ở bên ngoài mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Ở lại chỗ này hai ngày đi, đại quân xuất phát muộn, đến đây cũng vừa kịp, chúng ta cũng không cần lo lắng.
Thanh Từ nghe vậy, liền tìm tới một nhà gọi là khách điếm Văn Phong Các.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, liền có tiểu nhị ra chào hỏi: Mấy vị khách quan ~ Mời vào trong ngồi.
Trong xe ngựa dẫn đầu đi xuống chính là một nam tử áo đen, trên người mặc lông cừu quý báu, bên ngoài khoác áo choàng màu sắc thích hợp, eo mang thắt lưng tơ trắng, trong thắt lưng là một khối bạch ngọc, trên bạch ngọc khảm tơ vàng, khắc họa hình mây cực kì tinh tế.
Tiểu nhị vừa nhìn, liền biết đây là một khách hàng lớn, nụ cười trên mặt không khỏi sâu hơn mấy phần, chỉ tiếc dường như hơi e ngại khí tức âm trầm trên người nam tử, nên tiểu nhị chỉ có thể thất thần, không dám tùy tiện mời chào.
Ngay sau đó một bàn tay trắng nõn nhấc lên màn xe, ngón trỏ tinh tế, tay rất đẹp, vừa nhìn là biết tiểu thư con nhà giàu.
Nam nhân ôm nữ tử xuống, động tác mềm nhẹ, lại mang theo ý tứ chiếm hữu nồng đậm.
Tiểu nhị chỉ thấy hai chiếc giày màu trắng tinh xảo dẫn đầu chạm xuống đất, châu ngọc trên giày so với châu ngọc trên đầu tiểu thư nông thôn mà hắn gặp còn trân quý hơn, tiểu nhị nhịn không được nhìn lên, muốn thấy phương dung của nữ tử, nhưng chỉ mới nhìn thấy váy nữ tử, thì đã bị nam tử chặn ánh mắt.
Tiểu nhị đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện được khí tức không vui trên người nam nhân, lập tức không dám ngẩng đầu nữa, chỉ đi phía trước dẫn đường.
Ba gian khách phòng. Thanh Từ đem bạc cho tiểu nhị, tiểu nhị vừa thấy, lập tức mời mấy người đi lên.
Trong phòng rất ấm, coi như cũng hoa lệ, có điều đối với Ân Cửu Dạ lòng dạ cực kì hẹp hòi mà nói, là rất không vui khi Mộc Tịch Bắc dùng đồ của người bên ngoài.
Cho nên, không đến nửa canh giờ, đồ đạc trong phòng liền rực rỡ hẳn lên, toàn bộ bị đổi lại thành đồ mới tinh cực kỳ trân quý.
Hai người trầm mặc ai cũng không mở miệng trước, Ân Cửu Dạ dựa nghiêng ở trên giường êm, mặc dù không có biểu tình, nhưng thực chất bên trong vẫn mang đến cảm giác ác liệt cùng ngoan lệ, cho dù giờ phút này vẻ mặt hắn nhu hòa, nhưng cũng không người nào dám tuỳ tiện làm tức giận con sói đang ngủ đông này.
Mộc Tịch Bắc đẩy ra cửa sổ, nhìn sắc trời hơi tối bên ngoài, tâm không hiểu liền yên tĩnh rất nhiều.
Nhưng trong lòng lại nhịn không được suy nghĩ tình thế sau khi hồi kinh, đảng Nam Yến Vương Thái hậu luôn mơ ước ngôi vị Hoàng đế, như hổ rình mồi, còn Hoàng đế thì vẫn tâm tồn lo nghĩ với Tướng phủ, vị trí Thái tử nhìn như ổn thỏa, kì thực là bốn bề thọ địch.
Sau khi diệt trừ An Nguyệt Hằng, chém giết trong Đế đô vẫn diễn ra không ngừng, chỉ là không biết ở trong màn trình diễn này, ai là con hát, ai là quần chúng?
Tiểu thư, Đế đô đưa tới tin tức. Thanh Từ ở ngoài cửa nhẹ giọng nói.
Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra, Thanh Từ lấy ra một tờ giấy giao cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cau lại lông mày, sau khi xoay người, ngồi ở trước bàn mở tờ giấy ra, mượn ánh nến sáng tối, nhìn mấy chữ ít ỏi trên tờ giấy, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Tin tức này là Bạch Trúc truyền đến, trên tờ giấy nói mấy ngày trước đây ở vùng ngoại ô Đế đô phát hiện một cỗ thi thể, cỗ thi thể này tướng mạo vậy mà cực kì tương tự An Nguyệt Hằng, thậm chí khó mà phân biệt, Bạch Trúc cẩn thận tra xét hồi lâu mới kết luận người này là giả.
