Tâm Ngũ Lưu Ly lập tức bị bóp chặt, hai nha hoàn đỡ nàng cũng có chút run rẩy, tay nắm lấy Ngũ Lưu Ly không khỏi gia tăng thêm lực đạo.
Đi mau, đừng quay đầu. Ngũ Lưu Ly nói với hai nha hoàn bên cạnh mình.
Vâng. Hai người có chút run rẩy, nhưng đúng là làm theo lời Ngũ Lưu Ly, không quay đầu lại, mà lại tăng nhanh bộ pháp.
Ngũ Lưu Ly bởi vì hai nha hoàn dùng sức, mà có vẻ càng chật vật hơn, hai nha hoàn liếc nhau, lúc này rất muốn bỏ lại Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly hình như nhìn thấu tâm tư của hai người liền mở miệng nói: Nếu như các ngươi một mình chạy trốn, một phân tiền cũng không lấy được, trên người không có tiền, các ngươi có thể chạy trốn tới đâu!
Hai người nha hoàn vẫn còn có chút do dự, Ngũ Lưu Ly tiếp tục bình tĩnh cuống họng nói: Nếu các ngươi mang theo ta, cho dù bị bắt cũng có thể đẩy trách nhiệm lên trên người ta, sẽ không ai làm gì các ngươi.
Lời này, làm hai nha hoàn yên tâm hơn, lúc này mới nguyện ý mang theo Ngũ Lưu Ly một đường chạy về phía trước, có điều bởi vì trên người Ngũ Lưu Ly có tổn thương, phải dựa vào hai người chống đỡ, nên Ngũ Lưu Ly liền bị lôi kéo phải chịu không ít khổ.
Sau lưng mấy tên binh sĩ vẫn một đường đuổi theo, hơn nữa bởi vì là nam tử lại trải qua huấn luyện, nên tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với mấy người phía trước.
Ngay lúc mấy người Ngũ Lưu Ly sắp chạy vào một con đường khá vắng vẻ, thì thị vệ sau lưng bị mấy người gọi lại, hình như có chuyện gì phân phó.
Mà mấy người gọi bọn họ lại không phải người khác, chính là Phó Dĩ Lam.
Phó Dĩ Lam ôm chặt cánh tay Sơ Nhị, giống như là thuốc cao bôi trên da chó, gỡ như thế nào cũng gỡ không được.
Hôm nay, lúc đầu Ân Cửu Dạ định phái Sơ Nhị đi xung phong, nhưng Phó Dĩ Lam lại cả gan giật trở về, dựa vào cái gì không để Sơ Nhất đi, sao chỉ chèn ép Sơ Nhị ca ca của ta chứ?
Trong nháy mắt toàn trường tĩnh lặng không một tiếng động, Sơ Nhị đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Ân Cửu Dạ, cấp bách muốn hất Phó Dĩ Lam ra, đáng tiếc làm thế nào cũng không hất được, cuối cùng đành phải kéo Phó Dĩ Lam ra ngoài.
Mà mấy người ở trong doanh trướng mơ hồ còn có thể nghe thấy đối thoại của Phó Dĩ Lam và Sơ Nhị: Sơ Nhị ca ca, huynh đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không dám khi dễ huynh, nếu ai dám khi dễ huynh, ta nhất định đánh hắn đến ngay cả mẹ hắn đều nhận không ra.
Sơ Nhị đang muốn nói gì đó liền bị câu này nghẹn lại không biết nên mở miệng như thế nào, nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia, đành phải sững sờ nhìn Phó Dĩ Lam.
Cho nên, việc lúc đầu nên giao cho Sơ Nhị liền bị đổi người, Sơ Nhị liền bị Phó Dĩ Lam lôi kéo không có việc gì làm.
Các ngươi đang làm gì vậy? Phó Dĩ Lam hỏi mấy tên binh sĩ.
Chúng thuộc hạ nhìn thấy có mấy nữ tử chạy về hướng kia, đang định đuổi theo. Mấy tên binh sĩ mở miệng nói.
Phó Dĩ Lam nhìn về hướng kia, nói với mấy người: Không cần đuổi, tám phần là bọn người Ngũ Lưu Ly, hướng kia thông tới trại địch, đi cũng không có kết cục gì tốt.
Mấy tên binh sĩ liếc nhau, gật gật đầu, quả nhiên không tiếp tục đuổi theo nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút không dám tin, đó thật sự là Ngũ Lưu Ly sao?
Ngũ Lưu Ly được hai nha hoàn trợ giúp chạy trốn không ngừng, thấy binh sĩ không có đuổi theo, mới tìm một địa phương nghỉ tạm một lát.
Mà quân Tây La do Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc dẫn đầu vẫn giao chiến với Bắc Bang cho đến gần bình minh mới đến hồi kết, Mộc Tịch Bắc nhìn lên mặt trời mới mọc bên cạnh, ánh nắng màu vỏ quýt rải đầy đại địa, binh sĩ Bắc Bang phần lớn tước vũ khí đầu hàng, hao tổn nặng nề.