Nhìn tin tức không đầu không đuôi này, trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra một loại dự cảm bất an, vì sao An Nguyệt Hằng lại lưu lại thế thân của hắn, vì sao khi tất cả mọi chuyện đã kết thúc, thì tên thế thân này lại đột nhiên xuất hiện, mà hắn chết là ai gây nên?
Mộc Tịch Bắc lẳng lặng bóp tờ giấy trong tay thành một cục, ném vào trong ngọn nến, chống cằm không biết suy nghĩ cái gì.
Có tin tức? Ân Cửu Dạ chậm chạp mới mở miệng.
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: Phát hiện thế thân An Nguyệt Hằng, đã chết rồi.
Hai người đều không mở miệng lại, nếu như dựa theo tư duy người bình thường mà nói, thế thân này chết ngược lại cũng rất dễ giải thích, đó chính là chủ tử tung tích không rõ sinh tử chưa biết, cho nên hắn liền muốn chạy trốn, chỉ là ở trong quá trình chạy trốn, lại bởi vì cực giống An Nguyệt Hằng, nên bị người giết chết.
Nhưng Mộc Tịch Bắc luôn cảm thấy, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, lúc An Nguyệt Hằng xưng vương xưng đế tên thế thân này chưa từng xuất hiện, lúc An Nguyệt Hằng suýt nữa mất mạng chật vật không chịu nổi cũng chưa từng xuất hiện, vì sao hết lần này tới lần khác lại xuất hiện tại thời điểm mà mọi người đều cho rằng hắn đã chết.
Tiểu thư, có người đưa phong thư cho người. Thanh Từ lại xuất hiện ở ngoài cửa.
Mộc Tịch Bắc mở cửa, cầm thư đi vào.
Mộc Tịch Bắc xem hết thư, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, dường như Ân Cửu Dạ phát hiện khác thường, đứng dậy đi tới, Mộc Tịch Bắc cố gắng trấn định, trước khi Ân Cửu Dạ đuổi tới đem thư châm trên lửa, thiêu thành tro tàn.
Bước chân của Ân Cửu Dạ bỗng nhiên ngừng ở nơi đó, không tiếp tục đi lên phía trước, chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Tịch Bắc.
Sao hắn lại không nhìn ra nàng bối rối, sao lại không nhìn ra nàng không muốn để cho hắn nhìn thấy nội dung của lá thư này, trên thư đến cùng viết cái gì, Bắc Bắc của hắn có chuyện gì giấu hắn?
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ cười nói: Sao lại đứng bất động ở đó.
Ân Cửu Dạ chỉ nhìn thật sâu nàng một cái, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc tựa hồ có chút rã rời, đứng dậy đi đến trước người Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực hắn, Ân Cửu Dạ tự nhiên vòng lấy eo nữ tử, đầu tựa vào cổ của nàng, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng.
Mộc Tịch Bắc nghe nhịp tim hữu lực của Ân Cửu Dạ, tâm lại nhịn không được thắt chặt.
Thư là An Nguyệt Hằng phái người đưa tới, phía trên rõ ràng viết, nếu như hắn xưng đế thất bại, sau hai mươi ngày không đến được vùng ngoại ô Đế đô tụ họp với nhân mã đã chuẩn bị lúc trước, thì sẽ có người giết chết thế thân của hắn, mà con cổ sống cùng con trên người Mộc Tịch Bắc, cũng không ở trên người An Nguyệt Hằng, mà là ở trên thế thân của hắn.
Cái này cũng mang ý nghĩa, cho dù mình giữ lại mạng An Nguyệt Hằng, nhưng tính từ hôm nay, nàng vẫn như cũ sống không quá bốn chín ngày.
Đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, cái này không khác một đạo sấm sét giữa trời quang.
Nàng rốt cuộc đánh giá thấp An Nguyệt Hằng giảo hoạt, con cổ An Nguyệt Hằng nói dùng để bảo mệnh, lại căn bản không ở trên người hắn, xem ra là hắn đã sớm có dự định, một khi mình xưng đế thất bại, là quyết định muốn nàng chôn cùng.
Mộc Tịch Bắc không dám tưởng tượng, chính mình có phải sẽ từng ngày từng ngày biến dạng, từng ngày từng ngày tàn lụi, đến lúc chết, An Nguyệt Hằng vẫn không quên tính kế nàng a, kiếp trước kiếp này, quả thật là âm hồn bất tán!
Mộc tịch bắc chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cánh tay ôm Ân Cửu Dạ không khỏi chặt hơn, đôi mắt đỏ bừng không ngẩng đầu lên, phát ra giọng nói nghẹn ngào:
Ân Cửu Dạ.
Hử?
Ta có từng nói qua với chàng là ta rất yêu rất yêu chàng không. Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói.
Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, không biết sao lại sinh ra một loại cảm giác bất an, nhưng hắn không đi hỏi lại, bởi vì nếu như Mộc Tịch Bắc ở ngay trước mặt hắn thiêu huỷ lá thư này, chứng tỏ rằng nàng sẽ không nói cho hắn biết, cho nên có hỏi cũng chỉ tốn công vô ích thôi.
Mộc Tịch Bắc cúi xuống hai con ngươi, trên lông mi dính một chút trong suốt, nàng không biết phải mở miệng như thế nào trước mặt nam tử này, nói cho hắn biết mình chỉ còn sống được bốn chín ngày, nói cho hắn biết mọi hạnh phúc hai người từng ước đều sẽ trở thành bọt biển, nói cho hắn biết từng ngày từng ngày mình sẽ hoàn toàn thay đổi, hay nói cho hắn biết rằng mình không thể làm bạn với hắn đến hết cuộc đời.
Hoặc là, phải như thế nào nói cho hắn biết rằng nàng không thể làm tân nương của hắn, lại phải như thế nào nói cho hắn biết hắn sẽ mất đi nàng.
Nàng không thể, nàng không thể mở miệng, nàng không muốn nhìn thấy nam nhân này biến trở về bộ dạng không có một chút sinh khí như trước kia, không muốn nhìn thấy hắn trở nên tàn bạo mê muội, không muốn nhìn thấy hắn vì chính mình mà thống khổ bi thương, cùng nhau đếm từng ngày còn lại.
Ân Cửu Dạ ta thật sự rất yêu rất yêu chàng, cho nên tha thứ ta không có dũng khí mở miệng với chàng, hoặc là tha thứ cho bản thân ta vì sợ hãi, mà không dám đối mặt.
Kỳ thật, nàng từ đầu đến cuối đều không muốn thừa nhận, lúc trước nàng mơ hồ đã đoán được sẽ là tình cảnh như bây giờ, chỉ là như nàng nói tới, từ đầu đến cuối nàng đều tự lừa mình dối người, bởi vì quá mức sợ hãi, cho nên không dám đối mặt không dám truy đuổi đến cùng.
Thẳng đến khi chân tướng đẫm máu bày ở trước mặt, mới không thể không thừa nhận suy đoán của chính mình là đúng.
Ân Cửu Dạ không hề nói gì, chỉ là ôm chặt Mộc Tịch Bắc, như hận không thể nhét nàng vào trong thân thể của mình, ánh mắt có chút đen tối không rõ.
Một đêm này, Mộc Tịch Bắc ngủ rất bất an, cứ việc Ân Cửu Dạ vẫn luôn ôm chặt nàng vào trong ngực, nhưng nàng vẫn bị đánh thức mấy lần.
Đại khái là bởi vì cảm xúc không tốt, cho nên hôm sau sau khi thức dậy, sắc mặt Mộc Tịch Bắc có phần tái nhợt.
Tuy nhiên rốt cuộc là công lực thâm hậu, nên Mộc Tịch Bắc ngụy trang rất tốt, ngoại trừ thất thố sau khi vừa biết chuyện, thì sau đó đều luôn thu liễm tâm tình của mình, dường như ngay cả chính nàng cũng đều bị lừa gạt, cho nên Ân Cửu Dạ cũng dần dần thả lỏng tâm tình.
Nghe nói tối hôm nay có tết hoa đăng, Bắc Bắc ngươi có muốn đi xem một chút không. Đột nhiên không biết Phó Dĩ Lam từ chỗ nào xông ra, quấn lấy Mộc Tịch Bắc không thả.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu cười nói: Ngươi bỏ được Sơ Nhị ca ca của ngươi?
Phó Dĩ Lam le lưỡi, có chút mất tự nhiên nói: Kỳ thật Sơ Nhị ca ca của ta cũng muốn đi xem hoa đăng.