Binh sĩ Tây La thì tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ, hoặc dựa vào lưng ngựa, hoặc giơ bình nước uống, hoặc ôm hai chân nhìn mặt trời mới mọc, không biết là đang hưởng thụ thắng lợi không dễ gì kiếm được hay là đang cảm thấy may mắn vì sống sót sau kiếp nạn này.
Ngụy Hổ và những tướng lãnh lúc trước ủng hộ Ngũ Lưu Ly cũng không ngờ được, Ân Cửu Dạ lại lợi dụng sự tín nhiệm của bọn hắn với Ngũ Lưu Ly thiết kế một sách lược mạo hiểm như vậy, đầu tiên là để bọn hắn xung phong, đi vào cái bẫy mà Bắc Bang thiết kế, sau đó ở thời điểm Bắc Bang cho rằng mình đã thắng lợi, lơ là cảnh giác, lại nhằm vào bố phòng thực tế của Bắc Bang mà tiến hành bố trí binh lực.
Không chỉ chuyển bại thành thắng, mà còn làm cho bọn hắn nhận ra sai lầm của mình, lại càng ở lúc bọn hắn đang ôm quyết tâm tử trận tại đây cho bọn hắn hi vọng sống sót, trong nháy mắt liền lung lạc tâm của những binh sĩ này, dù sao không có ai sẽ không mang lòng cảm kích với ánh rạng đông xuất hiện trong bóng tối.
Ngụy Hổ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mình võ đoán và tự cho là đúng, sau khi suy nghĩ hồi lâu quyết định cùng những tướng lãnh trước đó có bất mãn với Mộc Tịch Bắc cùng nhau đi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ.
Quận chúa, trước đó thuộc hạ tin nhầm tiểu nhân, hoài nghi Quận chúa, vừa rồi mới biết được, thì ra là Quận chúa an bài nhân mã cứu viện chúng ta, nếu không phải quận chúa, hôm nay không biết phải có bao nhiêu binh sĩ bỏ mạng nơi này, Ngụy Hổ ta không sợ vì sai lầm của bản thân mà mất mạng, nhưng ta lại không thể nào gánh vác vô số tính mạng của các huynh đệ, không thể nào để cho bọn hắn bởi vì sai lầm của ta mà bỏ mạng nơi này, cũng may nhờ có Thái tử và quận chúa cứu giúp, mới khiến cho chúng ta có thể sống sót sau tai nạn, hôm nay, mong rằng Quận chúa và Thái tử hãy nhận lễ bái của chúng ta. Ngụy Hổ nói xong liền vén lên khôi giáp của mình, quỳ trên mặt đất, mấy tên phó tướng sau lưng cũng lập tức quỳ theo.
Thấy tướng quân của mình như thế, những binh sĩ trước đó tử chiến đến cùng cũng lập tức trang nghiêm quỳ xuống, đến cuối cùng tất cả các binh sĩ ở đây đều quỳ xuống đất.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ vội vàng đứng dậy đỡ người, nhưng bọn họ lại rất bướng bỉnh, nên hai người cũng đành thôi.
Giờ khắc này, đại mạc cuồng sa bay múa, trường hà mặt trời mọc hùng vĩ, tường đổ nhuốm máu, trăm vạn tướng sĩ nghiêm nghị.
Toàn bộ tràng diện, chỉ phát ra tiếng động cực kỳ nhỏ, mỗi người đều thần sắc trang trọng, biểu đạt thành kính của mình với hai người đã kéo bọn họ từ trên con đường tử vong trở về.
Mộc Tịch Bắc yếu ớt nói với mọi người: Các ngươi không cần như thế, hôm nay chàng bảo hộ các ngươi, nhưng ở trong triều cũng cần các ngươi trợ giúp chàng.
Không có ai nói chuyện, cũng không có tiếng hoan hô động trời, nhưng tất cả mỗi người ở đây đều ghi tạc lời nói của nữ tử vào trong lòng.
Mộc Tịch Bắc lại tiến lên đỡ Ngụy Hổ dậy mở miệng nói: Ngụy tướng quân là một binh sĩ dám làm dám chịu quang minh lỗi lạc, sở tác sở vi chẳng qua đều là vì Tây La ta, vậy thì có tội gì?
Ngụy Hổ bị đỡ dậy, lại cúi đầu nói: Mạt tướng nhận lấy thì ngại a.
Ngụy tướng quân không cần ưu tư, chỉ là có người lợi dụng tín nhiệm của ngươi thôi, chỉ cần sau này Ngụy tướng quân có thể đem tín nhiệm của mình giao phó cho Thái tử, như vậy hôm nay cũng không uổng công Thái tử điện hạ khổ tâm.
Mạt tướng tự nhiên vì thái tử điện hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Ngụy Hổ gật đầu nói.
Khuyên mọi người tản đi, Ân Cửu Dạ liền ngồi trên mặt đất, Mộc Tịch Bắc ngồi bên cạnh hắn, nam nhân ôm nữ tử vào trong ngực của mình, nhìn mặt trời mới mọc, không nói gì.
Trời đã sáng, chiến sự cũng kết thúc, có lẽ có thể về nhà rồi.
Nghỉ ngơi chừng nửa canh giờ, đại quân Tây La liền bắt đầu trở về quân doanh, chuyện đầu tiên Ngụy Hổ làm khi về tới doanh trướng chính là đi chất vấn Ngũ Lưu Ly.
Đáng tiếc lại chỉ lấy được tin tức nàng ta đã đào tẩu trong đêm, đối với tin tức này toàn doanh trên dưới đều thất vọng, trái tim triệt để băng giá.
Sau khi Mộc Tịch Bắc nghe được tin tức này, chỉ cười yếu ớt không nói gì, duy chỉ có Phó Dĩ Lam vui vẻ nói: Lần này cho dù Ngũ Lưu Ly có mổ bụng tự sát ngay trước mặt mọi người, e là cũng không còn ai tin tưởng nàng ta nữa.
Lại nói Ngũ Lưu Ly, một đường mang theo hai nha hoàn đào tẩu, bởi vì bỏ chạy theo con đường nhỏ yên tĩnh, cho nên mấy người cũng không biết phương hướng cụ thể.
Mấy người hơn nữa đêm còn bôn ba ở trong rừng, sợ hãi vô cùng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sói tru, càng không dám thở mạnh, nhưng có lẽ là vận khí của các nàng xem như cực tốt, nên thẳng đến hừng đông, cũng không có gặp phải mãnh thú gì.
Nhìn thấy sắc trời dần dần sáng lên, sắc mặt mấy người đều tốt lên nhiều, nhưng bởi vì đã ở trong rừng một đêm, nên ba người đều đói khổ lạnh lẽo, khó chịu vô cùng, lại bởi vì không được nghỉ ngơi cùng với kinh hồn táng đảm, cho nên các nàng đều không có tinh thần gì.
Bởi vì sắc trời dần sáng, nên mấy người đại khái có thể phán đoán ra phương hướng, chỉ là còn chưa đi được mấy bước, liền nghe một nha hoàn mở miệng nói: Nhìn kìa! Nơi đó có khói bếp!
Ngũ Lưu Ly chưa kịp phán đoán, liền bị hai nha hoàn kéo qua, có lẽ hai người đều đói lắm rồi.
Không đi ra bao xa, liền đến nơi có khói bếp.
Nhưng giây lát tiếp theo, nồng đậm sợ hãi liền thay thế cho vui sướng trước đó.
Người nào, đứng lại!
Mấy người chưa kịp chạy đi, liền bị người ta bắt được, những người ở nơi có khói bếp, không phải ai khác, chính là binh mã Bắc Bang còn sót lại.
Khởi bẩm vương gia, bắt được mấy nữ tử lai lịch không rõ, nhìn hình dáng thì là nhân sĩ Tây La. Một tên binh sĩ nói với Cung Túc thân vương.
Cung Túc thân vương từ trong doanh trướng đi ra: Người ở đâu?
Khởi bẩm vương gia, chính là ba nữ tử này.
Sắc mặt của Cung Túc thân vương rất khó coi, sau khi đi đến trước mặt mấy người lại phát hiện bên trong lại có Ngũ Lưu Ly chật vật đến cực điểm, lúc này liền nắm lấy cằm của nàng ta cười nói: Đây không phải Thái Tử Phi của Tây La sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ Thái tử anh dũng của các ngươi không quan tâm đến ngươi sao?
Ngũ Lưu Ly cố tươi cười, mở miệng nói: Ta còn đoán đây là ai, hóa ra là Cung Túc thân vương.
Cung Túc thân vương thả tay khỏi cằm Ngũ Lưu Ly, hai tay chắp sau lưng thong thả đi qua đi lại trước mặt Ngũ Lưu Ly mở miệng nói: Chuyện Thái Tử Phi đáp ứng ta ngay cả một cái cũng không hoàn thành, không chỉ có như thế còn khiến cho ta hao binh tổn tướng, nay ta còn mặt mũi nào mà về Bắc Bang nữa?
Vương gia thật sự là nói đùa, chuyện đáp ứng vương gia ta đã cố hết sức, chỉ là không ngờ được Mộc Tịch Bắc thực sự xảo trá, vương gia cần phải biết rằng vì giúp vương gia, ta mới lăn lộn đến kết quả như vậy. Trong lòng Ngũ Lưu Ly cực kì bất an, nhưng cũng biết giờ phút này chỉ có thuyết phục Cung Túc thân vương mới có đường sống.
Bản vương thật sự không rõ Thái Tử Phi đã làm được gì cho Bản vương? Vì sao một chút hiệu quả Bản vương cũng không thấy vậy? Cung Túc thân vương ngữ khí không tốt mở miệng nói.
Ngũ Lưu Ly vội vàng đem chuyện hạ độc trong giếng nói ra, nhưng không chiếm được tín nhiệm của Cung Túc thân vương.
Kỳ thật kế hoạch vốn cũng không phải như vậy, bởi vì Cung Túc thân vương cần thắng một trận lấy lại thanh danh, chỉ có như vậy, hắn mới có thể thẳng thắt lưng trở lại Bắc Bang.