Mộc Tịch Bắc hiểu ý cười một tiếng, có lẽ là Sơ Nhị vẫn luôn âm thầm đi theo Ân Cửu Dạ, thấy Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc đều không rời khỏi khách sạn, nên hắn cũng không chịu đi, Phó Dĩ Lam bất đắc dĩ, đành phải đến đây xui khiến Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc liếc mắt nhìn sắc mặt không vui của Ân Cửu Dạ, nói với Phó Dĩ Lam: Ngươi với Sơ Nhị đi đi, cứ nói là chủ tử hắn chuẩn.
Phó Dĩ Lam nghe xong, quả nhiên là cao hứng bừng bừng xoay người chạy đi, không có một tia lưu luyến.
Sơ Nhất vẻ mặt cầu xin giống như cái đuôi đi theo Thanh Từ, vì sao đầu gỗ Sơ Nhị lại có phúc khí tốt vậy chứ, có người vất vả lo trước lo sau, mà hắn lại thật xui xẻo, mặt dày mày dạn cũng không đổi được một điều tốt.
Có lẽ là thời gian không phụ người hữu tâm, cuối cùng dưới sự lên tiếng của Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ miễn cưỡng đi theo Sơ Nhất, A Tam thì không biết chạy đi đâu, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng.
Thấy sắc trời đã tối, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng bước ra khách sạn, rước lấy một loạt ánh mắt, khiến sắc mặt của Ân Cửu Dạ lại khó coi thêm mấy phần.
Bàn tay to lôi kéo tay nhỏ, hai người đi dạo ở đầu đường, rước lấy không ít ánh mắt chú mục.
Sắc trời đã tối xuống, quán nhỏ bên đường có bán rất nhiều hoa đăng, hoa đăng đủ mọi màu sắc cực kì xinh đẹp, có loại giấy rất bình thường, phía trên sơn thuốc màu, thuốc màu chế tác tốt thì đẹp hơn một chút, không tốt thì kém hơn một chút.
Còn loại quý hơn một chút thì dùng vải làm, trên vải thêu màu sắc sặc sỡ thêu lên hình vẽ tinh xảo, có động vật nhỏ, cũng có sơn thủy, còn có hoa cỏ, thông qua ánh nến bên trong chiếu rọi, trở nên lấp lánh rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Đi đến trước một gian hàng, Ân Cửu Dạ liền đứng bất động, Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt của hắn, là một hoa đăng hình con thỏ trắng cực kì tinh xảo, con thỏ hình thái nhìn rất thật, con mắt hồng hồng, thoạt nhìn một cục nho nhỏ, rất tinh xảo cũng rất đáng yêu.
Mộc Tịch Bắc cũng đứng bất động ở nơi đó, khóe miệng giương lên nụ cười thản nhiên cũng nhìn về phía con thỏ trắng kia.
Chủ cửa hàng chỉ nhìn lướt qua, liền thân thiện giới thiệu với hai người: Hoa đăng chỗ ta đều là độc nhất vô nhị, chế tác càng không cần phải nói, không tin các ngươi nhìn xem, không chỉ chắc chắn mà còn rất xinh đẹp nữa.
Ân Cửu Dạ đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có người vượt lên trước một bước: Chủ quán, hoa đăng thỏ trắng này bán cho ta đi.
Chủ quán kia nhìn ra được Ân Cửu Dạ cũng có ý muốn mua hoa đăng này, liền có chút do dự, có điều bởi vì Ân Cửu Dạ vẫn không mở miệng, nên chủ quán kia cũng không nghĩ nhiều, liền lấy hoa đăng xuống bán cho người đến sau, người kia rất nhanh liền trả tiền, cũng không chút do dự.
Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đều rơi vào trên người của người này, người này thân mặc một kiện áo bào màu đen, không quá trân quý, nhưng từ đó có thể thấy được người này cũng không phải dân chúng bình thường.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc khẽ đảo qua nam tử này, nam tử khuôn mặt rất sạch sẽ, nhìn có chút đơn thuần có chút đần độn.
Thấy Mộc Tịch Bắc nhìn về phía hắn, khuôn mặt đỏ lên, hơi ấp úng nói không ra lời, chỉ là giơ tay đưa hoa đăng thỏ trắng tới trước mặt Mộc Tịch Bắc: Tặng... Tặng... Ngươi!