Cho nên kế hoạch ban đầu chính là để Ngũ Lưu Ly hạ độc vào trong giếng, độc chết một bộ phận binh sĩ Tây La, mà sau khi Bắc Bang nhận được tin tức sẽ thừa cơ phát binh, đánh cho Tây La một trận hoa rơi nước chảy.
Chỉ là sau đó Mộc Tịch Bắc xuất hiện, khiến Ngũ Lưu Ly quyết định tăng thêm một bước trong kế hoạch này, trước hãm hại Mộc Tịch Bắc, sau đó mới truyền tin tức cho Bắc Bang, cứ như vậy, Mộc Tịch Bắc sẽ trở thành tội nhân vạn kiếp bất phục, dù là Ân Cửu Dạ cũng không cứu được nàng.
Nhưng Ngũ Lưu Ly không ngờ, chính là quyết định này, lại khiến Mộc Tịch Bắc hại ngược lại nàng một phen, cái này cũng khiến nàng không kịp truyền tin cho Bắc Bang, dẫn đến Cung Túc thân vương cũng không chiếm được thời cơ tốt nhất.
Về phần bản đồ bố phòng mà nàng trộm được, thật ra đó là thật, chỉ là không nghĩ tới vì sao mới đầu nói là bọn người Ngụy Hổ gặp mai phục đại bại, cuối cùng lại biến thành Cung Túc thân vương chết thảm, chẳng lẽ tin tức mà thám tử cho nàng là giả? Trong lúc nhất thời trong lòng Ngũ Lưu Ly không có chủ ý.
Cung Túc thân vương nhìn Ngũ Lưu Ly từ trên xuống dưới mở miệng nói: Chỉ là Thái Tử Phi có thể giải thích một chút vì sao bản đồ bố phòng của quân ta lại biến mất không thấy không?
Tâm tư Ngũ Lưu Ly nhanh chóng chuyển động, cuối cùng bởi vì lấy Bắc Bang thất bại, nhận định là tấm bản đồ kia có tác dụng, cho nên mở miệng nói: Ta lấy đi tấm bản đồ kia chẳng qua là vì muốn vương gia có thể lấy được thắng lợi, vì thế ta cố ý cho người làm ra một tấm ngược lại với bản đồ kia giao cho Thái tử, cứ như vậy, đúng lúc quân đội Tây La có thể đi vào cái bẫy của vương gia, chẳng phải là trợ vương gia một chút sức lực? Chỉ là chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn dáng vẻ của vương gia, hình như không quá cao hứng.
Ngũ Lưu Ly vốn muốn hỏi sao Cung Túc thân vương lại bị đánh bại, nhưng vì sợ chạm đến rủi ro, nên mới uyển chuyển mở miệng.
Lại không ngờ, còn chưa nói xong, Cung Túc thân vương liền thẹn quá hoá giận quăng cho Ngũ Lưu Ly một bạt tai, nha hoàn hai bên bị dọa lập tức thả lỏng tay, Ngũ Lưu Ly bởi vì hai chân không còn bao nhiêu khí lực, nên lập tức bị tát ngã xuống đất.
Thì ra, Cung Túc thân vương là cố ý để cho Ngũ Lưu Ly nhìn thấy tấm đồ kia, Cung Túc thân vương dự liệu được Ngũ Lưu Ly vì muốn chiếm được quân tâm, ngồi vững vị trí Thái Tử Phi, nhất định sẽ đem nộp tấm bản đồ kia, mà một khi Tây La dựa theo tấm bản đồ kia xuất binh, thì ở giữa đường sẽ gặp một loạt mai phục của hắn, nhưng chưa từng nghĩ, Ngũ Lưu Ly vậy mà nói nàng ta đem sửa lại toàn bộ bản đồ, như vậy tất cả mai phục chẳng phải là đảo lộn hết cả sao.
Mà cái này, cũng chính là nguyên nhân tại sao quân đội mình lại thất bại, mặc dù nói Cung Túc thân vương cũng có tâm tư lợi dụng Ngũ Lưu Ly, nhưng làm sao cũng không ngờ cuối cùng mình thất bại lại là vì nàng ta.
Ngũ Lưu Ly cũng không biết rốt cuộc suy đoán của mình sai lầm ở đâu, vậy mà Cung Túc thân vương lại đột nhiên trở mặt.
Cung Túc thân vương giơ chân đạp một phát lên ngực Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly phun ra một ngụm máu tươi, chật vật không thôi.
Cung Túc thân vương mở miệng nổi giận mắng: Ngươi đồ ngu xuẩn tự cho là đúng! Đồ ngu xuẩn tự cho là thông minh!
Ngũ Lưu Ly còn chưa kịp lau đi vết máu ở khóe miệng, liền nghe Cung Túc thân vương phất tay mở miệng nói: Kéo ba người này xuống dưới cho Bản vương, biếm thành quân kỹ!
Ngũ Lưu Ly không dám tin trợn to hai mắt, một tay nắm chặt ống quần của Cung Túc thân vương, cầu xin nói: Vương gia, ngài không thể làm vậy, ngài cùng phụ thân ta và Nhiếp Chính Vương chính là đồng bọn hợp tác, ngài không thể làm vậy với ta!
Cung Túc thân vương nhấc chân đá Ngũ Lưu Ly, hất tay nàng ta ra, âm thanh lạnh lùng nói: Nhiếp Chính Vương các ngươi không biết đã chết ở đâu rồi, Hoàng đế hồi kinh cũng không thông báo sẽ xử trí phụ thân ngươi ra sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta còn có việc gì quan trọng cần hợp tác sao?
Nhưng chí ít chúng ta cũng từng hợp tác qua, vương gia từ chỗ phụ thân ta cũng lấy được không ít lợi ích, dù sao cũng nên nhớ phần tình nghĩa này mà thả cho ta một con đường sống. Trong lòng Ngũ Lưu Ly dâng lên vô hạn hoảng sợ, đau khổ cầu xin.
Giờ phút này nàng làm gì còn cao quý của ngày xưa, nhìn nữ tử kéo chặt ống quần nam nhân cầu xin tha thứ, mắt đầy nước mắt, người đầy bùn đất này, ai còn nhớ tới nữ tử kiên cường, ngày đó ở trên đại điện toàn thân áo trắng nhanh nhẹn nhảy múa kia, ai còn nhớ tới nữ tử thanh lịch giống như bạch liên đủ để làm cho người ta vừa nhìn thoáng qua đã mất hồn kia nữa.
Hừ, ngươi còn có mặt mũi nhắc lại, nếu không phải bởi vì ngươi bản vương cũng sẽ không hao tổn nhiều binh mã như vậy, ngươi khiến Bản vương không còn mặt mũi nào trở về đối mặt với Hoàng Thượng! Nếu bây giờ phụ thân ngươi xuống dốc, vậy hãy để ngươi bồi thường tổn thất cho bản vương đi! Giọng nói của Cung Túc thân vương gần như bén nhọn, rõ ràng nhìn ra là tức không nhẹ.
Một trận chiến cuối cùng, hắn lại chỉ có thể mang theo mấy chục vạn tàn binh bại tướng này trả về, cũng không biết phải bao lâu hắn mới có thể đứng thẳng lưng ở Bắc Bang.
Còn không mau mang nàng ta đi, nhớ kỹ nói cho các tướng sĩ, chúng ta bị thảm bại như vậy đều là vì được nữ tử này quan tâm, đừng quên chiêu đãi nàng ta thật tốt! Cung Túc thân vương nhìn Ngũ Lưu Ly ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Rất nhanh liền có binh sĩ kéo mấy người xuống, đương nhiên cũng không quên truyền đạt lại lời của Cung Túc thân vương cho những binh sĩ khác.
Cho nên, ngày đầu tiên Ngũ Lưu Ly làm quân kỹ, liền có rất nhiều binh sĩ vào thăm.
Trong quân doanh ma ma không quên Hảo tâm giúp nàng ta chỉnh sửa lại cách ăn mặc một phen, vứt bỏ một thân áo trắng, đổi thành màu hồng nghiêm túc, chải búi tóc tinh xảo, không còn là bạch ngọc trâm đơn giản hoặc là gỗ tử đàn nữa, mà biến thành một ít trang sức rẻ tiền dung tục lại cực kì phức tạp.
Khuôn mặt trước giờ đều là thanh lịch, nay qua tay của ma ma, liền trở nên trang dung tinh xảo, lông mày vừa đen vừa tinh tế, mặt vừa trắng vừa đều, môi vừa đỏ vừa đầy đặn, trong lúc nhất thời trấn áp tất cả kỹ nữ trong quân doanh.
Ngũ Lưu Ly nhìn thấy chính mình trong gương, chán ghét vô cùng, cho dù đổi lại bộ trang phục này, không thể không thừa nhận, nàng vẫn như cũ là một mỹ nhân, so với thanh lịch của mình, thì cách trang điểm này đúng là che dấu khuyết điểm của nàng rất tốt.
Nhưng nàng cũng không vì may mắn này mà vui sướng, bởi vì nàng biết, mình càng xinh đẹp, cũng liền mang ý nghĩa nam nhân tới đây cũng càng nhiều.
Cho nên, Ngũ Lưu Ly nhìn gương đồng trước mặt không chút do dự bôi xóa mặt mình, thậm chí còn vẽ ít đi một chút.
Vốn nghĩ ma ma kia sẽ không lại trở lại, nhưng dường như trời không toại lòng người, ma ma kia cũng không biết nhớ tới cái gì, không tới nửa canh giờ, vậy mà lại lộn trở về nơi ở của Ngũ Lưu Ly.
Khi nhìn thấy thành quả mà mình tỉ mỉ giày vò nửa ngày cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, quả nhiên là tức điên lên, vung tay liền cho Ngũ Lưu Ly một cái tát.
Ngươi đồ tiểu tiện nhân, thật sự xem mình là cái gì, xem ra không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi liền không biết lão nương lợi hại! Ngũ Lưu Ly một tay bụm gò má, một mặt cúi đầu, không dám cãi lại.
Cho dù nàng có lợi hại hơn nữa, cũng biết lúc này phải nhượng bộ ba phần.