Mộc Tịch Bắc cười khúc khích, chỉ cảm thấy nam tử này rất đáng yêu, cũng không đưa tay tiếp nhận, nhưng sắc mặt Ân Cửu Dạ lại càng ngày càng khó coi, đưa tay tiếp nhận hoa đăng kia, sau đó lập tức kéo tay Mộc Tịch Bắc xoay người rời đi.
Người này sững sờ nhìn nét mặt tươi cười của Mộc Tịch Bắc, chưa kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi hai người đã biến mất không còn bóng dáng, hắn mới đỏ mặt hoàn hồn.
Ân Cửu Dạ một tay cầm hoa đăng, một tay nắm Mộc Tịch Bắc, trên mặt che kín mây đen, hai con ngươi giống như hàn băng, khóe miệng Mộc Tịch Bắc nhếch lên một vòng ý cười.
Không tới mấy bước, hai người liền đi đến trên một cây cầu nhỏ, trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, trong suốt lấp lánh, làm nổi bật ánh đèn cực kì xinh đẹp, Ân Cửu Dạ vung tay, hoa đăng con thỏ trắng liền bị ném vào trong hồ, Mộc Tịch Bắc nhấc váy đứng ở trên cầu nhỏ nhìn xuống, chỉ thấy con thỏ nhỏ mềm yếu bất lực sinh sinh tạo ra một cái lỗ trên mặt hồ, nước hồ cũng không thể làm hoa đăng nổi lên trên.
Mà bởi vì lực đạo quá lớn, khiến cho hoa đăng lập tức bị nước dìm, lấp lóe hai lần, ánh lửa liền vụt tắt.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy Mộc Tịch Bắc vậy mà thả lỏng tay mình đi nhìn cái hoa đăng kia, hàn khí quanh thân không khỏi càng thêm dọa người, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Không đợi Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, sau lưng một cánh tay hữu lực liền nắm lấy eo nàng, bay vụt lên cao, lập tức rơi xuống một gian nóc nhà.
Mộc Tịch Bắc trừng mắt nhìn nam tử ăn dấm, méo miệng, hoa đăng kia cũng không phải nàng đưa tay nhận, rõ ràng là hắn lấy, thế mà đến đây lại nhỏ mọn như vậy, nhìn đều không cho nàng nhìn một cái.
Ân Cửu Dạ nhìn cặp mắt sáng ngời kia, chỉ cảm thấy trong suốt giống như nước suối mát lạnh nhất, rõ ràng phản chiếu hết thảy thiện ác đẹp xấu trên thế gian này, là tốt đẹp như vậy, điều này không khỏi làm cho Ân Cửu Dạ tay đầy máu tươi sinh ra vài phần bất an.
Không đợi Mộc Tịch Bắc kịp phản ứng, nam tử liền một tay chống đỡ cái gáy Mộc Tịch Bắc, một tay nắm lấy eo nàng, hôn lên bờ môi phấn nộn kia.
Đầu lưỡi mềm mại cạy mở hàm răng nữ tử, liền bắt đầu không chút lưu tình công thành chiếm đất.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm nhận được hô hấp ấm áp của nam tử, hai tay cũng ôm lấy nam tử, nhưng trong lòng thì nhịn không được đau đớn.
Cảm nhận được nữ tử trong ngực đáp lại, sắc mặt Ân Cửu Dạ thoáng chuyển biến tốt đẹp, nhịn không được dùng đôi môi tinh tế miêu tả mặt mày nữ tử, nếu như không phải tự mình trải qua, nhất định không tưởng tượng ra được đôi môi mỏng lạnh lẽo cứng rắn này sẽ có nhiệt độ nóng bỏng như vậy.
Mộc Tịch Bắc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt mình, cười nói:
Ghen à?
Ân Cửu Dạ chỉ là sắc mặt rất thúi lại cắn cắn cặp phấn môi kia, không có mở miệng.
Mộc Tịch Bắc chỉ đỏ mặt cười cười, ánh nến hoa đăng nhiều màu nổi bật rất đẹp rất đẹp, Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ.
Nàng biết, nam nhân này thật sự đã vì nàng mà thay đổi rất nhiều, chỉ cần nàng nguyện ý ở cùng với hắn, hắn sẽ cho nàng tự do, hắn chịu được hai người chia xa, hắn vì nàng dính đầy mùi giết chóc, cũng vì nàng mà ẩn nhẫn uốn gối.
Nàng cũng biết, đây hết thảy đều là căn cứ vào tiền đề nàng nguyện ý ở lại bên cạnh hắn, nàng không biết, nếu có một ngày nàng nói ra lời muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?