Tiền bạc của nàng đều ở trên y phục lúc trước, nhưng y phục đã bị mang đi, túi đồ cũng không ở bên người, cho nên hiện tại cho dù nàng muốn lấy lòng ma ma này, cũng không có đồ vật gì.
Thấy Ngũ Lưu Ly không nói lại, lửa giận của ma ma cũng không bớt đi, mà mở miệng nói với hai ma ma tráng kiện sau lưng: Đi, ấn ả ta xuống cho ta! Hôm nay lão nương nhất định phải cho ả ta thấy chút giáo huấn, báo thù cho các tướng sĩ đã chết của chúng ta!
Bởi vì cho rằng Ngũ Lưu Ly là đầu sỏ làm hại bọn họ bị đánh bại, nên mấy người phá lệ ra sức, cho Ngũ Lưu Ly đãi ngộ mà người khác không có.
Trên người Ngũ Lưu Ly vốn đã bị thương, giờ phút này lại bị hai ma ma khoẻ hơn nàng không biết bao nhiêu lần ấn xuống, làm sao còn sức phản kháng, trong lòng nghĩ nhiều nhất là lại bị mấy cái tát thôi, dù sao nếu như mình phải làm quân kỹ, thì ma ma này sẽ không lưu lại vết thương ở trên người mình.
Lại không ngờ cũng không biết ma ma kia từ chỗ nào lấy ra một cái kìm, hai ma ma kia vừa thấy, lập tức đã hiểu ma ma này muốn làm gì, lúc này liền nhấn hai tay Ngũ Lưu Ly ở trên mép bàn.
Con ngươi Ngũ Lưu Ly co rụt lại, còn chưa kịp mở miệng, ma ma kia đã đi lên phía trước.
Cái kìm tinh tế kẹp lấy móng tay mượt mà của Ngũ Lưu Ly, Ngũ Lưu Ly mãnh liệt lắc đầu: Đừng... Đừng mà... Ta không dám nữa đâu. Cầu xin ngươi... A!
Một tiếng hét chói tai mà bén nhọn vang lên, một cái móng tay của Ngũ Lưu Ly sinh sinh bị ma ma này dùng kìm rút xuống, bởi vì móng tay đã bị rút đi, nên lộ ra phần thịt phấn nộn, máu tươi nhỏ giọt không ngừng.
Bởi vì đau đớn cực lớn, Ngũ Lưu Ly giống như nổi điên đẩy ra một ma ma, nhưng khi đau đớn kịch liệt qua đi, nàng lại dễ dàng bị hai ma ma nhấn xuống bàn lần nữa.
Hừ, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi còn dám hay không, đã đến quân doanh Bắc Bang ta, thì nên hầu hạ binh sĩ Bắc Bang ta cho thật tốt! Trong ánh mắt của ma ma này mang theo bi thương, dường như là đang tưởng niệm đứa con trai của mình đã chết trong trận chiến này.
Ta. Ta. Ta không dám nữa.
Ngũ Lưu Ly run rẩy, thanh âm hết sức yếu ớt, tay đứt ruột xót, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng, giống như trong nháy mắt cả người đã bị rút sạch, loại đau đớn ấy, trong nháy mắt lan ra toàn thân.
Ma ma kia lại không để ý tới Ngũ Lưu Ly đau khổ cầu xin, tiếp tục đem cái kìm nhắm ngay một ngón tay khác của nàng, Ngũ Lưu Ly liều mạng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì.
A! Rất nhanh, lại truyền đến một tiếng hét thống khổ, Ngũ Lưu Ly chớp mắt, đã hoàn toàn ngất đi.
Váy dài màu hồng trên người đã bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, cả người chật vật không chịu nổi.
Ma ma kia cũng không để người cứu tỉnh Ngũ Lưu Ly, chỉ nghiêm túc làm công việc của mình, rất nhanh, Ngũ Lưu Ly vừa mới ngất đi, liền bởi vì đau đớn kịch liệt mà tỉnh lại, tuần hoàn qua lại, giống như là ác mộng không gián đoạn.
Giờ phút này nàng vô cùng hối hận, thà tình nguyện ở lại trong quân đội Tây La, tối thiểu nhất người ở đó sẽ không phát rồ như thế này, cho dù bọn họ có oán hận nàng, cũng sẽ nể tình cảm trong quá khứ mà lưu cho nàng một con đường sống, sẽ không đối xử với nàng như bây giờ.
Thanh âm gào thét liên tiếp vang lên trong doanh trướng, đến mức đến sau cùng, Ngũ Lưu Ly đã khàn khàn cuống họng không phát ra được thanh âm nào nữa.
Trên mặt đất là mười móng tay bị rút ra của Ngũ Lưu Ly, ma ma kia nhìn hai ma ma kia mở miệng nói: Giúp ả ta trang điểm một lần nữa, tướng sĩ của chúng ta thích nhất nữ tử xinh đẹp.
Vâng.
Trước khi ma ma đi, còn dùng chân đá bụng Ngũ Lưu Ly, mở miệng nói: Chỉ mong đến lúc ngươi hầu hạ tướng sĩ chúng ta, cũng có thể hét vang dội như vậy.