Có phải hắn sẽ không nhẫn nhịn được ánh mắt lửa nóng của người khác nhìn nàng, có phải hắn sẽ không tha thứ được việc nàng đem tâm chia cho Thanh Từ A Tam Mộc Chính Đức, hoặc là sẽ không bao giờ cho nàng hết thảy hết thảy.
Nàng không dám suy nghĩ, nhưng lại nhịn không được suy nghĩ, nếu như không có nam tử này, nàng cơ hồ không biết hóa ra trái tim mình còn có thể mềm mại như vậy, còn có thể đa sầu đa cảm như nữ tử khuê các đa sầu.
Trên đường phố thật dài, mái hiên cao thấp chập trùng mang theo mỹ cảm đặc thù, hoa đăng bảy màu chiếu sáng đêm đen, mặc dù đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng vẫn có thể làm cho người cảm nhận được từng đợt từng đợt ấm áp.
Ân Cửu Dạ cởi áo lông cừu trên người, ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, sau đó lại lần nữa khép lại lông cừu thật dày, hai người đều bị quấn ở trong đó, nam nhân giống như pho tượng, từ đầu đến cuối không có động tác, chỉ tham luyến nhìn nữ tử bên cạnh, phảng phất như đèn đuốc khắp nơi kia chỉ là mây khói mà thôi.
Cảm nhận được nhiệt độ trên người nam nhân truyền đến, Mộc Tịch Bắc đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến muốn khóc, sau khi trùng sinh, tất cả nước mắt của nàng cơ hồ đều cho nam tử bên cạnh, dù vậy, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bất tri bất giác, Mộc Tịch Bắc ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ để mặt nàng dựa vào trên vai, đem lông cừu trên người quấn chặt lấy thân thể nàng, sau đó ôm ngang người nàng, trở về khách điếm.
Nhìn làn da như bạch ngọc của nữ tử, Ân Cửu Dạ nhịn không được hạ xuống nụ hôn tinh tế, thận trọng giống như đang che chở trân bảo độc nhất vô nhị trên đời.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn hết phong cảnh hai bên đường, hai người giống như là người tầm thường nhất, có khi, Mộc Tịch Bắc sẽ nghĩ, nếu như thời gian có thể kéo dài tại thời khắc này thì thật tốt.
Hôm sau, mấy người tiếp tục lên đường.
A Tam rời đi, Mộc Tịch Bắc dặn dò hắn đi làm một ít chuyện, hắn liền lặng yên không tiếng động biến mất.
Tiểu thư, đến Đế đô rồi. Thanh Từ cùng Sơ Nhất ngồi ngoài xe ngựa đánh xe, xa xa liền nhìn thấy cửa thành Đế đô mở rộng.
Trải qua lễ rửa tội của chiến hỏa và khói lửa, cửa thành này càng lộ ra vẻ cổ xưa mà tang thương.
Mộc Tịch Bắc có chút không dậy nổi tinh thần, luôn cảm thấy mệt mỏi rã rời, tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ nửa ngủ nửa tỉnh.
Từ lúc Mộc Tịch Bắc nhận được lá này, đến giờ đã qua chín ngày, như vậy cũng liền mang ý nghĩa tính mạng của nàng còn có bốn mươi ngày nữa thì sẽ kết thúc, mỗi lần nghĩ đến đây, tim của nàng liền nhịn không được đau đớn giống như bị người móc ra.
Mộc Tịch Bắc theo Ân Cửu Dạ tiến vào phủ Thái tử xa hoa, sau lần phản loạn này, phủ Thái tử cũng bị phá hủy hơn phân nửa, nhưng xem ra Ân Cửu Dạ đã cho người sửa chữa lại lần nữa, không chỉ rực rỡ hẳn lên, mà còn xa hoa vô cùng.
Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa, chỉ cảm thấy vô cùng xa hoa cùng khiếp sợ, thật lâu chưa hồi thần, đây là phủ Thái tử sao? Chỉ ở dưới ánh mặt trời, mà đã có thể cảm nhận được nó rộng lớn cùng bá khí, mơ hồ lộ ra một cỗ sắc bén ẩn nhẫn, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hôm qua gõ một đêm, gõ hơn một vạn chữ, vốn buổi sáng sẽ đăng, thế nhưng là hắc ốc khoá, không ra được, vừa khởi động máy trực tiếp tiến vào hắc ốc gõ chữ, mãi cho đến tối trở về mới gõ xong số còn lại mới ra ngoài.... Đang ở trong bản thảo. Amen