Trong nháy mắt đó ngay cả hận ý Ngũ Lưu Ly đều không có, không, xác thực nói là ngay cả khí lực để hận nàng cũng không có, chỉ có thể giống như giẻ rách, tùy ý để hai ma ma tráng kiện loay hoay, ngay cả lúc chải đầu, da đầu cũng bị kéo đến đau đớn.
Sau khi hai ma ma kia đi, Ngũ Lưu Ly run rẩy giơ lên hai tay của mình, nguyên bản mười ngón tay tinh tế giờ phút này vậy mà dữ tợn đáng sợ, thậm chí muốn cầm cái ly đều cầm không vững, chỉ động nhẹ một cái, đã truyền đến đau đớn thấu tâm.
Nước mắt của Ngũ Lưu Ly một giọt tiếp một giọt rơi xuống, cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghĩ đến, mình lại rơi vào tình cảnh như vậy, không chỉ mất đi mọi thứ vốn có, mà ngay cả cỗ thân thể này đều không phải do mình.
Ngũ Lưu Ly bối rối lau đi nước mắt của mình, sợ lại làm bẩn trang dung, bị ma ma ác độc kia hành hạ lần nữa.
Cho dù đang có ít người khẩn cầu, nhưng bóng đêm vẫn chậm rãi tới.
Bởi vì đã vào đông, cho nên trời tối rất sớm, mà ở trong doanh trướng Bắc Bang, sắc trời vừa mới chuyển tối, trước doanh trướng của Ngũ Lưu Ly, cũng đã tụ tập một hàng binh sĩ, từng người trên mặt hoặc mang theo khẩn cấp hoặc mang theo sự phẫn nộ.
Ma ma kia ở phía trước thu xếp: Xếp thành hàng xếp thành hàng đi, ai ai cũng có phần.
Cầm đầu chính là một tướng quân, hình như có giao tình không tệ với Tướng quân mà hôm đó bị Ngụy Hổ giết chết, hơn nữa bởi vì chức vị không nhỏ, nên được xếp vị trí đầu tiên.
Người này lập tức nhấc lên doanh trướng đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch cùng hoảng sợ của Ngũ Lưu Ly, trên mặt lộ ra một nụ cười tà, liền bắt đầu cởi bỏ y phục của bản thân.
Ngũ Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng, nam tử cũng đã đi tới, thô lỗ xé rách y phục Ngũ Lưu Ly.
Thả ta ra! Thả ta ra. Cút đi. Cút đi! Ngũ Lưu Ly kịch liệt giãy dụa, nhưng bởi vì vết thương chằng chịt, hai tay cũng không dùng được, nên nào đấu lại nam tử cả ngày múa đao lộng côn.
Rất nhanh đã bị đặt ở dưới thân nam nhân, nam nhân thô lỗ xé rách y phục Ngũ Lưu Ly, tách ra hai chân của nàng, không có bất kỳ màn khởi động nào liền muốn thẳng tiến, Ngũ Lưu Ly như nhận lấy hoảng sợ cực lớn, một cái tát liền quăng vào trên mặt tướng quân này.
Tên tướng quân dừng lại động tác trong tay, phi một tiếng khinh miệt, một tay ôm lấy gương mặt của mình, ánh mắt hung ác nhìn Ngũ Lưu Ly, túm tóc của nàng đập vào đầu giường.
A! Ô ô... Tiếng quát cùng tiếng kêu đau đớn truyền đến, búi tóc ma ma tỉ mỉ chải chuốt rất nhanh đã bị tán loạn, trên trán lại bởi vì va chạm kịch liệt, mà trào ra không ít máu tươi.
Thấy Ngũ Lưu Ly rốt cục cũng thành thực, nam nhân này hừ lạnh một tiếng, không có bất kỳ khởi động nào trực tiếp đâm thẳng về phía trước, Ngũ Lưu Ly vẫn không quên giãy dụa, nhưng đến cuối cùng liền mất hết sức lực, hai tay dùng sức cào trên người nam tử, lại đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.
Ngũ Lưu Ly toàn thân cứng ngắc, chỉ cảm thấy người đầy đau đớn, hình như là con kia cổ đã phát tác, nàng cũng không ở cùng một chỗ với cổ chủ nhân, cho nên đau đớn này liền phản phệ đến trên người nàng, trong nháy mắt, đau đớn lạnh lẽo lan tràn đến toàn thân, khiến cả khuôn mặt nàng cũng nhịn không được bắt đầu vặn vẹo.
Nam nhân ở trên người Ngũ Lưu Ly ra ra vào vào, không chút nào thương tiếc, cũng không chút nào cố kỵ, đến nửa canh giờ sau, mắt nhìn Ngũ Lưu Ly mặt đầy nước mắt, cầm y phục lên quay người rời đi.
Ngũ Lưu Ly rốt cục phát hiện, mình đã từng học qua nhiều thủ đoạn đối phó với nam nhân như vậy, nhưng ở đây lại không có một chút tác dụng, chỉ có thể làm thịt cá của người ta, nàng đã từng là nữ tử cao không thể chạm mà người người Tây La hướng tới, nhưng bây giờ nàng lại là quân kỹ Bắc Bang ai cũng có thể làm chồng.
Sau khi tướng quân kia ra ngoài, binh sĩ không kịp chờ đợi bên ngoài đều lộ ra nụ cười xấu xa với hắn, thậm chí có người tiến lên phía trước hỏi: Tướng quân, tư vị như thế nào?
Rất nhanh, lại tiến vào ba bốn gã nam tử, Ngũ Lưu Ly cố sức nhìn từng đôi giày màu đen xuất hiện ở trước mặt mình.
Không đợi Ngũ Lưu Ly có phản ứng, mấy tên nam tử đã thoát y phục, xoay người mà lên, trên giường nhỏ hẹp, chen chúc hai gã nam tử, còn có hai gã đứng ở phía dưới đợi đồng bọn.
Ngũ Lưu Ly một mặt vì không cam lòng mà liều mạng giằng co, một mặt lại vì đau đớn thấu xương mà khó chịu không thôi, thế nhưng nhận được cũng chỉ có sự chế giễu của mấy gã nam nhân, hai gã nam tử phân biệt phối hợp trước sau, Ngũ Lưu Ly chỉ vùng vẫy gần nửa canh giờ, đau đớn trên người càng kịch liệt hơn, thế nhưng ngay cả khí lực giơ tay lên nàng cũng không có.
Nam nhân dưới giường không chịu cô đơn thưởng thức trước ngực của nàng, một người còn bỏ ngón tay vào trong miệng của nàng, làm cho nàng nhịn không được buồn nôn.
Không biết qua bao lâu, bốn người cầm quần lên, đắc chí vừa lòng đi ra ngoài, đổi lại mấy người mới.
Ngũ Lưu Ly giống như là vải rách, không còn khí lực giãy dụa, chỉ chết lặng trừng lớn hai mắt, tựa như mất hết sức sống.
Nàng nhịn không được nghĩ, vì sao Mộc Tịch Bắc lại có được một nam nhân phủng nàng ta ở trong lòng bàn tay, vì sao nàng ta có thể có được tất cả, vì sao nàng chỉ còn hai bàn tay trắng? Rốt cuộc vì sao ông trời lại bất công như thế!
Sau ba ngày, Ngũ Lưu Ly thân thể trần truồng, được mang ra từ trong doanh trướng, hai mắt lõm xuống, trừng rất lớn, nhưng không có một tia sáng, trống rỗng chết lặng mà tuyệt vọng.
Trên thân khắp nơi đều là vết bầm màu xanh tím, cơ hồ không có một chỗ hoàn hảo, đầy người đều là hỗn hợp máu và chất lỏng sền sệt màu trắng, khóe miệng cũng dính không ít chất lỏng đục ngầu màu trắng, cả người đã không còn một chút động tĩnh, tựa như đã chết rồi.
Binh sĩ chung quanh nhìn nàng ánh mắt không có một tia đồng tình, dường như cảm thấy nàng ta chết như vậy khó tránh khỏi quá mức tiện nghi, trong mắt còn xen lẫn cừu hận khó mà tiêu tan.
Cho dù đến lúc chết, cũng không có người nào phủ thêm cho nàng ta một bộ y phục, chỉ để lại một nữ tử người đầy ô nhục, nàng ta tồn tại chính là vì lôi kéo nam nhân, cuối cùng lại chết ở dưới thân vô số nam nhân, không thể không nói, đây thật sự là một sự châm chọc lớn lao.
Về phần hai nha hoàn bỏ trốn cùng Ngũ Lưu Ly, kết cục cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng nói chung bởi vì câu nói của Cung Túc thân vương, khiến Ngũ Lưu Ly có giá thị trường tốt hơn một chút, cũng gián tiếp khiến hai người có một thời gian tốt hơn.
Chỉ là, phần tốt này, vẫn không làm cho hai người sống lâu hơn ba ngày.
Hai ngày sau, hai cỗ thi thể lại được mang ra, cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Ngũ Lưu Ly, ba người đều bị ném ở dã ngoại hoang vu, chắc hẳn đến ban đêm mãnh thú sẽ xé xác các nàng vào bụng.
Vốn cho rằng trốn khỏi một kiếp, lại không ngờ ngược lại nộp mạng, sợ là ai cũng không thể tưởng được, nữ tử đã từng được ngàn vạn binh sĩ ủng hộ này, cuối cùng lại chết ở dưới thân ngàn vạn binh sĩ, quả thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô, ta nhịn một đêm, cuối cùng gõ ra tám ngàn, lúc đầu luyến tiếc đăng nhiều như vậy... Nhưng nếu như không viết đến lúc Ngũ Lưu Ly chết, vậy cũng không thể gọi là cái chết của Lưu Ly a. Có phải là... Ta muốn lưu bản thảo a... Sau khi tỉnh ngủ tiếp tục phấn đấu, ta muốn đi cửu thiên, ít nhất phải tồn bản thảo của tám ngày. Cố lên!↖(^w^)↗
Đúng rồi, tuyệt đối không phải ta coi trọng khẩu vị huyết tinh tàn nhẫn, khụ khụ, đây đều là các bé yêu cầu, ta là người thuần khiết.